“Tôi cho người điều tra rồi. Vợ con của hai gã tài xế bỗng dưng mất tích, sau đó họ lại tạo phản. Chắc chắn chỉ có uy hiếp đến gia đình rồi …”
Thanh âm buồn bã của Lục Nương vang lên. Hai người tài xế này ít nhiều cũng đã làm việc với lục nước rất lâu. Nhưng giờ chỉ vì gia đình họ lại phải bỏ mạng, Lục Nương cũng không trách gì họ. Chẳng qua họ bị ép mà thôi.
“Haizzz …”
Thu Phong vắt tay lên trán nằm dài trên ghế salon mà thở dài. Hắn cũng lực bất tòng tâm. Trên thế giới này có quá nhiều chuyện nguy hiểm hơn hắn tưởng. Bây giờ hắn chỉ canh cánh trong lòng về câu nói của Giang Nam.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Từ nãy đến giờ tôi cảm thấy anh đang giấu điều gì đó?”
Tuy buồn thật, nhưng Lục Nương vẫn quan tâm Thu Phong hơn. Dù gì hắn cũng là thủ lĩnh của Hắc Long Bang. Chưa được bao nhiêu ngày mà đầu lĩnh đã bị bắt cóc thì chuyện không ổn chút nào, chẳng lẽ Duy Bạch Hổ biết chuyện? Hẳn là Huệ Nhan đã thông báo cho hắn. Huệ Nhan dám làm vậy sao?
Nhận lại cái lắc đầu của Thu Phong càng làm Lục Nương khó hiểu. Sau đó hắn lại nói:
“Hắn ta … cô tốt nhất không nên biết! Dù sao hắn cũng chỉ xuất hiện lần này thôi, có lẽ sẽ rất khó mà gặp hắn …”
“Kẻ thù của anh sao?” Lục Nương nhíu mày hỏi.
“Có thể đúng, cũng có thể sai … Hắn chưa làm gì tôi cả, nếu có thì giờ này tôi đã chết rồi!”
Thu Phong thở dài một tiếng, hắn biết thừa kẻ tên Giang Nam kia là một con quái vật hơn hắn một bậc. Nếu như gã ta muốn giết mình có lẽ mình đã chết trước khi biết chuyện gì đang diễn ra rồi.
“Về sau chúng ta sẽ biết hắn là ai thôi. Bây giờ cô tuyển tài xế mới đi, chọn người cho kỹ, chọn ai chưa có gia đình ấy, không vướng bận và sẵn sàng chết. Từ giờ cuộc sống của cô trở nên nguy hiểm hơn cô tưởng!”
Bỏ lại câu nói nghiêm trọng cho Lục Nương, Thu Phong nhấc cái thân thể nặng nề của mình rời đi. Câu nói ấy của Thu Phong làm Lục Nương suy nghĩ rất nhiều.
Liệu tất cả tham vọng của cô, sự ham muốn của cô đổi lấy sự nguy hiểm không lường trước có đáng hay không? Nhưng Lục Nương nghĩ lại, nếu như bản thân mình không đánh cược cả mạng sống thì chẳng bao giờ khá hơn được.
Thế rồi Lục Nương lại vui vẻ làm việc trở lại. Bây giờ còn hàng đống kế hoạch đang phải chờ thực hiện. Trước tiên phải tìm một mảnh đất vừa gần và vừa rộng đã. Tính hôm nay cô sẽ đi cùng Thu Phong nhưng có lẽ tâm trạng hắn ta không được tốt, để ngày mai vậy.
Nửa tiếng sau Thu Phong có mặt tại căn hộ của mình.
Mở cửa ra hắn đã thấy Đình Thu đứng đó tự lúc nào.
“Chú Thu?”
“Thiếu gia!”
Đình Thu cúi mình chào Thu Phong một tiếng.
Nhìn Đình Thu xuất hiện ở đây Thu Phong biết chắc chắn ông ta đã biết chuyện.
“Thiếu gia không sao chứ?”
Giọng nói quan tâm của Đình Thu vang lên bên tai hắn.
Như kìm nén cảm xúc của mình đến mức giới hạn “Rầm!!” một tiếng Thu Phong đấm nát bức tường ngăn cách giữa phòng hắn và phòng khách.
Cánh tay hắn xuyên qua bức tường bên kia, với đầu nắm đấm đỏ ửng, Thu Phong rút tay về thở hồng hộc. Bức tường xuất hiện một lổ hổng lớn, những hạt bụi bay phấp phớt trong phòng, nhìn sâu vô lỗ thủng ấy ta thấy vài thanh thép bị gãy do lực đấm của Thu Phong.
