Đô Thị Quỷ Ký

Chương 43: 43: Ám Khí Diệt Quỷ






Lữ Hàn mở Thấu thị ở mức độ mạnh nhất nhằm xem lại câu chuyện đã diễn ra.

Ở đây, con quỷ tìm thấy vương quốc của mình.

Nó là người nông dân được thỏa thích gieo trồng hạt giống trên cánh đồng màu mỡ, nó là người thợ lặn được thỏa thích chìm đắm dưới đại dương ngắm nhìn hàng vạn sinh vật của biển cả trôi nổi xung quanh, nó là đức vua cai trị của những thần dân mệt mỏi và bị ức chế mà không tìm được cách giải tỏa.

Đến một ngày, nó gặp được bệnh nhân nhập viện tên là Hồ Mã Tiết, chính là gã béo đã bị đánh hạ nằm gục trên nền đất.

Hồ Mã Tiết vốn là một đầu bếp.

Có lần y đi bộ trên vỉa hè, bị viên gạch từ một căn nhà đang xây dựng ven đường rớt xuống trúng đầu khiến y phải nhập viện vì chấn thương sọ não.

May mắn là tai nạn chỉ gây ra chấn động não, phương thức điều trị là theo dõi và dùng thuốc điều trị nội khoa chứ không phải phẫu thuật.

Có điều, viên gạch ấy đã gây ra tổn thương nhỏ trong một vùng não của y, đó là vùng não phụ trách khả năng lo lắng.

Từ đó, Hồ Mã Tiết không còn cảm thấy lo lắng gì trong cuộc sống này nữa.

Không rõ hậu quả như vậy là tốt hay xấu, trong một xã hội nặng nề và đầy rẫy những yếu tố gây stress thì mất đi khả năng lo lắng có thể là một món quà, nhưng món quà này lại đi kèm theo rắc rối.

Bởi vì khi tâm lý không còn phải lo lắng gì nữa thì khả năng nam giới trở nên hoạt động mạnh mẽ, bộ phận của y rơi vào trạng thái đòi hỏi phải được làm việc thường xuyên.

Đến một ngày y phải nhập viện tâm thần để điều trị và gặp được Sắc Giới Quỷ.

Cả hai bèo nước gặp nhau, nhưng đã nhanh chóng trở thành tri kỷ.

Con quỷ giúp Hồ Mã Tiết có được sức khỏe phi thường và khả năng dùng xích điêu luyện, nó cũng thao túng khiến Hồ Mã Tiết có được một chân làm đầu bếp trong khu công viên giải trí rộng lớn này.

Dần dà trong vòng hai năm, Hồ Mã Tiết đã bắt được một số lượng không nhỏ các cô gái và giam giữ họ trong Khoa tâm thần, thành lập một hậu cung cho riêng mình.

Y chỉ việc ăn, ngủ và hành hạ hậu cung của hắn.

Những thứ rắc rối còn lại, y để một tay con quỷ lo liệu.

Các hiện tượng dị thường, ám ảnh ma quái khiến bệnh viện không thể tiếp tục hoạt động đều do nó gây ra.


Những khách tham quan nào có dũng cảm bước xuống Khoa tâm thần đều nằm trong tầm kiểm soát của con quỷ.

Thậm chí nó để cả những cô gái bị bắt nhốt ở đây kêu gào với khách tham quan thì cũng chẳng vị khách nào can thiệp, họ chỉ nghĩ đây là chiêu trò của công viên đặt ra để hù dọa du khách.

Những cô gái nào có hành vi vượt quá giới hạn, có khả năng trốn thoát, thì đều bị con quỷ đe dọa, can thiệp tẩy não.

Hàng loạt điều tra của cảnh sát về các cô gái mất tích đều dừng lại ở bên ngoài lớp tường bao của bệnh viện.

Nếu hiếm hoi có điều tra viên nào bước được chân qua cổng bệnh viện thì cũng chỉ dừng lại ở tầng trên cùng là những khoa phòng của bệnh viện bình thường, là nơi vốn mở cửa công khai cho khách du lịch, chứ không thể xuống được tầng hầm vì bị quỷ khí che mắt.

Không có những người với năng lực đặc biệt chuyên điều tra những vụ án linh dị hỗ trợ thì cảnh sát không thể xuyên qua sự kiểm soát của con quỷ mà xuống được Khoa tâm thần.

