Nếu như chúng ta biết trước rằng ngày mai chắc chắn ta sẽ chết liệu ta có còn cố gắng nữa không? Hay chúng ta buông xuôi tất cả để chờ cái ngày mà mình chết.
Chẳng thể nào chúng ta biết chắc được khi nào chúng ta sẽ chết, nhưng chúng ta có thể chắc chắn một điều rằng sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết. Cuộc sống này nó giống như tình yêu vậy, nếu ai nói với bạn rằng mày yêu con đó trước sau cũng chia tay. Thì hãy nói lại với nó là trước sau mày cũng chết vậy bây giờ mày sống làm gì? Tình cảm nó cũng như cuộc sống của chúng ta thôi, ta chẳng biết khi nào nó kết thúc, chúng ta cũng chẳng biết khi nào nó bắt đầu. Vậy đó.
Lục Nương bây giờ cũng mang một cảm giác tương tự như vậy. Cô biết rằng nếu cô xác nhận tình cảm của mình với Thu Phong, nếu hắn có đồng ý hai người cũng chẳng hạnh phúc được bao lâu. Cô đã bao nhiêu tuổi rồi, còn khả năng giữ mãi cái sắc đẹp này khiến hắn ở bên cạnh mình sao. Nếu như hắn từ chối cũng là lẽ đương nhiên mà thôi, cô lại đang mong hắn từ chối hơn tất cả.
Bởi vì cô không muốn làm kẻ thứ ba xen vào cuộc tình của hắn và người con gái của hắn. Nhưng biết sao bây giờ, cô đã lỡ như vậy rồi, ai có thể đưa cô ra đây?
Nhân vật chính của chúng ta lại chẳng thể nào nghĩ sâu xa được như vậy, hắn lao vào phòng thay đồ nằm cái oạch lên ghê sofa khổng lồ kia. Hắn cảm giác lồng ngực mình đau nhói mà chẳng biết vì sao, tại sao hắn lại có cảm giác như thế này khi trông thấy Lục Nương vậy chứ?
Người yêu của hắn là Nhược Y cơ mà … nhưng hắn nghĩ lại, thật ra hắn chưa từng có cảm giác với Nhược Y. Hay đúng hơn rằng người Nhược Y thích không phải hắn, mà là hắn kia. Quốc Phong, người Nhược Y thích xưa giờ là Quốc Phong chứ không phải hắn. Chỉ vì hắn là đàn ông, hắn không muốn làm một người phụ nữ xinh đẹp nên hắn mới thử đồng ý quen Nhược Y.
Rồi kết quả ra sao, ngày hôm trước. Cái hôm mà hắn mệt mỏi, hắn bỏ tập, hắn muốn trông thấy Nhược Y. Nhưng rồi hắn lại trông thấy một hình ảnh khác, là Nhược Y của thế giới bên kia, và đâu đó là bóng dáng của Lục Nương.
Chẳng hiểu sao hắn lại có cảm xúc như vậy. Hắn lại nhớ đến Nhược Y ở thế giới kia, hắn nhớ đến Lục Nương ở thế giới này. Bỗng hắn thấy họ thật giống nhau, giống đến lạ thường. Và Nhược Y này đối với hắn bao lâu nay như một người xa lạ. Đúng! Hắn cảm thấy chán, hay đúng hơn hắn chưa bao giờ cảm thấy cái gì đó từ Nhược Y.
Hắn cũng nhận ra được một điều rằng có lẽ Nhược Y kia cũng có cảm giác như vậy. Quá nhiều lý do để hắn có thể tìm cho bản thân mình, tại sao hắn lại làm như vậy, hắn lại để ý đến cảm xúc của Lục Nương sao?
Thật vậy, nếu không hắn cũng không đem Lục Nương đến tận đây, hắn cũng không đứng hình khi Lục Nương hôn hắn. Hắn cũng có một cái gì đó khó nói với Lục Nương, hắn cũng chẳng biết. Thôi thì cứ để mọi chuyện như cũ vậy. Lục Nương trông có vẻ cũng chẳng quan tâm gì chuyện ban sáng. Phải thôi cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, một phụ nữ trưởng thành. Chẳng như hắn, hắn còn mải mê theo đuổi cái sức mạnh của riêng hắn để trở về. Dù sao Nhược Y này cũng thích Quốc Phong chứ không phải Thu Phong hắn.
Nơi hắn thuộc về không phải ở đây. Mặc cho cái sức mạnh trong người hắn là gì. Chỉ cần nó khiến hắn mạnh lên và hắn có thể trở về nhà của mình.
“Lạch cạch!”
“Má ơi! Cô đứng đây hồi nào vậy?”
Đang mải suy nghĩ bỗng nhiên Thu Phong cảm giác như có ai đang nhìn hắn. Quay mặt sang hướng mình cảm nhận sự hiện diện ấy, hắn thấy Lục Nương đứng đó từ khi nào. Giật bắn mình trước sự xuất hiện của Lục Nương, hắn mém tí ngã xuống đất.
