Đô Thị Quỷ Vương

Chương 187: Sự quyết đoán của Lục Nương




Giờ đây trong căn phòng vốn dùng để bàn chuyện băng Mafia T.Rex sẽ đầu quân cho băng Phụng Tử như thế nào thì nó lại mang một không khí hoàn toàn khác. Một bầu không khí im lặng đến đáng sợ, trong đây hai người có mối nghi hoặc lớn nhất, mùi thuốc súng nặng nề bằng ánh mắt đáng chằm chằm thẳng vào anh chàng to lớn trong này – Thu Phong.

Thu Phong trán đang bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Hắn biết mà, hắn biết cái chuyện quái quỷ này chẳng thể nào giấu lâu được. Ai biểu trước đó hắn lại là một quân nhân có tầm và có tiếng, có sức ảnh hưởng lớn như thế chứ? Giờ thì xong thật rồi. Thu Phong đang thầm nghĩ, lần này xong việc hắn sẽ đào cả mồ mả tông ti họ hàng nhà cái thằng viết báo kia lên mới yên lòng. Đúng với câu nói nhỏ không ăn học lớn lên làm nhà báo.

Báo quá báo. Thu Phong giờ chỉ muốn đập mặt vào đâu cho nó xong chuyện. Quá phiền phức.

Dù sao chuyện cũng vỡ lỡ rồi, Thu Phong quyết định phá tan cái bầu không khí khó chịu này bằng cách đi lại cái ghế sofa đơn, ghế này được đặt ở đầu bàn giống như là ghế chủ vị, chỉ những kẻ có quyền lớn hơn những kẻ bước vào căn phòng này thì mới được phép ngồi xuống đó, Thu Phong lại trực tiếp ngồi xuống đó nhìn chằm chằm vào Lục Nương. Lý ra chiếc ghế đó ban đầu là dành cho Lục Nương.

“Hai người ngồi xuống đi! Nếu muốn nghe tôi giải thích!!!”

Giọng nói nghiêm túc của Thu Phong vang lên đánh tan bầu không khí im lặng đến đáng sợ kia. Giọng điệu nghiêm túc ấy của Thu Phong khác hẳn với thường ngày, khác với bản tính cợt nhả của hắn, bản tính ngông nghênh của hắn giờ đây đã không còn, thay vào đó sự nghiêm nghị đến đáng sợ của kẻ có quyền.

Lục Nương cảm nhận được điều đó, cô cảm giác như con người của Thu Phong chàng trai trước mặt mình đây thay đổi một cách chóng mặt. Dù Lục Nương cũng là người khéo léo, nhìn người một cách dễ dàng, nhưng Thu Phong làm cô quá bất ngờ. Cô chắc chắn người trong hình kia cũng là người ngồi trước mặt đây. Bất ngờ vì chính thân phận quá lớn của Thu Phong chứ không phải bất ngờ vì Thu Phong che dấu cô.

Lần đầu tiên Lục Nương cảm thấy lâng lâng, một cảm giác vừa sợ, vừa kích thích. Sợ là sợ hắn sẽ làm gì với cô khi cô đã biết thân phận của hắn, suy cho cùng cô cũng chỉ là tôm tép so với thân phận thật sự của kẻ ngồi trước mặt cô đây. Kích thích là hắn sẽ nói điều gì cho cô nghe, cô muốn biết hắn tiếp xúc với hắc đạo có mục đích gì, tại sao là ở đây, tại sao là thành phố này mà không phải là ở những thành phố phía Nam nếu hắn muốn tiếp xúc với hắc đạo. Cô muốn biết suy nghĩ của hắn và những việc hắn đang làm có ý nghĩa gì, đó cũng là một sự tò mò chết người của cô.

Lấy hết can đảm Lục Nương bước đến ngồi xuống cái ghế sofa dài bên cạnh Thu Phong, theo đó cô cũng kéo lấy Phương Ly đang chết đứng ngồi xuống. Đúng lúc này thì hành động của tên da đen Abid và con bé dễ thương kia khiến Lục Nương thêm ngạc nhiên, à không phải nói là hưng phấn.

Abid và Deziree bỗng im lặng đến đáng sợ bước ra phía sau Thu Phong như hai bức tượng điêu khắc không nhúc nhích một tí gì. Tính cách ân cần khéo léo của Abid khi nãy biến đi mất, thay vào đó gương mặt hắn trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Còn cô nàng Deziree lúc nào cũng thích cà khịa nhây nhớt từ người này đến người kia thì ánh mắt cô ta lại đằng đằng sát khí như muốn giết người nhìn chằm chằm vào Lục Nương.

