Đô Thị Quỷ Vương

Chương 246: Thử nghiệm !




Tuần sau.

Như dự tính ban đầu, Thu Phong lần này bay trở về Nam để tham gia tiệc đầy tháng của hai đứa cháu mình.

Đây là một bữa tiệc lớn của gia đình, nói cho sang hơn nữa là của gia tộc chính tông nhà họ Nguyễn. Thân là con trai trưởng hắn phải có mặt để chúc mừng hai đứa cháu đầu tiên của cái gia tộc này. Dẫu không có như vậy hắn vẫn phải về để thăm hai đứa cháu ấy.

Gác mọi công việc qua một bên, Thu Phong về lại thành Châu Lang cùng với Lục Nương như đã hứa với cô ta vào một bữa sáng hôm nọ.

Như thường lệ, Thu Phong không có rảnh để mà đi máy bay tư nhân của bố già làm gì cho nó phiền. Dù gì cũng là máy bay của ổng, không phải của hắn, hắn không thích dùng nhiều. Thay vào đó Thu Phong và Lục Nương chỉ book một vé hạng sang để bay vào Nam.

Nếu là hắn hắn sẽ đi hạng phổ thông, nhưng với cái vẻ đẹp của Lục Nương và phong thái của cô ta mà ở cái hạng phổ thông kia sẽ rất phiền phức. Sợ đến ngủ cũng không tránh khỏi ánh mắt dòm ngó. Thôi tốn một chút tiền vậy.

Vài tiếng sau Thu Phong có mặt tại sân bay thành phố Châu Lang. Tự lúc nào Quốc Thiên cùng Thiên Long đã đứng ở dưới đợi hắn. Hôm nay hắn về tới cũng vừa đúng lúc ngày mai là đầy tháng cháu hắn.

“Anh hai!”

“Anh Phong!”

Quốc Thiên và Thiên Long đồng loạt bước đến vẫy chào hắn.

Sau lưng hai người này là hơn mười gã hộ vệ mặc vest đen im lặng đứng đó như những bức tượng.

Lúc này từ bên trong sân bay đi ra. Mấy gã mê đắm sắc đẹp của Lục Nương trong cái chuyến bay hạng sang vừa rồi thấy đám người kia bỗng nhiên tái mặt không dám nhìn chằm chằm Lục Nương như ban đầu nữa.

Cơ bản vé hạng sang thì người có chút tiền cũng có thể mua được. Chắc gì kẻ mua đã có vai vế cao, có bảo vệ đi theo nhiều đến thế.

Bỏ qua chuyện đó, Thu Phong xách hai cái ba lô nhỏ trên vai. Hai cái này đều là của Lục Nương hết. Hắn chỉ về có hai ngày, quần áo của hắn ở trong nhà một tá, hắn chẳng cần phải mang theo gì nhiều. Còn Lục Nương là mấy bộ váy đẹp nhất của cô ta mang theo để diện lên trong bữa tiệc.

Khác với những người lần đầu tiên đến tòa dinh thự nhà họ Nguyễn này. Lục Nương lần đầu đến đây nhưng cô không choáng ngợp trước sự xa hoa của nó, mặc cho có đi nữa. Thân là người thân tín nhất của Thu Phong, Lục Nương không muốn tỏ ra thất lễ. Cô kìm nén lại cái cảm xúc ngơ ngác trong lòng, thay vào đó là một gương mặt lạnh không quan tâm đến sự xa hoa trước mắt này.

Bước vào trong tòa dinh thự, vẫn như cũ. Thu Phong được hàng tá người hầu, quản gia, cả nam và nữ đứng hai bên đón chào. Hắn cũng ngấy cái việc này rồi, từng đưa ý kiến với bố già là hắn muốn một cuộc sống yên bình khi về nhà. Nhưng ổng mặc kệ, bởi đây đã là cái lễ nghĩa của cái nhà này từ khi ông cho xây tòa dinh thự rồi.

…………..

“Thiên! Em luyện tập đến đâu rồi?”

