Đô Thị Quỷ Vương

Chương 216: Ta không phải là Quốc Phong ?




“Ào … ào …”

“Ực …”

Đang trong cơn mê bỗng Thu Phong bị ai đó dội gáo nước lạnh vào mặt làm hắn bừng tỉnh. Thức dậy trong trạng thái đầu đau ê ẩm, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

Lờ mờ trước mắt là một kẻ mang thân hình hơi gầy đang cầm một xô nước trên tay đang hất vào người hắn thêm một lần nữa.

Dây thần kinh não của Thu Phong căng cứng lên, lấy lại sự tỉnh táo nhanh nhất có thể Thu Phong bật người dậy trực tiếp né xô nước đang tạt vào người mình. Hắn như một thiểm diện lao đến ôm lấy thân hình gầy gò kia vật mạnh xuống.

“Rầm!”

Thụy Hải bất ngờ không kịp phản ứng. Hắn không thể nào ngờ một thằng đang bất tỉnh nhân sự vì thuốc mê lại có thể hành động nhanh như vậy được.

Chưa kịp phản ứng Thụy Hải đã bị Thu Phong vật xuống siết cổ.

“Anh Nam …”

Vừa kịp thốt lên một tiếng cổ họng Thụy Hải đã bị bóp nghẹn lại.

‘Thằng này khỏe quá …’

Dù không thể nói chuyện nhưng Thụy Hải vẫn có thể suy nghĩ. Chính bản thân Thụy Hải tuy gầy gò nhưng hắn lại rất khỏe, bằng chứng hắn có thể vác theo cả chục cây súng trường, mỗi cây cũng vài chục kg. Cộng lại lên đến vài trăm kg mà hắn có thể dễ dàng bay nhảy với bấy nhiêu đó trọng lượng trên người. Vậy mà thằng này lại có thể để hắn thốt lên cái suy nghĩ như thế chứng tỏ Thu Phong cũng là một con quái vật hơn cả hắn.

Thụy Hải giương ánh mắt về phía Giang Nam cầu cứu.

“Nói! Mày là ai …” Thu Phong hét vào gương mặt đẹp trai của Thụy Hải. Một câu hỏi vô nghĩa khi bạn đang bóp cổ thằng bị hỏi.

“Vụt!”

Đang thắng thế bỗng nhiên Thu Phong lại buông cả người Thụy Hải ra và biến mất. Nếu như không nhìn kỹ thì chỉ có thể nói Thu Phong bỗng nhiên hòa tan vào không khí, nhưng thực chất hắn buông người Thụy Hải rồi nhảy ra phía sau Thụy Hải chừng hơn mười mét.

Bởi vì kẻ đó.

Thu Phong trừng hai con mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn trừng trừng vào tên to con đang đứng chắn trước gã gầy gò vừa bị hắn siết cổ kia.

Lý do Thu Phong buông bỏ Thụy Hải ra vì sự xuất hiện của gã to con kia.

Khi vừa hét vào mặt Thụy Hải, Thu Phong bỗng cảm nhận cái cổ của mình có một lực gió sắc bén ập đến, bằng cả kinh nghiệm cả đời hắn biết nếu không né tránh hắn sẽ chết.

Đúng như những gì Thu Phong nghĩ. Khi hắn vừa nhảy sang chỗ khác thì một thân hình to lớn xuất hiện chặt tay vào khoảng không, đúng ngay vị trí ở cổ hắn ban nãy nếu như hắn còn ở đó.

“Phản xạ kinh thế?”

Thụy Hải ôm cái cổ đỏ ửng của mình thốt lên trong kinh ngạc. Dù đây là lần thứ hai hắn chứng kiến sức mạnh của kẻ này, nhưng dường như theo Thụy Hải cảm nhận gã kia càng lúc càng mạnh lên theo một cách nào đó khó hiểu.

Như cũ, Giang Nam vẫn im lặng không nói gì nhiều. Có lẽ chỉ có Thụy Hải là kẻ may mắn nhất trên thế giới này khi được nghe Giang Nam nói nhiều đến như thế, nhưng với kẻ khác Giang Nam không thích nói chuyện.

“Chúng mày là ai?”