Hành động của Abid và Deziree như thể đang nói họ là người của Thu Phong. Thu Phong biết điều đó, hắn vẫn để yên như vậy bởi vì bây giờ hắn sẽ nói ra hết.

Hít vào một hơi thật sâu sau đó thở ra. Thu Phong im lặng chừng nửa phút để suy tính nên nói những gì. Hắn cất tiếng:

“Như cô đã thấy, tôi là Quốc Phong, thiếu tướng quân đội.”

“Hít hà … thình thịch … thình thịch …”

“Thịch thịch …”

Dù đã chắc chắn người trước mặt này đây chính là Quốc Phong, đứa con trai của ông trùm đất Nam kia nhưng khi nghe hắn thú nhận khiến Lục Nương phải hít sâu vô một hơi lạnh. Tim đập liên hồi, cả Phương Ly tim cũng đập lên không kém.

Nhưng Thu Phong vẫn chưa nói hết, nói như vậy là chưa đủ, Lục Nương quyết định im lặng để người đàn ông ấy nói tiếp.

“Đã từng thôi … Nói đúng hơn chỉ có quân đội là không chịu buông tha tôi, còn tôi chẳng thiết tha gì với nơi đó nữa …”

Thu Phong mắc một sai lầm nhỏ rằng hắn nghĩ trong giới hắc đạo thường rất ghét quân đội, nhưng không! Vẫn có những tay trùm hợp tác với quân đội biên phòng để buôn lậu, tuy Lục Nương không buôn lậu nhưng cô không hề ghét quân đội, bởi quân đội cô không bao giờ dính đến nên cô cũng không quan tâm mấy.

Như thể tra tấn người khác bằng lời nói, Thu Phong nói rất chậm, đã chậm lại còn nói ít. Dù nôn nóng nhưng Lục Nương đã sống đến tầm tuổi này trong giới hắc đạo rồi còn gì còn có thể khiến cô mất kiên nhẫn hơn được nữa chứ? Nhưng Phương Ly thì không như thế, cô nàng vừa quay đầu ra định nói gì đó với Thu Phong thì bàn tay nhỏ bé của cô đã bị một bàn tay nhỏ bé không xương xinh đẹp quen thuộc kia nắm lấy.

Lục Nương khẽ nhìn Phương Ly, cô nghiêm mặt lại lắc đầu. Cô không hề biết con người thật sự của Thu Phong là gì, nếu Phương Ly có làm gì phật ý hắn chắc chắn hai người sẽ có một kết quả không tốt đẹp. Tốt nhất nên im lặng để hắn nói những gì hắn muốn.

Ấy thế mà Thu Phong chỉ nói đúng một câu khiến Lục Nương hưng phấn còn hơn cô lên đỉnh bằng hai ngón tay của mình.

“Tôi muốn thống lĩnh giang hồ hai miền Nam Bắc!!!!”

Một câu nói khiến Lục Nương sau này mỗi ngày cô đều nhớ đến câu nói ấy, câu nói ấy mang đến cho cô một năng lượng tinh thần dồi dào từ trước đến này chưa từng có.

Dưới sự hưng phấn của Lục Nương, người phụ nữ nhiều tâm cơ ít khi bọc lộ cảm xúc thật sự của mình. Và sự ngạc nhiên đến tột cùng của Phương Ly, cô nàng vẫn lơ mơ vừa hiểu vừa không hiểu những gì đang diễn ra.

Gương mặt Phương Ly lúc này phải nói là biến sắc liên tục, từ ngạc nhiên, đến sợ hãi, đến vui sướng, rồi lại đến lo lắng …

Giống như hiểu được Phương Ly đang có khúc mắc gì đó Thu Phong cũng bèn nói ra hết cho cả hai người nghe.

“Tôi nói việc này với hai người có một mục đích duy nhất! Không tiết lộ hoặc chết … Đồng ý chứ?”

Lời lẽ lạnh lùng phát ra từ miệng của anh chàng lúc nào cũng đầy nhiệt huyết, vui tính, luôn quan tâm người khác khiến hai người Lục Nương và Phương Ly nổi cả da gà. Lục Nương thì gật đầu nhẹ nhàng một cái, vẫn im lặng lắng nghe Thu Phong. Còn Phương Ly thì gật đầu như thể chưa bao giờ được gật.

