Đô Thị Quỷ Vương

Chương 211: Cuộc họp (2)




Vốn là một quân nhân xuất thân từ quân đội. Chưa kể vị trí thật sự của hắn là đặc công mạnh nhất của một quốc gia thiên về quân sự. Do đó khi sang thế giới này, hắn – Thu Phong có một cái suy nghĩ điên rồ là huấn luyện từng thành viên của băng đảng của bang hội mình trở thành những gã có tay nghề đánh nhau.

Như vậy chẳng khác nào Thu Phong đang tạo ra một quân đội không vũ khí của riêng mình. Trước khi cuộc họp diễn ra Thu Phong có một cái suy nghĩ táo bạo rằng. Tại sao mình lại phải đi kiếm những kẻ giỏi đánh nhau về phe mình, mà chính mình dư sức tạo ra? Thu Phong đã từng làm điều đó rồi, thứ nhất là Thiên Long, thứ hai là năm mươi hộ vệ theo hắn ra Bắc lần này. Tất cả đều được hắn huấn luyện cách chiến đấu bài bản.

Bằng chứng rõ ràng nhất là Abid và Tiger là hai kẻ chiến đấu ngang bằng một con đàn bà từng mệnh danh bất bại ở cái thành phố Quảng Phúc này. Chính là Bạch Vân, ấy vậy mà Tiger có thể đánh bại được ả ta, dù rằng hắn chiến thắng trong vật vã. Đó là trường hợp chính Tiger đã dùng chiêu thức, thế đánh mới có thể chiến thắng được Bạch Vân. Nếu Bạch Vân cũng biết những điều đó thì người chiến thắng là ai còn chưa biết.

Văn ôn võ luyện. Không nhất thiết phải luyện tập từ bé cơ thể mới cứng cáp hơn người, lớn rồi luyện vẫn được, nhưng phải tập thường xuyên.

Thu Phong mong muốn tạo ra một cái lò luyện võ cho riêng mình. Phải chăng trong hắn đây cũng là một ước mơ nào đó sâu thẳm.

Và sau đấy cuộc họp bắt đầu. Trước khi nêu ra ý kiến của bản thân Thu Phong muốn nghe ý kiến của mọi người hơn hết.

“Một tuần qua Hắc Long Bang có bao nhiêu vấn đề xảy ra? Ai có thể kể hết cho tôi được không?”

Giọng nói nghiêm chỉnh của Thu Phong vọng lên trong căn phòng họp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Dứt câu Thu Phong thấy tất cả mọi người đều nhìn vào Thành Chân, trừ Lục Nương ra. Cô nàng lớn tuổi nảy lại thích nhìn vào gương mặt của hắn hơn.

Thấy vậy Thành Chân cũng đưa nhẹ tay hắn lên.

“Thành Chân anh nói đi. Tuần rồi đã xảy ra những vấn đề gì?”

Nghe thế Thành Chân gật đầu đứng dậy và xách theo cái laptop của mình. Không biết từ khi nào Thu Phong thấy hắn lại có một cái laptop bên người. Trong khi trước đó hắn cùng Thành Chân lên tận đây lại không thấy nó đâu.

Bước nhẹ nhàng đến bục phát biểu trong phòng họp. Thành Chân mở cái máy tính lên, sau đó gắn vài cái dây rợ gì ấy.

“Cạch cạch … e e e e e e e”

Tiếng máy vóng trơn tru không biết vang lên từ đâu. Bỗng Thu Phong thấy trước mặt mình, có một cái màn hình từ từ đưa lên từ bên trong mặt bàn. Sau đó hắn lại nhìn xung quanh cái bàn họp rộng lớn ấy, thấy tất cả mỗi một vị trí ngồi đều hiện lên một cái màn hình con con khoảng mười mấy inch.

‘Đây có phải là cuộc họp của một nhóm giang hồ không vậy trời?’ Bỗng nhiên Bạch Vân khi chứng kiến cảnh này trong đầu ả ta hiện lên một dòng chữ. Sống trong một thế giới hiện đại, công nghệ cao không đồng nghĩa với việc ai cũng tiếp xúc với công nghệ như vậy. Nhất là một kẻ đầu đường xó chợ như Bạch Vân.

Đây là lần đầu tiên Bạch Vân chứng kiến những thứ như thế này. À còn một người nữa là Thu Phong. Căn bản hắn cũng tưởng là mình mất trí nhớ, dù nhà hắn có cả tá hàng công nghệ nhưng hắn lại chẳng biết sử dụng bao nhiêu thứ cả, cái gì cũng có người làm dùng. Có mấy lần hắn phá phách nghịch làm sao mà cháy cả hệ thống, thế nên thôi không bao giờ dám đụng vào mấy thứ này thêm lần nào nữa.