Tại sao hắn lại không cảm nhận được sự hiện diện của Lục Nương. Thế quái nào lại thành ra như vậy?
Trông thấy hành động buồn cười của Thu Phong, Lục Nương khẽ cười duyên một tiếng. Nụ cười của cô khiến cho đôi mắt của mình cong lên thành một vầng trăng khuyết tuyệt đẹp. Ôi đôi mắt biết cười ấy làm Thu Phong nhớ đến một người, là Nhược Y ở thế giới bên kia.
Chẳng hiểu sao Nhược Y ở thế giới này mặc dù rất giống, nhưng lại đem đến cho hắn cảm giác xa lạ. Thay vì Lục Nương đem đến cho hắn một cảm giác rất là quen thuộc, chẳng lẽ thế giới song song này hoán đổi linh hồn cho nhau được sao?
Gác chuyện đó qua một bên. Lúc này Thu Phong trố mắt ra nhìn Lục Nương xinh đẹp tuyệt trần đứng cười khúc khích tại nơi đó.
Dẹp qua mọi cái suy nghĩ bấn loạn của bản thân. Thu Phong im lặng, hắn vẫn nằm đó ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt sắc của cô nàng này. Thật sự đây là một người phụ nữ đã cập kề 40 ư?
Mải đắm say trong cái vẻ đẹp ấy, Thu Phong chẳng biết được rằng Lục Nương đã ngưng cười từ lâu và cũng đang say đắm nhìn hắn. Bấc giác thời gian cả căn phòng như ngưng đọng lại. Như cả thế giới chỉ còn hai người họ.
Vài phút sau.
“Bắt em đứng hoài vậy sao?”
Khác với kẻ cuồng si vì sắc. Lục Nương chỉ cuồng si vì tình, cô ta bước ra khỏi cái ảo mộng giữa hai người trước Thu Phong.
Lúc này Thu Phong bừng tỉnh ra khỏi cơn say. Hắn mỉm cười ngồi dậy, trên cái ghế rất rộng ấy hắn vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh.
Thấy thế Lục Nương với tà váy dài thướt ra bước đến nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Từ từ đầu cô dựa vào bờ vai rộng lớn của hắn. Như hệt lần trước, vẫn bờ vai ấm áp mà cô từng dựa vào. Hơi khác so với lần trước là lần này cô chủ động chứ không phải do vô tình. Và lần dựa vào vai hắn bây giờ khiến con tim cô như loạn nhịp.
“Tôi …”
“Em …”
Cùng một lúc hai người duy nhất trong căn phòng đồng thời lên tiếng, rồi cả hai đồng thời im lặng nhìn nhau cười.
Tuy nhiên lần này Thu Phong là người nói trước:
“Cô … em nói trước đi …”
Nghe lời Thu Phong, Nhược Y gật nhẹ cái đầu nhỏ nhắn của mình. Sau đó cô ngước lên nhìn hắn và nói:
“Em chỉ muốn chúng ta như vậy thôi là đủ … em không mong được như cô ấy!”
Trông Lục Nương nói với ánh mắt đầy sự quyết tâm.
Hắn nghĩ, thật sự Lục Nương chỉ muốn như thế này thôi ư? Thật sự một người phụ nữ xinh đẹp như vậy phải chịu cảnh này ư? Không hiểu sao lòng hắn lại đau nhói khi nghe những lời ấy của Lục Nương. Tại sao chứ?
Cơ thể hắn không nghe theo sự xui khiến của hắn nữa. Bỗng nhiên hắn nâng lấy cằm của Lục Nương lên, hôn vào đôi môi mỏng mềm mại ấy.
“Chụt!”
Lục Nương bất ngờ, cả cơ thể cô lúc này căng cứng lên. Thân đang dựa vào Thu Phong, một tay thì đang khoác lấy cánh tay rắn chắc của hắn. Thì giờ đây cánh tay ấy bấu víu chặt vào cánh tay to lớn của hắn.
Dù là biến đổi nhỏ nhất trên cơ thể Lục Nương hắn cũng nhận ra được rằng cái cơ thể mềm mại kia đang căng cứng lên vì nụ hôn của hắn. Được đà làm tới càng lúc Thu Phong hôn càng bạo, hắn bắt đầu đưa đầu lưỡi của mình xông pha qua chiến tuyến đầu tiên là hàm răng của Lục Nương.
Sau vài giây cuối cùng Lục Nương cũng chịu buông tha cái chiến tuyến ấy, lưỡi của cô cũng bắt đầu hoạt động. Lưỡi của họ như những con rắn biết nhảy múa, chúng quấn lấy nhau như trăm năm chưa gặp.
Vài phút sau hai người buông nhau ra thở hổn hển. Thu Phong còn đỡ, cả cơ thể Lục Nương bây giờ như một cọng bún ẻo lả tựa vào người Thu Phong.