Thật ra Thu Phong không muốn đe dọa hai người này, bởi hắn cũng muốn dùng đến hai người cho những việc sau này. Sau đó trong đầu Thu Phong bỗng nảy ra một suy nghĩ.

“Thân phận thật của tôi như đã nói rồi, vừa là quân nhân và cũng là con trai cả của Nhất Phương! Mục đích của tôi vốn ban đầu không phải là tiếp cận cô đâu Lục Nương.”

Vừa nói Thu Phong vừa nhìn vào gương mặt xinh đẹp đầy sự tập trung lắng nghe của Lục Nương.

“Tôi không muốn cô tiết lộ bởi vì một phần đây cũng là bí mật quốc gia chưa được công bố rộng rãi rằng tôi đã mất trí nhớ. Sau một khoảng thời gian tôi mất tích, tôi được tìm thấy tại một cánh rừng bởi người của tôi ở khu rừng biên giới phía tây đất nước.”

Sau đó Thu Phong nói ra mình hồi phục lại như thế nào, rồi bỗng nhiên khác trước, không còn thông minh thay vào đó là một cơ thể đầy rẫy kinh nghiệm chiến đấu. Tuy nhiên Thu Phong lại không nhắc đến những việc tồn đọng trong ký ức của mình, những ký ức chân thật đến mức khiến hắn đang nghi ngờ chính bản thân mình. Thu Phong là một người theo cái đúng của số đông, bởi tất cả mọi người xung quanh hắn đều nói hắn mất trí nhớ, chứ không phải nói hắn là một người khác, không phải là hắn đến từng thế giới khác. Kiến thức của Thu Phong chưa đủ để biết rằng mình thuộc về nơi khác chứ không phải ở đây.

Ngừng một chút người đàn ông ấy tiếp tục nói:

“Do tôi không còn có trí óc siêu việt nữa, thay vào đó là một cơ thể thô kệch như thế này. Tôi nghĩ tôi không còn giá trị gì với quân đội, ở lại đó chẳng khác nào bù nhìn cả. Chưa kể khi hồi phục thứ tôi tiếp xúc đầu tiên là những mặt tối về đất nước này, mặt tối về chính trị lẫn quân đội của đất nước này, khiến tôi không thể nào ở trong quân đội thêm phút giây nào nữa … Nhưng …”

Nói đến đây Thu Phong lại thở dài, sự lạnh lùng trong ánh mắt mất đi thay vào đó là nỗi niềm cảm thấy mình vô dụng đến mức nào. Lục Nương hiểu được cảm giác của Thu Phong lúc này, cô nhìn vào hành động và lời nói của hắn, cô biết hắn đang bất lực điều gì đó. Nhưng cô vẫn không nói, cô vẫn kiên nhẫn đợi Thu Phong nói tiếp.

“Chúng đe dọa đến gia đình tôi!!!”

Sự tức giận của Thu Phong thể hiện qua lời nói, kèm với sự bất lực mà bản thân không thể làm gì. Một cá nhân không thể chống lại tập thể, dù rằng bản thân cục súc nhưng Thu Phong không muốn làm gì liên lụy đến gia đình. Giống với ba mình Nhất Phương.

Khi Nhất Phương làm một phi vụ làm ăn nào đó, ông phải suy xét xem nó có nguy hại đến gia đình mình không thì mới làm. Đó cũng là lý do tại sao đến tận bây giờ Nhất Phương dù biết Quốc Thiên là con trai mình, ở bên ngoài lăn lộn mà ông lại không kêu nó về. Ông sợ nỡ có việc gì xảy ra cũng không liên lụy đến nó.

Thu Phong cũng vậy, nhưng hắn chưa đủ kinh nghiệm để giải quyết vấn đề lớn lao này. Hắn biết mình chưa đủ khả năng, chưa đủ thực lực để chống lại cả một quốc gia. Không, không cần phải chống lại, chí ít có thể bảo vệ gia đình mình là đủ.

Do đó Thu Phong phải có thực lực, một mình bố già hắn là không đủ. Ông không đủ sức để bảo vệ gia đình mình khỏi cả một quốc gia.

Không đủ thì tăng nó lên đó là suy nghĩ của Thu Phong lúc quyết định giúp sức ba mình ra Bắc tham gia hắc đạo và chiếm lấy nó.