Chính Đình Thu chứng kiến hành động này của Thu Phong cũng thầm giật mình ‘Đây còn là người thường sao?’
Không một người thường nào có thể đấm thủng một bức tường trộn bê tông cốt thép cả. Ấy vậy mà thiếu gia của hắn làm được điều đó.
“Kẻ đó là ai?”
Sau khi bình tĩnh đôi chút Thu Phong quay sang hỏi Đình Thu đang đứng chôn chân bên cạnh mình chẳng nhúc nhích tí gì.
Như thể đáp lại sự hiếu kì của Thu Phong. Đình Thu cầm một cái hộp để trên bàn, sau đó ông ta ấn cái gì đấy trên đồng hồ của mình.
Hình ảnh của Giang Nam hiện ra. Chiều cao, cân nặng, năm sinh, nghề nghiệp.
Tên:Nguyễn Giang Nam
Chiều Cao: 1m92
Cân nặng: 90kg
Sinh năm:???
Nghề nghiệp: Sát thủ tự do chuyên nghiệp
Lưu ý: Đứng hạng 1 trong bảng xếp hạng của hội đồng sát thủ AC
Mức độ nguy hiểm: Cực cao
Tình trạng: Đã trốn thoát khỏi nhà tù IUI hồi tháng 5.
“Cái quái gì vậy????”
Nhìn vào bảng thống kê trước mặt, hai con mắt Thu Phong trợn to lên như không thể tin vào mắt mình.
Hắn là một sát thủ ư? Mức độ nguy hiểm cực cao là sao?
“Thưa thiếu gia. Giang Nam từng là tên tội phạm bị chính thiếu gia bắt vào nhà tù IUI cách đây không lâu. Giờ hắn đã trốn khỏi trại giam ấy bằng cách giết hàng trăm nhân viên và cán bộ làm việc tại đó, một số tù nhân cũng chết dưới tay hắn … còn một người tên là Thụy Hải là cặp bài trùng của hắn!”
Vừa nghe Đình Thu nói Thu Phong nhìn thấy hình ảnh chuyển sang gương mặt của gã đẹp trai bị hắn siết cổ lúc sáng.
Tên: Thụy Hải
Chiều cao: 1m79
Năm sinh:???
Nghề nghiệp: Sát thủ bắn tỉa
Lưu ý: Là một tay sát thủ công kích tầm xa, có hạng thứ 12 trong bảnh xếp hạng của hội đồng sát thủ AC.
Mức độ nguy hiểm: Cao (Cực cao khi phối hợp với Giang Nam)
Thông tin thêm: Lưu truyền trong giới sát thủ rằng “Một cọc tiền một mạng sống – Hai bóng hình một nghệ danh Nam Hải”. Đồng thời cũng là người đầu tiên trốn thoát được khỏi nhà tù IUI
Nhìn vào đống thông tin trước mắt Thu Phong đang thầm nhủ rằng bản thân đã vướng vào cái bọn quái quỷ nào thế này. Chúng là sát thủ chuyên nghiệp của thế giới này, một thế giới đầy rẫy dị năng mà sát thủ lại có thể tồn tại một cách ngang nhiên như thế chứng tỏ chúng có khả năng chống lại cả dị năng giả.
“Sao lúc đó chú không xuất hiện vậy chú Thu?”
Thu Phong hơi cảm thấy khó hiểu quay sang hỏi Đình Thu. Theo như hắn biết Giang Nam cùng lắm là người thường thôi, Đình Thu lại là dị năng giả cấp 4 mà tại sao lại không xuất hiện.
“Thực ra tôi vừa bay vào Bắc, tôi có cho hai dị năng cấp 3 theo bảo vệ thiếu gia nhưng Giang Nam quá nguy hiểm. Họ không dám khinh xuất, tôi bảo họ nếu thiếu gia không gặp nguy hiểm cứ yên tĩnh theo dõi … Bởi gã Giang Nam kia có thể giết dị năng cấp 3 bất cứ lúc nào thưa thiếu gia!”
Đình Thu khổ sở giải thích cho Thu Phong hiểu rằng Giang Nam là một kẻ nguy hiểm đến mức nào. Nếu không ngay từ đầu hai dị năng giả cấp 3 đã lao vào giải cứu cho Thu Phong rồi.
“Hắn mạnh đến mức nào?”