Bản thân cô bây giờ như muốn hòa ta vào cơ thể hắn, cô chẳng còn chút sức nào nữa rồi. Tên khốn đó tại sao hắn bất ngờ làm như vậy với cô, chẳng cho người ta một chút sự chuẩn bị nào cả.
“Anh là thằng đàn ông tệ hại!”
Lục Nương ngẩng đầu lên lườm xéo Thu Phong một cái.
Thấy thế hắn mỉm cười “Ừ!” nhẹ một tiếng.
Họ cứ thế nằm ôm nhau. 15p cứ thế trôi qua một cách yên bình. Chẳng ai làm phiền họ, lúc này Thu Phong nghe thấy tiếng thở dài của Lục Nương, vài giây sau đó cô nàng ngẩng đầu lên. Dùng hai con mắt to tròn xinh đẹp như ngọc trai nhìn chằm chằm vào đôi mắt một mí của hắn.
Sau vài cái chớp mắt xinh đẹp bỗng Lục Nương nói:
“Mình dừng lại đi! Em không muốn làm tổn thương người khác!”
‘Nhói!’
Bấc giác Thu Phong cảm thấy đau ở tim. Chẳng hiểu vì sao, khi nghe câu nói ấy hắn buồn không kìm được. Hắn bất lực.
Bây giờ hắn không thể nào nói với Lục Nương rằng hắn không phải người ở đây, Nhược Y kia cũng không thích hắn mà là thích một hắn khác. Hắn chẳng có cái gì để chứng minh lời nói của mình.
Chẳng còn cách nào khác hắn bèn nói:
“Hãy cho anh thời gian … em sẽ không phải tổn thương một ai khác, và anh cũng không để em bị tổn thương … đợi anh,,, không lâu nữa thôi em sẽ biết rõ mọi chuyện về anh. Bây giờ anh không thể nói được. Em có muốn đợi anh không?”
Một lời hứa hẹn phát ra từ một gã đàn ông suýt 30 với một người phụ nữ suýt 40. Liệu lời nói ấy có thật sự là thật, nó mơ hồ, nó vô lý làm sao.
Ấy thế vẫn có người phụ nữ dại khờ tin hắn. Cô biết thời gian thanh xuân của mình chẳng còn nhiều để đi đợi một người, nhưng chẳng biết tại sao cô lại gật đầu.
Lục Nương gật đầu một cách mạnh mẽ, cô mỉm cười và:
“Ừm!”
Chỉ thế thôi, chỉ thế thôi một lời hứa hẹn được đưa ra. Một sự đồng ý chờ đợi lời hứa ấy.
Cô sẵn sàng đợi.
………………………………………
“Không được! Bộ đó xấu lắm anh thay ra đi … bộ này cũng không, tướng anh to thế này tính làm rách áo à? … kìa kìa cái áo sơ mi lòi cả ngực ra, tính khoe ngực cho con nào xem? Đổi bộ khác … Anh có gu thẩm mĩ không thế? … thôi để tôi lựa!”
Trong căn phòng thay đồ của Thu Phong, không còn sự yên tĩnh ban đầu. Thay vào đó là sự náo nhiệt đến ồn ào.
Lúc này trong căn phòng ấy có hơn bốn năm nàng hầu đang chạy đôn chạy đáo lấy từng cái áo, cái quần cho Thu Phong thay. Không chỉ riêng áo quần, thậm chí cả đồng hồ đeo tay, cái nơ, cà vạt cũng phải theo một phong cách nhất định. À cả nhẫn và màu son môi nữa.
Ai nói đàn ông không trang điểm chứ, kẻ tầng thượng lưu như Thu Phong ít nhiều cũng phải cần trang điểm và ăn mặc lịch lãm trong những sự kiện lớn như thế này.
Lục Nương đứng đó liên tục chửi vào mặt Thu Phong khi mà hắn lựa toàn những bộ đồ gì đâu. Thực ra không phải là Thu Phong lựa đồ không đẹp mà là do ánh mắt thẩm mĩ của Lục Nương quá cao. Gần như hơn phân nửa quần áo và phụ kiện ở đây không vừa ý cô ta rồi chứ đừng nói gì đến khoác lên người hắn.
Mất gần hai tiếng đồng hồ chỉ để lựa bộ độ thích hợp cho mình. Dù trong căn phòng có máy lạnh công suất lớn mà vẫn khiến Thu Phong đổ mồ hôi. Lần đầu tiên trong đời hắn thay đồ mà phải cực khổ như thế này.
Lựa đồ xong hắn cũng không thể mặc ngay được, bữa tiệc chỉ còn nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu. Bây giờ khách khứa đang đến một vài người phía dưới. Hắn phải đi tắm ngay mới được.
Nghĩ là làm, hắn lập tức thừa cơ Lục Nương không để ý liền chuồn đi. Dù gì cũng lựa quần áo xong rồi, chỉ còn trang sức nữa là hoàn thành, hắn để cho Lục Nương so với bộ đồ vậy. Hắn đi tắm cho khỏe người.