‘Đây là cuộc sống của hắc đạo sao?’ Lần này lại tới Thu Phong. Thật sự hắn không nghĩ rằng một cuộc họp sơ khai của băng đảng hắc đạo lại hiện đại như thế. Nhưng chưa hết, trên màn hình trước mặt Thu Phong lúc này hiện lên một cái biểu đồ gì đó.

“Alo alo … bụp bụp … alo alo 1 2 3 4 … ok, mọi người nghe rõ chứ?”

Thành Chân gõ bộp bộp lên cái mic ở bục, vừa nói vừa nhìn vào mọi người. Dù ở đây tính luôn hắn cũng chỉ có sáu người.

Nhưng chỉ những điều nhỏ nhặt như thế chứng minh được con người Thành Chân là một gã tinh tế. Hắn luôn tạo mọi sự thuận tiện nhất cho người của mình.

Sau khi chắc chắn rằng mic không gặp vấn đề gì và ai cũng nghe hắn nói. Hắn bắt đầu nhìn vào trong máy tính và nói:

“Xin mọi người hãy nhìn vào biểu đổ trên màn hình trước mặt mình! Ở đó có năm màu sắc, tương ứng với năm thế lực đã hợp lại làm một, và con số tôi ghi ở dưới mỗi màu là số người của năm thế lực!”

Nói đến đây Thành Chân dừng lại chừng mười giây để mọi người tiếp thu thông tin. Hắn biết không phải ai cũng như Lục Nương hoặc như hắn, nói đến đâu hiểu đến đó. Đại loại như trong này có Bạch Vân thích dùng cái đấm hơn là cái đầu nên hắn phải nói một cách chậm rãi.

Sau mười giây Thành Chân lại tiếp tục mở miệng:

“Như mọi người đã thấy số liệu trên màn hình. Màu vàng tượng trưng cho Phụng Tử cũ 2357 nhân mạng. Màu đỏ tượng trưng cho Mafia T.Rex cũ 1421 nhân mạng. Màu tím tượng trưng cho Trúc Thanh Bang cũ 954 nhân mạng. Màu hồng tượng trưng cho Liên Hoa Bang cũ 819 nhân mạng. Cuối cùng là màu xanh tượng trưng cho Quỷ Lang cũ 244 nhân mạng.”

Thành Chân lại dừng một nhịp rồi nói tiếp:

“ Tổng cộng số thành viên hợp lại là 5795 nhân mạng. Coi như là 5800 người cho một bang hội lớn nhất Quảng Phúc này. Một con số khổng lồ, nhưng theo đó cũng tồn tại một số vấn đề cần phải giải quyết! Mời mọi người tiếp tục nhìn vào màn hình.”

Thành Chân vừa nói vừa nhìn mọi người đang dồn ánh mắt tập trung nghe hắn. Sau đó tay Thành Chân click vào con chuột. Dần dần dữ liệu trước màn hình biến mất chuyển sang một hình ảnh mới. Lần này là hàng đống chữ hiện ra trước mắt mọi người. Tuy nhiên số chữ ấy được Thành Chân tóm gọn lại những ý chính, và bố cục không gây rối mắt, khiến người nhìn vào dễ đọc, dễ hiểu dù cho là Bạch Vân cũng hiểu được nhanh chóng.

Trong đó ghi ra từng vấn đề một mà Hắc Long Bang gặp phải. Ví như con số người thất nghệp trong bang hội lên đến hai mươi phần trăm. Tức hơn một ngàn người.

Một ngàn người ấy có thì riêng Quỷ Lang 244 người thất nghiệp hết 244 người tính luôn cả Gia Hưng bây giờ đang kiếm công việc chân tay để làm. Là một trong những đầu lĩnh của Hắc Long Bang mà cuộc sống của hắn lại khốn khổ đến như vậy.

Phần còn lại thì Bạch Vân chiếm nhiều nhất tức hơn 400 người. Sau đó đến người của Lục Nương, kế tiếp là Mafia T.Rex và Thành Chân. Thực chất Thành Chân chỉ có tầm chục người dưới trướng hắn là đang thất nghiệp.

Vì sao lại có con số như vậy. Thành Chân bắt đầu giải thích.

