Đô Thị Quỷ Vương

Chương 205: Sự thật về cuộc đời Quốc Thiên !!




“Hả?”

“Hả?”

Hai mang đến sự ngạc nhiên vang lên trong căn phòng, một giọng trầm, một giọng trong.

Giọng trầm kia chắc chắn là của Quốc Thiên rồi, giọng còn lại thì chính là cô bầu đang nằm trên giường dưỡng bệnh kia – vợ Quốc Thiên. 

“Anh hai của chồng?”

Mồm vợ Quốc Thiên há hốc ra như thể nghe một chuyện kinh thiên động địa nhất trên đời.

“Kìa vợ … em tỉnh lúc nào?”

Vợ của mình bất ngờ tỉnh dậy trong sự ngạc nhiên. Quốc Thiên quên luôn chuyện Thu Phong tự gọi gã là anh trai hắn mà chạy lại bên người vợ. Hắn tính dùng tay đỡ vợ mình dậy thì chợt nhận ra hai cánh tay bị bó bột không thể cử động.

Nhưng hắn vẫn cố gắng dùng tay mình đẩy vợ lên trong đau đớn.

“Cạch …”

“Ở đây có cái nút mà?”

Thu Phong nhìn vào hành động của Quốc Thiên mà phì cười. Cái giường bệnh này chính ra có cái nút cơ bản nhất là nâng đầu giường lên cho người bệnh ngồi dậy. Việc gì phải đẩy cực nhọc như thế.

Dù vậy Thu Phong lại thấy thương thằng em này của hắn. Hành động quê mùa ấy chứng tỏ nó chưa bao giờ được tiếp xúc nhiều với công nghệ hiện đại dù sống trong một thành phố xa hoa lộng lẫy. Không biết thằng Nga Hoàng làm cái gì mà lại để đàn em của hắn khổ cực như vậy.

“Hừ!”

Quốc Thiên không quan tâm đến lời châm chọc của Thu Phong, thay vào đó hắn chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi quay sang nhìn vợ mình xem sắc mặt cô ấy đã khá hơn chưa.

“Khụ khụ …Anh có thật là anh trai của anh Thiên không ạ?”

Ho khan nhẹ một tiếng, vợ Quốc Thiên dùng một cái giọng nhỏ nhẹ hỏi Thu Phong với một ánh mắt quan tâm.

“Đúng vậy. Anh là anh hai của nó, anh tên Quốc Phong! Em dâu! Em tên gì?”

Nhìn vào gương mặt tiều tụy thiếu sức sống của em dâu mình, lòng Thu Phong bỗng chua sót. Hắn thấy nét mặt của vợ Quốc Thiên rất đẹp, nhưng đã quá tiều tụy đén nỗi đôi mắt thâm quần, hai má hóp lại trông rất yếu ớt.

“Dạ em tên Thảo … anh thật sự là anh trai của anh Thiên? Có nhầm lẫn gì ở đây không anh? Anh Thiên nói anh ấy mồ côi từ nhỏ cơ mà …”

Dù đang rất mệt mà Thảo vợ của Quốc Thiên vẫn cố gắng gặng hỏi Thu Phong cho bằng được.

Thu Phong thở dài một tiếng sau đó hắn nói:

“Sự thật mà nói anh với Quốc Thiên chỉ cùng cha, khác mẹ “

“Nói dối!”

Bất ngờ Quốc Thiên đứng lên hét vào mặt Thu Phong.

“Tao làm gì có bố mẹ. Từ lúc có nhận thức tao đã là một thằng bé ăn xin rồi. Người đời nuôi tao lớn, làm chó gì có bố mẹ?”

“Anh à … bình tĩnh đi anh ơi … em đau đầu … khụ khụ …”

Quốc Thiên đang nóng giận tột độ vì những lời nói vô lý của Thu Phong. Hắn đang trong cơn tức giận thì Thảo người vợ của hắn kéo áo hắn vừa ho vừa nói với vẻ mặt mệt mỏi.

Nhìn cảnh tượng này Thu Phong cũng thầm lắc đầu. Ông già ẩu quá, tại sao lại để mọi chuyện như thế này, lại để hắn đứng ra giải quyết nữa mới chết. Đúng là đời cha ăn mặn đời con khát nước mà.

Cũng đành chịu thôi, ít nhiều Quốc Thiên cũng là em trai hắn, cũng có nửa dòng máu giống hắn. Hắn không muốn bỏ mặc đứa em trai này và nhất là cô em dâu hiền thục kia.

