Đô Thị Quỷ Vương

Chương 234: Trọng khoa!




Tháng 8. Cái tháng mà cơn mưa đang càng lúc càng nặng hạt.

Cái thành phố biển xa hoa lộng lẫy ấy, cũng có một vài nơi ẩm ướt lộn xộn như khu ổ chuột. Váo cái mùa mưa này, chẳng có nơi nào có thể khô ráo được khi từ ngày này sang ngày khác ông trời cứ liên tục trút những giọt mưa nặng hạt xuống trần thế.

“Trời ơi bao giờ mới hết mưa … cho con có khách nữa ông trời ơi ~~”

Lời nói ấy phát ra từ căn gác mái lộn xộn của gã đàn ông đã qua 30, con mèo bố láo của gã và đôi ba dòng than thở về cuộc đời. 

Quận Tuyên Phong.

Nơi đây vốn là một quận khá là yên bình, dân cư yên ổn, cuộc sống của người dân ở đây rất hạnh phúc. Ngoại trừ một việc nơi này thường xuyên xảy ra đánh nhau.

Bởi vì nơi đây tồn tại những con người đánh nhau cực kì giỏi. Quận Tuyên Phong nổi lên với một cái tên thống trị nơi đây - Liên Minh Osuma.

Thuở trước quận Tuyên Phong là một nơi cực kì loạn không kém gì khu ổ chuột của Ngũ Tý. Nơi đây từng là một quận nằm trong kế hoạch quy hoạch dân cư của các tay đại gia. Chúng muốn lấy cái quận này làm một khu trung tâm kinh tế mới bao gồm mở các chuỗi nhà hàng, khách sạn, và sòng bài, khu vui chơi.

Vào cái thời ấy người dân của quận Tuyên Phong bị ép bán nhà, di cư, bán lỗ vốn cái nơi họ đang ở. Rất rất nhiều hộ dân không đồng ý việc đó, họ không chịu rời đi. Và rồi ở đây xảy ra một cuộc chiến giữa người dân với các tay doanh nhân kia. Các tay doanh nhân ấy thừa tài lực, chúng không dính líu đến xã hội đen những chúng có thể thuê xã hội đen từ bên ngoài để giải quyết.

Khi đó thành phố Quảng Phúc chưa được ổn định như bây giờ, rất khó để thuê người. Nhưng thành phố lân cận – Cổ Thành thì không. Khác hoàn toàn với Quảng Phúc khi đó, Cổ Thành tuy là thành phố nổi tiếng về bãi rác công nghệ, nhưng trong cái thành phố ấy lại thống nhất một lực lượng cực kì đông đảo đó là băng Guerriers Forts.

Băng Guerriers Forts nổi tiếng từ việc đánh thuê. Guerriers Forts rất đông đảo các thành viên, số lượng lên đến vài ngàn người, thành viên chủ chốt của Guerriers Forts cũng có tới hơn mười người.

Như đã nói Guerriers Forts nổi tiếng trong việc đâm thuê chém mướn. Hầu hết những kẻ thuê Guerriers Forts đều là các tay đại gia, hay tài phiệt, nếu muốn hạ bệ ai đó bằng cách hắc đạo đều có thể thuê Guerriers Forts.

Ngoài nổi tiếng bằng việc đánh thuê ra, băng Guerriers Forts này cũng là một băng đảng tồn tại nhiều chiến minh giỏi nhất vùng Bắc phía dưới của miền Bắc. Hầu hết các chủ chốt của băng này đều là cái tay máu mặt, ai cũng đã từng giết người, ai cũng vào tù ra tội vô số lần.

Và cũng chính nhờ băng Guerriers Forts mà Liên Minh Osuma được thành lập lên để bảo vệ chính người dân của quận Tuyên Phong khỏi những tay hắc đạo đánh thuê kia.

Dẫu vậy vào thời điểm đó một Liên Minh Osuma không thể nào địch lại nổi một băng đảng lớn như Guerriers Forts được. Trong lúc nguy cấp Cerberus tức ba anh em nhà họ Hứa đã nhập cuộc và giúp đỡ họ do chướng mắt mấy thằng Guerriers Forts.

Sau đó sự xuất hiện của Guerriers Forts khiến hắc đạo Quảng Phúc nổi giận vì dám sang tận thành phố của họ mà kiếm chuyện. Thế là một mình Guerriers Forts không thể nào chiến lại bốn năm băng đảng đánh dồn dập từ nhiều phía.

