Đô Thị Quỷ Vương

Chương 269: Sắp kết thúc




“Vì sao lại như vậy?”

Quốc Thiên ngồi đó chứng kiến cảnh tượng anh trai mình đánh Abid. Một tay chiến binh mạnh nhất dưới trướng anh ta. Ít nhiếu Quốc Thiên dù không trong băng Hắc Long Bang suốt khoảng thời gian qua, nhưng hắn cũng hiểu Abid đã cống hiến như thế nào cho bang hội.

Nhưng chỉ vì thua một trận đấu mà anh trai nó đánh Abid ra nông nổi đó ư? Không … hắn quên mất Bạch Vân và Tiger cũng thua, anh ấy chẳng hề bực tức, chẳng hề cáu giận, cứ bình bình như chẳng có chuyện gì xảy ra. Vậy tại sao là Abid, anh ấy mong chờ quá nhiều vào Abid hay sao?

“Đối với Võ Năng Giả trong một trận đấu sinh tử, chỉ cần mất tập trung một giây thôi cũng đủ để mất mạng. Chứ đừng nói đến thằng da đen kia cả một trận đấu cứ như một thằng ngáo cần!” 

Lão già Tô Lâm bên cạnh cục súc lên tiếng, như thể đang giải thích cho Quốc Thiên nghe vì sao Thu Phong lại đánh nó.

Tuy chuyện cặn kẽ thì lão không hiểu, nhưng nhìn vào thái độ của Thu Phong nhìn chăm chú Abid trong suốt trận đấu qua ông cũng hiểu tại sao thằng này nó lại bực tức đến thế.

Bình thường tính tình thằng Phong này cũng hiền hòa, đôi khi cũng rất nhây nhớt, vui tính, ít cáu gắt. Đây là lần đầu ông chứng kiến một chàng thanh niên vốn điềm tỉnh thì giờ lại cáu gắt, nhưng Thu Phong cũng không đi quá giới hạn của sự tức giận. Hắn biết trút giận đúng người và đúng cách. Và đây suy cho cùng chỉ là góc nhìn của riêng Tô Lâm khi không nắm rõ ngọn ngành.

Ít nhiều qua câu nói vừa rồi của Tô Lâm khiến Quốc Thiên cũng hiểu được đại khái mọi chuyện. Tính ra dù cho Quốc Thiên có là thiên tài nhưng hắn cũng không nắm rõ sắc mặt của từng người cho lắm, đơn giản hắn chỉ theo dõi trận đấu và lưu nó vào trong đầu. Về mặt cảm xúc hắn lại chẳng chú ý.

Còn với Thu Phong, hắn làm cái gì cũng có nguyên do. Hắn đánh Abid tại đây, vào chính lúc này chính là vì để Abid tỉnh ra. Thật sự Thu Phong rất bực mình khi Abid đã thua rồi, bước xuống sàn đấu vẫn với vẻ mặt ngơ ngác, nên Thu Phong mới làm vậy để hắn tỉnh giấc.

Cuối cùng bất tỉnh luôn, nhưng khi tỉnh dậy Abid sẽ hiểu vì sao Thu Phong lại đánh nó. Vì sao nó lại bại trận, nếu không vĩnh viễn nó chẳng bao giờ có thể thay đổi được nếu như cứ thế này.

Không nói đến việc nó có thích Bạch Vân hay không, có được Bạch Vân chấp nhận hay không. Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, cái nào ra cái đó. Nếu như chỉ vì như thế, sau này Hắc Long Bang phát triển hơn nữa, sẽ gặp nhiều hơn nữa, đến khi đó Abid bỏ mạng chỉ vì thiếu tập trung là điều mà Thu Phong rất rất không muốn thấy nhất.

…………………

Bỏ qua trận đấu của Abid vs Trọng Khoa đi. Nó đã xong rồi. 

Chúng ta chuẩn bị đến với trận đấu tiếp theo của bảng E:

Hứa Liên Hạo vs Trung Nghĩa!!!

Hứa Liên Hạo là em út trong nhà họ Hứa. Phong cách chiến đấu nhanh nhẹn, dứt khoát, chuyên nghiệp và lạnh lùng. Cái phong thái chiến đấu không ngại đối thủ mạnh, luôn luôn tìm cách lấy tốc bù lực, lấy lực bù tốc khiến cho cách chiến đấu của Hứa Liên Hạo khá giống với Hạo Nguyên, nhưng xem Hứa Liên Hạo chiến đấu sướng hơn Hạo Nguyên nhiều.

