Đô Thị Quỷ Vương

Chương 230: Thời gian biểu của Quốc Thiên!




Châu Lang vốn là một thành phố trung tâm kinh tế lớn nhất cả nước. Nơi đây không có biển, cũng chẳng có núi, chẳng thể nào mà khiến ngành du lịch ở đây phát triển mạnh được. Ấy thế mà vẫn có khá nhiều người thích du lịch ở cái thành phố này đó chứ?

Thứ nhất là về nền công nghệ. Như đã nói Châu Lang cũng là một thành phố công nghệ xếp hạng cao trên toàn thế giới. Trùng trùng lớp lớp sự hiện đại được thể hiện ở đây, tuy nhiên giữa cái thành phố đầy rẫy công nghệ ấy vẫn tồn tại một nơi khá là hoang sơ. Đó là sông Cửu Châu. Sông Cửu Châu là một dòng sông trải dài khắp từ đầu đất nước Xích Quỷ cho đến phía cuối cùng của đất nước và kết thúc cuộc hành trình của mình tại biển cả mênh mông kia.

Nơi này là một trong số ít những nơi trên đất nước Xích Quỷ còn giữ lại vẻ hoang sơ của nó. Dẫu vậy chỉ có một phần nhỏ của dòng sông, một khu đất nhỏ vỏn vẹn chưa đến 1km vuông được giữa lại. Đa phần dòng sông Cửu Châu khi chảy qua Xích Quỷ đều chảy qua giữa lòng thành phố, bắt buộc người ta phải làm một cái cầu bắt ngang qua nó, nhưng các vùng lân cận sông chảy qua hầu hết đã được chiếm dụng làm đất đai để sở hữu. Duy nhất chỉ có một nơi như đã nói ban nãy là còn giữ lại nét hoang sơ của mình mà thôi. Nó giống như một cái công viên công cộng có dòng sống thì đúng hơn.

Và nơi này cũng chính là nơi Quốc Thiên thích thú chạy bộ ngang qua mỗi buổi sáng nhất.

Trời lúc này cũng chỉ vừa mới 5h37p sáng. Ở cái công viên ấy có hai bóng hình đang chạy bộ tập thể dục đồng đều với nhau. Một gã mang thân hình to cao cục mịch. Còn một gã thì thân hình cân đối vừa vặn với dáng vóc.

“Anh hai … phì phì … làm sao anh có thể tập luyện một cách hiệu quả được như vậy? … phì phì …”

Hai bóng hình ấy không ai khác chính là Quốc Thiên và Thu Phong.

Vừa chạy bộ vừa thở như trâu, Quốc Thiên bỗng quay sang hỏi người anh của mình. Vốn suốt quãng đường chạy đến đây chẳng ai nói với nhau câu nào.

“Chạy cho xong đi rồi nói!”

Việc nào ra việc đó, hắn biết em trai mình muốn hỏi điều gì. Hôm nay mục đích Thu Phong chạy bộ với em trai của mình cũng vì việc đó.

Từ một đứa khá là cứng đầu, nhưng sau khi vào cái gia đình này rồi. Bằng một cách nào đó Quốc Thiên chững chạc hơn vài tháng trước, hắn hiểu anh hai mình biết mình đang nói về chuyện gì. Hắn im lặng chạy tiếp, dù sao cũng phải hoàn thành cho xong bài tập buổi sáng rồi nói chuyện sau.

Một tiếng sau, hai anh em sức trâu hơn thú chạy một mạch từ công viên về đến dinh thự. Sáng này cũng như sáng nào, vốn các bảo an của dinh thự đã quen với việc Quốc Thiên hôm nào cũng chạy bộ rồi. Giờ đại thiếu gia về lại có thêm đại thiếu gia tham gia. Chúng nghĩ họ rảnh quá không có chuyện gì làm, sáng sớm không ngủ cho sướng đi rồi chiều tập cũng được. Mà tập làm chi, làm cái gì, nhà giàu nứt vách đổ tường như thể còn không mau mau tận hưởng.

Cốt đó cũng là suy nghĩ của những kẻ chưa có tiền mà thôi, họ không bao giờ nói ra, chỉ suy nghĩ trong đầu thì cũng chẳng ai đi mà quan tâm cái thái độ của họ làm gì.