“Bình tĩnh lại đi, nếu không muốn nghe tao nói thì để chú Thu nói!” tới đây Thu Phong dừng lại nhìn Đình Thu gật đầu nhẹ một cái.

“Đi ra ngoài đi, tôi không muốn nghe gì hết!”

Vẫn cái tật cứng đầu ấy, Quốc Thiên không hề tin lời nói của Thu Phong.

Tuy nhiên vợ hắn lại lên tiếng một lần nữa:

“Anh Phong … Chú! Hai người nói đi ạ, con muốn nghe!”

Càng tiếp xúc Thu Phong càng thích cái tính điềm tĩnh hiền lành này của em dâu mình, hắn hài lòng gật đầu rồi lại nhìn Đình Thu thêm lần nữa.

Biết ý Đình Thu lấy ra một cục đen đen gì đó. Rồi ông ta lấy ra con chip màu đen có vẻ là thẻ nhớ gắn vào cái hộp đen ấy. Sau đó Đình Thu đặt cái hộp trên bàn và tắt hết đèn đi.

Cái hộp ấy chính là một cái máy chiếu mini.

Hình ảnh dần dần xuất hiện trên không trung trước mặt hai vợ chồng Quốc Thiên.

Trong bức ảnh có hai người, Thu Phong nhận ra một người trong đó. Một gã đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, để râu quai nón, gương mặt khá là đẹp trai đồng thời đó cũng là bố già Nhất Phương của Thu Phong lúc trẻ.

Còn người phụ nữ xinh đẹp kia không ai khác chính là mẹ Quốc Thiên.

“Đây là bố và mẹ cậu thưa nhị thiếu gia … Bố cậu tên là Nguyễn Nhất Phương, mẹ cậu tên là Trần Thu Hiền. Cả hai người đã đi qua giới hạn sau một cuộc làm ăn chung, và mẹ cậu đã mang bầu cậu. Nhưng mẹ cậu lại không cho lão gia nhà chúng tôi biết. Thay vào đó sau khi sinh cậu ra bà ấy bỏ cậu ở bệnh viện. Rồi sau đó cậu được một gia đình nhận nuôi, nhưng gia đình đó lại bị người của Duy Bạch Hổ giết chết … Khi có được nhận thức cậu trở thành một đứa trẻ lang thang, và chính lúc này lão gia nhà chúng tôi biết đến sự tồn tại của cậu …”

Nói đến đây vẻ mặt Đình Thu đợm buồn, ông ấy bắt đầu chuyển sang một bức hình chụp lén Quốc Thiên đi nhặt từng cái lon, từng miếng giấy để sinh sống, cậu đi xin ăn từng người từng người một. Sau đó hình ảnh lại chuyển đến cảnh cậu bán hàng rong cho một người đàn ông mặc một cái áo khoác lông thú màu đen. Gương mặt ấy Quốc Thiên nhận ra, đó chính là ông chú cho hắn cả một xấp tiền khi bé và mua hết cả một rổ kẹo của hắn. Trong mắt hắn ông chú khi đó thật là ngầu.

Và ông ta cũng chính là bố là cha của mình. Nhận ra được điều đó hai hàng nước mắt Quốc Thiên chảy dài … giọng hắn run lẩy bẩy lên “ Tại sao … tại sao ông ấy đến gặp tôi, mà ông ấy không đem tôi về … tại sao vậy hả … hả “

Càng nói giọng Quốc Thiên càng nghẹn lại. Hắn đã từng gặp bố của hắn rồi, ông ngay trước mặt hắn mà hắn lại không biết.

“Lão gia không muốn đưa cậu về bởi vì lúc đó chính cả lão gia cũng gặp nguy hiểm. Các tổ chức khủng bố ở Trung Đông đe dọa đến mạng sống của cả gia đình lão gia. Chính bản thân lão gia sau cái hôm gặp nhị thiếu gia không biết có thể bảo toàn mạng của gia đình hay không. Nên ông ấy mới đến thăm cậu lần cuối …”

Nghe Đình Thu giải thích Quốc Thiên càng khóc, hắn ta lắc đầu qua lại liên tục sau đó gào lên:

“Vậy tại sao bây giờ ổn định rồi ông ấy không đi tìm bọn tôi? Tại sao? Tại sao tên này cũng là con ổng, tôi cũng là con ổng, khác gì nhau mà giờ tôi phải thế này? Ổng làm nghề gì mà lại nguy hiểm? Hả?”