Trung Nghĩa như đã nói, hắn ta là đồng bạn của Trọng Khoa. Là một thanh niên bán ô tô cũ trong cái quận Tuyên Phong này. Thật thà, chất phác nhưng lại cực kì đáng sợ khi nổi sùng lên. Giống với Trọng Khoa trước đây, khi trước Trung Nghĩa cũng từng là một tay đấm ẩn mình, hắn ta đánh nhau cực kì giỏi nhưng lại chẳng mấy thể hiện ra và cũng có ít người đụng tới hắn.

Đơn giản cái tướng của hắn đô ngang Thu Phong lúc chưa về Nam lên trở lại đây. Chỉ trừ chiều cao của hắn là không bằng mà thôi. Với một thằng to con như thế có cho tiền các bố loi choi ở quận Tuyên Phong này cũng chẳng dám đụng vô.

Kẻ đủ khả năng đánh với Trung Nghĩa thì đều là bạn của hắn hết rồi.

“Trận đấu bắt đầu!!”

So sánh về điểm mạnh chung của cả hai. Hứa Liên Hạo có tốc độ cao, lực đánh mạnh, kỹ thuật cao. Trọng Khoa có sức chịu đựng trâu bò, lực đánh thì khỏi phải bàn, tuy nhiên không vì đô mà hắn chậm chỉ là không nhanh bằng Hứa Liên Hạo thôi.

Sau tiếng hô của tay MC hai người bước tới đối diện nhau thủ thế. Chưa ra ai đòn trước cả, Hứa Liên Hạo nhảy qua nhảy lại nhử vài đòn đánh giả vào người Trung Nghĩa. Trung Nghĩa cũng cố gắng bắt lấy tay Hứa Liên Hạo nhưng bất thành.

“Bụp bụp bụp!!”

Bất chợt Hứa Liên Hạo tấn công trước, hắn nhảy vồ tới đấm liên tục ba cú, mỗi một đấm vào một vị trí khác nhau - vào mặt, ba sườn và bụng của Trung Nghĩa. Rất tiếc đã bị Trung Nghĩa phòng thủ đỡ được hết.

Đúng cái lúc Hứa Liên Hạo nhảy ra thì Trung Nghĩa lại vồ tới, hắn ta liên tục dùng cái thân xác cục mịch và sức chịu đòn trâu bò ép lấy Hứa Liên Hạo.

Nửa tiếng sau.

Đây thực sự là một trận đấu quá nhàm chán. Hứa Liên Hạo mặc dù đánh rất đẹp nhưng chẳng có tác dụng. Không phải hắn yếu mà là Trung Nghĩa quá trâu, có đánh cách mấy hắn ta cũng không hề hấn. Đấm cứ như đấm vào tảng đá vậy, thậm chí bây giờ đây hai đầu nắm đấm của Hứa Liên Hạo đang đỏ ửng cả lên. 

Hắn khá là thấy thốn, đồng thời thất rất mệt. Cứ thử nghĩ đi, nửa tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, liên tục tấn công rồi né tránh bằng tất cả sức bình sinh. Hứa Liên Hạo vẫn không thể nào làm Trung Nghĩa khựng lại một chút nào. Cứ như đang đánh với người bọc thép vậy.

“Đấm vào mặt nó. Mày ngu vậy Hạo!”

Lúc này thằng anh Hứa Liên Hạo là Hứa Tiêu Dĩnh kẻ thua cuộc lúc nãy đang đứng ở dưới la ó.

Đầu Hứa Liên Hạo nổi lên vài cọng gân, hắn tức giận, giận vì thằng anh lắm mồm của mình.

Cũng phải thôi, nãy anh nó lên đấu nó ở dưới cũng đâu có vừa.

Dẫu vậy Hứa Liên Hạo bây giờ đang tập trung vào trận đấu, hắn đang rất mệt rồi không còn sức đâu mà cãi với thằng anh não cứt của mình.

Sơ sẩy một giây do thằng anh đốn mạt của mình, tự lúc nào hắn đã thấy Trung Nghĩa lao đến trước mặt hắn như một cỗ xe tăng:

“Binh! Rầm …”

Trung Nghĩa lao tới húc Hứa Liên Hạo bằng một đòn vai cực kì mạnh, không thể né tránh, Hứa Liên Hạo hắn ta chỉ có thể đan hai tay lại thành dấu X để đỡ lấy.

Cú va chạm mạnh đến mức khiến Hứa Liên Hạo văng ra hơn bốn năm mét, đập thẳng người vào khung lồng đấu. Rầm lên một tiếng, hắn đau đớn chưa kịp đứng dậy thì bỗng nhiên cảm thấy trời có vẻ tối.

“Uỳnh!!!”

