Đô Thị Quỷ Vương

Chương 227: Thu phục Lý Đại !




Ngày hôm sau, trong căn hộ êm ấm của Thu Phong xuất hiện thêm một kẻ. Kẻ đó không ai khác chính là Lý Đại.

Cuối cùng Thu Phong cũng biết được Lý Đại là dị năng giả loại gì. Loại thiên về sức mạnh, kiểu như siêu nhân ấy. Khỏe gấp mấy lần người bình thường, đạn dược cũng khó làm Lý Đại bị thương chí mạng được. Tuy nhiên hắn lại chỉ là dị năng giả cấp 2, ấy vậy hắn lại yếu hơn Thu Phong tưởng.

Không phải do hắn yếu, mà do Thu Phong quá mạnh. Như thể trong thân xác của Thu Phong có huyết thanh siêu chiến binh vậy, Lý Đại có tấn công cách mấy, tấn công cỡ nào cũng không làm xây xước được người đàn ông cao to lực lưỡng trước mặt. Cuối cùng hắn mở miệng nhìn chằm chằm Thu Phong nói:

“Ông anh cũng mang sức mạnh giống tôi à?”

Lời gian nặng nhọc truyền đến tai Thu Phong. Trong lời nói ấy khiến Thu Phong có một cảm nhận rằng hắn đang đồng cảm với mình.

Nhưng:

“Đ*o nhé! Tôi không là người bình thường nhất trong những người bình thường!”

Thu Phong trả lời một cách cục súc nhất.

Tuy nhiên hai con mắt của Lý Đại trố ra chỉ vào bức tường lủng một cái lỗ to tổ bố kia:

“Thường cái máu! Cuối cùng tôi cũng bị phát hiện … anh cũng giống tôi … anh sẽ đưa tôi đi đâu?”

Càng nói giọng điệu của Lý Đại càng buồn. Hắn thật sơ sẩy để lộ sức mạnh của mình ra. Khi hắn tỉnh dậy trong một căn phòng lạ lẫm, hắn biết thôi xong rồi.

Sau đó hắn lại thấy người đàn ông uy mãnh từng gặp trong đám tang của lão đại Mafia T.Rex kia, hắn biết mọi chuyện không ổn nên ngay lập tức tấn công Thu Phong.

Anh ta chẳng hề đánh trả hắn một cái nào. Thậm chí hắn vừa đánh người ta không dồn người ta vào góc mà chính bản thân hắn bị dồn vào góc tường, cuối cùng anh ta cũng đánh, nhưng không đánh vào mặt hắn, mà đấm vào tường tạo ra một cái lỗ to hơn cái đầu hắn.

Lúc này Thu Phong vừa nhìn bức tường, vừa cảm thấy mình ngu, ngu không chịu được. Vừa mới sửa xong, bây giờ lại đấm nát ra nữa … rồi tối nay sao ngủ?

Nhưng hắn còn chuyện quan trọng hơn phải giải quyết. Lo cho xong cái vấn đề về thằng cu dị năng này trước đã. Nó chỉ mới 22 tuổi mà đã sở hữu cái sức mạnh bá đạo như thế này với cơ thể gầy tong teo kia. Nếu như Thu Phong huấn luyện cho nó có cái thân hình như mình thì sẽ ra sao. Thêm thằng em trai Quốc Thiên nữa, hắn có biết bao nhiêu người mạnh dưới tay.

Thu Phong nghe Lý Đại nói có vẻ như thằng bé đang hiểu lầm hắn chuyện gì đó. Hắn liền hỏi lại:

“Đưa đi đâu?”

