Đô Thị Quỷ Vương

Chương 194: Lục Nương để lại lời nói




“Bụp bụp bụp bụp bụp …”

“Thằng tiếp theooo!! Lên một lượt mười thằng tao xem … Chúng mày bị điếc à? “

Ở đâu đó tại quận Thiên Lang. Nơi này là một bãi đất trống khá rộng, trước đây nó từng là một khu nhà tập thể nhưng do giải tỏa để mở đường lớn hơn, trong thời gian ấy nơi này tạm thời là một vùng đất trống. Một nơi đủ rộng rất thích hợp cho việc ẩu đả, quan trọng là cũng không có người dân ở quanh đây.

Một cảnh tượng quen thuộc thường xuyên xuất hiện trong câu chuyện này. Một người đánh với nhiều người.

Từ trên nhìn xuống ta thấy hàng chục thân ảnh đang đứng một tụm lại với nhau. Tụm người ấy chia ra thành một tụm nhỏ khoảng hơn mười người, mười người này tay lăm lăm những cây típ sắt lao vào đánh một thân hình người đàn ông không mấy cường tráng, phải nói hắn khá gầy thì mới đúng.

Ấy vậy mà mười người kia dường như chẳng làm gì được một thân ảnh ấy. Thân ảnh khá gầy kia phải nói ăn không biết bao nhiêu cây gậy sắt vào người nhưng hắn lại chẳng hề hấn, thay vào đó một thân tay không hắn chấp cả mười người có vũ khí, chính cái tay không ấy của hắn lại chặn những cây sắt đánh vào người. Khi thì hắn đánh trả lại người ta, khi thì hắn lĩnh đòn. Chừng hai phút sau mười người kia kiệt sức vì mệt, còn thân hình ấy vẫn đứng sừng sững như chưa cho chuyện gì xảy ra, chân không run, mặt không tái.

Dần dà gương mặt mà một con quái vật ở thành phố này khá là quen thuộc – Quốc Thiên. Vâng, chính là Quốc Thiên. Không biết bằng cách nào đó hắn gần như miễn nhiễm với những thứ vũ khí thô sơ này. Hắn sau khi một lúc cân mười hắn lại gào thét lên kêu thêm mười người nữa lên. Thay vì vũ khí là những cây gậy sắt mang tính sát thương không cao thì Quốc Thiên lại kêu bọn chúng cầm đao kiếm, mã tấu vào mà chém hắn. Bọn chúng chính là đàn em của Quốc Thiên.

“Lên hết đây, mười thằng không dám lên thì hai mươi thằng. Không lên tao đập cho gãy chân. Tao chết tao chịu trách nhiệm!!!”

Quốc Thiên dường như mất kiểm soát, hắn đang phát tiết. Vì lý do gì ư? Hiển nhiên là vì Thu Phong rồi. Không biết tại sao khi mỗi lần Quốc Thiên thấy tên quái vật kia cơ thể hắn như muốn gào thét lên, hắn chỉ muốn tiếp cận con người ấy, muốn được gặp con người đó. Cũng không hẳn là Quốc Thiên thù ghét gì tên đó, nhưng có cái gì đó cồn cào trong bụng mỗi khi Quốc Thiên nghĩ về tên quái vật ấy. Hắn chỉ muốn gặp tên đó không vì lý do gì, nhưng vì có lý do nên hắn cũng muốn gặp tên ấy quyết chiến một trận cho ra trò để trả mối nhục lần trước, lấy lại mặt mũi cho Nga Hoàng và anh em của hắn.

“Làm cách quái nào mà nó mạnh lên như vậy???”

Vũ Xuân Tiến một trong những hộ vệ của Thu Phong trà trộn vào trong băng của Nga Hoàng thầm nghĩ. Hắn hiện tại cũng là một trong những tay đắc lực nhất bên cạnh Quốc Thiên lúc này, cũng nhờ lần trước Xuân Tiến lấy lại bình tĩnh cho Quốc Thiên trong cuộc đụng độ với anh cả Thu Phong của hắn lần trước.

