Đô Thị Quỷ Vương

Chương 199: Nga Hoàng bị bẫy!!




“Chết tiệt!!! Khốn khiếp!”

“Xoảng xoảng …”

Trong một căn phòng bề bộn, tất cả đồ vật ở căn phòng ấy dường như bị ai đó phá hoại. Chậu cây, tivi, ghế sofa, thậm chí đến những bức tranh treo trên tường cũng không tránh được khiếp vạ lây. Và căn phòng ấy xuất hiện một kẻ trung niên với gương mặt dữ tợn – Huệ Nhan.

“Chúng mày thuê người kiểu đ*o gì mà để cả đám bị gông đầu lên đồn thế hả? Nói! …”

Không khí căng thẳng tỏa ra từ căn phòng. Lúc này Huệ Nhan liên tục đập phá đồ đạc, vừa đập phá vừa mắng chửi vào mặt những tên đàn em của mình đang quỳ gối trước mặt hắn.

“Liên hệ thằng Nga Hoàng, thằng Khánh Trắng với con điên Bạch Vân ngay cho tao … lũ chúng mày vô dụng chẳng làm được cái tích sự gì … Hộc hộc!”

Hai con mắt Huệ Nhan đỏ ngầu lên, hắn tức giận chửi rủa xung quanh.

Bây giờ không phá được Lục Nương thì còn đợi đến khi nào, Mafia T.Rex mà để Lục Nương tiếp nhận hoàn toàn là chỉ có hỏng chuyện. Bây giờ lão già Huệ Nhan phải tìm mọi cách để phá bĩnh. Không phá được Lục Nương thì kéo người tới diệt hết băng Mafia T.Rex, coi còn ai giao địa bàn cho Lục Nương nữa. Hai con sói không thể nào đối đầu được với bốn con sói.

“Đợi đấy, trong hôm nay tao không dẹp cái băng Mafia T.Rex tao làm con tụi mày!!!”

Huệ Nhan vuốt những cọng tóc lốm đốm bạc của mình lên, hắn ngồi một cái oạch xuống dưới ghế. Chưa bao giờ mà hắn tức giận như hôm nay, hắn đã bị sỉ nhục quá nhiều từ hôm qua đến giờ rồi, nhất định không thể tha thứ được. Không thể tha thứ đã đụng tới lòng kiêu hãnh của một con sói.

“Còn không mau cút ra ngoài???”

Thấy những tên thuộc hạ của mình còn chưa chịu lui ra làm việc, Huệ Nhan tức mình chửi rủa thêm một câu nữa.

Huệ Nhan không biết một điều là hắn đang chậm hơn người khác một bước, dù hôm nay hắn là kẻ bước trước.

Quận Thiên Lang 13h37p.

Không biết từ đâu ra một đám cháy ngúi trời, ngọn lửa phập phồng trong không gian nóng nực của buổi trưa. Một đám cháy lớn đến mức có thể thiêu rụi cả một nhà máy tại quận Thiên Lang này.

Nhưng có cái gì đó kỳ lạ. Không như những đám cháy thông thường, đám cháy này mang một hương thơm nhè nhẹ, khiến người khác ngửi vào có cảm giác thích thú, không khét như những đám cháy khác. Thật kỳ lạ, càng ngửi càng cảm thấy thích thú.

“Mùi này phê thật!”

“Bốp!” “Bịt mũi lại thằng ngu này, muốn phê à?”

Gần đám cháy ấy có một vài kẻ lạ mặt xuất hiện ở đây, tuy nhiên chỉ lạ mặt với Nga Hoàng thôi. Với Thu Phong thì ngược lại bởi đây là người của hắn. Nhóm người này được Thu Phong cử đi với một mục đích duy nhất – Đốt cần sa của Nga Hoàng.

Đúng rồi đó! Cái mùi thơm thơm đó chính xác là mùi của cần sa bị đốt lên. Cái mùi nhựa béo béo từ cái cây cần ấy phất lên tận trời. Dù cần sa chưa qua sấy khô, chưa đến mùa thu hoạch, nhưng đốt cả một rừng cần sa như thế này khiến cái chất nhựa ấy nồng hơn bao giờ hết. Bây giờ chỉ cần một vài người dân bình thường đi ngang qua cái đám cháy này mà đứng lại năm phút thôi thì mọi âu lo buồn phiền của người đó đều tan biến mất.