Lý Đại cảm thấy chán nản, nhìn vào mặt Thu Phong đáp:

“Anh chẳng phải là người của chính phủ sao? Anh sẽ đưa tôi đi đến phòng thí nghiệm gì đó … rồi bắt giam tôi cả quãng đời còn lại để phục vụ cho nhà nước … cuộc sống chết tiệt, thứ sức mạnh chết tiệt, tôi bị nguyền rủa từ khi sinh ra …”

Lời nói tiêu cực xuất ra từ miệng một chàng trai trẻ tuổi khiến Thu Phong không thể nào ưa được. Nó chỉ mới 22 tuổi đầu, mùi đời còn chưa nếm hết, chỉ với vài vấn đề chưa xảy ra nó đã tiêu cực như vậy. Thu Phong cũng hiểu rằng khi mà quân đội chính phủ phát hiện ra một người dị năng không thuộc tổ chức nào họ sẽ bắt về phục vụ cho họ.

Nói chung người dị năng cũng giống như một món công cụ lợi ích cho các nhà cầm quyền, những kẻ tài phiệt hay những kẻ có tiền mà thôi. Chẳng có một gia đình bình thường nào mà người thân trong gia đình là một dị năng có thể sống được cuộc sống bình thường cả. Không hề, không như trong mấy phim siêu anh hùng gì đâu. Người dị năng bị người thường đối xử như một căn bệnh vậy, bọn họ từng công nhận những người như vậy. Nhưng rồi cũng chính họ ruồng bỏ những người như vậy.

Hiểu được vấn đề sâu xa ấy Thu Phong nhìn Lý Đại lắc đầu nói:

“Sai rồi, tôi không phải là người của chính phủ. Bây giờ sức mạnh của cậu đã bị tôi phát hiện, không sớm thì muộn cậu cũng sẽ bị chính phủ lôi đi thôi … Tôi cho cậu một cơ hội!” 

Nghe đến đây hai con mắt Lý Đại sáng lên hắn hấp tấp chen vào lời nói của Thu Phong:

“Tôi được thả đi hả?”

“Tất nhiên nếu cậu muốn! Nhưng nghe hết đã …” Thu Phong cũng không mấy khó chịu khi thằng bé chen ngang lời nói của mình, hẳn ra hắn cũng là một người dễ tính. Nhưng để chiều tính hắn thì hơi khó.

Thấy Lý Đại im lặng không còn lăng xăng nữa Thu Phong chậm rãi nói tiếp ý của mình:

“Căn bản cậu đã bị tôi phát hiện ra là người dị năng, không sớm thì muộn cậu cũng sẽ bị chính phủ lôi đi. Nhưng tôi có thể ngăn chặn được điều đó, bởi vì tôi là một trong số những người có quyền sở hữu người dị năng. Cậu có thể chọn lựa giữa rời khỏi đây và đi theo tôi tùy cậu!”

Nói đến đây Thu Phong không quan tâm đến sắc mặt của Lý Đại nữa, thay vào đó hắn ngồi bệt xuống đất nắm lấy bộ lông của con Mực đẩy đẩy trên sàn nhà. Mục đích là để cái thân hình của nó quét cái đống gạch vụn mà hắn gây ra kia.

Bị đối xử như một cây chổi, con Mực cũng quá quen với điều đó rồi, nó cũng lười phản kháng. Cùng lắm thì trời đang mưa nè, lát lao xuống tắm rồi chạy lên, vác bộ lông ướt sũng rồi vào đây vẫy cho bỏ ghét sau vậy.

Chủ với chó đều tính kế nhau kiểu này có mà đại loạn.

“Nếu tôi rời khỏi đây … anh có để tôi đi không?”

Bỗng Lý Đại trở nên sợ sệt, hắn lắp bắp mà hỏi Thu Phong.

“Tất nhiên tôi sẽ không làm gì cậu … nhưng cậu biết kết quả của mình khi làm việc cho chính phủ rồi đấy! Tùy sự lựa chọn của cậu tôi không ép!”

Thu Phong vừa dùng con Mực như một cây chổi, vừa ngước lên nói chuyện với Lý Đại bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Không gây áp lực. Nhưng chính trong ý nghĩa lời nói lại mang áp lực cực lớn cho Lý Đại.