Lúc này ở trong phòng của mình Thu Phong ngồi bệt xuống dưới đất luyện nội công thì thấy em trai mình gõ cửa bước vào. Là Quốc Thiên, thấy thế hắn liền dừng việc luyện công lại và mở miệng hỏi.

“Em cũng không rõ … anh hai có thể kiểm tra được không?”

Gương mặt của Quốc Thiên lúc này như mang lấy một sự hưng phấn nào đó khó tả mà nói với Thu Phong.

Trong một tháng qua, từ cái ngày mà Thu Phong trở lại về Bắc hắn đã tiến bộ rất nhiều. Mấy cái bài tập của anh trai hắn đều đã được nâng cấp lên một bậc trong vòng nửa tháng. Và bây giờ hắn đã quá quen thuộc với những bài tập mới, thậm chí cơ thể hắn đang còn muốn tập những bài tập khắc nghiệt hơn hiện tại. Nhưng khi hắn đề cập vấn đề này cho Thu Phong, anh trai hắn lại nói ngày mai sẽ về rồi ra một thời gian biểu khác cho hắn. Nhưng không phải ở đây, mà là ở Quảng Phúc.

Nghe Quốc Thiên nói vậy Thu Phong gật đầu đứng dậy đi ra ngoài cùng em trai hắn. Dường như nhớ đến cái gì đó, Thu Phong dừng lại trước cửa một căn phòng. Có một nàng hầu đang đứng ở đó, Thu Phong bèn hỏi:

“Có Lục Nương ở trong đó không?”

“Dạ thưa đại thiếu gia, Lục tiểu thư vẫn ở bên trong ạ!”

“Gọi cô ta cho tôi!”

“Dạ vâng thưa đại thiếu gia!”

Nàng hầu nhỏ nhẹ đáp một tiếng rồi gõ cửa đi vào.

Một lát sau Lục Nương xuất hiện trước mặt Thu Phong và hỏi hắn:

“Chưa đến giờ ăn tối mà? Có chuyện gì sao?”

“Cô muốn thấy Quốc Thiên thay đổi như thế nào không?”

“Hửm?”

Như đã nói. Tuần trước Thu Phong từng nói là để một mình Quốc Thiên giải quyết hết đám người Trọng Khoa và Hứa Tử Lệ. Hắn không can thiệp vào nữa, bởi sau trận chiến với Trọng Khoa hắn biết rằng hắn đã thuộc đẳng cấp khác rồi. Đấu với họ cũng vô ích.

Thay vào đó hắn muốn Quốc Thiên thằng cu em của mình va chạm với họ hơn là hắn.

Lục Nương không tin điều đó, cô không tin rằng Quốc Thiên em trai của Thu Phong có thể đánh bại được một trong hai người Trọng Khoa hay là Hứa Tử Lệ. Để chứng minh lời nói của mình là có nguyên do nên lần này hắn mới gọi Lục Nương ra để chứng kiến.

Nhưng chỉ vì nhiêu đây mà hắn dắt Lục Nương về tận miền Nam thì cũng không đúng. Thứ nhất là hắn thấy dạo này Lục Nương làm việc quá nhiều, bực dọc không biết trút vào ai ngoài hắn. Hắn toàn là người lãnh đạn, nên thôi dẫn cô ta đi du lịch một hôm vậy, chứ không Lục Nương điên lên nhai đầu hắn lúc nào không hay.

Một người phụ nữ 30 không có chồng đã rất là đanh đá rồi, huống chi Lục Nương gần 40 tuổi, vừa xinh đẹp lại vừa ế.

Phần là vậy, phần nữa bố già hắn cũng muốn gặp Lục Nương. Mục đích của ông ta gặp Lục Nương là gì hắn cũng không rõ cho lắm. Nhưng có chuyện quan trọng thì Nhất Phương mới yêu cầu như vậy.

