Đô Thị Quỷ Vương

Chương 176: Nên hay là không?




Một tháng sau...

Khắp ngóc ngách thành phố Quảng Phúc giờ khắc này đâu đâu cũng vang lên cái tên Thu Phong trong giới xã hội đen thành phố Quảng Phúc.

Trong vòng một tháng gần như một mình Thu Phong cùng mấy chục đàn em thôi đụng độ không biết bao nhiêu băng đảng lớn của khắp thành phố trên danh nghĩa là người thân cận nhất của Lục Nương.

Như đã nói lục nương là một đại mãng xà tuy thực lực không là mạnh nhất nhưng quan hệ lại số một, vốn không ai dám trêu chọc nhiều đến Lục Nương rồi vậy mà giờ đây Lục Nương lại có thêm Thu Phong một mình người đàn ông tên Thu Phong đó bằng không biết là bao nhiêu băng đảng cộng lại, mặc dù chỉ là tính phóng đại lên nhưng sự thực lại vậy.

Một tướng tài còn hơn ngàn quân lính. Số lượng đàn em dưới tay Lục Nương không thiếu, cái cô thiếu chỉ là những kẻ cầm đầu thực sự mạnh. Giờ đây từ top 3 Lục Nương vươn lên đứng đầu danh sách về lão đại mạnh nhất, dù rằng từ tài lực lẫn chất lượng đàn em mặc dù lão đại Huệ Nhan của Quận Thừa Thiên. Nhưng chỉ cần bù lại một mình Thu Phong thôi dường như tất cả những sự thiệt thòi ấy của Lục Nương biến mất.

Điển hình như phân chia lợi nhận làm ăn, vốn đa số mối làm ăn của Lục Nương với các lão đại khác đều là 7 – 3 thì giờ đây dưới áp lực của Thu Phong cộng thêm mối quan hệ thâm sâu của Lục Nương với các lão đại tỉnh khác thì các mối làm ăn lên tới 5 – 5, chỉ lên hai phần nhưng tính tổng thể lại là một con số cực kì lớn cho Lục Nương.

Nhưng Thu Phong lại không cho đó là hay mà ngược lại phiền toái muốn chết, phiền toái thì có nhiều loại lắm. Hàng ngày hàng giờ lúc nào đứng trước mặt Thu Phong cũng có vài ba thằng choi choi không biết từ đâu đến không thuộc bất cứ băng đảng nào, thằng nào thằng đấy cũng mới học cấp ba mà thôi, lắm lúc còn có vài đứa học sinh cấp hai nữa. Đa số những đứa đó toàn vác mặt tới trước mặt Thu Phong quỳ gối cúi đầu đủ mọi cách đến cả lôi quà cáp hay có vài thằng còn dâng hiến cả chị gái chưa có chồng chưa có bồ bao giờ đến cho Thu Phong.

Không biết do ai đồn thổi mà Thu Phong một con người bình thường lại trở thành một võ sư đại tài, một đàn anh mạnh mẽ giỏi giang một địch một ngàn. Nếu qua thêm trăm cái miệng nữa chắc Thu Phong trở thành vị thần luôn quả, phiền phức chưa dừng ở đó. Anh không biết tại sao gái mại dâm trong cái ổ này đều trở thành mấy con bánh bèo mới biết yêu vậy, một ngày không biết bao nhiêu người làm đồ ăn đem tới cho anh đến của Phương Ly cô nàng ngực bự kia lúc nào đi bên cạnh anh lải nhải um xùm suốt ngày cãi nhau với anh cũng thi thoảng mua đồ ăn đem tới cho anh.

“Ê!” – lúc này Phương Ly đang đi bên cạnh kè kè sau lưng Thu Phong chạy lên huých vào vai anh nói – “Dạo này thấy mày nổi tiếng lắm nha... Đánh nhau giỏi này, lại có nhiều đàn em trong tay này... Chưa kể lại là một đại ca được chị Lục Nương thương nhất từ trước tới giờ nữa...”

Nói tới đây Phương Ly lại quay mặt sang chỗ khác thở dài:

“Ôi ước gì được như mày nhỉ. Mặt tao đánh nhau cũng giỏi lắm mà... Chỉ không bằng mày thôi... Thật bất công!”

“Bớt nhảm nhảm dùm tôi cái cô nương? Thấy tao chưa đủ phiền hay sao cái con ất ơ này? Mày cứ suốt ngày đi theo tao ngồi nhảm nhảm suốt không biết chán à?”

Thu Phong mặt đần ra vì quá nhiều phiền phức, đã vậy con đầu vàng Phương Ly lại suốt ngày đi kè kè dTloDmSY theo sau ngồi nói nhảm. Mà vốn cái địa bàn này là chia ra cho hai người quản mà không biết từ lúc nào chỉ có mình anh quản, cái gì cũng làm nó đi theo ngó với chơi lâu lâu đánh vài thằng không ra gì để thị uy. Rồi xong công việc của nó chỉ có nhiêu đó.

