Đô Thị Quỷ Vương

Chương 239: Chấp vài tay!




“Bốp! … Rầm …”

Bất ngờ khi trọng tài vừa hô lên Thu Phong bật tới từ một khoảng cách không thể tin được đấm thẳng vào mặt Trọng Khoa. Dẫu vậy, thân là một quyền vương tại cái đấu trường ngầm này không biết bao nhiêu năm. Có bất ngờ nhưng Trọng Khoa vẫn kịp phản xạ đưa hay khủy tay lên trước mặt đỡ lấy đòn của Thu Phong.

Tuy nhiên lực lại mạnh đến mức khi va chạm khiến cả người của Trọng Khoa văng đi, đập thẳng lưng vào lồng.

Hai cánh tay của Trọng Khoa tê rần. Nhưng hắn không có thời gian để nghỉ ngơi. Vừa mới lấy lại thăng bằng hắn lại thấy gã to con kia lao đến thêm một lần nữa.

Trong một cuộc chiến tay đôi thường kẻ nào tấn công trước kẻ đó sẽ có lợi thế. Chưa kể nếu thành công trong lượt đánh đầu, lượt sau mà để đối phương bật lại chắc chắn sẽ mất nhịp.

Trọng Khoa là ai? Hắn là kẻ đánh nhau giỏi nhất cái quận này, dù cho gã tên Phong kia có hơn hắn về lực đạo, có tạo bất ngờ cho hắn thế nào đi nữa Trọng Khoa vẫn không hề nao núng.

Thu Phong vừa lao lên tung một quyền thẳng giữa mặt hắn thì ngay lập tức Trọng Khoa hụp đầu xuống. Giống như không cho hắn cơ hội để thở, Trọng Khoa hụp mặt xuống lại bắt gặp cái đầu gối của Thu Phong đang đà dọng thẳng ngay cằm hắn.

Bất chấp đòn gọng kìm của Thu Phong, Trọng Khoa vội vàng nghiêng đầu né tránh. Đòn lên gối của Thu Phong xoẹt ngang qua má hắn, lực ma sát khiến gò má bên phải của Trọng Khoa đỏ ửng lên gì rát.

Né được đòn đó cũng là lúc Trọng Khoa có thời gian để thở, hắn không có thế để tấn công Thu Phong nên ngay tức thì hắn thấy một khoảng trống liền nhào lộn người qua đó. Đứng bật dậy Trọng Khoa nhìn chằm chằm vào gã to con đang đứng thẳng người nhìn hắn. Gã ta lần này chẳng hề thủ thế.

Gương mặt Trọng Khoa dần trở nên nghiêm trọng. Lần này hắn đụng phải hàng xịn rồi, chỉ qua hai lượt tấn công vừa rồi Trọng Khoa biết chắc rằng hắn là một kẻ thân chinh chiến cả trăm trận là ít. Kinh nghiệm chiến đấu đoán trước đường đi nước bước của đối phương quá kinh khủng. Biết cách tạo bất ngờ, biết cách tấn công chóng vánh. Vừa rồi Trọng Khoa thoát được cũng là do gã to con kia không tấn công. Gã ta chỉ đứng đó và nhìn hắn.

Trọng Khoa cũng không vội động thủ. Hắn cần phải tìm sơ hở, kẻ này quá mạnh. Mạnh về mọi mặt. Bỗng nhiên Trọng Khoa thấy cái miệng của hắn động đậy:

“Đây sẽ là trận đấu công bằng … đến đi!”

Thu Phong nhe răng nở một nụ cười thật sâu, nụ cười chân thật ấy khiến Trọng Khoa đang nghi ngờ về con người này. Thà như hắn cười điểu, cười khinh bỉ mình, Trọng Khoa còn biết đoán được. Nhưng vẫn nụ cười ấy, mà hành động của hắn khiến Trọng Khoa cảm thấy rùng mình.

Nhắc đến trận đấu công bằng ở đây chỉ có mình Thu Phong là hiểu. Bình thường Thu Phong luôn sử dụng khí công và nội công luân chuyển quanh người. Nhưng trước khi trận đấu bắt đầu Thu Phong có hỏi là Trọng Khoa học khí công chưa. Thấy thái độ của Trọng Khoa, Thu Phong đoán chắc hắn không biết khí công là gì.