Thu Phong cũng hiểu được mức độ nguy hiểm của Giang Nam, nên hắn cũng không trách gì được Đình Thu. Chẳng qua hắn cứ tưởng rằng những người dị năng là thế lực khiến người thường như hắn không thể so sánh, nhưng hắn đã nhầm.
“Có lẽ tôi cùng lắm cũng chỉ ngang cơ hắn thôi. Nếu bất cẩn tôi có thể chết, vì hắn là sát thủ, giỏi giết người hơn lão già như tôi!”
Thẳng thừng Đình Thu nhận điểm yếu của mình, bởi ông ta biết Giang Nam nguy hiểm đến mức như thế nào. Đó là Đình Thu đang khiêm tốn mà thôi, thực chất dị năng tư nhân như Đình Thu được lão gia Nhất Phương cấp cho những bộ đồ chuyên dụng cho chiến đấu, thích hợp để phát huy hết tối đa sức mạnh bản thân.
Nếu có bộ đồ đó Đình Thu có thể làm khó dễ được Giang Nam, tuy nhiên để giết được hắn, Đình Thu cũng phải lắc đầu ngao ngán. Bởi trên thế giới này biết bao nhiêu dị năng giả cấp 5. Liệu ai đã thành công trong việc giết chết Giang Nam chưa?
Chưa hề xảy ra chuyện đó, Giang Nam không những rất giỏi giết người, thậm chí rất giỏi ẩn náu và chạy trốn khi gặp nguy hiểm,
Đã vậy không cẩn thận đến cả dị năng giả cấp 5 cũng có thể bị Giang Nam ám sát. Trong giới dị năng không ít người e ngại cái tên Giang Nam này.
“Tôi cần phải mạnh hơn …”
Thu Phong tự lẩm bẩm với bản thân rồi thẩn thờ bước vào trong phòng. Mặc kệ đống đổ nát hắn vừa gây ra.
Hắn còn lấn cấn về câu nói của Giang Nam nữa. Chuyện này hắn không nên nói cho Đình Thu, bởi lơ mơ hắn đoán được mình từ đâu đến, hắn cần thời gian để tìm hiểu và suy nghĩ lại cho bản thân mình.
……………….
Một buổi chiều tà êm ả trôi qua.
Thu Phong thức giấc với cái đầu nặng nề. Nhìn bức tường bị thủng một lỗ rõ to trên đó, máy lạnh có bật max công suất cũng chẳng thể nào mát lạnh như bình thường được.
“Tắt máy lạnh!”
Khẽ đọc lệnh cho hệ thống tự động một tiếng. Máy lạnh từ từ hạ cánh quạt của nó xuống, một tiếng tít nhỏ vang lên. Thu Phong mệt mỏi cố gắng gượng cái cơ thể nặng nề của mình dậy.
Thực ra hắn chẳng làm việc gì nặng nhọc cả ngày hôm nay cả, dù có xung đột một chút ở Cổ Thành đi nữa cũng chẳng đủ làm cơ thể hắn mệt mỏi như thế này. Thứ làm hắn nặng nề chính là tâm trạng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn là ai? Hắn từ đâu đến? Những ký ức trong đầu hắn tất cả đều là thật sao? Dần dần hắn chìm vào giấc ngủ khi nào không hay. Bản thân hắn không có thói quen ngủ trưa, vậy mà giờ hắn lại ngủ một giấc không màng đến ăn uống gì cả.
Hắn cảm thấy đói, nhìn cái bụng trống rỗng của mình. Thu Phong lết cái thân quá khổ ra ngoài phòng khách mở tủ lạnh lấy đại một thức ăn nhanh nào đó mà hắn chẳng biết đó là thứ gì.
Sau đó hắn đi lại vào phòng mình, đặt mông xuống bàn máy tính và bắt đầu lên mạng. Hắn vào một trang mạng tìm kiếm một thông tin mà hắn muốn tìm ‘Thế giới song song’.
Sau khi đánh từ khóa đó lên Thu Phong nhận được hàng trăm thông tim trong mắt mình.
Tại sao lại tồn tại thế giới song song? Thế giới song song là gì? Những bí ẩn về thế giới song song? Chứng minh sự tồn tại của thế giới song song?
Ngoài ra Thu Phong còn tìm thấy một vài thông tin về bước nhảy thời gian cũng có liên quan đến thế giới song song.
Hàng đống thuyết song song nhập vào não bộ của hắn.
Sau vài giờ tìm tòi những thông tin không biết là đúng hay sai ở trên mạng. Cuối cùng Thu Phong cũng nắm được đôi chút về thế giới song song.