“Tôi sẽ theo anh … nhưng tôi muốn biết anh là ai?”

Tuy nhút nhát, nhưng Lý Đại cũng không ngốc. Chẳng qua hắn va chạm với cuộc sống này chưa đủ thôi. Hắn không ngốc đến mức mà một người có quyền sở hữu dị năng giả lại là một kẻ tầm thường được.

“Bây giờ cậu chỉ cần biết Hắc Long Bang là của tôi. Về sau cậu sẽ biết tôi là ai! Đi thôi!”

Thu Phong đẩy con Mực một cái oạch vào góc bờ tường, sau đó hắn đứng dậy bảo Lý Đại theo hắn.

Bước ra bên ngoài phòng khách Lý Đại thấy hai người, một nam một nữ. Nhìn hai người ấy dòm chằm chằm mình khiến Lý Đại cảm thấy hơi sợ hãi. Không biết tại sao hắn có cảm giác như hắn bị đánh ngất là do một trong hai người đó gây nên vậy.

Nghĩ đúng rồi đó.

“Đây là Mạnh Dũng, cô gái này là Linh Đan làm quen đi. Họ cũng là dị năng giả cấp bậc cao hơn cậu!”

Đơn giản Thu Phong giới thiệu hai hộ vệ dị năng của mình cho Lý Đại biết để chứng minh lời hắn nói là thật.

Khi Thu Phong vừa dứt lời cánh tay phải của Linh Đan co lên biến hóa thành một lưỡi đao sắc bén, sau đó trở lạnh bình thường. Về phía người đàn ông tên Mạnh Dũng hắn cúi xuống chạm vào tấm nền hoa cương dưới đất. Bỗng nhiên từ đầu ngón tay mà hắn chạm vào dần dần biến đổi thành màu trắng y như nền gạch dưới đất.

Mạnh Dũng đứng thẳng người dậy với thân hình màu trắng bóng hệt như nền gạch, sau đó hắn trở lại trạng thái bình thường nhìn Lý Đại nở một nụ cười khá thân thiện. 

“Hai người họ đều là dị năng tấng công vật lý giống cậu. Từ giờ cậu sẽ làm việc với họ, nhưng trước đó phải theo tôi về Nam một chuyến!”

Nhìn màn thể hiện đặc sắc của hai hộ vệ kia khiến Thu Phong âm thầm gật đầu. Hắn khá là hài lòng khi có hai hộ vệ như thế này bên cạnh làm vai trò bảo an. Dẫu vậy vẫn chưa đủ, bọn họ là cặp bài trùng của nhau, nếu như một trong hai gặp vấn đề gì sức chiến đấu sẽ giảm một cách rõ rệt. Cứ hiểu như hai người vốn là dị năng cấp 3 nhưng dưới sự kết hợp của họ, họ có thể đánh ngang cơ Đình Thu một cách dễ dàng, cũng đủ hiểu bố già Thu Phong quan tâm đến Quốc Thiên như thế nào mới từng để cho họ bảo vệ Quốc Thiên, và giờ là chuyển sang cho hắn.

Nói đi cũng phải nói lại. Dù gì họ cũng là người của ông già hắn, hắn cũng không tin tưởng cho lắm, hắn muốn có dị năng giả của riêng mình. Và Lý Đại là con bài thích hợp nhất, tư tưởng của nó chưa trưởng thành, rất dễ thuyết phục nó về phe mình. Chưa kể sức mạnh của nó là một trong những sức mạnh quý hiếm.

Theo những gì Thu Phong nghe được từ hai người hộ vệ dị năng của mình thì những kẻ sỡ hữu sức mạnh như thể này có thể kháng công kích vật lý, siêu khỏe, siêu trâu, siêu mạnh, cũng có tốc độ khá là nhanh nếu như phát triển đến mức độ nhất định. Căn bản giống như Superman ấy, mỗi tội không bay với bắn lade từ mắt được thôi.

