Đô Thị Quỷ Vương

Chương 247: Võ Năng Giả ?




“Chẳng lẽ thằng Phong và thằng Thiên là võ giả?”

“Võ giả?”

Lúc này trong căn phòng master của mình. Nhất Phương đang xem những hình ảnh đoạn clip được gửi về trên máy tính của ông cùng với Thiện Nhân. 

“Chẳng lẽ võ giả trên thế giới này rất hiếm sao … thậm chí còn hiếm hơn cả Dị Năng Giả cấp 6 nữa!”

Thiện Nhân một trong hai hộ vệ thân tín của Nhất Phương. Người còn lại là Đình Thu như chúng ta đã biết. Thiện Nhân cũng là một Dị Năng Giảbậc 4 ngang với Đình Thu.

Nhưng Đình Thu bây giờ lại không có mặt ở đây. Bởi ông ta đang ở phòng thí nghiệm dị năng dưới mặt đất tập luyện để nâng cấp bậc của mình lên đến thượng kỳ. Cấp cao nhất của Dị Năng Giả cấp 4.

“Ngươi quên lão bạn già của ta à? Lão cai ngục của nhà tù IUI là một trong những võ giả đấy thôi!”

Ngồi trên bàn làm việc Nhất Phương nhìn vào màn hình máy tính, một tay vừa kéo điếu xì gà to hơn cả ngón tay cái. Một bên trò chuyện với Thiện Nhân đang đứng ở bên cạnh.

“Nhị thiếu gia hồi bé có từng ở với lão cai ngục đó. Việc nhị thiếu gia trở thành một võ giả cũng là điều hiển nhiên … nhưng mãi sau này sau khi gặp đại thiếu gia thì nhị thiếu gia mới phát triển tài năng của một võ giả … còn đại thiếu gia thì chưa từng tiếp xúc với gã cai ngục kia?”

Thiện Nhân tuy là một tay bảo vệ cho Nhất Phương, nhưng hắn ta cũng là con người, cũng có những suy nghĩ của riêng mình.

Từ cái ngày Quốc Phong đại thiếu gia xuất hiện trở lại đã mạnh một cách bất thường. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở sức mạnh thể chất, không có bất cứ một dấu hiệu gì cho thấy Quốc Phong là một võ giả.

Võ giả ở cái thế giới này được ví như một cái gì đó hiếm hoi ngang ngửa người ngoài hành tinh. Rất rất ít người biết đến sự tồn tại của các võ giả trên hành tinh này. Võ giả được coi là những người luyện công, có công phu và nội công trong người được coi là một võ giả. Bởi vì sự hiếm hoi của họ nên không có một cấp bậc cụ thể nào cho võ giả.

Võ giả có một sức chiến đấu rất kinh khủng, theo một cách nào đó võ giả mạnh nhất thế giới này từng được biết đến có thể đánh cân cùng lúc cả chục Dị Năng Giả cấp 5 theo một cách nào vô lý nào đó.

Bởi thế khi Quốc Thiên thể hiện ra mình là một võ giả, Nhất Phương đã rất là vui mừng. Nhưng bây giờ đến cả thằng con trai trưởng là Thu Phong cũng thể hiện mình ra là một võ giả thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả đứa em trai Quốc Thiên của nó gấp nhiều lần khiến cho Nhất Phương không thể tin vào mắt mình. Cũng như không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt.

Thu Phong học võ công từ đâu, luyện công từ ai. Và tại sao khi mất trí nhớ, trở lại nó lại thành một võ giả, trên hết trước đó nó lại là một chiến binh đủ khả năng đánh bại cả Dị Năng Giả cấp 3.

Như phát hiện ra một thứ gì đó mờ ám từ chính đứa con trai của mình. Bỗng Nhất Phương trở nên nghi ngờ lấy thằng con trai cả của lão.

Liệu đây có phải là đứa con trai mà lão biết hay không? Hay là một người khác.

Nhưng cái suy nghĩ đó cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Linh cảm của lão vẫn đúng hơn tất cả, bởi khi Thu Phong ở với lão. Lão nhận ra được sự ấp ám, nhận ra được dòng máu của lão bằng chính linh cảm này của mình. Và đó dù Thu Phong có thay đổi đến thế nào nữa lão vẫn tin đây là con ruột của mình hơn ai khác.

Nhất Phương rất tin vào linh tính của bản thân lão. Cũng nhờ cái linh tinh ấy đã đưa lão trở thành một con người như ngày hôm nay. Tránh bao nhiêu chuyện xấu, làm được bao nhiêu chuyện có lợi chỉ vì cái linh tính không rõ ràng ấy. Như đã nói chuyện quan trọng nhắc lại ba lần, Nhất Phương luôn tin tưởng tuyệt đối vào linh tính và cảm nhận của lão hơn gì hết.