Nhưng Thu Phong lại không hiểu được một chuyện rằng ông từng muốn con mình tham gia vào quân đội, tham gia vào chính trị để cống hiến cho đất nước. Để cho ông có thể thoải mái làm những việc này như ngày hôm nay. Do đó về tài lực lẫn thực lực Nhất Phương hơn hẳn Duy Bạch Hổ là vì thế. Bởi vì ông từng có đứa con thiên tài.

Nhưng rồi ông lại thấy nó quá cực khổ với cái chức danh thiên tài quân sự kia, ông chỉ ước nó mất trí nhớ rồi trở lại làm người bình thường, để tất cả mọi thứ lại cho ông lo. Một phút yếu lòng khiến ông ta suy nghĩ như vậy, ấy thế mà nó lại thành thật. Đứa con cả yêu quý của ông lâm vào nguy hiểm, mất tích hàng tháng trời, cuối cùng tìm về trong tình trạng đầy vết thương, và bị mất trí nhớ sau khi hồi phục khiến lòng ông đau như cắt. Thế nên ông quyết định không cho nó tập bất cứ liệu pháp gì để phục hồi trí nhớ, ông cứ để như vậy. Với ông Thu Phong bị như vậy ông vừa vui vừa mừng và cũng vừa lo lắng.

Như thể con trai mình hiểu được nỗi lòng của lão già như mình hay sao mà khi trở về từ thủ đô đứa con ấy đã quyết định tham gia hắc đạo để lên ngôi vương tại thế giới ngầm. Về sau khi hơn một tuần Thu Phong ra Bắc cuối cùng Nhất Phương cũng biết lý do tại sao. Ông càng căm hận quân đội hơn.

Quay về vấn đề của Thu Phong.

Hắn ta nói rằng quân đội đe dọa đến gia đình hắn bằng cảm xúc vừa tức giận vừa bất lực.

“Nên tôi quyết định phải làm bá chủ nơi không luật lệ, để đủ sức bảo vệ những người quan trọng với tôi!!”

Im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng Lục Nương cũng phải lên tiếng:

“Rồi anh định làm gì với cái gương mặt đó?”

Một câu hai nghĩa.

Nếu Thu Phong đoán không nhầm Lục Nương ẩn ý muốn nói rằng với gương mặt tràn đầy trên mạng như thế kia, thì việc công khai lên làm lão đại hắc đạo là điều không thể. Hắn phải giữ bí mật thân phận của mình, nhưng để làm được điều đó hắn phải ít xuất hiện và để mọi việc cho một người hắn đủ sức tin tưởng.

Hiểu được dụng ý của Lục Nương, Thu Phong liền nhẹ nhàng đáp:

“Nên tôi cần cô …”

“Vì?”

“Cô nên biết giá trị của mình! Tất nhiên không phải vì cô đẹp … mà là vì cái này!”

Thu Phong nói một cách nhẹ nhàng, vừa nói hắn vừa cười thật sâu sau đó chỉ vào đầu mình với một hàm ý sâu hơn.

Tất nhiên là Lục Nương hiểu ý, cô nhẹ nhàng gật cái đầu xinh đẹp của mình.

“Còn nếu không?”

“Tôi không muốn đe dọa ai, nếu cô từ chối cô phải cam kết không tiết lộ chuyện này với ai …”

“Nếu không nữa?”

“Cô nên biết điều! Và đừng đánh mất cơ hội của mình …” “Cờ rắc …”

Vừa nói Thu Phong vừa dùng lực bóp một góc bàn gỗ ra thành vụn phấn.

Có nhu có cương, đó là cách làm việc của Thu Phong.

Lục Nương tiếp tục im lặng, cô im lặng không phải vì sợ lời đe dọa của Thu Phong. Cô biết nếu cô đã nghe hết tất cả những chuyện vừa rồi thì bản thân mình sẽ có kết quả như thế nào nếu dây vào những người quyền lực như vậy. Tuy cô dây vào Duy Bạch Hổ không sao, bởi vì hắn mê sắc đẹp của cô. Nhưng kẻ ngồi trước mặt cô lúc này thì không, hắn có một người yêu xinh đẹp không thua kém cô, thậm chí thân thế của người tình Thu Phong chắc chắn có một thân phận không hề thua kém hắn.