Bởi trong cần sa có một cái chất gọi là ‘Kệ mẹ nó’. Khi mà bạn hít cái chất nào vô, bao nhiêu buồn phiền, bao nhiêu strees đều tan biết trong một nốt nhạc. Bạn lo lắng vì không có tiền đóng tiền nhà, bạn lo lắng vì thằng giang hồ nào đó đang siết nợ bạn, bạn lo lắng con bạn học không giỏi? Bạn chỉ cần hít một hơi là bạn sẽ mặc mẹ mọi thứ.

Và đó cũng là lý do vừa rồi có kẻ tính ngửi cái mùi này mà lại bị ngăn lại. Đang đi đốt rẫy cần sa của người ta, đốt xong rồi nhưng bị mắc kẹt ở đây không đi được, giờ mà hít cái chất nhựa này của cần sa vô có mà hỏng chuyện.

“Nhanh nhanh hỏi anh Phong coi người đã tới chưa?”

“Tao vừa gọi rồi … Kiên nhẫn đợi chút đi”

“Không ngờ anh Phong mới vào băng không lâu mà chị Lục Nương lại chơi lớn như vậy. Thu Mafia T.Rex vào tay, đốt rẫy của Quỷ Lang. Quả thật lợi hại!”

“Chúng mày nói ít thôi, hạn chế ngửi cái mùi này càng ít càng tốt. Lát thằng nào mà phê phê đi nói chuyện với ông Phong có mà ổng đấm cho vỡ mồm từng thằng.”

“Tao biết rồi … Mà ngồi đợi thế này chán quá … Nóng nữa”

“Yên lặng đi, coi tụi kia giải quyết đám cháy như thế nào …”

Hơn chục đàn em của Phụng Tử lúc này đang lẩn trốn sau những vách đá lớn ở tận trên núi liền kề với rãy cần sa của Nga Hoàng.

Phải nói một điều rằng Nga Hoàng rất thông minh khi chọn nơi để trồng cần sa. Hắn lựa một nơi vừa là trung tâm của các nhà máy, và vừa sát vách núi. Chưa kể hắn lại dựng tường rất cao cho những rẫy cần sa của hắn, tuy nhiên phần núi hắn lại để nguyên, bởi chẳng có ai rảnh mà tới cái núi này cả. Đường rất khó đi, rắn rết thì cả trăm con trên cái núi này, đi không cẩn thận vừa té chết vừa bị mấy con bò sát cắn chết nữa.

Và đây cũng là lý do khiến cho anh em của Phụng Tử băng bị kẹt lại. Cái rẫy này chỉ có một lối ra, bọn chúng lợi dụng tư cách là một kẻ mua hàng và muốn tới đây để xem hàng tươi, sau khi có người dẫn đến bọn chúng đã đánh ngất kẻ đó và bắt đầu hành động đốt rẫy của mình. Những can xăng vốn đã được Thu Phong cho người đột nhập vào chuẩn bị trước đó, Thu Phong cho chôn những can xăn xuống dưới mặt đất, hắn để lại xẻng trên chính những can xăng được chôn để làm dấu. Bởi cái rãy này rất rộng chẳng ai rảnh mà đi kiểm tra cả một cái rẫy cả. Chưa kể rẫy cần sa này có hệ thống tưới tự động, hệ thống phun thuốc trừ sâu tự động, họ chẳng cần phải đụng tay mấy, tới mùa thì thu hoạch thôi. Họa may còn có cách ba ngày đi kiểm tra tình trạng cây một lần, và hôm qua lẫn hôm nay không phải là ngày đó.

Đám cháy bốc lên nghi ngút phất tận trời cao. Thời gian trôi qua cũng đã hơn nửa tiếng, đám cháy vẫn không có dấu hiệu gì gọi là suy giảm, bởi lũ ngu của Quỷ Lang kia lại dùng nước để dập đám cháy trong khi người của Thu Phong lại dùng xăng. Như vậy chỉ có làm đám cháy lan ra xa hơn mà thôi.

Sau nửa tiếng cuối cùng Nga Hoàng cũng có mặt tại đây, hắn không tin vào được mắt mình, cả nguồn sống của hắn, cả gia tài của hắn. Hắn vừa mới dồn hết cả nửa gia tài của hắn vào đây vậy mà giờ chưa đến mùa thu hoạch đã bị cháy tanh bành.

“Tại sao?? Tại sao lại cháy được??? Hả?”

Nga Hoàng tức giận quay sang nắm cổ áo của Gia Hưng lên mà gào thét. Bởi đống cần sa này là do Gia Hưng phụ trách, hắn phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.

Gương mặt của Gia Hưng trở nên khó xử, hắn không biết cớ gì lại xảy ra như vậy. Hắn cũng không thể trách người của hắn được, bởi cách đây nửa tiếng hắn vừa đến đây xem xét tình hình những cái cây này, tuy chỉ xem sơ lược những cây gần hắn nhưng không hiểu cớ sao lại thành như vậy. Trời hôm nay cũng không nóng lắm, không thể nào dẫn đến cháy rừng được. Khó hiểu.