Chưa kể khi Thu Phong trở lại, để phòng hờ lão cũng đã xét nghiệm tất cả AND và dấu vân tay của nó. Tất cả đều hoàn hảo. Nếu Quốc Phong này có không phải là con của lão thì ít nhất nó cũng là một bản sao của con trai lão. 

Bỏ qua những cái suy nghĩ nghi ngờ ấy. Cái quan trọng bây giờ cả Quốc Phong lẫn Quốc Thiên đều là võ năng giả. Hai đứa con trai lớn trong nhà là võ năng giả. Nếu như lão dồn hết tài lực vào hai đứa này, chúng sẽ trở thành cái dạng gì trên thế giới này đây?

Nếu như chúng đủ mạnh, lão chẳng cần sợ cái chính phủ của quốc gia này nữa. Khi đó lão sẽ sống theo cách của lão, gia đình không còn bị uy hiếp, tiếng nói của lão sẽ lớn hơn. Tuy Xích Quỷ làm giàu cho lão, nhưng nó cũng đã từng lấy đi những thứ trân quý thuộc về lão. Ví như họ đã từng lấy đi mất đứa con thiên tài của lão, để rồi nó mất trí nhớ, khiến bản thân nó ra cái nông nổi này đây.

Chuyện cũ thôi không nhắc đến nữa. Ngay bây giờ Nhất Phương quay sang nói với Thiện Nhân:

“Liên lạc với lão già quái dở đó đi!”

“Vâng thưa lão gia!”

Thiện nhân đứng bên cạnh gật đầu đáp một tiếng sau đó quay người đi.

Lão già quái dở ấy như đã nói từ nãy đến giờ. Chính là lão cai ngục trưởng. Lão ta là người dạy cho Quốc Thiên nội công, lão ta cũng là một võ giả, nên lã ta biết cách khiến hai thằng con trai của mình mạnh lên.

………………………………..

Quay trở về với Thu Phong và Quốc Thiên.

Giờ khắc này Quốc Thiên chẳng còn lời lẽ gì để mà nói thằng anh trai quái thai của mình được nữa. Hôm nay khi dắt Thu Phong đến đây, Quốc Thiên mang một niềm tự hào rằng hắn đã mạnh hơn rất nhiều trong một tháng vừa qua, chưa kể nó còn có thể giải phóng được nội công ra ngoài. Tuy không mạnh như đánh trực diện, nhưng chỉ mới giải phóng ra một phần nào thôi, khi nắm giữ được hoàn toàn sức mạnh giải phóng nội công. Quốc Thiên tự tin có thể đánh bại được ông anh của mình.

Nhưng đ*o. Đời cóc nó như nó muốn. Bằng một cách nào đó thằng anh nó đấm sập cả một tòa nhà bằng tay không, rồi di chuyển nhanh hơn cả mấy người dị năng dưới trướng bố già hắn. Thậm chí tốc độ của Thu Phong còn nhanh ngang ngửa tốc độ của Thiện Nhân cận vệ bố già Nhất Phương.

Thế quái nào mới một tháng không gặp thằng anh nó lại làm được cái điều phi lý như thế. Anh hai anh còn là người không vậy.

Quốc Thiên quả thật là da mặt rất dày, nói đến thằng anh mình mà không nghĩ lại mình. Bây giờ ngoài Thu Phong ra những người mà nó biết ai có thể đánh lại nó cơ chứ.

Thậm chí ở trong cái tòa dinh thự rộng lớn này. Có vài chục Dị Năng Giả cấp 3 chẳng ai có thể đánh bại được Quốc Thiên một cách dễ dàng cả. Từ một người bình thường, luyện nội công chỉ với vài tháng, mà có thể làm khó được Dị Năng Giả cấp 3 là cái chuyện phi lý nhất trên đời này mà người dị năng từng nghe.

Càng lúc cái dinh thự này càng loạn. Đại thiếu gia tỉnh dậy mạnh một cách bất thường đã đành. Vài tháng trước đâu ra xuất hiện thêm nhị thiếu gia từ trên trời rơi xuống bán hành cho cả tá Dị Năng Giả trong tòa dinh thự này. Đùa hay gì, giỡn hay gì? Mang danh Dị Năng Giả mà để người thường dập cho một trận không ra cả hình người.

Tất cả đều có cái lý do của nó. Cơ bản Quốc Thiên và Thu Phong bây giờ được công nhận là võ giả. Hay còn gọi là Võ Năng Giả, một trong những con người có thể phát triển tiềm năng đến mức vô hạn. Nhưng như thế cũng không đồng nghĩa với việc người dị năng là vô dụng.

Căn bản Dị Năng Giả chỉ đo đến cấp bậc thứ 5. Qua cấp bậc thứ 5 là cấp bậc thứ 6. Ngoài cấp bậc thứ 6 ra không có còn cấp bậc nào tồn tại. Bởi đã qua cấp 5 thì chẳng còn có hệ thống nào có thể đo đạc được sức mạnh của các Dị Năng Giả đó cả, nên họ gọi Dị Năng Giả vượt qua cấp 5 là cấp 6.