Tự lúc nào Thu Phong đã đứng trong thế tấn của một con hổ. Hắn dạng hai chân ra thành hình chữ U ngược, lưng cúi thấp, hai tay hạ sát mặt đất.

Chẳng nói chẳng rằng Giang Nam động. Nhưng chỉ là đi bộ một cách từ từ đến trước mặt Thu Phong.

Nơi đứng của Thu Phong lúc này là nơi có nhiều ánh sáng nhất trong cái nhà máy ấy, khi Giang Nam từ từ tiến về đây Thu Phong bỗng nhiên thấy gương mặt quen thuộc. Không như lần trước, lần này trí nhớ của Thu Phong đã ổn định, hắn buộc miệng thốt lên hai chữ:

“Sư huynh?”

“?”

Không chỉ Thu Phong ngạc nhiên mà chính Giang Nam cũng ngạc nhiên không kém. Hắn nhớ rằng lần trước khi đánh nhau với gã này Thu Phong không hề nhận ra hắn. Vậy mà giờ lại kêu hắn là sư huynh, ý là sao?

“Không? Không? Không phải … Ngươi có phải tên Giang Nam không?”

Bỗng nhiên Thu Phong ôm đầu của mình lắc qua lắc lại như thể có gì đó sai sai. Nhưng hắn lại hỏi Giang Nam một lần nữa.

“Đúng!” 

Trả lời một câu ngắn gọn, Giang Nam không ngại thân phận của mình cho kẻ trước mặt biết.

Nếu như là kẻ khác, ở bên ngoài này mà thốt lên cái tên của hắn, kẻ đó chắc chắn chết. Chỉ vì tò mò muốn biết kẻ trước mắt là ai nên Giang Nam kiên nhẫn xác nhận danh tính của mình.

“Tôi đã gặp anh bao giờ chưa?”

Không cảm nhận được địch ý của Giang Nam, Thu Phong liền thu thế lại đứng thẳng người thắc mắc hỏi. Hắn cũng quên mất chuyện tại sao mình lại ở đây, bởi Giang Nam là người trong kí ức của hắn, số ít trong số những người hắn muốn gặp khi tỉnh dậy, nhưng hắn lại chẳng biết kẻ Giang Nam trong kí ức là ai. Và giờ kẻ đó xuất hiện trước mặt hắn.

“Một lần ở bãi biển”

Gật đầu như thể xác nhận rằng bản thân đã từng gặp Thu Phong một lần, chẳng những vậy còn đánh nhau một trận ra trò.

Nhưng khi nghe hắn nói, tên kia lại làm một vẻ mặt nghi hoặc như chẳng nhớ cái gì đang diễn ra.

“Bãi biển? Biển nào?”

“Bờ biển Quảng Phúc!”

Thu Phong tiếp tục hỏi, Giang Nam lại trả lời. Cuối cùng vẫn lại là gương mặt khó hiểu của Thu Phong.

“Có vẻ như ngươi có một vài ký ức sai lệch … Nói thử xem trong ký ức của ngươi Giang Nam là ai?”

Bỗng Giang Nam mở miệng nói những câu khó hiểu, hắn không hiểu tại sao kẻ Giang Nam trong ký ức của hắn lại nói như vậy. Nhưng vì tò mò về những ký ức lộn xộn trong đầu mìn. Thu Phong tự hỏi chẳng lẽ gã này biết gì về ký ức của mình?

“Ngươi cuối cùng là ai?”

“Tao là ai không quan trọng … Quan trọng mày không phải là Quốc Phong!”

Chỉ một câu nói này làm Thu Phong nổi hết cả da gà. Hắn không phải là Quốc Phong? Đầu tiên có một người nói như vậy với hắn, theo hắn nhớ quả thật trong ký ức của hắn tồn tại một ký ức khác. Một ký ức mà hắn tên là Thu Phong chứ không phải Quốc Phong gì đó. Nơi hắn ở, những địa danh mà hắn đi qua tất cả đều không nằm ở thực tại. Vậy hắn là ai?

“Vậy tôi là ai?”