Cảm thấy chi phí quá ít so với việc đổ máu xuống quá nhiều. Guerriers Forts rút về, chúng mặc dù cần tiền, nhưng cần mạng hơn là cần tiền. Chúng không hề quan ngại gì về mặt mũi của băng đảng mình ra sao. Vốn chúng cũng chỉ là những tay đánh thuê mà thôi.

Nhưng đó cũng chỉ là lúc trước, hiện tại Guerriers Forts đã mạnh lên rất nhiều, hay đúng hơn nó quay về sức mạnh vốn có khi xưa của nó. Các thành viên chủ chốt của Guerriers Forts đã được tại ngoại gần hết, bọn chúng chỉ cần đợi gã bạn thân của thủ lĩnh tại ngoại. Lúc đó cũng là lúc Guerriers Forts trả mối thù với hắc đạo Quảng Phúc.

Quay về lại với Liên Minh Osuma. Sau khi đánh đuổi được Guerriers Forts, Liên Minh Osuma được thành lập. Tuy nhiên cái liên minh này ban đầu không hề có thủ lĩnh. Duy nhất khi ấy chỉ có một người được coi là thủ lĩnh mặc dù anh ta không nhận nhưng ai cũng xem anh ấy là chỉ huy của cái Liên Minh Osuma này.

Trọng Khoa 34 tuổi. Gã thanh niên đã qua 30, to xác, làm nghề sửa xe moto và nuôi một con hoàng thượng à nhầm con mèo cực kì bố láo.

Hắn cũng chính là kẻ nằm trên căn gác mái lộn xộn than thở cùng với con mèo đang tát vào mặt hắn liên tục.

“Thứ như mày nuôi tốn cơm của tao!”

Gã Trọng Khoa bế con mèo mất nết đang cào mặt mình lên, hắn vừa chửi vào mặt nó vừa nựng cằm đó. Đúng là con người kém sang.

“Anh biết tin gì chưa anh Khoa?”

Bỗng lúc này Trọng Khoa nghe được tiếng người nói ở dưới nhà mình. Dẫu vậy hắn không hề ngạc nhiên, cái nhà này của hắn chỉ có ba người có chìa khóa. Em gái ruột của hắn Bối Bối và thằng người yêu của nó, đồng thời thằng đó cũng là anh em tốt của gã ngoài xã hội Hạo Nguyên.

Lên tiếng là thanh âm quen thuộc của Hạo Nguyên. Bỏ con mèo qua một bên Trọng Khoa ngồi dậy đi xuống gác mái, hắn còn cả buồn gắp mền mùng nữa là. Trời còn chưa tạnh mưa, không khí ẩm ướt đem đến con ta một cái lạnh nhè nhẹ. Con mèo thấy chủ nhân đã đi, nó bắt đầu chui vào cái mền nằm cuộn tròn trong đó.

“Trời mưa thế này sao còn đến đây?”

Trọng Khoa dường như quên mất thằng cu Hạo Nguyên đang nói về vấn đề gì rồi. Hắn ta ngó ra ngoài thấy trời còn mưa tầm tã mà Hạo Nguyên lại lết cái xác đến đây với cái ô bé xíu, cái ô ấy còn chẳng đủ che chắn hết cả người nó, khiến nửa thân dưới của thằng bé ướt sũng.

Nói là thằng bé là đang nói trong cái suy nghĩ của Trọng Khoa mà thôi. Thực chất Hạo Nguyên bằng tuổi Thu Phong nhà ta, 27 tuổi xuân rồi chứ ít ỏi cái gì nữa.

Trông thấy gương mặt khá là hào hứng đang xen hốt hoảng của thằng em rể tương lai Trọng Khoa cảm thấy khó hiểu, hắn bèn hỏi:

“Xảy ra chuyện gì à?”

“Không! Huệ Nhan tàn rồi, Huyết Huệ tan rã rồi!”

Lúc này như lấy lại được bình tĩnh Hạo Nguyên lắc đầu thông báo tình hình hắn vừa mới nhận được cho Trọng Khoa nghe.

“Gì? Thật? Tại sao … chẳng lẽ do băng mới lên Hắc Long Bang?”