“Tắm rửa đi rồi chuẩn bị xuống dưới nhà ăn sáng!”

Thu Phong quẹo về khu nhà của mình vừa đi hắn vừa nói với Quốc Thiên.

Dù rất tò mò nhưng Quốc Thiên vẫn gật đầu, hắn không nôn nóng, hay đúng hơn là không dám nôn nóng. Một người khỏe mạnh như anh trai mình, đã mạnh đến mức như vậy mà ngày nào, lúc nào anh ấy cũng luyện tập. Dù đã về đây để thăm hai đứa cháu của mình nhưng vẫn không lơ là luyện tập.

Bỗng chốc Quốc Thiên biết lý do tại sao hắn thua kém người anh kia rồi. Hắn luôn lấy lý do, dù hắn rất giỏi, cũng rất chăm luyện tập. Nhưng hắn không biết cách xắp xếp thời gian sao cho hợp lý, cứ hôm nay bận việc này hắn lại để sang ngày mai tập bù lại. Rồi ngày mai cứ lỡ bận hắn cứ dời ra ngày mốt.

Hắn dần hiểu được vấn đề rồi. Dù là thiên tài nhưng lười nhác cũng sẽ không bao giờ thành công bằng kẻ biết cố gắng.

“Thiếu gia!”

Lúc này Quốc Thiên đang đứng trước cửa phòng của hắn và vợ hắn. Một người hầu gái đứng ở đó trực đêm thấy hắn trở về liền cúi đầu nói nhỏ.

“Vợ tôi dậy chưa?”

“Dạ chưa thưa nhị thiếu gia … Tiểu thư vẫn còn đang ngủ cùng hai tiểu bảo bối ạ!”

“Ừ vậy thôi để tôi sang phòng khác tắm!”

Quốc Thiên sợ vào phòng bây giờ sẽ làm phiền đến con mình. Lúc trước khi sinh thì vợ hắn quen với việc này rồi, hắn về gây tiếng động cũng không lớn nên không đánh thức vợ mình được. Duy nhất hai đứa con hắn thì không. Sáng nay hắn vừa tò te đi thay đồ để tập thể dục thôi, vô tình đánh rơi cái dao cạo râu mà cũng khiến một trong hai đứa dậy, đứa này dậy khóc, đứa kia khóc theo. Hai đứa con khóc thì vợ hắn thức, cuối cùng lại bị đuổi ra ngoài. Thành thử ra bây giờ hắn lại không dám vào phòng sợ động giấc của con.

Ai nói có con là sướng, sướng thật, nhưng cũng khổ thật. Cũng may ở nhà này có nhiều hầu gái kinh nghiệm trông con đầy mình nên hắn và vợ hắn đỡ phải cực. Còn có mẹ kế lo toan hết việc nữa. Mấy hôm nay bà cũng đang măm me đuổi hắn sang phòng khác mà ngủ, tránh cựa mình làm phiền đến cháu của bà.

“Ôi không biết mình là chồng Thảo hay má mình là chồng của Thảo nữa … Thật bất công!”

Quốc Thiên vừa tắm vừa than vãn trong đó.

Nhưng hắn than với niềm hạnh phúc, với một tâm trạng vui vẻ hân hoan. Đây là gia đình của hắn, càng nghĩ đến gia đình này hắn càng muốn bảo vệ vợ con, bố mẹ và em trai hắn … cả ông anh quái vật kia nữa. Ai biết khi nào ổng ngã xuống cơ chứ.

Trái với Thu Phong, Quốc Thiên tắm cực kì lâu. Lúc này Thu Phong đã ngồi dưới phòng ăn đợi nó cũng gần nửa tiếng đồng hồ rồi chưa thấy nó xuống. Hắn định kêu người hầu mang cơm lên trước thì Quốc Thiên mới từ từ ló cái mặt xuống.

“Em đàn bà hay sao tắm lâu vậy Thiên!”

Thấy bộ tóc lau còn chưa khô của thằng em mình làm Thu Phong nhớ đến thằng cu Long giờ này đang còn ngáy khò khò trên giường. Thực ra giờ này của Thu Phong là quá sớm, chỉ mới 6h rưỡi chứ bao nhiêu. Nhà này trừ kẻ hầu người hạ ra chỉ có hai anh em bọn họ là dậy sớm nhất. Với lại đang trong kì nghỉ hè Thiên Long mặc dù có học hè nhưng gia sư lại đến tận nhà, nó đỡ phải ra ngoài làm chi cho cực.