Giang Nam mỉm cười, như thể những gì hắn suy nghĩ trong đầu là đúng. Sau đó hắn vẫn giữ cái giọng nói xa cách và lạnh lùng để nói:

“Nói tao nghe về Giang Nam trong đầu mày. Rồi mày sẽ rõ!”

Im lặng.

Giờ đây đầu óc của Thu Phong trở nên loạn hơn bao giờ hết. Hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn không phải là Quốc Phong vậy ai là Quốc Phong? Vậy hắn không phải tên Quốc Phong mà là tên Thu Phong là sao?

Thu Phong đang rối tinh rối mù trong chính cái suy nghĩ loạn nhịp của mình. Nếu như hắn tỉnh dậy và được cứu sống ở một nơi khác thì chắc chắn hắn sẽ nhận ra ngay là mình ở một thế giới song song. Nhưng không, hắn lại được chính gia đình hắn ở thế giới song song này cứu và khi tỉnh dậy họ nói hắn bị thế này thế kia, và ai cũng nói hắn bị mất trí nhớ.

Cuối cùng do hiệu ứng đám đông thấy xung quanh ai cũng nói hắn tên là Quốc Phong và bị mất trí nhớ nên hắn cũng tưởng rằng bản thân bị mất trí nhớ thật.

Vậy mà giờ lại có một gã trong ký ức của hắn nói khác đi mọi người xung quanh khiên hắn phải suy nghĩ lại.

Một chập sau Thu Phong hít vào một hơi quyết định không suy nghĩ nữa, hắn sẽ làm như những gì gã trông giống Giang Nam trong ký ức nói:

“Trong đầu tôi Giang Nam là đại sư huynh của võ đường của chúng tôi! Thầy tôi là một sát thủ hàng đầu Đông Nam Á. Giang Nam là đệ tử chân truyền của thầy, và chúng tôi cùng học một môn võ gọi là Triệt Quyền Đạo bắt nguồn từ Bắc Thiếu Lâm.”

Giang Nam híp mắt lại lắng nghe Thu Phong nói. Xong bỗng hắn lên tiếng:

“Sư phụ của ngươi tên gì?”

“Võ Thanh Điền!”

Nghe câu trả lời khiến con mắt phải của Giang Nam giật lên nhè nhẹ.

“Ba của Giang Nam tên gì?” – Sau đó hắn lại tiếp tục hỏi.

“Việt … tôi chỉ rõ bí danh là Ba Việt. Ba của Giang Nam từng là một ông trùm xã hội đen”

Nghe xong câu trả lời của Thu Phong, Giang Nam gật đầu như đã hiểu chuyện.

Đừng nói đến Thu Phong, chính Thụy Hải kẻ luôn kề cạnh Giang Nam đều không biết tên của sư phụ và ba hắn là gì chứ đừng nói đến Thu Phong. 

Nếu Thu Phong biết thì Giang Nam chắc chắn một điều kẻ này đến từ một nơi khác. Chuyện này làm Giang Nam nhớ đến thuyết song song.

Là một sát thủ hàng đầu thế giới, Giang Nam biết rất nhiều đến những góc khuất của thế giới này. Bộ mặt tăm tối của chính quyền các quốc gia như thế nào, hay những bí mật về người dị năng, người ngoài hành tinh Giang Nam đều biết rõ. Những thông tin không bao giờ được công bố ra thế giới. Trong đó có một vài minh chứng rõ ràng về thuyết vũ trụ song song, vì những minh chứng đó Giang Nam tin rằng thế giới này tồn tại chiều không gian khác. Và đây là lần đầu tiên Giang Nam chứng kiến một kẻ đến từ vũ trụ song song.

“Tìm hiểu về vũ trụ song song, ngươi sẽ biết ngươi là ai!”

Dứt câu Giang Nam trực tiếp đi ngang qua Thu Phong. Thụy Hải cũng nối bước theo hắn, mang một gương mặt đẹp trai Thụy Hải liếc nhìn Thu Phong với điệu cười ghê rợn.

Giang Nam nói một câu khó hiểu sau đó bỏ đi làm Thu Phong bức bối trong người, hắn quyết định quay sang hỏi thêm một câu:

“Rút cuộc mày là ai?”

“Tốt nhất đừng nên biết, nếu biết rồi lần sau gặp mặt ta sẽ lấy đầu ngươi!”