Lần này đến Trọng Khoa ngạc nhiên tột độ. Hắn dù rằng không quan tâm đến mấy băng hắc đạo trong Quảng Phúc này mấy, nhưng dù gì hắn cũng sống trong cái thế giới này, ít nhiều hắn cũng biết tới họ.

Trong một khoảng thời gian ngắn không biết bao nhiêu cái tên đã biến mất. Phụng Tử, Quỷ Lang, Mafia T.Rex, Liên Hoa Bang, Trúc Thanh Bang gộp lại thành một. Mất đi năm cái tên cùng lúc, một cái tên mới hiện lên Hắc Long Bang. Sau đó lại đến Khuyển Bạch, rồi bây giờ Huyết Huệ được mệnh danh là băng đảng giàu có và quyền lực nhất Quảng Phúc này cũng tan rã.

Sau khi nghe Hạo Nguyên nói chi tiết về tình hình của Huệ Nhan. Cuối cùng Trọng Khoa cũng hiểu được đôi chút, Huệ Nhan cũng đã trở thành gã điên mất rồi, bao nhiêu tội lỗi hắn gây nên đều được công khai. Trong đó có nhắc đến những lần hắn ép chết người dân lương thiện bằng tiền của hắn.

Càng nghe Hạo Nguyên kể lòng Trọng Khoa càng hả hê khi thằng già khụ đó bị bắt. Nhưng cuối cùng là ai làm điều đó, nghĩ đi nghĩ lại Trọng Khoa quyết định không nghĩ nữa. Dù gì nó cũng nằm ngoài khả năng của mình, cái quan trọng bây giờ là từ khi Hắc Long Bang được thành lập đã biết bao nhiêu băng đảng đã nằm xuống.

Quay đi quay lại trong thành phố này cũng chỉ còn Liên Minh Osuma, Cerberus, và khu ổ chuột mà thôi. Tiếp theo sẽ đến băng nào ngã xuống đây?

Đó mới là cái điều mà Liên Minh Osuma lo lắng bây giờ. Dù rằng họ chẳng dính líu tí nào đến lợi ích trong đám giang hồ Quảng Phúc này cả. Nhưng điều gì dám chắc sẽ có người không nhắm đến họ.

“Bùm bùm bùm bùm bùm …”

Bỗng lúc này Trọng Khoa và Hạo Nguyên nghe thấy tiếng xe moto ngoài đầu hẻm càng lúc càng gần.

“Kít t t t t!”

Có lẽ do trời mưa nước mưa khiến thắng xe trở nên rít. Kít lên một tiếng chiếc xe dừng lại trước cửa hàng sửa xe của Trọng Khoa.

“Rọc rọc!”

Lúc này cánh cửa kéo bằng sắt của cửa hàng chỉ mới mở một nửa được đẩy ra bởi một người đàn ông to lớn. Hắn ta đeo một cái kính râm giữa cơn mưa nặng hạt, khiến vài giọt nước đọng lại trên kính, gã đang khoác trên mình một bộ quần áo da chống thấm nước mưa.

Tháo kính xuống gương mặt của Thu Phong hiện ra.

Hắn ta nhìn Trọng Khoa mỉm cười một cái thật tươi rồi mở miệng hỏi:

“Hôm nay có sửa xe không anh?”

Nhìn kẻ lạ mặt trước mắt Trọng Khoa chẳng nghĩ gì nhiều, hắn chỉ nghĩ vị khách này thật quan tâm xe của mình. Trời mưa thế này còn dắt xe đến sửa.

Là một tay sửa xe moto lâu đời, Trọng Khoa hiểu được cảm giác khi đứa con tinh thần của mình bị hỏng hóc. Không thể để lâu được, bằng mọi giá phải đưa đi sửa chữa. Do đó thấy khách đến, một phần vì muốn kiếm tiền, một phần vì nghề, hắn không thể nào đuổi vị khách đang mắc mưa này về được. Hắn liền gật đầu nói:

“Có chứ? Xe anh bị gì? Dắt vào đây đừng để ngoài mưa như thế!”

Nghe thế Thu Phong liền vui vẻ dắt chiếc xe moto dòng Street-fighter (giống kiểu dáng dòng Z của Kawasaki) của mình lên.

Nhìn thôi cũng đủ biết Thu Phong đang cố ý đến đây với mục đích khác.