“Kì cho đẹp trai lai láng chứ anh hai “

Dạo này có thêm hai đứa con, Quốc Thiên như được sống thật với bản thân mình. Hắn không còn tất bật lo cơm bữa đói bữa no nữa, không cần phải lo ra ngoài đường đánh nhau về với một đống vết thương khiến vợ hắn phải buồn rầu nữa. Giờ đây nó chỉ có ăn, chăm vợ, chăm con rồi rảnh thì đi luyện tập mà thôi, cuộc sống khá là nhàn hạ khiến tư tưởng của nó trở nên thoải mái hơn lúc trước rất nhiều.

Nghe vậy Thu Phong cũng lắc đầu cười trừ.

Thu Phong kêu người hầu bắt đầu chuẩn bị đồ ăn sau đó hắn và Quốc Thiên sang một bàn ăn nhỏ hơn trong cái phòng rộng lớn này để dễ nói chuyện.

“Sao? Ban nãy em muốn hỏi cái gì Thiên?”

Vừa uống một ngụm nước Thu Phong vừa nhìn vào gương mặt của thằng em mình nói.

“Em muốn anh hai chỉ cho em cách luyện tập sao cho hiệu quả … em thấy bản thân không tiến bộ nhiều cho lắm!” Là anh em không phải người ngoài, nên Quốc Thiên trực tiếp nói ra vấn đề của mình cho ông anh hắn nghe.

“Một ngày của em em tập những cái gì kể ra cho anh nghe xem?”

“Sáng ngày nào em cũng chạy bộ … rồi tối rảnh thì vào phòng tập tập trọng lực … rồi.. khoan để em nhớ!! …”

“Thôi bố, bố ghi ra điện thoại dùm con, ghi hẳn ra ngày nào tập cái gì như thế nào ra đó đi rồi đưa đây!.”

Thấy Quốc Thiên cứ trầm ngâm không nhớ mỗi ngày mình tập những cái gì Thu Phong chỉ biết ôm mặt mà lắc đầu.

Nó làm như thế thì hỏng rồi, tập cái gì, làm cái gì cũng phải nhớ, thứ nhất là để kiên trì, thứ hai là mình biết hôm đó mình sẽ làm gì để chuẩn bị thể trạng ra sao nữa.

Thực ra không phải là Quốc Thiên không nhớ, hắn là thiên tài trong việc ghi nhớ mà. Nhưng đúng ra mà nói nó không có một cái lịch cụ thể nào để tập, hứng thì tập cái này, không hứng thì tập cái kia. Nói chung tùy hứng, bởi đó khi nói với Thu Phong là hôm nay hắn tập cái này liền bị khựng. Bởi nó đâu có tập, nên mới ậm ừ như thế.

“Đây anh!”

Chừng 5p sau Quốc Thiên hoàn thành cái thời gian biểu luyện tập của mình. Dẫu hắn có ghi qua loa đại khái thì cũng không khá hơn được, là một chuyên gia trong vấn đề này Thu Phong nhìn một cái là biết ngay.

Đúng lúc này thì thức ăn đang được bê lên, tuy nhiên hắn vẫn cầm lấy điện thoại của Quốc Thiên mà đọc.

“Em cứ ăn trước đi!”

Thức ăn đã sắp đầy trên bàn từ lúc nào. Nhưng Quốc Thiên lại không dám ăn trước, vốn trước khi bước vào nhà này hắn đã được dặn đừng bao giờ ăn trước người bề trên của mình, Thu Phong vốn là anh hắn trên hắn một bậc. Thu Phong không ăn, hắn cũng không dám ăn.

Biết rõ là thế nên Thu Phong mới kêu Quốc Thiên ăn trước, sau đó hắn cắm mặt vào điện thoại ấn ấn cái gì đó chắc là sửa thời khóa biểu cho Quốc Thiên. Chừng nửa phút sau Thu Phong lại đặt điện thoại xuống bàn nói:

“Quên mất, anh chưa có số liệu sức khỏe của em, không xếp thời gian biểu được. Để lát tiêu cơm đi rồi theo anh tới phòng đánh giá!”

