Đô Thị Quỷ Vương

Chương 131: Đỡ đòn !




Trong một căn hầm với sức chứa được vài trăm người giờ đây gần như chật ních do con người.

Lúc này đám người Chí Khải mặt mày xanh mét, đầu óc choáng váng do quá sợ hãi. Nhất là thằng cu Cường, nó mới hai mươi tuổi thôi. Dù ra đời đâm chém nhiều nhưng khi gặp đàn anh lớn nó luôn có tâm lý sợ hãi.

Ngoài người của lão Ngũ Tý ra thì trong căn hầm chỉ có năm người, Thu Phong, Chí Khải, Nhật Huy, Cường và một tên khác có gương mặt đại trà không thể đại trà hơn khiến người khác chỉ cần nhìn hắn qua một lần sẽ quên ngay hắn tên Minh Sang.

Chiều cao lẫn sức chiến đấu của từng tên ngoại trừ Thu Phong ra như sau:

+ Cường tên Phan Nhật Cường – Biệt Danh: chưa có – 20 tuổi – Cao 1 m 68 – thân hình ốm.

+ Chí Khải tên thật Trần Chí Khải – biệt Danh: Khải Beo – 28 tuổi – Cao 1 m 70 – thân hình bình thường.

+ Nhật Huy tên thật Lưu Nhật Huy – Biệt Danh: Huy Rùa - 25 tuổi – Cao 1 m 72 – thân hình hơi ốm.

+ Minh Sang tên thật Trần Hữu Minh Sang – Biệt Danh: Sang Lân – 26 tuổi – Cao 1 m 75 – thân hình to mập.

Tính theo sức khỏe khi đánh nhau của một người bình thường:

+ Cường: Đánh một chọi một => thắng. Một đánh hai => thua.

+ Huy: Cùng lúc đánh được ba người.

+ Chí Khải: Cùng lúc đánh được bốn người.

+ Minh Sang: Cùng lúc đánh được bốn người.

Tổng bốn tên đó cộng lại tối đa chỉ đánh thắng được mười hai người, nhưng đó chỉ dựa vô số liệu cụ thể cũng chẳng chính xác mấy khi đánh thực tế.

Nhưng con số mười hai so với con số hai trăm thì nó quá xa vời đi.

Lúc này ngoại trừ Minh Sang cái mặt còn tỉnh bở ra thì ba người Nhật Huy, Chí Khải, Cường đều tái mét.

Kẻ chẳng có chút sợ sệt nào chắc hẳn có mỗi mình Thu Phong.

“ Ông tính dùng số lượng áp đảo tôi sao? “

Giọng khinh miệt của Thu Phong vang lên rơi vào tai Ngũ Tý khiến lão bắt đầu khó chịu.

Lão nói: “ Mày là quân nhân tao không biết mày giỏi tới đâu, nhưng mày nhắm lôi nổi bốn thằng sau lưng mày ra ngoài sao? “

“ Tôi có thể bỏ bọn nó để ra khỏi đây cũng được vậy? “

Thu Phong thản nhiên nói.

Lời nói của anh khiến đám người Chí Khải không biết nói làm sao cho đúng. Bọn hắn đã sai khi lôi Thu Phong vào chuyện này, nhưng ít ra cả tháng qua đối với bọn hắn Thu Phong cũng là anh em vào sinh ra tử dù là Thu Phong toàn cứu bọn hắn.

‘ Cũng phải thôi, mình toàn gây rắc rối cho thằng Phong ‘ Suy nghĩ chung của bốn người Chí Khải, Nhật Huy, Cường và Minh Sang hiện lên trong não họ.

Tuyệt vọng, rắc rối. Thứ duy nhất họ hiểu được khi lôi Thu Phong một con người vốn bình dị trong cuộc sống, đi làm, đi chơi chẳng sinh sự với ai.

Trong suy nghĩ bọn họ Thu Phong là một người để bọn họ hâm mộ, một người giỏi võ, giỏi đánh nhau lại chẳng bao giờ đi sinh sự với ai. Còn bọn hắn thì sao? Mấy tên ăn không ngồi rồi thu tiền nợ tiền bảo kê cho sướng đã rồi đi gây chuyện linh tinh, không lo làm ăn chính đáng.

Trong số bọn hắn ai cũng có gia đình của mình, mẹ già, bà ngoại bà nội... Gia đình của bọn hắn ai cũng cấm bọn hắn chơi với nhau, dù vậy riết cũng thàng quen, chẳng ai muốn con cái mình trở nên xấu xa cả nhưng rồi đâu cũng vào đó không nói được, bất trị.

