Bắc Cực một nơi có vai trò như bộ máy giữ nhiệt cho địa cầu. Theo luật quốc tế, không nước nào hiện sở hữu Bắc Cực hay vùng Bắc Băng Dương bao quanh nó. Năm nước quanh Bắc Cực, Nga, Canada, Na Uy, Đan Mạch (qua Greenland), và Hoa Kỳ (qua Alaska), bị hạn chế bởi một Vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý từ bờ biển nước mình, và vùng bên ngoài giới hạn này thuộc quyền quản lý hành chính của Cơ quan Quản lý Đáy biển Thế giới.
Từ khi phê chuẩn Thoả ước Liên hiệp quốc về Luật Biển, một quốc gia có thời hạn mười năm để ra tuyên bố chủ quyền với vùng 200 hải lý. Na Uy ( phê chuẩn thoả ước năm 1996), Nga ( phê chuẩn năm 1997), Canada (phê chuẩn năm 2003) và Đan Mạch ( phê chuẩn năm 2004) đều đã đưa ra các dự án dựa trên các tuyên bố của họ rằng một số khu vực của Bắc Cực phải thuộc lãnh thổ của họ.
Bởi lẽ vậy Bắc Cực chỉ có thể sở hữu vùng 200 hải lý đó ngoài ra chính bên trong Bắc Cực thì lại không có quyền sở hữu.
Chính cái lý do đó mà các nước có vũ trang mạnh như Nga hay Mỹ đều lập một căn cứ quân sự hay đơn giản là những phòng nghiên cứu dưới lớp băng dày hàng trăm mét ở đó. Phức tạp hơn là những phòng nghiên cứu về người ngoài hành tinh, các vật thể lạ, thậm chí một số phòng nghiên cứu còn có cả xác những con quái vật dài hàng trăm mét bị đóng băng ở đó.
Không chỉ Nga và Mỹ mà thậm chí Trung Quốc cũng tự cho mình cái quyền thiết lập căn cứ quân sự ở Bắc Cực.
Giống như Trung Đông vậy, Bắc Cực tuy ít người ở nhưng nó lại rất loạn. Không luật lệ, không cấm cản bất cứ điều gì. Có điều những quốc gia đó khi ở Bắc Cực nếu không có vấn đề gì thì quân nhân của họ luôn tránh xảy ra xung đột.
.....
Sonic cậu bé siêu tốc độ này đang bị giam ở chính Bắc Cực đây, quên nói, ngoài các quốc gia ra thì những kẻ nhiều tiền có khả năng cũng có thể mở cái gì đó dưới lòng băng Bắc Cực này.
Điển hình là kẻ mà Master Speed đi theo đây.
“ Thiếu gia... ngài nói tên kia chính là người anh em của ngài khi trước sao? “
Trong căn phòng có lò sưởi bằng điện, Master Speed đang quỳ một chân xuống trước mặt một người đàn ông khoác trên mình bộ áo lông thú màu trắng.
Một giọng nói thập phần quen thuộc với chúng ta, là anh ta nhưng cũng không phải là anh ta.
“ Ừm! Là một cậu nhóc ta đã cứu ở vũ trụ kia. Mà việc gì phải quỳ vậy, ta có trách ngươi đánh nó đâu... Đứng lên đi! “
“ Vâng thưa thiếu gia! “
Lúc này Master Speed dường như trở thành một kẻ dưới ngoan ngoãn vâng lời và sợ sệt kèm theo đó là một tia kính phục chứ không đơn thuần chỉ sợ rồi khi hết sợ sẽ tạo phản.
Sau khi đứng lên Master Speed đi tới một chiếc ghế nệm đặt mông ngồi xuống rồi từ từ nói ra những thắc mắc trong đầu hắn.
“ Thiếu gia quả thật có duyên với những kẻ sở hữu trong mình chất tốc độ nhỉ! “
Lời nói tuy có chút là thiếu tôn trọng nhưng giọng điệu lại thập phần kính nể.
Vị được gọi là thiếu gia kia tới tận giờ vẫn không thấy rõ khuôn mặt mà chỉ thấy được môi dưới của anh ta đang nhấm nháp ly cacao nóng hổi trên tay.
“ Chà... thật là thích cái lạnh ở đây mà, cả ngày lười chẳng muốn làm gì! “ – Người thanh niên kia thở ra một ngụm hơi nóng sau đó hắn đặt nhẹ ly cacao xuống dưới bàn thủy tinh – “ cạch! “
Lúc này một gương mặt, gương mặt cực kì thân quen, quen đến lạ... Thu Phong. Là gương mặt của anh. Nhưng? Anh đang ở vũ trụ khác mà?