Thực ra tổ điều tra các vụ án linh dị đã được thành lập trong nội bộ ngành, nhưng phía cảnh sát không liên kết được sự mất tích các cô gái với yếu tố linh dị để điều động sự tham gia của tổ điều tra linh dị này.

Cho đến tận hôm nay, con quỷ cho phép Lữ Hàn, cô gái đang nằm trên băng ca và Tử Đằng xuống đến được khu vực Nhà xác này vì hai cô gái đều rất xinh đẹp.

Nó dự tính sẽ bổ sung hai mỹ nhân này vào hậu cung cho Hồ Mã Tiết bởi sự hành hạ của y với những cô gái giúp con quỷ hấp thu thêm năng lượng ngày càng mạnh.

Tất cả nội dung diễn biến của câu chuyện được Lữ Hàn mở năng lực Thấu thị đọc ra từ con quỷ trước mặt, có điều cách sử dụng như vậy làm tiêu tốn một lượng nguyên thần cực kỳ lớn, lúc này Thấu thị đã dùng tới lượng nguyên thần cuối cùng trong người hắn.

Một người mà nguyên thần đã cạn kiệt thì khi bước ra đường, gặp cơn gió thoảng qua cũng sẽ bị thổi bay chứ đừng nói đến làm bất cứ một việc gì khác.

Con quỷ thấy cái gã đứng trước mặt nó đã cạn kiệt nguyên thần, chỉ còn là một ngọn đèn lay lắt trước gió.

Nó nở một nụ cười, năng lực của nó không phải chiến đấu trực tiếp mà chỉ là thao túng ở hậu trường, tuy vậy một cái búng tay không đến nỗi nó không làm được, chỉ cần một cái búng tay thôi là gã này sẽ tan thành tro bụi.

Tối nay hậu cung của Hồ Mã Tiết sẽ có hai nhân sự mới, nó lại có thêm nguồn cung cấp năng lượng dồi dào.

Nhưng đột nhiên, trước mặt nó dường như có một thứ gì đó vừa bay qua.

Là một bông hoa tuyết màu trắng.

Hoa tuyết vừa bay ngang qua nụ cười của nó.

Nếu con quỷ có nằm mơ, thì trong giấc mơ đó, nó cũng không thể nghĩ tới sẽ nhìn thấy được cảnh băng tuyết.

Vậy mà hoa tuyết giờ đây lại đang rơi trước mặt nó, ở chính thực tại, ngay trong không gian khu Nhà xác này.


Lữ Hàn đã thi triển thức cuối cùng của Tuyệt Tình kiếm pháp, “Lạnh”.

Nhiệt độ đột ngột rớt xuống dưới mức không độ, cả nền đất trải ra một lớp băng trắng lạnh lẽo, không khí bị những lớp lưới băng hàn len lỏi đan vào.

Băng hàn đã lan tới con quỷ, nó kinh hãi muốn biến đi, tránh xa khỏi hiện tượng kỳ dị trước mắt nhưng lại rơi vào vết bánh xe đổ của Lữ Hàn lúc trước, nó kinh ngạc phát hiện ra cả cơ thể đã bị đông cứng, trơ trọi trong băng tuyết lạnh lẽo.

Lữ Hàn lấy từ trong người ra một lá bài thép cuối cùng, mở nắp lọ thủy tinh, nhỏ một giọt nước mắt cực quang lấp lánh, trong suốt, lên lá bài.

Trong đầu hắn chỉ đang nghĩ tới một điều duy nhất: thứ quỷ sắc giới độc ác, thao túng lòng người, phá vỡ đạo đức, hãm hại chúng sinh, không xứng đáng được thanh tẩy, nó chỉ xứng đáng với một con đường duy nhất: Diệt!
Tâm ý của hắn cảm ứng lên nước mắt cực quang, khiến thứ tinh thể kỳ lạ này phát ra thứ ánh sáng vần vụ đỏ rực, cuốn lấy lá bài.

Hắn tập trung một chút nguyên thần ít ỏi cuối cùng còn sót lại vào lá bài thép, vạch ra quỹ đạo bay dự tính cho lá bài, đoạn vung tay, nhắm phía ấn đường của con quỷ phóng đi lá bài đang tỏa ra sát ý đỏ rực.