Một lát sau Lục Nương được chứng kiến một căn phòng thực tế ảo hệt như cái ở thành Quảng Phúc. Tuy nhiên nơi này có nhỏ hơi một tí không đáng kể. Mặc kệ điều đó đi.

Ở trong phòng quan sát lúc này Lục Nương đang trợn to hai cái con mắt xinh đẹp của mình lên. Cô không tin vào cảnh tượng trước mắt.

Hai anh em nhà kia đang đánh nhau. Đánh nhau bình thường thì cũng không nói để mà làm gì. Nhưng họ đánh nhau theo cái kiểu như phim chưởng vậy.

Lúc này chân của Thu Phong như một cái lò xo di động. Bật nhẹ một cái nhảy hơn cả chục mét lên trời, cả Quốc Thiên cũng thế, Không bàn đến lực đánh, chỉ riêng Lục Nương thấy Quốc Thiên làm cái gì đó ở xa xa mấy tảng đá mà khiến mấy tảng đã vỡ tung ra.

Thậm chí khi Quốc Thiên đưa tay về hướng Thu Phong cách xa hắn cả chục mét mà Thu Phong lại văng đi đập vào một bức tường trong thế giới ảo khiến cả bức tưởng sập xuống.

Lục Nương dụi dụi hai con mắt, cô đang xem cái quái gì thế này.

Ở phía dưới, giờ khắc này Thu Phong nở một nụ cười.

Cuối cùng em trai hắn cũng học được cách phóng thích nội công ra rồi. Nhưng quá yếu, thậm chí còn yếu hơn đòn đấm bình thường của chính nó nữa.

“Yếu lắm em trai … cái này tốn nhiều sức đúng không?”

“Gật gật … hộc hộc!”

Quốc Thiên không còn sức để nói, hắn chỉ có thể vừa thở như trâu vừa gật đầu với thằng anh trời đánh của mình.

“Anh cho em xem cái này!”

Bỗng dưng Quốc Thiên thấy Thu Phong nở một nụ cười thần bí.

Ngay sau đó hắn thấy người anh trai kia của mình bỗng dang hai tay ra ngang vai. Các đầu ngón tay chụm lại với nhau, sau đó mỗi bàn tay từ từ mở ra như cách mà một đóa hoa đang nở.

Nhìn kỹ bên trong lòng bàn tay của Thu Phong, Quốc Thiên thấy hai quả cầu nho nhỏ, một cái mày xanh dương, một cái màu cam.

Cái màu cam ấy Quốc Thiên cảm nhận được nó chính là nội công … nhưng sau nội công lại nóng như thế này? Đó là điều Quốc Thiên khó hiểu, hắn nhớ rằng hắn chưa từng dạy anh trai mình cách phóng thích nội công ra ngoài. Tại sao anh trai hắn lại có thể tạo ra cái cục tròn tròn màu cam ấy. Còn quả cầu màu lam kia là sao?

Càng nhìn Quốc Thiên càng cảm thấy khó hiểu. Tuy nhiên hình ảnh đang như vậy, đang làm một hình ảnh Thu Phong dang rộng hai tay thì sau một cái chớp mắt bỗng Quốc Thiên thấy anh trai của hắn chụp hai tay lại với nhau.

Hai quả cầu ấy va vào nhau một cách chóng vánh, hòa tan lại dưới hai lòng bàn tay của Thu Phong. Sau đó chúng tạo thành những dòng khí lam và cam đan xen lại chảy dài khắp cơ thể Thu Phong.

Luồng khí ấy hư hư, ảo ảo nhưng lại rất thực. Quốc Thiên chứng kiến tất cả, nó thấy hai quả cầu sau khi va vào nhau tạo thành vô số làn khói từ từ bao bọc quanh cơ thể của anh trai mình. Sau đó chúng như chìm vào trong cái cơ thể ấy.

Bỗng dưng Quốc Thiên cảm giác như vóc dáng của anh trai hắn nhỏ đi một chút thì phải.

“Nhìn kỹ nha!”

Một lần nữa Thu Phong nở một nụ cười đầy sự bí hiểm

“Phụt!”