Nghe Thu Phong nói Phương Ly không biết học đâu ra cái thói đứng sau lưng anh múa tay múa chân hăm he đòi đánh người cho đến khi Thu Phong quay mặt lại nhìn thì cười he he như chưa có gì xảy ra.

“Hì hì, cơ mà hôm nay chị Lục gọi anh đến có chuyện gì vậy??? Bộ chuẩn bị gây chiến với băng khác hả? Thích thế, cho tao đi với. Đi với mày tao cóc sợ bố con thằng nào!!!”

Phương Ly quay đổi chủ đề như chong chóng tự hỏi người ta rồi tự mình trả lời rồi lại tự vỗ ngực cười.

Lắm lúc Thu Phong cũng nghĩ con này thần kinh nó có được bình thường hay không, ban đầu thì thấy vui, nghe nó nhảm riết thành thử ra lại thấy phiền.

“Không biết, mốt rồi biết!”

Nói xong câu này Thu Phong rảo bước đi nhanh để tránh con nhỏ phiền phức sau lưng anh.

Thấy Thu Phong đi nhanh quá Phương Ly liền đuổi theo hô lên thì lại bị Thu Phong dừng lại chụp tay vào mặt đẩy đầu ra.

Vừa đẩy ra Thu Phong dùng tốc độ nhanh nhất lao vào đường hẻm mà chạy khiến Phương Ly không kịp nhìn thấy gì liền tức điên lên chửi:

“Má mày cái thằng ất ơ, hỏi có tí chuyện cũng không nói. Tưởng đánh nhau giỏi là hay à... Hứ!”

...

Nửa tiếng sau Thu Phong có mặt tại căn biệt thự riêng của Lục Nương nằm ở trung tâm Quận Bình Phúc. Trong phòng ăn. Nói đến phòng ăn thì cũng trùng hợp, cứ mỗi lần Thu Phong gặp Lục Nương đều là liên quan đến đồ ăn.

Lần thì gặp ở nhà hàng, lần thì gặp ở nhà anh cũng vác đồ ăn tới, nhiều lần giao cho anh cái gì cũng có đồ ăn len lỏi vào trong đó đến cả lần này cũng gặp ở phòng ăn khi hai người đang dùng bữa. Đúng hơn chỉ có mình Lục Nương là đang ăn bởi cô ta dậy muộn.

Nhưng càng tiếp xúc nhiều Thu Phong càng thấy Lục Nương bộc lộ ra cái sở thích ăn uống của mình. Một bàn ăn hơn hai chục món khác nhau mà từ nãy đến giờ Thu Phong chưa động đũa bất cứ một món nào thì lại thấy bàn ăn đang vơi đi rất nhiều. Tất nhiên đống đồ ăn đấy đang nằm trong cái eo bé tẹo kia của Lục Nương.

Chừng mười phút sau Lục Nương xử hết đống đồ ăn trên bàn, lúc này Thu Phong đang đổ mồ hôi hột liền khiếm nhã nói:

“Chị Lục à... Chị có thể cho em xem cái bụng của chị được không?”

“Hửm? Bụng á? Làm gì?”

Đang dùng lấy lau lau đôi môi nhỏ chúm chím của mình thì Lục Nương nghe Thu Phong hỏi liền bất ngờ đáp lại.

“Em không tin chị cho nhiêu đó đồ ăn vào người mà bụng không nhô lên chút nào... Em muốn kiểm chứng thôi!”

“À ừ, lại đây!”

Dường như đối với Thu Phong, Lục Nương rất là thoải mái. Đến cả chuyện ăn uống nhiều thế này của cô cô rất ít cho người khác chứng kiến vậy mà một thằng đàn ông như Thu Phong có thể thấy được quả thật là một kì tích.

Nếu thay vào kẻ khác mà hỏi vấn đề nhạy cảm này với Lục Nương chắc chắn cô sẽ không vui chút nào thậm chí là có thái độ bất thiện nhưng chẳng hiểu sao khi Thu Phong hỏi Lục Nương lại dễ tính đến như vậy chẳng có suy nghĩ gì nhiều. Có lẽ Thu Phong làm cho cô thấy thoải mái không có cảm giác bị lừa dối như những thằng đàn ông khác.

Cộng thêm việc Thu Phong có một người bạn gái đẹp tuyệt sắc không kém cạnh gì cô cũng khiến cô cảm thấy quá bình thường đối với một người như Thu Phong.

Lúc này Lục Nương vén cái áo thun của mình lên tới đoạn qua rốn một chút thì ngừng lại. Thấy thế Thu Phong liền dán mặt lại nhìn xong sau đó anh bước tới nhìn ngang nhìn dọc một hồi rồi tự lẩm bẩm:

“Bụng chị có chiều không gian khác à? Ăn nhiều hơn cả em gấp mấy lần vậy mà cái bụng vẫn phẳng lì??? Chị có còn là người không thế?”