Không ngờ khi bay đến trước mặt con quỷ, lá bài không chạm vào ấn đường mà chuyển hướng, lao thẳng hướng xuống dưới nền đất.

Con quỷ tuy toàn thân bị đông cứng, nhưng cái bộ phận nam giới to tướng, gân guốc, dài ngoằng của nó vẫn còn đang ngoe nguẩy như một con rắn, chỉa thẳng ra phía trước.

Đây mới là mục tiêu.

Lá bài lao thẳng xuống dưới, vuông góc với con rắn đang ngoe nguẩy, cắt đứt lìa ra ngay từ gốc xuất phát.

Con quỷ ré lên một tiếng kinh hoàng.

Đối với Quỷ Sắc Giới, bộ phận đó là sức mạnh, là nơi tập trung và là nguồn gốc toàn bộ quỷ lực, nay bị cắt đứt, quỷ khí từ trong cơ thể tuôn chảy ra cuồn cuộn qua chỗ vết thương.

Nhưng lá bài vẫn chưa dừng lại ở đó, nó chuyển hướng lần thứ hai, xuyên qua hai chân con quỷ, bay ra sau lưng.

Lá bài chuyển hướng lần thứ ba, lao vút lên không trung.

Khi đạt tới độ cao trên đỉnh đầu của con quỷ, lá bài dừng lại, quay vài vòng trong không trung để tụ lực rồi chuyển hướng lần cuối cùng, từ trên không trung lao thẳng xuống đỉnh đầu, đánh trực tiếp phá nát huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu con quỷ.

Huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu là nơi tập trung nguồn sống của thế gian.

Nguyên khí vừa bị cắt đứt, huyệt Bách Hội lại bị đánh nát, con quỷ trừng mắt, nhìn chăm chăm về phía Lữ Hàn, không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.


Nó chỉ mới vừa nhìn thấy hoa tuyết rơi qua trước mặt ở khoảnh khắc trước, đến khoảnh khắc sau thì cả quỷ thân và quỷ lực đã bị phá vỡ, công phu và năng lượng tích lũy một đời tiêu tan trong phút chốc.

Nó không cam tâm, không muốn chết một cách uổng phí như thế này.

Con quỷ gào lên một tiếng cuối cùng rồi nổ tung, giải phóng toàn bộ chút năng lượng còn sót lại cuối cùng trong cơ thể, bắn về phía Lữ Hàn, muốn đồng quy vu tận.

Trong các loại quỹ đạo của ám khí, đường thẳng là thứ quỹ đạo dễ nhất, đường cong là thứ quỹ đạo khó hơn, đường xoắn ốc là thứ quỹ đạo còn khó hơn nữa, nhưng thứ khó nhất là quỹ đạo đổi hướng.

Lữ Hàn sau khi tung ra sát chiêu cuối cùng vừa rồi thì cạn kiệt nguyên thần, đúng nghĩa đã trở thành một ngọn đèn cạn dầu trước gió, chỉ có thể giơ mình ra hứng chịu thứ năng lượng nổ tung của con quỷ bắn tới.

Sức mạnh cú nổ đồng tận hất văng hắn ra xa, rớt bẹp xuống đất, cả Tử Đằng đang nằm gần đó cũng bị hất văng đập mạnh vào tường, ngất đi.

Băng tuyết biến mất, cả khu Nhà xác trở về không gian âm u như cũ.

Trong tia nhìn lờ mờ còn sót lại của ánh mắt đã chực chờ khép hẳn, Lữ Hàn thấy một bóng người bước xuống cầu thang, một người mặc váy trắng hở vai, tay dài, bó sát đùi, mắt đeo một cái kính râm màu trà, đuôi én.

Ra là cái gã chuyển giới, Ngũ Tiểu Tam.

Hắn mừng thầm trong lòng: “Dù là chuyển giới, nhưng ít nhất với thiên hướng nữ tính, gã sẽ không hãm hại cô gái trên băng ca và Tử Đằng.”
Rồi hắn chìm hẳn vào hôn mê bất tỉnh.

* * *
Một đêm và một ngày trôi qua.

Lữ Hàn chớp mắt vài cái, chầm chậm mở mắt ra nhìn quanh, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái lư nhỏ được đặt trên một cái tủ thấp và nhỏ, loại hay dùng để bên cạnh đầu giường, tỏa khói với hương thơm dịu nhẹ.