Lục Nương thì im lặng, nhưng Phương Ly lại không nhứ thế. Cô nàng này cứ như rối tinh rối mù. Mình thích nhầm người hay sao? Hắn ta sao lại đáng sợ như thế? Nếu lỡ chị Lục từ chối thì sao? Làm sao mình có thể cản được hắn để chị Lục chạy thoát đây? Một mớ suy nghĩ chứ chạy vòng vòng trong đầu Phương Ly khiến cô nàng tự mình làm chóng mặt mình.

Quay sang thấy hành động ấy của Phương Ly, Lục Nương chỉ biết cười nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé như để trấn an chính cô bé và chính bản thân mình.

“Được! Tôi anh đã nói tôi có giá trị như vậy, vậy thì tôi sẽ được gì khi phục vụ anh?”

Lục Nương cũng có cái kiêu ngạo của mình, lúc này Thu Phong chính là người cô cần nhất. Chưa kể cái thân phận ấy khiến cô nàng càng thêm hưng phấn, chuyện Thu Phong muốn cô gia nhập kế hoạch của hắn là điều chắc chắn cô sẽ làm. Cô cũng có niềm mong mỏi được chứng minh bản thân mà lại không có chỗ dựa, bây giờ có rồi dại gì cô không nắm lấy. Dẫu vậy cô vẫn muốn giá trị của mình được nâng cao bằng thái độ là lời lẽ của cô, cô không thể nào chấp nhận việc mình theo một người trẻ tuổi còn hơn mình một cách dễ dàng được.

“Cô sẽ được những thứ cô muốn! Tôi biết cô là người kiêu ngạo mà? Cô không thể nào ở trong cái xó xỉnh này được …”

Thu Phong chậm rãi nói với giọng điệu tự tin rằng hắn sẽ cho Lục Nương những thứ mà cô ta hằng mong ước.

Tuy vậy Lục Nương tới mức này vẫn chưa chịu thua kém Thu Phong, cô muốn thử anh chàng này thêm một câu nữa.

“Vậy anh nghĩ tôi không đủ khả năng bước ra khỏi vũng lầy này sao? Vậy là anh đang mâu thuẫn chính với lời nói của anh rồi đó, anh bảo tôi có giá trị của riêng mình mà?”

“Đúng! Đúng là cô thừa khả năng phát triển hơn nữa, vấn đề với cô chỉ là thời gian thôi. Nhưng đó là khi tôi chưa xuất hiện, bây giờ tôi đã xuất hiện, cô nghĩ mình có thể vươn xa hơn được sao? Cô nghĩ tại sao Joseph lại chết?”

Nói đến đây Thu Phong đổi thế ngồi từ hai tay tự trên hai thành ghế chuyển sang bắt chéo chân lại, đầu nghiêm về bên trái dựa vào nắm đấm của mình nhẹ nhàng khẽ nhìn Lục Nương.

“Cô còn gì để hỏi nữa không? À không, đúng hơn còn gì để cô thử nữa không? Nếu cô đồng ý gia nhập với tôi, cùng tôi gành giật lại cái đất Bắc này về tay mình, tôi sẽ kể cô nghe tất cả … Nào hãy cho tôi câu trả lời trong hôm nay.”

Dứt câu Thu Phong đứng dậy bước thẳng ra ngoài. Abid nhanh chân đi trước Thu Phong mở cửa cho thiếu gia của mình.

Khi cánh cửa vừa hé ra thì đúng lúc này âm thanh ngọt như mật của Lục Nương vang lên:

“Tôi đồng ý phục vụ cho thiếu gia!!”

Âm thanh cất lên cũng là lúc gương mặt đầy tự tin của Thu Phong quay lại, hắn mỉm cười nhìn Lục Nương, nụ cười đầy sự chân thật. Đúng là nụ cười hằng ngày mà Lục Nương chứng kiến.

“Tôi gọi vậy đúng chứ? Thiếu gia?” – đáp lại nụ cười của Thu Phong, lúc này Lục Nương cũng đứng lên cười duyên lại với hắn.

“Về sau đừng gọi thiếu gia. Cứ gọi tên tôi như bình thường là được, tôi cũng nhỏ tuổi hơn chị mà … à …”

Nhắc đến tuổi tác mặt Lục Nương liền biến sắc: “ Cậu lại nhắc đến vấn đề không nên nhắc nữa đấy Thiếu Giaaaaaaaaaaaa …”