Thật sự mà nói, chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn mà thôi. Không biết làm sao tên này lại khỏe đến mức bất hợp lý như thế. Đây là lần thứ hai Xuân Tiến chứng kiến cảnh như thế này. Lần thứ nhất hắn chứng kiến được không ai khác chính là thiếu gia Thu Phong nhà hắn.

Vốn là một quân nhân tham mưu, ít động tay chân, thân hình của thiếu gia hắn lúc trước hắn đã gặp qua một lần. Cũng gầy từa tựa như tên này, ấy thế mà sau khi mất tích trở lại thiếu gia nhà hắn phục hồi một cách quái đản, dù biết rằng quân nhân có khả năng chiến đấu hơn người, nhưng không phi lý như Thu Phong một cân cả trăm.

Thật sự mà nói Xuân Tiến từng thấy giới hạn thể lực của Thu Phong, nhưng qua hôm sau hắn lại thấy Thu Phong còn trâu hơn cả hôm trước. Đám người hộ vệ bọn hắn cũng được tập những bài tập như thiếu gia mình, không khác gì mấy, cả chế độ ăn uống cũng vậy mà bọn hắn không thể nào tiến bộ nhanh như Thu Phong. À còn cả kinh nghiệm chiến đấu đến vô lý như thế.

Nếu so người thường với nhau Xuân Tiến chưa bao giờ thấy một ai có đủ cả năng 1 vs 1 với thiếu gia nhà hắn cả.

Vậy là một lần nữa Xuân Tiến lại chứng kiến một kỳ tích sắp sửa xảy ra một lần nữa.

Phải nói sau khóa huấn luyện hai tháng trời của Thu Phong, Xuân Tiến cũng có một thân thủ không hề tồi. Tính ra nếu hắn đánh nghiêm túc có thể ngang ngửa được Quốc Thiên lúc trước, còn giờ hắn không chắc điều đó nữa. Hắn chẳng còn chút tự tin nào. Nhưng hắn không thể đứng đây, hắn cảm giác dường như Quốc Thiên đang khúc mắc điều gì đó và phát tiết vào những người này.

Lý Quang Định một người bạn thân của Xuân Tiến và cũng là một thuộc hạ của Thu Phong. Quang Định vốn nghĩ nhiều, nói ít, quan tâm người khác. Hắn cũng ở đây với Xuân Tiến.

Theo như thiếu gia … à không anh cả Thu Phong nói hồi chiều nay sau khi trở về từ tang đường. Thu Phong dặn Xuân Tiến lẫn Quang Định rằng để ý đến Quốc Thiên, hắn thích con người này. Và dường như tên Quốc Thiên này sắp sửa mang đến điều gì đó bất ngờ cho hắn.

Quang Định chứ nghĩ mãi về câu nói đó của Thu Phong. Cuối cùng Quang Định quay sang thủ thỉ vài câu với Xuân Tiến:

“Tao với mày lên. Có lẽ anh cả nói tên này sẽ mang đến đều thú vị cho anh ấy … Tao nghĩ anh cả biết được tên này có điều gì đó mờ ám. Nó mạnh lên một cách bất thường!”

Trong một tình huống lộn xộn, mọi sự chú ý đang dồn về Quốc Thiên thì sau đám đông ấy hai con người đang thủ thỉ cho nhau nghe. Và hiển nhiên chẳng ai chú ý đến họ cả.

“Anh cả có vẻ khá thích thằng này! Tao với mày cùng lên, đuổi mấy thằng khác xuống đi.”

Xuân Tiến trầm tư vài giây sau đó gật đầu đồng ý với Quang Định.

“Ok!”

Thế là một lần nữa hai hộ vệ thân cậy của Thu Phong lao vào chiến nhau với Quốc Thiên. Một con người là thiên tài chìm trong việc sao chép học tập.

……………………………………………..

Cùng ngày hôm xảy ra vụ náo loạn tại tang đường của Joseph. Quận Việt Tú, một quận đang phát triển bởi những khoảng đầu tư của các doanh nghiệm nước ngoài về các khu đô thị địa ốc.