Có một dị năng giả tốt như vậy nếu như hắn biết cách đào tạo nó thì một ngày nó sẽ là một trong những cánh tay đắc lực nhất của hắn.

Cơ mà hình như hắn có nhớ đến lúc trước bố già nói rằng từng có một dị năng giả siêu tốc độ là hầu cận của hắn. Mà nó đi đâu rồi cũng chẳng ai biết, Nhất Phương cũng không nhắc đến nó nhiều Thu Phong cũng quên mất luôn. Mà thôi chắc cũng là người của tên Quốc Phong kia, không nên dùng vẫn tốt hơn.

Dị năng siêu tốc độ mà Thu Phong nói chính là Sonic, thằng cu đó bây giờ đang ở chính thế giới của Thu Phong trước kia rồi. Có tìm cũng tìm không được.

“Nhưng tôi còn ở trong Khuyển Bạch … liệu có sao?”

Dường như đây là vấn đề mà Lý Đại bận tâm duy nhất. Dù gì thì nói hắn cũng là người của Khuyển Bạch, dẫu họ có không trọng dụng hắn thế nào đi nữa ít nhất vẫn có cái tình cái nghĩa với người ta chứ.

Nhưng hắn nhận lại câu nói phũ phàng của Thu Phong:

“À! Khuyển Bạch giải tán rồi, không phải lo … Khánh Trắng cùng với Hùng Trắng buôn lậu ma túy, tốt nhất đừng dính líu đến tụi nó nữa!”

Một lần nữa Lý Đại ngạc nhiên không tin vào tai mình. Hắn cứng họng không nói nên lời.

“Đừng làm cái vẻ mặt đó! Không tin thì tối nay bật tivi lên mà xem?”

Thu Phong đơn giản chỉ nhún vai một cái. Hắn là kẻ đan xen giữa hắc đạo và bạch đạo, mấy băng đảng nhỏ lẻ như Khuyển Bạch hắn muốn dẹp lúc quái nào chả được. Lúc trước không phải là hắn không làm được, bởi khi trước hắn chưa có chân hắc đạo cho riêng mình, nhưng giờ thì có. Hắn làm cái gì phải một công đôi việc hắn mới làm, còn không thì chờ đợi thời cơ. Hắn chỉ thiếu thời gian, và hắn cũng thừa thời gian.

Quả thật Lý Đại rất thật thà, nghe Thu Phong nói vậy hắn vẫn không tin, tối nay hắn bật tivi lên chuyển sang kênh của nhà đài Quảng Phúc mà đợi thật.

Thu Phong cũng hết nói nổi với thằng này. Thôi thì dạy nó sau vậy.

Mục đích mà hắn muốn thằng cu này về Nam một chuyến với hắn là để kiểm tra sức mạnh thật sự của dị năng trong người hắn ở mức nào mà thôi. Theo như Mạnh Dũng nói thì nó đang nằm ở cấp 2 nhưng dường như không ổn định cho lắm, sức mạnh của nó thuộc dạng yếu mạnh theo cảm xúc. Cứ như phim vậy, mà thôi bỏ qua.

Bởi vì chỉ có nhà hắn là có đầy đủ thiết bị để đo lường cho sức mạnh của thằng cu Lý Đại này. Và ở đó cũng có những chuyên gia giúp hắn phát huy sức mạnh của hắn một cách tối đa. Thu Phong cũng muốn có mặt ở đó để nắm rõ tình hình, như ban đầu đã nói, hắn muốn huấn luyện này cu này trở nên mạnh hơn.

Dị năng cũng như con người thôi, bẩm sinh hay luyện tập mà có thì sau khi sở hữu cũng phải luyện tập để mạnh hơn. Để thích nghi với sức mạnh ấy.

Đó là mục đích Thu Phong muốn cùng nó về Nam trong lần này. Nếu như hôm nay không có xuất hiện Lý Đại hắn cũng sẽ về Nam một chuyến.

Bởi em dâu hắn sắp sinh. Hắn sắp được làm bác rồi.