Các Dị Năng Giả vượt qua cấp độ 5 là những con người dị năng có sức mạnh không thể đong đếm được. Cái sức mạnh ấy của họ nếu chống lại con người có thể xếp theo cấp độ mang tính toàn cầu. Ví như đe dọa đến một thành phố, nhiều thành phố, một quốc gia, đa quốc gia hoặc là toàn cầu.

Trên thế giới chưa bao giờ xuất hiện Dị Năng Giả có thể đe dọa đến tính mạng của toàn nhân loại cả. Phải chăng nếu có thì ta cũng không biết được. Dị Năng Giả có rất nhiều dạng như mạnh khác nhau, không đơn thuần chỉ nằm trong các nguyên tố mà ta được biết, thậm chí có rất nhiều Dị Năng Giả tâm linh, Dị Năng Giả điều khiển linh hồn, trí óc hay Dị Năng Giả của tri thức chẳng hạn. 

Ông trời không bao giờ làm mất đi cái cân bằng của thế giới này. Dị Năng Giả không phải là tuyệt đối nên mới có Võ Năng Giả. Tuy đa số Võ Năng Giả đều mạnh hơn Dị Năng Giả nhưng số lượng lại cực kì ít, người trở thành Võ Năng Giả cũng rất khó. Không phải cứ đơn thuần học nội công là có thể trở thành Võ Năng Giả được.

Ví như bình thường nội công cũng chỉ là những dòng khí nóng, không màu. Ấy thế mà bằng cách nào đó Thu Phong lại có thể ngưng tụ nội công ra màu cam. À còn cả khí công hắn có thể ngưng tụ ra màu lam. Ai từng luyện khí công hay nội công cũng thừa biết rằng chúng không có màu.

Vậy màu sắc từ khí công và nội công từ đâu ra? Đến Thu Phong cũng không biết được, nhưng sự thật rật hắn là người cực kì may mắn trên thế giới này khi có thể kết hợp giữa hai dòng khí lạnh của nội công – khí công lại với nhau tạo thành một cách luyện công mới mà mãi về sau hắn mới biết được.

“Anh chịu … anh đã thử bao giờ đâu? Đây là lần đâu anh thử đấy, không ngờ nó mạnh đến vậy!”

Bị Quốc Thiên hỏi như tát vào mặt mình, Thu Phong cũng thoát ra khỏi trạng thái sững sờ quay sang Quốc Thiên mà giải thích.

“Hả? Em nghe không rõ? Anh nói lại coi!”

Quốc Thiên không biết cố tình hay cố ý mà làm thái đồ lồi lõm, cà khịa Thu Phong bằng cách ngoáy ngoáy cái lỗ tai.

Trời ơi, thằng anh mình nó mạnh như trâu như bò thế này mà nó đòi hơn thằng anh nó. Bất công, bất công đến hết sức quá đáng.

Thu Phong hiểu, hiểu rằng Quốc Thiên đang ganh tị. Hắn cũng chịu thôi, hắn chỉ vừa mới thành công ép được khí công và nội công chung với nhau. Nhưng không phải lúc nào cũng ở trong trại thái này được. Vài phút sau nó biến mất ngay cho mà coi, sau lúc đó Thu Phong sẽ mất đi hai phần sức lực. Nhưng cũng đáng. Tranh thủ lúc còn thời gian Thu Phong hô lên.

“Cho một miếng thép cao 10m, dày 40cm!”

Hắn nói là nói cho nhân viên của phòng tập này trên phòng điều khiển nghe. Thật bất tiện khi ở đây không cài AI mà. Như ở chỗ hắn có Bone hắn chỉ cần nói nhỏ thôi Bone cũng biết hắn cần gì.

Sau khi nghe vị đại thiếu gia kia hô lên. Ngay lập tức nhân viên trong phòng điều khiển đang ngơ ngác bên cạnh Lục Nương lập tức lao vào điều chỉnh.

Lúc này trước mặt Thu Phong xuất hiện một tấm thép cao đến tận 10m, dày 40cm bề ngang thì không rõ. Nhưng sơ khái cũng 5m bề ngang.

Thứ yêu cầu có ngay trước mặt. Lúc này Thu Phong vận khí lên.

Các dòng khí lam và cam vốn ẩn vào hết trong cơ thể của hắn bỗng dưng lại bốc lên tạo thành một ánh quang mờ nhạt bao quanh lấy cơ thể Thu Phong.

“Hự!”

Thu Phong thủ thế, hắn đứng một thế tấn cơ bản. Lúc này hắn gồng người lại, cả một cánh tay phải hắn dồn hết sức lực vào đó. Cánh tay như thể đang phồng lên, có lẽ là ảo giác. Chỉ một khắc sau:

“Kingggggggggggggggggg ……. Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh!!!!!”