Một câu nói khiến đến chính cả Thu Phong cũng chạnh lòng, tuy vậy hắn vẫn im lặng để Đình Thu nói nốt phần của mình.

“Phía bắc có Duy Bạch Hổ. Phía Nam có Nguyễn Nhất Phương”

“Cái gì?”

Quốc Thiên ngạc nhiên tột độ, hắn là ai mà không biết câu nói đó chứ. Hắn cũng là một tay giang hồ đàn anh đàn chị. Tuy hắn ở Bắc chỉ biết đến Duy Bạch Hổ nhiều hơn nhưng ông vua trong Nam không ai là không biết, Nhất Phương!

“Còn một số lý do nữa khiến ông ấy do dự không dám nhận cậu. Thứ nhất là sợ có lỗi với phu nhân mẹ của thiếu gia Quốc Phong. Bởi cuộc tình của mẹ cậu và lão gia chỉ là tình một đêm, nhưng bà ấy không nỡ bỏ cậu vì cậu đã có tim thai khi phát hiện rồi. Mà bà ấy cũng không nuôi được cậu nên mới thành ra cậu trở thành đứa bé lang thang … Thứ hai là vì sợ hai người con trai của lão gia là đại thiếu gia Quốc Phong ở đây và tiểu thiếu gia nhỏ ở nhà Thiên Long sẽ không đồng ý, ông ấy sợ họ sẽ coi khinh cậu là đứa con rơi rớt. Ông ấy không đành lòng để chuyện xảy ra như vậy nên là … Về lý do thứ ba cũng là lý do ông ấy không muốn đưa cậu về nhất đó là sự an toàn của cậu chưa chắc đã được đảm bảo khi về nhà. Thậm chí đến thiếu gia Thu Phong còn gặp nạn mà mất trí, thì sự an toàn của cậu đến lão gia cũng không bảo toàn được.”

“Người phụ nữ sinh ra tôi đang ở đâu?”

Giọng Quốc Thiên trở nên âm trầm, hắn ngắt lời Đình Thu mà nói.

Lần này đến lượt Đình Thu thở dài. Ông ta cho máy chiếu chạy qua một hình ảnh nữa. Là người phụ nữ xinh đẹp mẹ của Quốc Thiên và một tên đàn ông với gương mặt dữ dằn.

“Mẹ cậu đã lấy Duy Bạch Hổ và bị hắn ta bóp cổ cho đến chết sau đó vài năm sau khi phát hiện ra bà ta đã sinh ra cậu. Duy Bạch Hổ cũng cho người tìm và giết cậu, tuy nhiên gia đình nhận nuôi cậu đã vì cậu mà chết. Gia đình ấy cũng chính là những thân tín của lão gia … Và em gái tôi cùng em rể cũng chết dưới tay người của hắn …”

Nói đến đây hai con mắt Đình Thu đỏ ửng. Một dòng nước mắt khẽ lăn dài xuống dưới gò má của ông ta. Đến lúc này Thu Phong chợt hiểu, thì ra đây là lý do Đình Thu muốn giết Duy Bạch Hổ là vì vậy. Hắn ta có mối thù giết em gái của Đình Thu.

Quốc Thiên kinh ngạc thêm một lần nữa. Thảo nào Quốc Thiên có cảm giác thân quen với ông chú này, hắn không hề có cảm giác ghét bỏ ông chú này một chút nào. Giờ hắn cũng hiểu, ra là bấy lâu nay hắn được bảo vệ, vì hắn mà em gái ruột của ông ta chết.

“Sau đó lão gia không dám gửi người để chăm non cậu nữa. Bởi ông ta sợ Duy Bạch Hổ sẽ biết, sẽ nguy hiểm đến tính mạng cậu. Nên ông ấy cố tình để cậu thành một đứa trẻ lang thang, như vậy sẽ chẳng có Duy Bạch Hổ nào mà nghi ngờ được một đứa trẻ lang thang lại là con của lão gia.”

Nói tới đây Đình Thu liên tục chuyển đổi hình ảnh, những hình ảnh ấy là quá trình lớn lên của Quốc Thiên. Kể cả lúc cậu được mười mấy tuổi, được quân đội nhận nuôi, cũng một tay Nhất Phương nhờ ông ta chăm sóc cậu. Ông ấy hiện tại là cai ngục trưởng nhà tù IUI một trong số ít người luyện nội công còn sót lại trên thế giới này.