Để chắc chắn, hai lượt tấn công vừa rồi Thu Phong mặc dù không dùng khí công lẫn nội công để tấn công. Nhưng hắn dùng để phòng thủ, lượt tấn công ấy Thu Phong đoán chắc Trọng Khoa không hề dùng khí công. Căn bản hắn chỉ luyện thể chất mà thôi. Để cho công bằng Thu Phong cũng không dùng nội công hay khí công nữa.

Trọng Khoa có thể không hiểu, nhưng chính Thu Phong biết là được rồi. Coi như hắn chấp Trọng Khoa một tay vậy.

Vốn là một kẻ lành tính, nhưng khi bước lên sàn đấu, Trọng Khoa lại là một con người hoàn toàn khác. Hắn sẽ trở thành một con mãnh thú đáng sợ hơn bao giờ hết, ấy vậy mà giờ lần đầu tiên những người ở đây, hay nói đúng hơn là anh em của Liên Minh Osuma thấy Trọng Khoa bị thất thế. Và giờ đã hơn mười giây rồi Trọng Khoa còn chưa động.

Trước kia Trọng Khoa đã từng thua một trận, trận đấu ấy chính là đấu với anh cả của anh em nhà họ Hứa – Hứa Tử Lệ. Nếu nói đó là một trận thua cũng không đúng, bởi trước đó Trọng Khoa có cân hai đứa em trai của Hứa Tử Lệ, sau khi đánh bại hai đứa em của Hứa Tử Lệ. Hứa Tử Lệ lên sàn và đấu với hắn.

Trận đấu kéo dài cả nửa tiếng đồng hồ giữa hai con quái vật, ngang tài ngang sức. Đến mức cái sàn đấu bát giác ấy lủng không biết bao nhiêu lỗ trên sàn. Thậm chí cái lồng còn đổ hết vì hai con trâu đấy.

Cuối cùng Hứa Tử Lệ chiến thắng, Trọng Khoa gục trước hắn vài giây. Vài giây sau chiến thắng Hứa Tử Lệ cũng bất tỉnh nhân sự theo. Do trước đó Trọng Khoa cũng đấu với Hứa Tiêu Dĩnh và Hứa Liên Hạo. Xin nhắc lại là hai anh em này không hề yếu. Chúng có thể cân được bốn năm người như Xuân Tiến hay Quang Định bây giờ. Sau khi đánh bại được hai anh em nhà đó Trọng Khoa cũng tốn kha khá sức lại còn lập tức đánh ngay với Hứa Tử Lệ.

Bỏ qua chuyện đó. Giờ đây lần đầu tiên Trọng Khoa thật sự khiếp sợ cái thế giới này. Hắn không tin rằng trên đời này tồn tại một người có sức chiến đấu như thế này.

Nghĩ thì nghĩ vậy chứ cơ thể của Trọng Khoa đang run lên đây này. Run lên vì sướng chứ không phải vì sợ. Lâu lắm rồi ngoại trừ tên Hứa Tử Lệ kia hắn mới gặp được kẻ mạnh như thế này. Đã vậy còn mạnh đến mức phi lý nữa.

Dường như Thu Phong nhận ra được điều gì đó, hắn nhìn Trọng Khoa một hồi. Sau đó nở một nụ cười thật sâu không biết có ý gì. Từ từ Thu Phong bắt đầu vô thế Triệt Quyền của hắn.

Bất ngờ, lần này kẻ tấn công lại là Trọng Khoa.

Mang cơ thể to lớn không kém Thu Phong là bao. Thân pháp của Trọng Khoa tuy không nhanh nhẹn nhưng đầy lực đạo. Hắn lao người tới tung ra một cú đá xóa 180 độ.

Cú đá nhắm mục đích thẳng ngay giữa chấn thủy của Thu Phong. Võ thuật của Thu Phong là triệt mọi thế đánh của đối phương, dù đòn khó phá cỡ nào cũng có cách hóa giải. Không cần thiết phải né nếu bạn không đủ nhanh. Chỉ cần có kinh nghiệm phong phú.