“Cái thằng này ăn nói vô duyên vậy mà có người xinh đẹp như thế kia thương được chị thấy cũng hay cho em đấy Phong?”

Lục Nương gắt giọng lên đánh vào khối vai u thịt bắt trên người Thu Phong mắng giỡn một tiếng.

“Thôi ra phòng trà đi ngồi chị dặn chút chuyện...”

Lục Nương đánh Thu Phong chỉ tổ đau tay thêm chứ chẳng được cái tích sự gì nên cô trực tiếp chọn cách bỏ cuộc và vào thẳng vấn đề chính với Thu Phong.

...

“Vậy chị muốn làm lớn sao? Nhân lực bên mình có đủ để chống lại tất cả không? Mình em thì có chút không ổn, mặc dù em không sao nhưng tổn thất mới là chuyện đáng lo. Em đâu có ba đầu sáu tay đâu chị...”

Giờ khắc này mặt Thu Phong giả vờ trở nên nghiêm trọng gằn từng câu từng chữ đối thoại với Lục Nương.

Chẳng qua chuyện Lục Nương nói với Thu Phong là một chuyện động trời còn với Thu Phong là chuyện nằm trong dự tính.

Kế hoạch của Lục Nương rằng tính tập hợp tất cả lực lượng trong tay đi tuyên chiến với hai quận lân cận mình sau đó chỉ để hết năm nay mở rộng địa bàn chiếm tất cả thành phố Quảng Phúc vào trong tay. Dự tính của Lục Nương là một năm nhưng Thu Phong lại muốn đẩy nhanh tiến trình chỉ trong hai tháng, anh muốn càng nhanh càng tốt bởi bây giờ thời thế đang sắp loạn rồi, hắc đạo cũng chỉ là một phần thôi. Sẽ chẳng có cái ý nghĩa gì khi chiến tranh xảy ra cả, chỉ cần Thu Phong chiếm được đất Bắc sớm lúc nào hay lúc đấy để chuẩn bị cho chiến tranh, nếu không quân đội gọi anh về anh sẽ mất hết cơ hội.

Và nếu một cái nữa là anh dựa vào quân đội để xâm chiếm hắc đạo chắc chắc sẽ bị người đời cười chê và coi khinh. Chiếm hắc đạo cả nước với Thu Phong có ý nghĩa rất lớn, cũng là cái tiền đề cho anh để chống lại chính phủ. Anh không muốn là con rối cho bọn họ nữa, quá mệt mỏi rồi.

“Yên tâm chị có các mối quan hệ bên ngoài với các lão đại khác của thành phố lân cận, chưa kể chị có thể mượn người của Duy Bạch Hổ nữa, cái giá phải trả chỉ là một bữa ăn đèn mờ thôi... Hi hi!”

Không ổn! Thế này quá không ổn... Thu Phong thầm nhủ trong đầu.

Lúc này anh không nên gây sự chú ý đến Duy Bạch Hổ. Duy Bạch Hổ chính là cái tên của ông trùm đất Bắc mà Thu Phong tương lai sẽ đối đầu tới khi anh đủ khả năng trong tay.

Nếu bây giờ Thu Phong gây sự chú ý đến Duy Bạch Hổ quả thật không ổn chút nào, một kẻ có thân phận cao như ông ta chắc chắn sẽ nhận ra thằng con của ông trùm đất Nam như anh. Mặc dù lão ta chắc chắn sẽ không dám giết anh nhưng mọi chuyện sẽ khó khăn hơn nếu để bị phát hiện. Thu Phong hiện giờ phải che giấu thân phận đến mức tối thiểu nhất.

Anh vốn có kế hoạch sẽ đưa Lục Nương lên, nhưng tầm ảnh hưởng của Duy Bạch Hổ quá lớn khiến Thu Phong không dám chắc Lục Nương có theo phe Duy Bạch Hổ hay không bởi mối quan hệ của Duy Bạch Hổ và Lục Nương Thu Phong cũng không rõ cho lắm.

Bây giờ Thu Phong đang phân vân không biết nên có để lộ vài con bài trong đám năm mươi hộ vệ mà anh mang tới lần này hay là không. Chắc sẽ lấy con bài đó ra vậy, lực lượng tấn công mạnh nhất phải nói là cái băng toàn bọn nước ngoài nhập cư kia. Bọn Tây ấy phải nói đánh nhau thì dù chỉ một thằng Tây bình thường cũng đánh được hai thằng Xích Quỷ.

Quyết định lôi ra hay là không là cả một vấn đề, nếu Thu Phong quyết định lôi ra chắc chắn sẽ bị Lục Nương nghi ngờ rằng thằng như anh không đơn giản. Anh phải nghĩ làm sao mà có thể đưa những người đó ra mà không làm ảnh hưởng đến lòng tin của Lục Nương là cả một vấn đề.