Nhưng từ khi bọn hắn chơi với Thu Phong thì trong mỗi người Chí Khải, Nhật Huy, Cường, Minh Sang hay bất cứ ai trong nhóm đều có cảm giác ganh tị với Thu Phong. Là vì Thu Phong là một con người quá tốt, luôn luôn chào hỏi người lớn tuổi, thậm chí còn giúp đỡ gia đình bọn hắn làm một số việc vặt như sửa này sửa nọ. Chưa kể gia đình của từng người ai cũng khen Thu Phong lo làm, không đi kiếm chuyện.

Có vài gia đình của mấy tên trong nhóm còn bảo “ Tụi mày chơi với nhau thì chơi, đừng lôi thằng Phong nó đi đánh nhau rồi nó bị gì tội nó. Tụi mày còn có gia đình ở bên nó có một mình, lỡ có chuyện tụi bay có lo cho nó được không? “

Điều đó cũng đủ thấy người già ở khu ổ chuột này quý mến Thu Phong tới cỡ nào.

Đến độ có vài bà cô còn hăm he gạ gả con gái rựu của họ cho Thu Phong nữa cơ. Những lúc như vậy Thu Phong lại khoe ra ảnh của cô người yêu mình là Nhược Y thì tất cả lại tịt ngòi. Họ nghĩ con gái họ đẹp sao? Đúng! Mà không đẹp bằng Nhược Y.

Liên man sang câu chuyện khác đủ rồi. Giờ quay lại vấn đề chính.

Lúc này đám người Chí Khải thôi không quỳ nữa, bởi dù bọn hắn có cầu xin như thế nào chăng nữa thì lão Ngũ Tý chắc chắn vẫn không để bọn hắn lành lặn mà ra khỏi đây. Trước đó chưa phải là chưa có trường hợp này xảy ra.

Đã từng có một nhóm vốn cũng người của Ngũ Tý không biết đã làm sai chuyện gì mà đã ra một điều luật nhóm mười người đó nếu sống sót được để ra khỏi tầng hầm này dưới sự vây quanh của hai trăm người thì tất cả lỗi lầm của bọn họ được bỏ qua.

Cuối cùng mặc dù mười người đó lết được ra khỏi tầng hầm nhưng sau này tất cả mười người đó đều mất đi khả năng đi lại, hoặc bị tật cả đời. Điều đó cho thấy Ngũ Tý là một thằng điên không hơn không kém nhưng có điều hắn lại chịu trách nhiệm nuôi mười người đó cả đời.

Đầu của hắn nghĩ gì, mục đích của hắn là gì chẳng ai biết cả.

“ Tao hỏi tụi mày một câu... Đủ can đảm để ra khỏi đây không? “

Thu Phong quay lưng lại với Ngũ Tý, anh đối diện nói với đám người Chí Khải trước mặt mình.

Dù đã đứng lên đám người Chí Khải vẫn mang theo vẻ sợ sệt run rẩy thấy rõ ngoại trừ Minh Sang.

“ Này! Này... Tao nói mấy thằng bay có nghe không vậy? “

Tức mình Thu Phong bắt đầu lớn tiếng với đám người Chí Khải.

Vốn anh muốn lôi hết đám này ra khỏi đây để cho bọn chúng vì anh mà trung thành không dám phản bội, nói vậy thì hơi quá nhưng cái đó là sau này. Nhưng trước mắt anh phải cứ làm vậy đã, dù sao anh cũng cám ơn lão Ngũ Tý đã làm ra cái trò mèo này để giúp anh bớt được một bước quan trọng.

Khả năng của con người không phải thứ mà có thể tự tin bất cứ lúc nào được, Ngũ Tý chưa chứng kiến được điều đó nhưng hôm nay lão ta sẽ được chứng kiến.

“ Tao hỏi lần nữa có nghe không? “

Thu Phong quát lên một lần nữa.

“ nghe... “

Lúc này mỗi giọng nói nhỏ xíu của Minh Sang là vang lên còn ba tên kia lại im ru không nói gì.

Thể hiện sự tức giận ra ngoài Thu Phong bước tới đạp hẳn một cú vào người Chí Khải.