“Ta qua số liệu tiếp theo, đó chính là sản nghiệp. Đây là số thông tin mà tôi đã lấy từ bốn người ở đây bao gồm Lục Nương, Abid, Bạch Vân và Gia Hưng. Thì sản nghiệp của Lục Nương là nhiều nhất. Bao gồm cả nhà hàng ở thủ đô và các sản nghiệp du lịch ở đây.”

Trong màn hình lại chuyển qua một số liệu mới. Hai chữ ‘Tài Sản’ hiện ra to tổ bố. Đập vào mắt đầu tiên là một dãy số được cho là tiền 122.000.000 Xent.

Tổng tài sản hiện tại của Hắc Long Bang là 122 triệu Xent đã được làm tròn. Riêng khoảng hai cái nhà hàng của Lục Nương được định giá 45 triệu Xent. Trụ sở chính của Hồng Phận Nhan Lâu tại thủ đô là 25 triệu Xent, chi nhánh phụ Hồng Phận Nhan Lâu ở Quảng Phúc là 20 triệu Xent. Một con số khủng khiếp đã chiếm khoảng nửa số gia sản của Hắc Long Bang. Và một vài căn chung cư ở phố đèn đỏ, những chuỗi Bar Club trá hình cũng trên dưới 40 triệu Xent cùng một số công ty du lịch nho nhỏ của người Lục Nương lập ra. Cho tổng là 75 triệu Xent. Tức riêng tài sản của Lục Nương đã hơn cả bốn băng đảng kia cộng lại.

Điều đó cho thấy Lục Nương là một tay kinh doanh giỏi đến mức nào. Ở đây đang nói đến tài sản hiện hành, chứ chưa nói đến tài sản cá nhân và lợi nhuận từ những thứ đó

Tiếp đó là của Trúc Thanh Bang đa phần chỉ là những quán Bar Club và quán bida nhỏ lẻ đủ để nuôi sống quân mình chứ không thể làm giàu được. Thực chất với những thứ đó Thành Chân vẫn có thể làm giàu nhưng hắn muốn anh em của mình được trả công xứng đáng, chính vì thế số người thất nghiệp dưới trướng Thành Chân cực kì ít là vì vậy.

Gia sản của Lục Nương tuy nhiều nhưng cô chỉ cho những kẻ có tác dụng vào làm, còn những thằng đi theo ăn bám tất nhiên vẫn không có đồng nào, nhưng chúng muốn có máu mặt thì đi theo đàn anh đàn chị kiếm số kiếm má ra oai tự đắc mà thôi.

Về tài sản của Mafia T.Rex đa phần kinh tế nằm ở lao động chân tay, thực chất có một công ty bảo vệ toàn những bảo vệ là người nước ngoài cao to lực lưỡng. Nhưng Joseph đã chết, tài sản đó được xung công quỹ bởi không có người kế thừa. Thành thử ra Mafia T.Rex chỉ có thể đi bảo kê các quán kinh doanh tại khu người Tây và có một vài đàn em của Joseph cũng mở nhà hàng, hoặc nhà nghỉ nho nhỏ để gọi người mình về làm.

Phần của Bạch Vân chủ yếu đi đâm thuê chém mướn cho mấy bọn con nhà giàu là chủ yếu. Con số thất nghiệp tuy cũng nhiều nhưng được cái khi ai đến với Bạch Vân cũng đều có việc làm chính của mình. Có thể là một thằng sale, thằng bốc vác, thằng phụ hồ, thằng tài xế taxi, hay một thằng bám váy đàn bà để sống. Đủ cả thể loại trong băng của Bạch Vân.

Cuối cùng vẫn là Quỷ Lang, thất nghiệp toàn bộ. Ban đầu còn Nga Hoàng thì đàn em dưới trướng tuy sống không sung túc nhưng không cần làm vẫn có thể sống được nhờ bán cần sa dạo. Lấy hàng từ nhà máy của Nga Hoàng với cái giá của người nhà, rẻ như cho sau đó họ bán cho những học sinh, sinh viên, thậm chí vài ba đứa trẻ cấp hai tập tành hút chích cũng có thể mua được. Cần sa tuy là chất kích thích, nhưng nó lại rẻ nhất trong số những cái chất gây nghiện. Đâm ra học sinh cũng có thể mua. Và đó là cách mà Nga Hoàng nuôi quân của mình, thành thử khi Nga Hoàng trốn đi, số người thất nghiệp nhiều là vậy. Do hắn chiều người mình quá.

Thành Chân nói một mạch vấn đề về thất nghiệp của thành viên trong bang hội.