Người thanh niên mang khuôn mặt của Thu Phong kia ngồi dựa người ra thành ghế, một gương mặt một biểu cảm mà trước đây Thu Phong chưa từng có. Biểu cảm của hắn ta một biểu cảm của sự coi thường, coi thường mọi vật trên thế giới này.
Gương mặt mang nét tự tin trộn lẫn vẻ coi thường thế giới, kẻ mang gương mặt của Thu Phong ấy bắt chéo chân lại với nhau rồi mở miệng nói:
“ Ta!... Làm việc xưa giờ chưa bao giờ không có mục đích. Mỗi việc ta làm, mỗi hành động của ta đều có mục đích của nó. “
Giọng nói cũng mang đặc khuôn giọng nói của Thu Phong vang lên.
Lúc này khi nghe người đó nói gương mặt của Master Speed bỗng nhiên đổ mồ hôi hột. Thấy vậy kẻ mang gương mặt của Thu Phong nói tiếp với giọng điệu tự tin lẫn coi thường ấy.
“ Mà ngươi yên tâm. Có mục đích không có nghĩa ta lợi dụng những kẻ đi theo ta, ta sẽ dùng cái này... “ – Hắn chỉ vào đầu mình – “ Để khiến các ngươi trung thành và cũng để khiến ta bảo vệ được các ngươi. Tất cả những ai theo ta chỉ cần không cãi lời ta đều sống, dù cho ta chết thì kẻ đó vẫn sống... nhưng chỉ cần làm ta cảm thấy mình bị phản bội thôi... dù chỉ một chút... “
“ Xoảng! “
Kẻ mang gương mặt giống Thu Phong kia bỗng đưa chân ra hất ly cacao trên bàn rơi xuống dưới đất.
Một hành động đơn giản nhưng mang theo nhiều ý nghĩa.
Kẻ ấy, một kẻ mang đầu óc xuyên việt, một quả óc của thiên tài, một người từng là quân nhân khiến cả một thế giới kính ngưỡng... chàng thanh niên ấy tên Quốc Phong.
......
“ Thả tao ra... thả tao ra... “
“ Rung~~~~~~ “
Trong một căn phòng nhỏ xíu dw2ngZC bằng thủy tinh. Nơi đó Sonic đang bị nhốt.
Liên tục la hét liên tục rung người để đi xuyên qua tấm kính thủy tinh mỏng lét kia nhưng tuyệt nhiên Sonic không thể nào đi xuyên qua được.
“ Rầm rầm rầm!... “
Tính đến giờ cũng hơn một ngày Sonic cố gắng ra khỏi cái lồng thủy tinh này rồi, nhưng tuyệt nhiên ngoài những tiếng động lớn tỏ vẻ như tấm kính sắp bị vỡ ra thì tuyệt nhiên không có dấu hiệu gì cho thấy cái phòng thủy tinh này bị nứt nẻ.
Chán nản Sonic tựa người vào tường, xong dần dần tuột xuống.
Thằng bé bắt đầu chán nản, cái đầu nó vặt vẹo qua vặt vẹo lại.
“ Thiếu gia... thiếu gia... em còn chưa nói chuyện với anh mà... đây là đâu... tại sao lại bắt tôi... Các người thả tôi ra... “
Lảm nhảm, la hét, điên cuồng.
Hôm nay ngày thứ ba Sonic bị nhốt trong đây không ăn không uống cũng không hề ngủ.
Thằng cu cứ lảm nhảm như thế, cứ lảm nhảm thiếu gia này thiếu gia nọ. Xong cuối cùng nó không chịu được nữa liền ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ nó mơ thấy ai đó đã mở cửa căn phòng bằng thủy tinh ấy, bế nó ra, bế nó đi đâu đó. Xong đặt nó vào một căn phòng ấm áp... nơi đó có người chữa trị hồi phục lại cho nó, trong cơn mơ nó thấy mặt thiếu gia của nó Quốc Phong.
“ Thiếu gia! “
Bất chợt Sonic bật người dậy, bao nhiêu là dây rợ gắn vào người nó bị giật tung ra.
“ Thiếu gia... thiếu gia... “
Không biết mê sảng hay cô ý, bỗng nhiên Sonic bật người dậy chạy khắp phòng tìm tìm tìm thứ gì đó gọi là thiếu gia.
