Ngày hôm sau.
“ Reng reng... “ – Tiếng chuông điện thoại của Thu Phong vang lên.
Thu Phong nhìn vào điện thoại thấy một dãy số lạ gọi đến đồng thời cũng là số nước ngoài.
“ Alo? “ – Thu Phong bắt máy.
“ Cháu là Phong? “
“ Đúng rồi! Xin hỏi... “
“ Bác là ba của Nhược Y đây. Ngày hôm qua cháu hành động lỗ mãng như vậy mà không nghĩ đến hậu quả sao? Cháu có đủ khả năng bảo vệ con gái bác sao? Cháu có biết nó đi với cháu thôi đã là rất nguy hiểm, tại sao cháu lại làm như vậy? “
Đầu dây bên kia tự xưng là ba của Nhược Y, giọng nói tiếng Xích Quỷ không chuẩn của ông ta xả cho Thu Phong một tràng vì tội hôm qua dẫn con gái lão bỏ trốn khỏi đám vệ sĩ.
Đương nhiên Thu Phong nghĩ đến hậu quả sẽ bị ông già nhà Nhược Y gọi đến chất vấn từ lâu rôi. Ngày hôm qua sau khi chạy trốn Thu Phong cuối cùng cũng thực sự hẹn hò với cô nàng.
“ Bác nghĩ cháu không có khả năng bảo vệ một người con gái trên chính mảnh đất của mình sao? “
Giọng nói không mấy kiên nhẫn thốt ra từ miệng Thu Phong.
“ Tất nhiên! Đừng tưởng bác không biết chuyện cháu không thể rời khỏi quân đội, cháu là quân nhân người hiểu tình hình chính trị hai nước hơn ai hết. Tốt nhất cháu không nên dính líu gì với con gái bác nữa, bác không muốn nó chết vì quốc gia đâu. “
“ Rập! “ – Tiếng dập máy “ Tút tút... “
“ Ài... “ – Thu Phong thở dài một tiếng.
Anh biết chứ! Anh biết là bản thân sẽ mang lại nguy hiểm cho Nhược Y chứ. Nhưng rồi sao? Anh thà làm như vậy để Nhược Y được vui chứ anh không muốn thấy cảnh cô đau lòng nữa, hiện tại bây giờ chưa chắc Thu Phong đã có cái gì gọi là yêu với cô nàng nhưng thích thì lại có...
..........
“ Cốc cốc “ – Tiếng gõ cửa vang lên.
“ Cạch! “
Thu Phong mở cửa ra thấy Nhược Y khoác trên mình một bộ váy đen bó sát tôn vinh lên những đường cong xinh đẹp đang đứng trước mặt anh.
“ Em chuẩn bị đi à? “ – Thu Phong hỏi.
Sau đó anh nhìn phía sau Nhược Y đi theo hai vệ sĩ đang kéo vali cho nàng. Ngày hôm qua trốn đi chơi biệt tích đến tận tối khuya, mẹ Thu Phong thì vui mừng, ba anh thì nóng máu nhưng cũng chẳng làm gì được. Hôm nay từ sớm Nhược Y đã bị người nhà ép về nước lại nên cô cũng không thể ở lâu được.
Thấy vậy Thu Phong vòng ra đằng sau Nhược Y nói với hai tên vệ sĩ:
“ Hai anh có thể đưa hành lý ra sân bay trước được không? Nhược Y tôi sẽ chở cô ấy đến sân bay! “
“ Không được thưa thiếu gia! “ Một tên vệ sĩ ngay lập tức đáp lại lời Thu Phong.
“ Lão gia nhà chúng tôi đã dặn không được phép rời mắt khỏi tiểu thư thêm một lần nào nữa. Mong thiếu gia hãy hiểu cho bọn tôi! “ – Tên vệ sĩ khác với vẻ mặt đau khổ cầu xin Thu Phong đừng làm khó bọn hắn.
Thấy vậy anh cũng không đành lòng liền nói:
“ Được rồi, hai anh cất hành lý lên xe chạy sau xe tôi. Tôi sẽ chở Nhược Y đi trước! “ – Nói xong Thu Phong trực tiếp kéo tay Nhược Y lôi nàng đi “ Cạch cạch... “ Tiếng guốc.
Bỗng nhiên thấy Thu Phong kéo Nhược Y đi hai tên vệ sĩ liền vác vali chạy theo hô:
“ Thiếu gia! Thiếu gia... “
............