“Hả??? Ơ …?? “

Phựt lên một tiếng, ngoài ra không còn nghe thấy gì nữa. Anh trai hắn như biến mất vào hư vô.

Cái quái gì đang diễn ra vậy. Mặc dù Thu Phong nhanh thì nhanh thật, nhưng ít nhất khi Thu Phong di chuyển với tốc độ tối đa Quốc Thiên vẫn có thể thấy một hình ảnh mờ nhạt chạy theo hướng nào. Nhưng lần này lại không, nó không thấy cái quái gì cả.

“Bộp bộp!”

Quốc Thiên cảm giác như có ai đó đang vỗ vai mình. Hắn ngay lập tức quay lại, anh trai hắn đứng phía sau hắn tự lúc nào.

“Anh …”

“Phựt!”

“Nữa?”

Lần này Quốc Thiên không biết nói gì nữa. Thu Phong lại một lần nữa biến mất trước mặt hắn. Bỗng chốc Quốc Thiên cảm giác như chân mình không chạm đất.

Đúng hơn là nó bị Thu Phong gạt giò.

“Rầm!”

“Chú ý vào!”

Giọng nói của Thu Phong vang lên. Hắn đưa tay ra trước mặt thằng em ngô nghê đang nằm đưới mặt đất.

“Thế quái nào mà anh lại có khả năng này? Anh có dị năng hả?”

Dường như Quốc Thiên chẳng quan tâm đến việc mình bị thằng anh đốn mạc gạt giò cho té sõng soài dưới mặt đất. Cái hắn quan tâm bây giờ là sức mạnh của anh trai mình là từ đâu ra.

“Không phải.. là sự kết hợp giữa nội công và khí công!”

Thu Phong lắc đầu phủ bỏ cái suy nghĩ sai lệch của Quốc Thiên đi.

Sau đó hắn bước lại trước một toàn nhà đã sập hơn phân nửa trong môi trường ảo này.

Dẫu là ảo nhưng nó được tạo lên bằng vật liệu thật.

Bỗng nhiên Thu Phong tung một đấm nhanh còn hơn một cái chớp mắt vào tòa nhà. Đấm tung ra ngay lập tức Thu Phong rụt tay lại.

Chẳng có sự khác biệt nào diễn ra.

Tuy nhiên khi Quốc Thiên định lên miệng hỏi, Thu Phong cũng đang thắc mắc thì bỗng nhiên như có một lực khí khổng lồ nào đó quét tới.

Cả tòa nhà bỗng dưng lủng một cái lỗ tròn có đường kính hơn 5m đâm xuyên qua cả một tòa nhà Thu Phong vừa đấm. Lấy cái quyền của Thu Phong làm trung tâm, bán kính 5m của tòa nhà như hóa vào hư vô.

“Tách ~~~ Rầm ~~~ ầm ầm ầm ….”

Do cả tòa nhà bị xuyên qua một vòng tròn 5m đường kính khiến tòa nhà vốn đã cũ nát. Nay mất lôn cả phần trụ bên dưới. Dần dần cả tòa nhà nhỏ ấy sụp đổ trước mắt Thu Phong và Quốc Thiên.

“Cái đ*o gì thế này??”

“Hơ hơ …”

Thu Phong lên tiếng chửi tục một câu, hắn cũng không tin vào mắt mình. Còn Quốc Thiên chẳng nói lên thành lời, miệng nó như cứng lại chỉ biết trông vào hình ảnh trước mắt mà ngơ ngác.

Khỏi nói đến Lục Nương ở trên kia. Vốn cô ta đến đây để xem Quốc Thiên thể hiện, nhưng thành ra nhân vật chính lại là Thu Phong.

Không chỉ riêng ba người họ, mà mấy tay nhân viên của cái phòng tập thực tế ảo này cũng há hốc mồm. Nhưng chỉ chốc lát sau hình ảnh được gửi đến cho lão gia của cái nhà này Nhất Phương!