Khi đòn đá, nói đúng hơn là một cú đạp 180 độ gần chạm đến giữa ngực Thu Phong tức chấn thủy, bằng một động tác cực kì đơn giản và kiệm sức. Hắn ta thực hiện một đòn trỏ trôi như nước chảy tạo thành một vòng tròn nhỏ tính từ khủy tay. Cái khủy tay của Thu Phong móc nửa vòng bán nguyệt vừa đúng lúc đập trúng mắt cá nhân của Trọng Khoa.

“Cốp!”

Vang lên một tiếng, cả khán đài thấy Thu Phong lùi lại một bước. Tất cả những kẻ ủng hộ Trọng Khoa hô lên một tiếng, thành viên Hắc Long Bang chết lặng. Bởi chúng biết đòn đó mà trúng giữa ngực rất đau, dính đòn rồi khó mà có thể hít thở dễ dàng.

Nhưng không, thay vì cảnh tượng Thu Phong ôm ngực. Hắn vẫn đứng bình thường, còn Trọng Khoa rút chân về. Bỗng dưng cái chân của hắn khụy xuống.

Nhìn cái chân đang run lên bần bật. Trọng Khoa không tin vào những gì đang diễn ra. Theo lẽ thường nếu có hóa giải được đòn đó, một là né, hay là đỡ, không có thể nào mà tấn công thẳng vào mắt cá chân hắn được.

Vừa nhanh, vừa mạnh, vừa chính xác cao. Trọng Khoa thua hắn về mọi mặt, lấy gì để đấu với hắn đây. Bằng ý chí?

Bỗng Trọng Khoa nở một nụ cười hạnh phúc. Hắn không tin rằng hắn không đấm được vào mặt gã to con kia.

Mặc kệ cái mắt cá chân của mình. Trọng Khoa cũng chẳng thiết để ý đến nó có còn đi được nữa hay không. Hắn dùng cái chân còn lại làm đòn bẩy, lao đến liên tục tung quyền vào người Thu Phong.

Càng đánh Trọng Khoa càng cảm thấy bất lực. Theo một cách nào đó, mọi quyền cước của hắn không được chặn, cũng không được né, nhưng nó cứ thể bị triệt đi mất tăm. Càng đánh Trọng Khoa lại cảm thấy mình như vô lực.

Điển hình như hắn đấm vào mặt Thu Phong, thay vì né thì gã ta lại đấm chuẩn xác vào cổ tay hắn. Giống như kiểu một cái xe đang chạy bị một cái xe khác tông ngang vậy. Hết lần này đến lần khác khi hắn tấn công gần chạm đích lại bị mất lực.

Cuối cùng hắn chủ động tấn công Thu Phong mà Thu Phong chẳng hề hấn gì. Ngược lại bản thân hắn bầm dập khắp người.

“Hộc hộc …” Năm phút trôi qua dưới sự tiến công liên tục không ngừng nghỉ. Cuối cùng Trọng Khoa cũng có dấu hiệu xuống sức.

Lần đầu tiên hắn tấn công một cách mạnh bạo như thế mà chẳng làm được cái gì. Đây là sự khác biệt giữa kinh nghiệm chiến đấu sao? Không? Là hắn đã nắm bắt được đòn thế của mình ngay từ đầu … nhưng bằng cách nào? Hắn đã đấu với mình bao giờ đâu. 

Đúng là Thu Phong chưa từng đấu với Trọng Khoa bao giờ, nhưng hắn đã xem những trận đấu được ghi hình lại của Trọng Khoa. Hắn biết cách chiến đấu của Trọng Khoa. Chẳng khác Bạch Vân là mấy, dù rằng có vài thế võ thực dụng trong đó. Nhưng chưa đủ, quá nhiều sơ hở và động tác thừa mà Thu Phong nhìn ra từ Trọng Khoa.

Hẳn ra Thu Phong cũng thiếu công bằng rồi. Hắn xem trước cách đấu của đối thủ mình, dẫu biết rằng biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Vốn Thu Phong không cần xem những cái clip đó vẫn có thể đánh bại được Trọng Khoa, nhưng Thành Chân lại bắt hắn xem. Bởi hắn không muốn Thu Phong khinh địch dù cho Thu Phong có mạnh đến phi lý thế nào đi nữa.