Trong chiếc Roll Rocye Ghost màu đen của Thu Phong.
Nhược Y ngồi bên cạnh ghế lái phụ với vẻ mặt buồn không thể buồn hơn được, thậm chí chỉ cần chạm nhẹ vào một cái sẽ khiến cô nàng khóc như cha chết ngay lập tức.
Thu Phong đang lái xe quay sang thấy cái vẻ mặt đó của Nhược Y đáng yêu không chịu được. Hết sức anh liền đưa một tay ra ngắt lấy cặp má trắng phúng phính của cô nàng.
Bị người mình thích ngắt má Nhược Y không hề phản đối, ngược lại còn chu đôi môi đỏ mọng nhăn mặt nhìn Thu Phong.
“ Này! Đáng yêu vừa thôi chứ? “ – Thu Phong nhìn hành động của Nhược Y mà tức cười.
“ Đừng ngắt má em như vậy... Đạu! “ – Nhược Y chu cái mỏ tỏ vẻ đáng yêu ra trước mặt Thu Phong.
Không biết nghĩ gì mà anh lại đưa tay lên xoa lấy đầu Nhược Y sau đó nhẹ nhàng nói:
“ Em đừng lo, cứ về nước đi. Anh còn công việc ở bên đây nhiều lắm, mình sẽ liên lạc qua mạng thường xuyên được mà. Đợi khi việc anh ổn định thi thoảng anh sẽ bay sang Hoa Lương với em. Về chuyện của ba em anh sẽ có cách đừng lo lắng quá “
“ Dạ... “ – Nhược Y ngoan ngoãn dạ nhẹ một tiếng.
Coi như có câu nói này của Thu Phong cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Đầu óc Nhược Y cũng đơn là giản lắm, yêu là yêu cô chẳng biết gì cả. Cô chỉ không biết tại sao ba mình lại đi cấm cản hai đứa trong khi từng có hôn ước, cũng chẳng ai nói với cô lý do rõ ràng là vì sao. Đoán già đoán non Nhược Y cũng không thể nào đoán ra được bộ luật ngầm của quân đội Xích Quỷ được.
Tất nhiên Nhược Y cũng không có ý trách móc ba mình, cô nghĩ ông ấy cấm hai người qua lại chắc hẳn cũng có lý do nào đó. Có câu nói ‘ Mọi việc để anh lo ‘ của Thu Phong là cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Cùng lắm khi về nước nếu cảm thấy nhớ anh qua cô sẽ năn nỉ qua thăm anh cho bằng được. Về chuyện mè nheo với ba ba của mình Nhược Y phải nói là số 2 không ai dám số 1 a.
Một chốc sau Thu Phong chạy xe thẳng vào trong sân bay, lúc này hai tên vệ sĩ chạy theo sau cũng đã xách hành lý xuống.
Gia tộc Nhược Y giàu cũng không kém bố già nhà Thu Phong nên cũng có phi cơ riêng dành cho con gái rựu nhà họ. Có máy bay riêng Nhược Y không cần phải làm bất cứ một thủ tục xuất cảnh rườm rà nào cả, cứ việc xách mông lên và đi.
Tiễn Nhược Y tới trước khoang máy bay Thu Phong khẽ kéo Nhược Y lại thơm nhẹ nhàng lên trán cô một cái song nhẹ nhàng nói:
“ Em đừng lo lắng gì nữa... Về nước rồi gọi cho anh! “
“ Dạ... “ – Nhược Y đỏ mặt dạ khẽ một tiếng rồi xoay người bước lên máy bay chào tạm biệt Thu Phong.
Phía dưới các vệ sĩ của Nhược Y cũng cúi đầu chào Thu Phong một lượt rồi mới cùng nhau lên máy bay.
Bên trong Nhược Y nhìn ra cửa sổ thấy hình ảnh Thu Phong vẫy tay chào mình. Cô nhẹ nhàng mỉm cười với anh và thầm nghĩ cuối cùng cô cũng có một cơ hội với anh.
..............
Trên đường về lại dinh thự điện thoại của Thu Phong lại một lần nữa vang lên:
“ Alo, con nghe! “
“ Đưa con bé lên máy bay chưa? “ – Giọng trầm ổn của Nhất Phương vang lên ở đầu dây bên kia.
“ Dạ rồi ba! “
“ Ừ! Xong rồi về qua phòng trà đi va có chuyện cần bàn. “
.................