“Lão gia có phát hiện ra cậu là một thiên tài trong việc ghi nhớ và sao chép hành động. Dù cậu có giấu người ngoài đến thế nào ông ấy vẫn biết. Hàng ngày, hàng giờ vẫn có người luôn đi theo để bảo vệ cậu trong âm thầm … Xuất hiện đi! Và cũng để tránh việc cậu bọc lộ tài năng ra ngoài.”

Vừa nói Đình Thu vừa hô lên một tiếng. Trong căn phòng chật chội không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm hai thân ảnh một nam một nữ khá xinh đẹp.

“Xin chào đại thiếu gia … Xin chào nhị thiếu gia!”

‘Hai đứa quái này từ đâu ra vậy?’ – Thu Phong nhìn hai kẻ vừa xuất hiện mà suy nghĩ. Hắn không ngờ còn thêm người nữa ở đây? Vậy cuối cùng là còn bao nhiêu người nữa? Càng nghĩ Thu Phong càng cảm thấy thế giới này nguy hiểm tột cùng đối với người thường như hắn.

“Vậy … từ đó đến nay … ông ta vẫn quan tâm đến tôi? Vẫn nhớ đến tôi … tôi xin lỗi …”

Giọng nói Quốc Thiên trở nên nặng nề, hắn không biết nên vui hay buồn. Vì hắn mà ông chú trước hắn mất gia đình, vì sinh ra hắn mà mẹ hắn bị giết, vì hắn mà người bố của hắn đã khổ tâm đến nhường nào. Có lẽ hắn không nên có mặt trên cõi đời này từ đầu chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn cũng chẳng quan tâm cái chuyện mình là thiên tài gì gì đó.

“Cậu xin lỗi vì điều gì thưa nhị thiếu gia?”

Đình Thu đáp lại câu hỏi bằng một câu hỏi với giọng điệu hiền từ.

Lòng Quốc Thiên bỗng nhiên ấm áp khi nhìn vào Đình Thu. Hắn bỗng nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Đình Thu. Vợ hắn theo đó cũng cố gắng xuống dưới giường để quỳ cùng hắn thì lại bị Thu Phong ngăn lại.

Bắt gặp cái lắc đầu của Thu Phong, Thảo liền dừng lại ngồi đó và chứng kiến mọi việc.

“Cháu xin tạ ơn chú. Vì gia đình chú, cháu mới được sống, sống đến ngày hôm nay mà cháu không biết người cứu mình là ai. Cháu xin lỗi chú … Chú nhật ba lạy này của cháu gửi đến em gái chú, cháu thật tình xin lỗi vì cháu đã hại chết họ …”

Vừa nói Quốc Thiên vừa dập đầu vừa khóc. Đình Thu đứng hình hết mấy giây, sau đó ông ta phản ứng lại liền lao đến đỡ lấy Quốc Thiên rồi vội nói:

“Nhị thiếu gia … Cậu … Cậu không cần phải làm như vậy. Bảo vệ cậu là trách nhiệm của gia đình chúng tôi … Bởi không có lão gia chúng tôi đã chết từ khiếp nào rồi. Tất cả đều là nhờ lão gia, chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi. Chúng tôi không oán trách cậu chủ hay lão gia, chúng tôi chỉ oán trách kẻ gây nên việc này … Cũng may rằng chúng tôi bảo vệ được cậu, nếu cậu cũng chết, có lẽ bây giờ tôi cũng không còn đứng đây. Nhị thiếu gia cậu đứng lên đi … Lão gia ngài ấy không muốn thấy cảnh này đâu …”

Là một đứa trẻ hiểu chuyện, Quốc Thiên biết được biết mất. Hắn liền đứng lên cúi đầu thật sâu trước Đình Thu. Vài giọt nước mắt của hắn bắt đầu rơi xuống tấm thảm khô cằn của phòng bệnh.

Cảnh tượng ấy khiến Thu Phong vừa tự hào vừa buồn và cũng vừa căm phẫn. Hắn tự hào vì em trai hắn không phải là một đứa cứng đầu như hắn tưởng. Hắn buồn là vì em gái Đình Thu bảo vệ Quốc Thiên mà chết, hắn bây giờ càng có thêm lý do để giết chết Duy Bạch Hổ. Kẻ đã giết chết mẹ Quốc Thiên và em gái của Đình Thu.