Thu Phong cũng không muốn như vậy, nhưng chiến đấu là sở trường của hắn. Ăn sâu vào trong máu hắn, chỉ cần xem những cái clip của Trọng Khoa bộ não hắn đã tự động phân tích đòn đánh và cách hóa giả mất rồi. Thu Phong không thể nào kiểm soát được chuyện đó. Nhưng có một thứ hắn có thể kiểm soát, đó là cách chiến đấu của mình.

Từ thế thủ Triệt Quyền Đạo. Thu Phong bỗng thay đổi tư thế, hắn đứng thẳng người dậy, hai tay thu thành quyền, thả lỏng dưới eo. Cả cơ thể hắn bắt đầu hẳn tưng tưng trên sàn đấu.

Sức nặng của Thu Phong bình thường khi đứng đã khiến cái sàn lún một chút ít. Nhưng khi Thu Phong nhảy tưng tưng như thế, kì lạ rằng cái sàn dường như không chịu chút tác động nào của hắn. Những cái lò xo bên dưới như thể không biết rằng đang có một cân nặng gần trăm kg đang nhảy trên đó.

Cứ như cơ thể Thu Phong trở nên nhẹ bẫng. Tuy nhiên Trọng Khoa lại không chú ý đến việc đó, cái hắn chú ý chính là phong thái chiến đấu của gã to con trước mặt lại y hệt hắn. Từng nhịp nhảy, từng nhịp thở khiến Trọng Khoa cảm nhận được giống hắn đến nhường nào.

Như bị khinh bỉ Trọng Khoa tức giận. Một lần nữa sau khi điều tức lại cơ thể Trọng Khoa lao lên. Hắn chạy như bay trên sàn đấu, nhưng lại không gây bất cứ một tiếng động nào lớn.

Một cú đấm móc bằng tay phải được tung ra thẳng mặt Thu Phong. Lúc này thân thể Thu Phong cũng đã co lại, thấy quyền tới Thu Phong nghiêng đầu né tránh, cùng lúc hắn tung một quyền tương tự như của Trọng Khoa.

Bằng một cách nào đó Trọng Khoa vừa kịp né một quyền đó, cả cánh tay của Thu Phong ma sát lên mặt hắn một lần nữa. Đến mức làm mồ hôi trên mặt hắn khô đi. 

Trái ngược lại với cơ thể đầy mồ hôi trơn trượt, cơ thể Thu Phong dường như chỉ đang nóng lên, tuyệt nhiên chẳng thấy hắn ta đổ một giọt màu hôi dù trong cái đấu trường đang rất nóng.

Chưa hết. Khi cả hai thất bại trong việc gây sát thương lên nhau, Trọng Khoa đấm hụt, chính cái tay phải ấy của hắn biển đổi thành trảo chụp lấy cổ Thu Phong. Đồng thời Thu Phong cũng làm hành động tương tự như hắn.

“Binh ~~~~~”

Hai gã điên bỗng nắm lấy cổ nhau cụng đầu một cái cốp!

Da đầu Trọng Khoa nứt toác ra, máu bắt đầu chảy xuống. Còn da đầu của Thu Phong thì đỏ lên trông thấy trong cái làn da đen kia.

Dưới sự kích động của cả khán đài, hai gã to con kia sau khi cụng đầu nhau một cú trời giáng bỗng buông nhau ra.

Mặt đối mặt Thu Phong và Trọng Khoa nhìn nhau mỉm cười.

Máu từ trên trán Trọng Khoa chảy xuống nhuộm đỏ cả môi hắn.

Cứ tưởng sẽ có một màn nhìn nhau sâu lắng, nhưng không. Bỗng dưng cả hai hụp người xuống tung một cú đấm vào mặt nhau. Chẳng ai né tránh, chẳng ai đỡ đòn. Cứ thế liên tục hết lần này đến lần khác vang lên hàng chục tiếng da thịt, và xương va chạm với nhau.

Hai phút trôi qua. Hai gã trên sàn đấu như những con thú tấn công không ngừng nghỉ. Cuối cùng Thu Phong vung người tung một cú đấm móc bằng tay trái từ trên xuống dưới thẳng vào má phải của Trọng Khoa. 