Và đây cũng là địa bàn của Bạch Vân.

Giờ khắc này tại một bệnh viện tư nhân. Vốn cái bệnh viện tư nhân này cũng không lớn lắm, nhưng ít nhất cũng chứa được vài chục người đến khám cùng lúc. Nhưng cái không gian chật chội như thế này là sao? Một không gian mà muốn thở cũng khó khăn theo nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Cả cái bệnh viện tư nhân nhỏ bé ấy vậy mà giờ đây chật kín người. Đa số toàn những gương mặt dữ dằn, bất hảo.

Lý do vì sao lại thành như vậy. Đơn giản thôi, vì Bạch Vân đang được chữa thương trong này, cùng với vài chục tên đàn em bị vô số vết thương lớn nhỏ sau trận chiến tại địa bàn của Mafia T.Rex.

Một gương mặt dữ dằn hiện ra. Gương mặt của một con đàn bà hung dữ, cọc cằn. Vốn đã mang gương mặt không mấy thiện cảm, nay gương mặt của mụ ta càng trông đáng sợ hơn khi mặt ả ta đang co nhúm lại vì đau.

Bạch Vân đang cắn chặt lấy một cuộn khăn giữa miệng. Gương mặt bà ta gồng lên vì đau đớn, máu như dồn hết cả lên mặt khiến bộ mặt của Bạch Vân đỏ ửng trông thêm phần đáng sợ. Lúc này các bác sĩ đang tụm lại khâu những vết thương lớn nhỏ trên người Bạch Vân. Họ vừa vệ sinh vừa làm công việc của mình trong trạng thái sợ hãi.

Vấn đề đặt ra ở đây rằng. Bệnh viện này không có thuốc tê hay sao? Mà lại để Bạch Vân gồng lên gánh chịu thêm đau đớn từ những cây kim xuyên qua từng miếng da để khâu vết thương. Không phải là không có, mà là Bạch Vân không muốn dùng. Ả ta muốn cảm nhận nỗi đau này, để ả ta nhớ mãi cái ngày hôm nay, cái ngày nhục nhã đến mức không thể tưởng tượng được như thế này. Nếu người ngoài cuộc nhìn vào cảnh tượng này chắc chắn họ sẽ nghĩ con đàn bà này bị điên, không nói đi đâu xa chính các bác sĩ đang phẫu thuật ở đây cũng thầm chửi trong đầu rằng con này điên rồi. Họ chỉ nghĩ được là Bạch Vân đang thể hiện cho đàn em của mình thấy rằng ả ta chịu đựng tốt, nhưng sự thật chỉ có Bạch Vân biết. Ả chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ của mấy con chuột này.

Tuy vậy vẫn thật mừng khi giữ được mạng sống của mình. Bạch Vân thầm hô may mắn, quả thật hôm nay cũng có hơi kỳ lạ khi mà con đàn bà ỏng ẹo Lục Nương kia bỏ qua cho mình. Cả đời Bạch Vân nếm trải qua không biết là bao nhiêu chuyện, đây là chuyện đang đến nhiều biến cố hơn bao giờ hết cho cuộc đời của Bạch Vân.

Vốn Bạch Vân vừa chịu đau, vừa căm phẫn, cũng vừa nhẹ lòng vì mình được sống. Sau hôm nay nhất định ả sẽ tìm cách chơi lại con đĩ điếm kia một lần để trả cái mối nhục ngày hôm nay.

Dường như cơn đau đã quá quen thuộc với Bạch Vân. Khi mà ả ta dần thích ứng với sự đau đớn ấy. Thì đời không như mơ, cứ ngỡ mọi chuyện tới đây là xong rồi. Nhưng không.

Bỗng cả bệnh viện ồn ào hơn hẳn vốn trước đó đã ồn ào vì tiếng bàn tán qua lại của các anh em trong Liên Hoa Bang. Nhưng cái sự náo nhiệt này không ổn chút nào.