Mải mê xếp lại lịch luyện tập cho em trai mình mà Thu Phong lại quen bén đi mất việc quan trọng. Thế là hắn bỏ hết xuống vừa ăn vừa nói:

“Cái thời gian biểu của em ấy, nó quá lộn xộn, không hợp lý một chút nào. Lúc thì em tập quá nhiều, lúc thì em nghỉ ngơi quá nhiều. Cái cần tập không tập, cái không cần tập lại đi tập. Thôi ăn xong đi nghỉ ngơi chơi với vợ con rồi lên phòng gọi anh sau!”

Bị ông anh nói một lèo đến nỗi đầu óc mụ mị Quốc Thiên cầm cái thời khóa biểu mình ghi ra đọc lại mới thấy quả đúng mình ngu thật.

Sau cùng khi ăn xong hắn đi lên phòng của mình thì thấy vợ đang cùng hai nàng hầu bồng con xuống phòng ăn, vợ hắn còn đi cùng với mẹ nữa.

Ở cái nhà này Nhất Phương thường hay ăn sáng một mình tại phòng, sáng sớm bình thường chỉ có ba người là Thiên Long, mẹ của họ và vợ của Quốc Thiên là ăn sáng cùng nhau. Do sáng sớm Quốc Thiên hay tập thể dục nên cũng không ăn sáng cùng gia đình cho mấy.

Thấy vợ con và mẹ đi xuống, Quốc Thiên lại vòng trở lại phòng ăn cùng họ để chơi với con mình.

Chừng một tiếng sau Quốc Thiên cảm thấy bữa ăn sáng đã xuôi xuôi đôi chút hắn sang khu nhà dành riêng cho anh trai mình tìm ổng.

“Chào nhị thiếu gia, ngài tìm đại thiếu gia ạ?”

Vừa bước đến khu vực phòng của anh trai mình, Quốc Thiên đã bắt gặp người hầu của Thu Phong. Được hỏi như thế Quốc Thiên liền gật đầu, thì lúc này có người gõ cửa dùm hắn và thông báo rằng hắn đến thăm.

“Xuống khu thí nghiệm đi!”

Thu Phong mở cửa ra vỗ vai Quốc Thiên nói.

Lát sau hai anh em cùng có mặt ở phòng thí nghiệm thể chất. Vốn phòng này thường dùng cho người dị năng để đo lường sức mạnh và sự ổn định của bọn họ cũng bị Thu Phong chiếm dụng cho mục đích cá nhân.

Hắn lôi đầu thằng em mình gắn một vài miếng dán nào đó kết nối không dây với cái điện tâm đồ siêu mỏng bên cạnh. Sau đó Quốc Thiên bước lên một máy chạy bộ, Thu Phong bắt nó chạy hết sức, chạy nhanh nhất có thể trong vòng 20 giây.

Xong lượt thứ nhất, Thu Phong nhìn vào biểu đồ được in bằng giấy ra, hắn lại bắt em trai mình chạy bền bằng tốc độ nhanh nhất đủ để giữ trong vòng 10 phút. Sau khi Quốc Thiên chạy xong, hắn lại lôi thằng em mình lên một cái máy gì đó trong như một cái hòm dành cho người chết vậy.

Nằm trong cái máy đó, Quốc Thiên nhắm mắt lại thì lúc này hơn chục tia laser quét quanh người hắn. Xong cái máy quét đó vẫn chưa hết, Thu Phong lại lôi Quốc Thiên đến một cái máy khác. Máy này gọi là máy ép thử sử chịu đựng của cơ thể.

Cứ thể Quốc Thiên như một con chuột bạch từ máy này nhảy sang máy kia. Mất gần cả một buổi sáng Thu Phong cầm một xấp giấy trong tay nghiên cứu.

“Xong chưa anh Phong …”

Quốc Thiên mệt lả người, hắn chỉ vừa mới ăn sáng xong. Quay qua quay lại hắn lại cảm thấy đói.

“Rồi! Đi về phòng đi, tới giờ ăn trưa anh đưa cái thời gian biểu cho!”

Thu Phong chăm chú nhìn cái xấp giấy bỏ mặt Quốc Thiên đầu tóc rối bời như thằng khùng ở đó mà trở về phòng.