Trong phòng trà Thu Phong đang ngồi đối diện trực tiếp với ba mình. Thời hạn một tháng anh ở miền Nam cuối cùng cũng kết thúc. Hiện tại anh sẽ phải ngay lập tức đi ra Bắc để bắt đầu công cuộc chiếm đóng địa bàn ngầm ở miền Bắc.
Giờ khắc này sẽ có hai lựa chọn cho Thu Phong. Một là anh nghe theo tất cả sự sắp xếp của Nhất Phương. Một con đường tươi đẹp bông lụa sẽ được trải ra cho anh, anh chỉ có việc dùng thực lực và tiếng nói của đứa con ông trùm miền Nam để đi lên tại đất Bắc. Nhưng như vậy lại quá nguy hiểm vì để lộ thân phận cũng như Thu Phong không thích dựa hơi ông già nhà mình.
Cách thứ hai là anh sẽ đi lên hoàn toàn từ bàn tay trắng. Không địa vị không thế lực, tự gầy dựng cho mình một thế lực để đi lên. Còn đi lên như thế nào là do Thu Phong, cho dù bám víu hay vuốt mông lão đạo nào ở miền Bắc đi nữa cũng không phải là việc Nhất Phương có quyền can thiệp nữa.
Cũng như việc hổ tự bắt con mình đi săn, nó không săn được thì nhịn đói. Ý của Nhất Phương là vậy cũng hợp với ý của Thu Phong.
Tuy nhiên làm xã hộ đen đất Bắc không phải dễ. Ở miền Nam bạn có thể là một đại ca người Bắc nhưng ở miền Bắc đại ca chắc chắn phải là người miền Bắc. Bởi ở Bắc chẳng ai phục người Nam, người Nam cũng vậy nhưng họ lại dễ tính hơn.
Về phần này Thu Phong cũng không lo tại bản thân anh cũng nửa Nam nửa Bắc. Khi ở Bắc chắc hẳn anh sẽ đổi khẩu âm của mình sang giọng Bắc để tránh việc gây thêm phiền toái. Chưa kể khẩu âm Bắc của Thu Phong rất giống với người Hải Căn ( Một thành phố gần với thủ đô).
Hải Căn là một thành phố có tiếng người dân khó tính nhất cả nước cũng như về độ máu mặt của người Hải Căn. Trùm đất Bắc cũng là một người gốc Hải Căn. Dân Hải Căn luôn có máu thiện chiến, dù bản thân phạm tội nhưng gặp cảnh sát đánh luôn cả cảnh sát chẳng sợ bố con nhà thằng nào. Nói hẳn ra là cực kì bố láo. Nhưng ở đâu cũng có người này người kia.
“ Vậy con quyết định tự lực sao? “ – Nhất Phương vừa rít một ngao thuốc vừa nói với Thu Phong.
Nhìn quả mồm đầy khói thuốc mùi xì gà sữa khiến Thu Phong khó chịu do ngửi quá nhiều. Anh phẩy phẩy tay vài cái cho bớt khói rồi nói:
“ Tự lực! Con chỉ cần năm mươi người kia là đủ, tiền thì trong tài khoản của con vẫn còn vẫn có thể làm chút gì đó để nuôi mấy chục miệng người... “
“ Được rồi! Vậy tùy con, có gì không hiểu thì hỏi ba. “ – Nhất Phương vừa dí điếu thuốc cháy dang dở vào gạt tàn vừa nói.
“ Rồi con biết rồi! “ – Thu Phong gật gật cái đầu cho có tỏ vẻ không quan tâm mấy.
Đúng là cảm giác được một người cha vốn tưởng đã chết quan tâm khiến anh thấy không quen một chút nào. Dù cố tỏ ra tự nhiên nhưng anh không biết tại sao anh luôn có cảm giác tất cả người nhà anh đều rất xa lạ tính luôn cả ba anh Nhất Phương trước mắt.
Thấy con trai mình tỏ vẻ không quan tâm Nhất Phương liền nghiến răng trêu chọc:
“ Này thằng bất hiếu! Ba mày ra đời từ khi mười hai tuổi rồi, dám khinh thường ba mày à? “
“ Dạ đâu có... “ – Thu Phong trả lời bâng khuâng rồi chuồn nhanh ra khỏi phòng để cho ông già khỏi kiếm thêm chuyện.