Trong phòng phẫu thuật vốn đã được cách âm, nhưng cái tiếng ồn này lớn đến mức đến cả Bạch Vân cũng nghe thấy. Bà ta chau mày lại suy nghĩ ‘Chẳng lẽ lại có chuyện? Con đàn bà kia cho người đến đây sao?’

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.

Cánh cửa phòng phẫu thuật vốn đã được khép kín tức thì bị đẩy phăng ra. Chỉ tội cho cô y tá đang đứng bê một khay dụng cụ phẫu thuật đứng gần cánh cửa ngã nhoài xuống.

“Leng keng … leng keng …”

Cả một khay toàn dao kéo phẫu thuật sắc bén rớt xuống sàn, cô y tá ngã đè lên chúng chẳng may bị đứt tay chảy máu. Và chẳng ai quan tâm đến chuyện đó cả.

Kẻ vừa xông vào là đàn em của Bạch Vân. Hắn mang một gương mặt hốt hoảng tột độ, chân thì vừa băng bó xong, tay thì đang kẹp nạng. Hắn gấp gáp lao đến đẩy tất cả bác sĩ ra, vừa đẩy vừa thở hồng hộc. Chưa kịp nói câu gì thì Bạch Vân chửi lên một tiếng:

“Chuyện gì? Mẹ bà mày từ từ nói!”

“Chị chị … chị … Lục Nương kéo người xuống, đang đứng ở dưới bệnh viện … còn … còn có người của Mafia T.Rex nữa. Là thằng Tây đánh với chị lúc chiều ấy …”

Đàn em của Bạch Vân vừa thở hồng hộc vừa nói. Phải nói hắn đang rất rất là sợ, bởi lúc chiều hắn máu chó không nghĩ đến chuyện gì, hắn chỉ muốn máu chiến thôi, và đó là sự liều lĩnh của hắn. Nhưng giờ khi mọi chuyện xong xuôi hắn không còn cảm giác máu chiến nữa. Khi nghĩ lại sự việc hồi chiều, hắn thật sự sợ những con quái vật ở đó. Nhất là tên quái vật của Lục Nương kia. Tiger hay thậm chí thằng da đen Abid mỗi đứa như từ trên trời rơi xuống vậy, sức chiến đấu quá kinh khủng.

“Cái gì?? Mày nói thật? Nó đâu?”

Bạch Vân ngồi bật dậy trợn mắt hung dữ nhìn đàn em của mình. Ả ta bây giờ còn chưa phãu thuật xong đã có chuyện xảy ra.

“Chị đại, chị ra ngoài nhìn xuống dưới đường là có thể thấy chúng …”

Vừa nói tên đàn em vừa chỉ ra phía ngoài.

Nghe vậy Bạch Vân liền bật người dậy nhưng ngặt cái khắp người bà ta bây giờ toàn dây và dây của bệnh viện. Những cộng dây truyền nước biển, dây dán vào người đo tim mạch, đo huyết áp bla bla. Tay lại đang bị gãy Bạch Vân không thể nào bỏ cái đống này ra khỏi người được.

“Tụi mày ra tháo mấy cái này ra hết cho tao!! Nhanh lên.”

Bạch Vân lại quay sang gằn giọng với các bác sĩ phẫu thuật cho mình.

“Nhưng … phẩu thuật chưa xong …”

Một vị bác sĩ đang trong trạng thái sợ hãi lấy hết can đảm lên để nói. Dù gì hắn cũng là một bác sĩ, tuy là lưu manh nhưng cũng là mạng người, phẫu thuật chưa xong mà rời khỏi rất nguy hiểm.

“Tao bảo mày nhanh lên!”

Lần nữa Bạch Vân gầm vào mặt các bác sĩ đang đứng xa vì sợ hãi.

Thấy vậy họ lật đật bước đến tháo hết dậy rợ ra cho Bạch Vân.