“ Bụp... Rầm... “

Ăn một đạp đẩy của Thu Phong, Chí Khải văng ra ngã lộn nhào một vòng xuống dưới đất. Chưa dừng lại đó Thu Phong lại bước tiếp đến trước mặt Nhật Huy cho hắn một đấm, rồi lại tới trước mặt thằng Cường cho nó một đấm. Cuối cùng anh tới trước mặt Minh Sang định đưa nắm đấm lên thì lại thấy gương mặt bất kham của nó nhìn chăm chăm vào mắt anh.

Thấy vậy Thu Phong hạ tay xuống thôi không đánh nữa.

“ Ba thằng mày đứng lên đi! “

Thu Phong nhìn ba thằng Chí Khải, Nhược Y, Cường bị anh đánh cho nằm xuống đất không thèm đứng lên. Vừa rồi anh biết lực tay của mình ra sao, nói hẳn ra anh đấm cho văng ra như vậy chứ chẳng tổn thương bao nhiêu cả, vấn đề ba thằng ôn này vẫn nằm lỳ không chịu đứng lên.

“ Ồ, chưa chi lục đục rồi à? “

Giọng nói đầy khinh bỉ của Ngũ Tý vang lên.

Nghe vậy Thu Phong quay sang đá đểu lại:

“ Thế ông có nghĩ mấy thằng này là người của ông không? “

“ Chưa hề... tao không quan tâm đến mấy con kiến! “

“ Ồ, vậy sao? Mấy con kiến đó sẽ có ngày tụ hợp lại để cắn chết ông đấy... “

“ Mày... “ – Ngũ Tý tức giận chỉ ngón tay trỏ vào Thu Phong sau đó lại hét lên “ Đập mấy thằng chó đẻ này một trận cho bố mày đi!!!! “

Lão ta vừa dứt lời hai trăm con người ùa lên trong cái tầng hầm vốn đã chật chột này.

“ Bốp! Bốp! Bốp... “

Liên tục tiếng da thịt va chạm nhau, tiếng gãy xương vang lên.

Không màu mè không hoa mỹ, cứ mỗi một đấm Thu Phong chấm dứt một thằng, cứ một một đạp một thằng không thể đứng lên nhưng dù vậy chỉ mỗi bản thân anh thì không sao nhưng đám người Chí Khải thì có sao.

Quay sang lúc này Thu Phong thấy đám người Chí Khải đã đứng lên nhưng bị đánh lại không hề đánh trả, chỉ ngoại trừ Minh Sang khốn đốn vừa đánh vừa đỡ đòn dùm ba thằng kia.

Thấy cảnh đó ngay lập tức Thu Phong lao tới chỗ bọn chúng mặc cho mấy thằng khác liên tục vụt gậy bóng chày lên người anh.

Có điều cứ mỗi thằng nào nện trúng người anh thì thằng đó cũng nhập viện, đến độ chỉ khoảng cách năm mét từ chỗ Thu Phong đến chỗ bọn Chí Khải mà đám kia chỉ dám dùng gậy quơ quơ bên ngoài không dám tiến sâu hơn.

Có vài thằng không biết vẫn lao lên kết quả là gục.

“ Cong! Cong!... “

Hai gậy sắt nện thẳng vào đầu hai người Chí Khải và thằng Cường đều bị Thu Phong cứng rắng đưa tay ra chặn lại trước mặt họ.

Lúc này ánh mắt của hai người Chí Khải, Cường đều mở to ra vì ngạc nhiên. Bọn hắn chứng kiến cảnh tượng Thu Phong cắn chặt răng, hai tay thì run run lên đỡ đòn cho bọn họ. Giờ khắc này không hiểu tại sao trong lòng bọn họ nổi lên một mùi vị sung sướng.

“ Phong... “ – “ Cong... “

Một âm thanh khác vang lên làm ba người đồng thời quay sang.

Một cảnh tượng máu me xuất hiện. Minh Sang vì đỡ một đòn chí mạng cho Nhật Huy mà ăn hẳn một gây vào đầu lăn ra bất tỉnh.

“ Sang! “

Cả bốn người bọn họ đồng loạt kêu lên, lúc này Nhật Huy cũng đã thức tỉnh. Hắn ta gào lên cướp lấy cây gậy điên cuồng vung vào đám người.

“ A a a a a a a a.... “

“ Lũ chó chết mày dám đánh bạn tao... “

“ Sang! “

“ Ra khỏi đây ngay đi... “

Đến phút giây này cả bốn người Chí Khải, Nhật Huy, Cường và cả Thu Phong đều điên cuồng lao vào đánh nhau.