Nghĩ đến đây Gia Hưng chợt nhớ đến những kẻ lạ mặt lúc nãy.

“Em nhớ rồi đại ca. Khi nãy có hơn chục thằng tới đây xem hàng … Em cho thằng Huy dẫn tụi nó đi …” nói đến đây Gia Hưng trợn mắt lên quay sang quát tên đàn em sau lưng mình “Mau đi tìm thằng Huy, coi nó đâu rồi … Khốn khiếp, không lẽ nó bị mua chuộc?”

Chuyện cũng đã lỡ rồi, Nga Hoàng giờ chỉ cảm thấy bực bội cho mình và suy nghĩ làm sao để dập cái đám cháy này bây giờ. Kêu cứu hỏa chắc chắn chết, như vậy cảnh sát sẽ tới và phát hiện đống cần sa này thì hỏng. Tuy rằng hắn đã mua chuộc hầu hết cảnh sát của quận này, nhưng cảnh sát tinh nhuệ thì không. Ai biết được có người của BDP trà trộn trong đám cảnh sát khu vực hay không. Không thể gọi cứu hỏa được.

Mà để vậy cũng không ổn, lỡ đám cháy mà lan lên rừng hắn cũng chết. Cháy rừng một cái chắc chắn sẽ bị để ý. Nghĩ đến Nga Hoàng liền quay sang quát Gia Hưng:

“Mày cho người đến bìa rừng, làm sao thì làm đừng cho cháy lan đến rừng. Không là chết cả lũ!”

“Vâng đại ca!”

Gia Hưng tuân mệnh mà làm.

Đúng lúc Gia Hưng định giao việc cho đàn em của mình thì gã khi nãy được Gia Hưng cử đi tìm kẻ tên Huy quay trở lại với gương mặt hốt hoảng:

“Không xong rồi anh Hưng … Tụi em thấy một cái xác ngoài rìa đám cháy, cái xác đó là của thằng Huy. Nó bị thui chết rồi …”

“Cái gì?”

Mắt Gia Hưng trợn lên như không tin vào tai mình. Sau đó hắn tiếp tục gặn hỏi:

“Thế còn những thằng đến mua hàng đâu?”

“Dạ tụi em không thấy, chỉ thấy mỗi xác của thằng Huy … Bây giờ tính sao anh?”

Nghe đến đây Gia Hưng trở nên trầm tư, sau đó hắn bước lại bên cạnh Nga Hoàng báo:

“Đại ca. Mình bị chơi kế rồi … Bây giờ làm sao?”

Hết thảy những gì Gia Hưng nói với đàn em của hắn, Nga Hoàng nghe thấy hết. Hắn lúc này cũng đang trầm tư. Một vài giây sau câu hỏi của Gia Hưng, cuối cùng Nga Hoàng lên tiếng đưa ra quyết định.

“Cứ làm như tao nói, cho người đến bìa rừng ngăn cản đám cháy. Cử thêm vài thằng nữa kiểm tra xung quanh đó coi có thằng nào không. Hỏi mấy thằng kia xem từ nãy đến giờ có thấy kẻ nào lạ mặt đi ra không. Nhanh lên!”

Ra lệnh một cách nhanh chóng, Gia Hưng lập tức tuân theo. Ít nhiều trong những tình huống như thế này Nga Hoàng không nóng nảy, hắn ta cực kì bình tĩnh, bởi hắn biết loạn sẽ chết. Trong tình hình này phải công nhận một điều Nga Hoàng rất sáng suốt trong cách giải quyết vấn đề của hắn. Tuy nhiên người tính không bằng trời tính.

“Không xong rồi đại ca … Cảnh … cảnh sát tới!!”

“Cái gì?”

……………………………..

“Ê!”

“Gì mày?”

“Hình như cái thằng bị mình đánh ngất … nó còn nằm trong đám cháy thì phải?”

“Chết mẹ rồi …”

Đám người của Phụng Tử bang đang nhàn rỗi ngồi sau những tảng đá sát vách núi tán ngẫu. Bọn chúng không rõ chuyện xảy ra phía dưới, chỉ biết là còn cháy mà thôi. Ngoài việc đợi điện thoại của đại ca Thu Phong ra thì bọn chúng chẳng có gì để làm. Và dường như ban nãy kẻ tên Huy bọn chúng đánh ngất đang còn nằm trong đám cháy. Những kẻ này đã gián tiếp gây nên một vụ giết người.