“Holy Shitttt!!!” – Hứa Tiêu Dĩnh đứng ở dưới che miệng lại chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra.

Trung Nghĩa rất là vui tính, khi hắn ta thấy Hứa Liên Hạo và ngã lăn ra đó, ngay tức khắc hắn ta lấy đà thêm một lần nữa bay lên trời đưa lưng nện thẳng vào người Hứa Liên Hạo.

Kết quả Hứa Liên Hạo bất tỉnh, bởi vì một chiêu lấy thịt đè người của Trung Nghĩa.

Có thể nói kết quả này một phần là tại Hứa Tiêu Dĩnh, nếu cái mồm hắn không lanh chanh thì chưa chắc Hứa Liên Hạo mất tập trung khiến lĩnh liên tiếp hai đòn trời giáng như thế của Trung Nghĩa.

Nhân gian từng tương truyền một lời sấm rằng “Không sợ kẻ địch mạnh như hổ - Chỉ sợ đồng đội ngu như bò!” Hứa Tiêu Dĩnh là một trong những thằng anh khốn nạn nhất quả đất này.

“Trung Nghĩa là người chiến thắng!!!”

Tay MC lại hét lên tên của người thắng cuộc.

Cái này là lẽ đương nhiên mà trong cuộc sống. Hứa Tiêu Dĩnh và Hứa Liên Hạo hợp lực lại còn thua cả Trọng Khoa, mà Trung Nghĩa được so sánh mạnh ngang ngửa với Trọng Khoa, việc Trung Nghĩa thắng cũng là điều hiển nhiên mà thôi. Tuy nhiên trận đấu có hơi lâu một chút do Trung Nghĩa không nhanh bằng Hứa Liên Hạo.

Nhìn cái cách mà Hứa Tiêu Dĩnh đối xử với thằng em trai mình, bất giác Quốc Thiên quay sang nhìn ông anh của hắn. Tính ra thằng anh mình vẫn còn tốt tính chán.

………………

Sau đây là trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay. 

Bảng F

Tiến Tom vs Xuân Tiến.

Nói sao nhỉ … Xuân Tiến tính ra không mạnh cho lắm so với cả đội chiến binh mà Thu Phong đào tạo. Hắn chỉ nằm ở mức bình bình mà thôi, không có gì nổi bật, cũng không có gì đột phá.

Nhưng! Cái điều quan trọng luôn nằm ở chữ nhưng. Xuân Tiến là một con người cực kì có chí tiến thủ, tuy không tài năng nhưng hắn luôn luôn biết nắm bắt cơ hội, hắn ta không may mắn nhưng hắn lại biết cách tạo ra may mắn. 

Điển hình như lúc còn ở trong băng Quỷ Lang của Nga Hoàng, Xuân Tiến chính là người dám bước ra thử sức với Quốc Thiên một con quái vật khi ấy theo Xuân Tiến đánh giá có thể đánh ngang Thu Phong.

Hắn dám đứng ra đánh với Quốc Thiên để đem về thông tin cho Thu Phong. Chính bản thân hắn thực nghiệm mọi thứ để có tác dụng ít nhất với Thu Phong, chứ không phải làm chỉ vì được giao, không được giao thì không làm. Hắn rất biết nắm bắt cơ hội để va chạm kẻ mạnh, sau Quốc Thiên là Lý Đại.

Như trận đầu tiên của Hắc Long Bang khi Hắc Long Bang được thành lập. Cũng chính Xuân Tiến là người thường nhưng nhận ra được Lý Đại có một cái gì đó hơn người bình thường. Chính hắn bỏ vũ khí xuống đòi solo với Lý Đại, mặc dù thua, mặc dù thất bại nhưng lại được Thu Phong khen ngợi hết lời.

Chưa kể hắn còn có thể mở mang được tầm mắt khi mà ngoài kia biết bao nhiêu người mạnh khác. Không chỉ riêng Thu Phong hay Abid mà hắn biết, chỉ là người thường như hắn không mang sức mạnh. Vậy mà có biết bao nhiêu mạnh mẽ một cách lạ kì.

Do đó nói hôm nay Xuân Tiến đứng ở vòng chung kết của bảng mình, nói hắn may mắn thôi chưa đủ. Phải nói rằng Xuân Tiến rất biết cách nắm thời cơ và dùng sự khôn lanh của hắn.

“Trận chiến cuối cùng của ngày hôm nay. Bắt đầuuuuuuuuuuuuuuuu”

Tiến Tom là một chàng trai khá lạnh lùng sau cái vụ án em gái mình bị hiếp dâm, tuy vậy sau ba năm ngồi tù. Hắn quả thực hối hận về hành động của mình, ba năm trong đó, em gái hắn liên tục đến thăm hắn với con mắt thăm quầng, gò má hóp lại. Giá như ngày đó hắn tìm được thủ phạm đưa cho cảnh sát thì giờ đây em gái hắn có lẽ sẽ có cuộc sống tốt hơn khi có hắn ở bên cạnh.