Nó tìm khắp nơi không thấy rồi lại mở cửa ra, phát hiện cửa mở không được nó lại dùng cách rung người để đi xuyên qua... một lần nữa nó không đi xuyên qua được mà lại bị văng trở lại.
“ Cạch...! “
Lúc Sonic vừa bị văng ra thì cánh cửa cùng lúc lại được mở.
Nhìn theo cánh cửa Sonic thấy một bóng hình quen thuộc xuất hiện, một thân hình cao 1 m 80 một thân hình mang trên gương mặt một nụ cười coi khinh vạn vật – Quốc Phong.
Giờ khắc này môi miệng Sonic bắt đầu run lên bần bật, không biết do nhốt lại trong căn phòng kia gây ra tâm lý sợ hãi hay do niềm mong muốn gặp người thân duy nhất của nó trên đời.
“ Thiếu... thiếu... thiếu chủ... “
Bằng với tốc độ nhanh nhất bỗng chốc Sonic lao thẳng vô ôm chầm lấy Quốc Phong.
“ Hu hu hu... thiếu chủ thiếu chủ thiếu chủ... em sợ lắm, sợ sợ lắm... hu hu hu... “
Bị Sonic ôm đến ná thở mà Quốc Phong vẫn không dám đẩy ra bởi vì anh có lỗi, lỗi ở chỗ anh quên bén đi mất cái vụ nhốt Sonic lại trong căn phòng kia. Mà người nhốt cũng không phải anh, anh chỉ kêu Master Speed đem về thôi mà thằng đó lại tống Sonic vào trong phòng nhốt dị năng.
Đến hôm nay anh mới nhớ tới liền hỏi Master Speed, Sonic ở đâu thì mới nhớ ra được. Kể ra thông minh cũng mệt, nhớ nhiều chuyện quan trọng lại quên đi chuyện tầm thường.
“ Rồi rồi... Anh đây... ngoan nào... nín đi! “
Giọng nói ấm ám quen thuộc mang theo chút kiêu ngạo ngày nào đã trở về bên tai Sonic.
Lần trước khi Thu Phong kia nó tưởng là Quốc Phong vừa tỉnh nó liền chưa có dịp gặp nên cũng chưa tiếp xúc chưa biết cảm giác đó như thế nào.
“ sịt sịt... “
Sonic hít sâu vào hơi do nước mũi chảy tè le hết ra ngoài, sau đó nó liền nói:
“ Thiếu chủ... thiếu gia... xin lỗi anh, khi anh tỉnh lại em không gặp được anh mà tới bây giờ em mới gặp được... lúc đó cơ thể em trở nên thanh hoa, tốc độ tiến thêm một bước nữa... ủa...? “
Nói tới đây Sonic cảm thấy mình bị sai sai chỗ nào đó liền dừng lại gõ gõ cái đầu để cố nhớ ra sự việc.
Một lát sau Sonic mới chỉ vào Quốc Phong nói:
“ Ủa? Ủa? Em nhớ là em bị xuyên... “
“ Người em cứu không phải anh... “
Giọng nói chậm rãi đầy vẻ tươi cười của Quốc Phong vang lên.
“ Hả?... Hả?... “
Chỉ một câu nói Sonic như không thể tin vào tai mình.
“ không... không phải anh???? “
Sonic bắt đầu cảm thấy khó hiểu, nó bắt đầu không tin vào mắt mình. Nó bắt đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nó chỉ nhớ là bản thân nó đang chạy thì bị lạc trôi vào thế giới nào đó. Vừa xuất hiện chưa định hình thì bị một kẻ mang sức mạnh như nó mà lại mạnh hơn nó nhanh hơn nó gắp hàng tỉ lần bán hành cho nó.
Nó chỉ biết nó bị lôi tới một nơi nào đó băng giá, rồi bị đánh cho một trận.
Xong bị bắt nhốt... nhốt?
Nhốt?
Nhớ rồi, nó nhớ rồi. Nó bị nhốt trong một căn phòng thủy tinh, cả giấc mơ kia nữa, nó mơ mơ màng màng nhưng lại nhớ rồi, nhớ rõ rồi.
“ Vù... “
Bỗng nhiên Sonic biết mất trước mặt Quốc Phong, sau đó năm giây nó quay trở lại với cái người nhún nhún nhảy nhảy.
Nó bắt đầu nói:
“ Thiếu gia... à không thiếu chủ... thế này là sao? Tại sao em lại ở đây??? Đây là nơi nào, mà người anh nói không phải anh là sao, là sao em không hiểu gì hết vậy? “