Tuy nhiên chẳng một ai trong Liên Minh Osuma biết mặt Thu Phong cả. Họa may có vài thành viên của Cerberus ở đây còn biết, hẳn ra là ba anh em nhà họ Hứa đấy. Vốn Liên Minh Osuma từng được Cerberus cứu một lần, nhưng về sau họ cũng chẳng qua lại với nhau nhiều nếu như không có việc.

Như đã nói Liên Minh Osuma và Cerberus là hai băng đảng chỉ biết đến mình, sống vì sở thích chứ không hề tranh đua với đời làm chi.

Đó là trước kia khi chưa có Hắc Long Bang mà thôi. Cái thời mà Quảng Phúc này tồn tại đến mười băng đảng khác nhau nó rất là loạn, đồng thời củng rất là yên bình. Người này kìm người kia, người kia kìm người nọ tạo ra một cái thế hòa bình nhất thời giữa mười băng đảng.

Vì sao lại nói nhất thời, như ta đã thấy sự xuất hiện của Thu Phong làm thay đổi tất cả. Nếu không có Thu Phong thì Lục Nương hoặc Huệ Nhan vẫn sẽ đứng lên mà thống lĩnh lại cái nơi này. Không sớm thì muộn Liên Minh Osuma và Cerberus cũng sẽ bị động chạm đến.

Điển hình là bây giờ đây.

Trọng Khoa vốn là một tay sửa xe moto, là nghề thu nhập kiếm ra đồng tiền bát gạo cho hắn. Nhưng cái nghề mà đem đến nhiều tiền nhất cho hắn không phải là cái nghề sửa xe này, mà chính là tay đấm trong đấu trường ngầm tại cái quận Tuyên Phong cơ.

Tại quận Tuyên Phong như đã nói sơ qua ở mục giới thiệu các băng đảng thì nơi này thực sự tồn tại một đấu trường ngầm. Kẻ đứng ra tổ chức cái đấu trường này là ai? Chẳng ai biết, nhưng nó đã tồn tại từ trước cái lúc Trọng Khoa nhận biết mọi thứ xung quanh mình khi còn là một đứa bé rồi.

Và hắn, thứ hắn giỏi nhất không phải là sửa xe, mà là đánh nhau. Trong cái quận này con người nơi đây đều giỏi một thứ là đánh nhau, Trọng Khoa là người giỏi nhất trong số họ. Hiện tại hắn cũng là người nắm giữ ngôi vương trong đấu trường ngầm nơi đây.

Hắn như là một huyền thoại của cái quận này vậy. Thủ lĩnh của Liên Minh Osuma, người giữ hòa bình cho quận Tuyên Phong. Những danh hiệu hão huyền mà hắn không muốn, cuối cùng hắn vẫn phải làm cái nghề sửa xe để kiếm sống qua ngày.

Nửa tiếng sau khi Trọng Khoa đang lay hoay kiểm tra cái xe của Thu Phong. Lúc này trời cũng đã ngớt những cơn mưa nặng hạt, bất ngờ một thanh niên nào đó có vẻ như là người trong Liên Minh Osuma hốt hoảng chạy tới tiệm sửa xe.

“Anh Khoa … anh Khoa.. Em vừa nhận thông báo … tuần sau anh có một trận đấu kìa …!”

“Lạch cạch!” – tin tức mang đến cho Trọng Khoa một sự bất ngờ. Hắn ngơ ngác nhìn thằng cu vừa chạy tới cấp báo.

“Thật? Đối thủ là ai?”

Trọng Khoa không tin vào tai mình, hắn quay sang hỏi lại lần nữa để chắc chắn.

“Em không biết, nghe nói người mới … hắn bỏ một số tiền lớn ra để được đấu với anh … hình như tên cái gì Phong ấy … à đúng rồi Thu Phong!!”

“Tốt! Tự nhiên có thằng cho mình tiền!”

Trọng Khoa nghe tin liền cảm thấy vui mừng.

Như đã nói, hắn là kẻ giữ ngôi vương trong cái đấu trường ngầm này. Rất ít có kẻ nào đến mà thách thức hắn, do đó dạo gần đây hắn hơi túng thiếu tiền bạc. Bỗng nhiên có người tới thách đấu, dù thắng hay thua hắn cũng được tiền thì ngại gì mà không đấu