Bỏ qua những chuyện tư nhân của Tiến Tom. Bàn về sức chiến đấu, Tiến Tom có một phong cách chiến đấu khá là đường phố. Hắn ta không chỉ biết đấm và đá, còn biết vật, biết dùng kỹ năng đánh vào điểm yếu trên cơ thể con người. Bởi hắn không khỏe cho lắm, như đã nói kỹ năng của Tiến Tom khá ổn. Hắn luôn biết cách tìm thấy sơ hở và vô hiệu hóa đối thủ trong một nốt nhạc.

Tất cả những trận đấu trước đây trong bảng F của Tiến Tom chỉ kéo dài cao nhất là 2p Tiến Tom dùng kỹ thuật của riêng mình đánh bại người khác. Không bất tỉnh thì cũng bị khóa tay, bẻ tay để đối thủ tự động chịu thua.

Khi chúng ta đang mải bàn về Tiến Tom thì bây giờ trận đấu giữa Tiến Tom và Xuân Tiến đã bắt đầu được vài phút đồng hồ.

Với cái thời gian này chắc chắn nếu Tiến Tom chiến thắng thì nó đã kết thúc rồi. Nhưng không, Tiến Tom bất động đứng đó nhìn Xuân Tiến, cả Xuân Tiến cũng vậy.

Lúc này cả khán đài đang la hét inh ỏi yêu cầu họ xuất chiến.

Như đã nói, Xuân Tiến chẳng có bất cứ cái điểm gì nổi bật của riêng mình. Hắn là một tay Thu Phong đào tạo mà lên, Xuân Tiến chỉ tâm đắc nhất một câu nói của Thu Phong lúc trước khi dạy hắn Triệt Quyền Đạo “Quan sát – Chờ đợi – Nhìn thấu và Triệt!” Do đó không như những người khác, Xuân Tiến dành hầu hết thời gian của mình để quan sát đối phương.

Bởi dù có thua thiệt đối phương về sức mạnh hay tốc độ. Xuân Tiến chỉ cần luyện độ chính xác và ánh mắt quan sát của bản thân. Với Triệt Quyền Đạo được Xuân Tiến áp dụng một cách hiệu quả nhất nên hôm nay hắn mới có thể đứng trong vòng đấu này.

Các trận trước Xuân Tiến luôn đợi đối thủ xuất chiêu trước, hắn xuất chiêu triệt sau. Tuy nhiên từ nãy đến giờ Tiến Tom vẫn đứng đó nhìn hắn đứng cái thế thủ Triệt Quyền kia.

Không phải là Tiến Tom nhát, mà đã nói ban nãy, Tiến Tom luôn giỏi tìm ra điểm yếu của đối thủ và chủ động tấn công vào đó. Nhất là khi đối thủ sơ hở. Nhưng bây giờ bằng một cách nào đó Tiến Tom lại thấy Xuân Tiến dường như chẳng có một chút sơ hở nào để cho hắn tấn công.

Bất chợt lúc này Xuân Tiến lại chủ động lao lên trước. Hắn bước từ từ đến gần Tiến Tom, khi mà khoảng cách của cả hai chỉ còn một mét.

Phạm vi tấn công hoàn hảo cho cả hai.

“Bụp bụp bụp!”

Bỗng từ đòn thủ thế Triệt Quyền, Xuân Tiến bất ngờ biến đổi theo cách tấn công Vịnh Xuân môn võ mà Thu Phong dạy trước đó cùng Triệt Quyền chỉ dành riêng cho một vài người thích hợp trong đó có Xuân Tiến.

Ba đòn đấm liên tiếp xuất ra từ tay của Xuân Tiến nện thẳng vào mặt Tiến Tom. Thấy quyền tới, Tiến Tom đỡ được hai cái, quyền cuối Tiến Tom lấy hai tay đưa lên ôm đầu. Bất chợt bụng hắn cảm thấy đau.

“Bụp!”

Một đạp bằng gót chân thẳng vào bụng của Tiến Tom.

Xuân Tiến đứng đó co một chân ngang ra mỉm cười thủ thế Vịnh Xuân nhìn chăm chăm vào Tiến Tom.

Quả thật Xuân Tiến rất biết cách thay đổi phong cách chiến đấu giống Thu Phong, tuy không tài giỏi, không xuất chúng nhưng lại cực kì cố gắng.