Thế giới song song là một cái tên được đặt bởi nhà khoa học Wiliiam Jomas vào năm 1995 tức cách đây 200 năm, chính xác thì 199 năm (Thời gian hiện tại của thế giới này là cuối tháng 6 năm 2194) Theo các nhà vật lý, thế giới song song có tồn tại và tương tác với thế giới chúng ta. Lấy một ví dụ cụ thể, nếu ta được sinh ra trong thế giới này thì đồng thời cũng có ta khác sinh ra trong một thế giới khác. Những “ta” này vừa là những tồn tại độc lập nhưng thống nhất với nhau. Chẳng hạn, nếu “ta” ở bên này chết đi, thì “ta” ở một thế giới song song nào đó vẫn có thể tồn tại, mà chúng ta vẫn gọi cái “ta” ấy là linh hồn, ma,…
Trong lịch sử thế giới đã từng có một vài trường hợp ghi nhận người từ thế giới song song đến đây. Đó là vào năm 2058 có một người đàn ông đến thăm Nguyệt Quốc với một hộ chiếu từ một quốc gia không tồn tại, tên là Việt Nam.
Những nhân viên hải quan đã tạm giữ người đàn ông ngay sau đó, nhưng hộ chiếu của ông không phải là giả. Nó còn được đóng dấu bởi quốc gia Việt Nam, thậm chí còn có cả con dấu từ Nguyệt Quốc nhưng chỉ khác là cái tên Nhật Bản. Người đàn ông ấy đã thề rằng Việt Nam là một quốc gia nằm ở vùng nhiệt đới và có hơn 1000 năm lịch sử. Ông cũng lấy ra một số giấy tờ khác như báo cáo của ngân hàng với chính cái tên của quốc gia đó.
Sau nhiều giờ hải quan tạm giữ ông tại khách sạn ông đang lưu trú, với những bảo vệ gần đó để đảm bảo rằng ông không rời khỏi căn phòng trong khi họ kiểm tra và xác thực mọi thứ.
Tuy nhiên sáng ngày hôm sau họ lại không thấy ông ta đâu. Không dấu vết, bỗng dưng mất tích. Tất cả camera trong khách sạn lẫn cả thành phố đều không thấy đâu, chỉ còn lại một mảnh giấy báo cáo của ngân hàng Việt Nam.
Thông này đã giúp Thu Phong xác nhận một điều, ký ức trong đầu hắn là thật.
Hắn đến từ một thế giới khác, và cái quốc gia Việt Nam kia chính là quê hương hắn. Bởi từ Việt Nam không tồn tại trên cái thế giới này, hiển nhiên hắn cũng biết Nhật Bản.
Sau đó Thu Phong tìm hiểu về những trang web của Nguyệt Quốc bằng chính ngôn ngữ Nhật.
Kết quả Thu Phong hiểu được chữ của Nguyệt Quốc, bởi hắn từng học tiếng Nhật, cũng biết nói tiếng Nhật.
“Mình đang làm gì ở cái nơi quái quỷ này thế này …”
Thu Phong thở dài một tiếng, hắn đạp lên bàn nhẹ một cái đẩy cả người và cái ghế dựa ra xa một đoạn.
Ngửa cổ lên trời hắn suy nghĩ bản thân mình không thuộc về thế giới này … Vậy tất cả gia đình, bạn bè đều không phải là của mình … Mình muốn trở về. Nhưng bằng cách nào?
Thu Phong nhớ đến viễn cảnh tại sao hắn lại ở đây. Là do một kẻ dị năng tên Master Speed, hắn là một kẻ chạy cực kì nhanh, nếu Thu Phong nhớ không nhầm trước khi hắn bất tỉnh thì hắn bị kéo qua một lỗ hổng nào đó bằng khói màu xanh.
Không nhầm thì đó chính là cánh cửa kết nối các thế giới song song lại với nhau, và bản thân hắn đã vô tình đi qua đó.
“Đúng rồi!”
“Rầm!”
Bỗng Thu Phong bật người đứng dậy làm văng cái ghế trúng vô con Mực mập đang nằm trên sàn tự lúc nào.
“Mình sẽ tìm Master Speed, hắn cũng lôi mình qua đây. Nếu tìm được hắn mình sẽ biết đường về.”
Thu Phong tự tin động viên bản thân một tiếng, nhưng sau đó hắn lại nghĩ. Liệu Master Speed kia có còn ở thé giới này?