“Bốp! … Rầm!”

Trọng Khoa ngã xuống, hắn dần mất đi ý thức. Hai con mắt của hắn bầm dập đến mức chẳng còn thấy rõ được đối phương.

Giờ khắc này khi nhìn vào gương mặt của Trọng Khoa ta chỉ thấy những khối thịt bị sưng lên che lấp mất cả hai con mắt. Miệng thì nứt toác ra mắt chảy không ngừng. Hai gò má cũng không khá hơn là bao khi chúng được so sánh như hai cái bánh bao màu tím.

Về phần Thu Phong gương mặt của hắn ngoài vệt máu trên miệng do dập môi ra thì cơ thể hắn chỉ đỏ ửng lên sau loạt đấu vừa rồi.

Dù không thấy rõ, nhưng cả quá trình vừa rồi Trọng Khoa biết hắn không hề bị thương. Dường như hắn đang cố ý để hắn đánh trúng. Trọng Khoa mỉm cười với cái miệng toàn máu rồi ngất đi, trước khi ý thức của hắn dần biến mất, đầu hắn chỉ kịp vang lên hai chữ ‘Mạnh thật!’

Đã qua hơi mười giây, Trọng Khoa trong sàn bát giác chẳng thấy động đậy. Thu Phong được cho là thắng cuộc. Dưới sự hò hét inh ỏi của Hắc Long Bang. Thu Phong bước xuống với Trọng Khoa trên vai.

Lúc này cái lồng bát giác đã được mở ra. Biết bao nhiêu người vội chạy đến chúc mừng Thu Phong nhưng đều bị chặn lại. Chỉ riêng Hạo Nguyên được tiếp cận để đỡ lấy Trọng Khoa.

Hạo Nguyên vốn cũng là một tay giỏi đánh nhau, lần đầu tiên hắn chứng kiến một con người trên cơ Trọng Khoa đến mức độ như thế. Sẽ ra sao nếu cả Hứa Tử Lệ và Trọng Khoa cùng đánh với hắn, liệu họ có thắng được không?

Câu trả lời chắc chắn không. Lần đấu này Thu Phong nhường Trọng Khoa, hắn không sử dụng khí công, nội công. Cũng không sử dụng Triệt Quyền Đạo trong lượt đánh cuối. Đã vậy hắn còn chấp Trọng Khoa bằng cách đánh theo thế đánh của Trọng Khoa. Cuối cùng môi hắn bị dập do lực va đập. Nếu như có nội công chắc gì môi Thu Phong đã đổ máu.

Đây cũng là minh chứng cho thấy dù không có khí công hay nội công Thu Phong cũng rất là mạnh với cái thân thể cường tráng kia.

Dù cho Trọng Khoa có giỏi đánh nhau thế nào đi nữa, có đánh nhau từ bé đến lớn đi nữa cũng không bằng khoảng thời gian Thu Phong va chạm ở chiến trường. Những lúc hết đạn dược hắn phải đi cướp súng. Chiến đấu bằng tay không, suýt chết không biết là bao nhiêu lần, bờ vực tử vong vẫy gọi hắn từ lần này đến lần khác. Cuối cùng hắn vẫn sống, còn trọng khoa được mấy lần đối mặt với sinh tử. Sao mà có thể so sánh khập khiễng với một kẻ như Thu Phong được.

Cái họ nhìn thấy bây giờ chỉ là kết quả của Thu Phong mà thôi, cái họ không thấy là sự cố gắng của Thu Phong như thế nào. Hắn đã phải đổ máu, đổ mồ hôi biết bao nhiêu mới được như ngày hôm nay. Những cơn đau từ bó cơ căng cứng vì làm việc quá sức của nó, một kẻ chỉ nằm ở nhà sửa xe như Trọng Khoa và tự mãn rằng mình đánh nhau giỏi như Trọng Khoa chẳng thể nào hiểu được sức mạnh của Thu Phong từ đâu mà có.

Thật sự mà nói Trọng Khoa cũng không ganh tị, cũng không đố kị, cái hắn muốn là muốn đấu với Thu Phong thêm lần nữa khi hắn tỉnh dậy.