Bỏ lại câu nói đơn giản mang tính uy hiếp. Lần này lời nói của người tên Giang Nam kia làm Thu Phong cảm nhận được cái lạnh trong từng câu chữ. Sau đó Thu Phong không cảm nhận được sự hiện diện của ai nữa.

Mục tiêu của Giang Nam là giết Quốc Phong chứ không phải Thu Phong. Hắn cũng chỉ là một kẻ đến từ thế giới khác, tốt nhất hắn nên trở về với nơi của mình sớm, nếu không Giang Nam sẽ thay thế giới này làm điều đó. Một kẻ không nên tồn tại ở đây, lại xuất hiện ở đây sẽ gây ra những biến cố không lường trước được.

Không còn ai trong này, Thu Phong quên mất lý do tại sao mình ở đây thì bỗng hắn phát hiện ra hai cái xác của tài xế trước mặt mình.

Lại gần cái hai cái xác Thu Phong thấy họ đã chết từ lúc nào với hai vết đạn trên đầu. Thấy vậy Thu Phong liền lấy điện thoại ra gọi cho Lục Nương. Dù gì đây cũng là người của cô ta, tại sao hai kẻ này làm lại việc cho tên Giang Nam kia để rồi bị giết chết?

Chuyện này quả thật do Thu Phong quá bất cẩn, nếu như người mình còn nội gián như thế này nữa, chắc chắn mạng sống của hắn không được đảm bảo cho đến khi hoàn thành xong cái mong muốn của mình.

Quay lại với Giang Nam và Thụy Hải.

Giờ này hai người đang đi bộ từ từ ra ngoài bãi rác. Bỗng nhiên Giang Nam cảm nhận ra được một sự sống đang theo dõi mình.

Quay đầu ra hướng sự sống ấy, Giang Nam thấy một con chó mực khá mập đứng trên đỉnh tháp của bãi rác nhìn xuống hắn với một ánh mắt xem thường, như thể kẻ bề trên nhìn một động vật thấp kém vậy. Dù rằng nó là chó.

“Ta chưa làm gì hắn!”

Giang Nam thốt lên một câu nói lạnh lùng với con chó.

“Ta biết! Nếu không ngươi đã chết trước khi kịp làm gì. ”

Giọng nói quái quỷ vang lên trong đầu cả Giang Nam và Thụy Hải. Nhưng nhìn miệng của con chó chẳng thấy động đậy gì cả.

Sống trong một cái thế giới đầy rẫy dị năng, đầy rẫy những bí ẩn thế này. Giang Nam và Thụy Hải cũng dễ dàng chấp nhận thêm việc có một con chó biết nói. Con chó ấy lại có sức mạnh một sát thủ hạng đầu như hắn run sợ. Dẫu vậy hắn vẫn tò mò về thân phận của con chó này, nhưng cái mạng vẫn quan trọng hơn.

Ấy thế mà có thằng lại không cần mạng. Thụy Hải khi vừa thấy con Mực, bỗng hắn leo lên bãi rác lao đến ôm chầm lấy con mực.

Tưởng chừng như Thụy Hải làm điều gì đó ngu ngốc Giang Nam chưa kịp cản lại thì thấy nó ôm con chó mực kia nựng cái cằm toàn mỡ của nó.

“Mới có mấy tháng không gặp … sao mày phát phì lên thế??? Ha ha ha, cục mỡ này dễ thương chết mất!”

Thụy Hải cười lên hô hố trước cái thân hình mập mạp của con Mực béo kia.

“Cút!”

Gầm lên một tiếng.

Không biết bằng cách nào Thụy Hải văng từ trên đỉnh bãi rác hơn chục mét văng xuống dưới bên cạnh Giang Nam.

“Bịch!”

“A ui ~~~”

Ôm cái lưng khốn khổ của mình, Thụy Hải lăn lộn nhăn nhó.

“Nếu như ngươi gây hại đến người đó, không chỉ ngươi mà cả sư phụ ngươi cũng sẽ chết!”

Bỏ lại lời nói uy nghiêm của mình. Con Mực biến mất, để lại một làn khói tím lênh bênh trên đỉnh tháp của đống rác.