Mang trong người bộ đồ của bệnh nhân đang phẫu thuật, bọ đồ này chỉ chùm mỗi phần trên của Bạch Vân. Hầu như dưới bộ đồ đó bà ta hoàn toàn khỏa thân. Tên đàn em thấy vậy hắn liền cởi vội cái áo khoác chùm cho Bạch Vân, cái áo thun còn lại hắn cột phía dưới hạ bộ của Bạch Vân để che đi phần bị hở.

Bạch Vân nặng nề lết ra khỏi căn phòng. Ra khỏi phòng phẫu thuật là hành lang của bệnh viện, ở hành lanh có một cái cửa sổ bằng kính vòng tròn, từ đó nhìn xuống có thể thấy đối diện của bệnh viện.

“Cái chó gì vậy? Bọn này muốn giết mình hay sao? Giữa nơi công cộng thế này?”

Ngó xuống dưới Bạch Vân thấy quả thật Lục Nương đang đứng ở dưới đó. Xung quanh được bao vây bởi các đàn em của Bạch Vân, nhưng dường như quá thiếu khí lực đi. Lục Nương lần này tới chỉ đi có vài người. Tổng cộng Bạch Vân nhìn thấy chỉ có ba chiếc xe ô tô con màu đen.

Lục Nương đứng dưới đó nhẹ nhàng ngước nhìn lên đúng cái nơi mà Bạch Vân đứng nhìn mình. Nở một nụ cười thân thiện đến đáng sợ. Bạch Vân lần đầu tiên chứng kiến thấy nụ cười này của ả ta.

Sau đó bỗng nhiên điện thoại của tên đàn em Bạch Vân đứng phía sau mình vang lên. Bạch Vân liền quay sang nhìn tên đàn em của mình, song hắn lại nhìn bà ta. Bà ta thấy khó hiểu liền nhìn về phía Lục Nương ở phía dưới thì ngạc nhiên khi thấy một đàn em của mình chạy tới khúm núm đưa điện thoại cho Lục Nương.

Cũng lúc này tên đàn em mang nạng của Bạch Vân đưa điện thoại của hắn cho ả ta và nói:

“Chị chị … điện thoại của chị!”

Dù không quay lại nhưng Bạch Vân vẫn quay nửa cái đầu ra ý bảo hắn kê điện thoại vào lỗ tai của mình. Còn mắt lại nhìn xuống dưới thấy Lục Nương đang nghe điện thoại và nhìn lên đây.

Điện thoại được đưa đến tai Bạch Vân. Đúng như những gì ả ta đoán. Giọng nói vừa thân thuộc vừa đáng ghét của Lục Nương vang lên:

“Vào trong phẫu thuật tiếp đi, tất cả tiền viện phí của Liên Hoa Bang tôi sẽ chi trả hết. Đêm nay tôi sẽ ghé nhà cô. Làm ơn đừng chào đón tôi bằng cách như hôm nay nữa nhé …”

Nói đến đây Lục Nương bỗng nhiên cúp máy, sau đó cô ta ném điện thoại lại cho đàn em của Bạch Vân rồi quay người bước lên xe.

Nhìn cái thân hình nhỏ nhắn đáng ghét đó bỗng đến rồi bỗng đi, để lại một câu nói khó hiểu khiến Bạch Vân cảm thấy mụ mị đầu óc đến khó chịu.

“Còn không bỏ ra? Mày dí điện thoại vào tao hoài vậy?”

Bạch Vân hậm hực chửi tên đàn em vẫn cứ di điện thoại vào lỗ tai mình trong khi Lục Nương đã tắt máy từ lâu.

“Đêm nay à? Để tao xem mày có mưu đồ gì?”

Một cảm giác khó chịu xuất hiện trong đầu Bạch Vân. Ả ta hậm hực bước lại vào trong phòng phẫu thuật.

Cái gì thì cái, phải lo đống vết thương này trước đã. Sức khỏe vẫn trên hết, nếu không lại bị con ỏng ẹo kia dở trò có mà đỡ không kịp.

Bạch Vân mang gương mặt hậm hực suốt cho đến khi hoàn tất ca phẫu thuật đến khi về đến nhà của mình.