Mà đúng là cái lư đặt bên cạnh đầu giường thật, hắn dần dần nhận ra tư thế của mình đang nằm sấp trên một cái giường trải dra trắng, đầu đặt trên gối, hai tay và hai chân dang rộng như hình ảnh người Vitruvius trong bức họa của Leonardo da Vinci.

Giữa bức tường bên cạnh treo bức tranh lớn vẽ cảnh con đường mòn chạy xuyên qua rừng, còn từ trên cao của bức tường bên kia là cái máy lạnh đang thổi hơi xuống, hắn thấy lạnh và nhận ra trên người mình chỉ mặc độc mỗi cái quần trong.

Khung cảnh trong phòng khá lung linh và huyền ảo vì được chiếu sáng bởi những ngọn nến đặt ở các góc phòng và trên bàn uống trà cạnh cửa ra vào ban công.

Hắn quay đầu qua lại hai bên ngó nghiêng một lúc rồi nhận ra mình chỉ có thể quay đầu, còn tay chân thì không thể nhúc nhích mặc dù không có gì trói buộc hay cố định tay chân cả.

Lữ Hàn đã tỉnh táo hơn, cố dùng sức nhỏm dậy nhưng không thể cử động được bất cứ một chút nào dù là tay chân hay thân người.

Hắn cố gắng cúi đầu nhìn xuống về phía chân mình để có cái nhìn toàn cảnh về căn phòng thì bỗng giật thót người, theo hướng đó, cách giường một khoảng ngắn, là một khuôn mặt trắng bệch.

Sau khoảnh khắc hốt hoảng, hắn thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt trắng bệch đó chẳng qua chỉ là một người đang ngồi trên ghế bành, cúi đầu xuống xem điện thoại.

Ánh sáng từ điện thoại hắt lên khiến khuôn mặt người đó nhìn trắng bệch.


Đó là một cô gái, cô gái ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười rất tươi: “Anh tỉnh rồi à?”
“Ối mẹ ơi!” Hắn than thầm trong đầu.

Đây là người mà hắn chẳng muốn gặp tí nào, cũng chính là người mà ký ức hắn đã thấy lần cuối trước khi ngất đi, Ngũ Tiểu Tam.

Tiểu Tam đặt điện thoại xuống bàn, đứng lên, tiến về phía hắn, trên người cô chỉ mặc mỗi đồ nội y.

Lữ Hàn chảy dài một giọt mồ hôi, hắn vốn rất sợ tiếp xúc với những người như Tiểu Tam vì một lẽ đơn giản là không biết phải xưng hô thế nào.

Tiểm Tam nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, hai chân gác chéo lên nhau, cất giọng ngọt ngào: “Anh thấy trong người thế nào?”
“Chẳng thế nào cả, mà sao tôi không nhúc nhích gì được vậy?” Hắn ngọt nhạt hỏi lại.

“Do anh đang bị điểm huyệt, chỉ khi nào khai giải các huyệt đạo thì anh mới cử động trở lại được.” Tiểu Tam nhẹ nhàng giải thích.

Lữ Hàn cảm thấy ngạc nhiên, thủ pháp điểm huyệt vốn chỉ thuộc về trong các truyền thuyết võ thuật thì nay lại hiện ra thực tế ngoài đời, và chính mình là người được trải nghiệm.

“Ai là người điểm huyệt vậy?” Hắn hỏi với vẻ tò mò.

“Còn ai vào đây nữa!” Tiểu Tam vừa đáp vừa đặt một ngón tay vuốt dọc theo cột sống lưng hắn.

Một cơn ớn lạnh kèm theo sợ hãi chạy dọc trên lưng theo ngón tay của cô, hắn hoảng hốt kêu lên: “Này, khoan đã, cô…”
Hắn ngập ngừng khi suy nghĩ từ ngữ xưng hô, rồi quyết định rằng trong thời khắc này, tốt nhất là không nên chọc giận đối phương.

Nếu một gã đã phẫu thuật chuyển giới thì chắc hẳn sẽ muốn bản thân mình được đối xử như là phụ nữ, nghĩ thế hắn chuyển giọng nhẹ nhàng: “Cô giải huyệt cho tôi được không?”
“Ngay bây giờ thì chưa được.” Tiểu Tam vừa trả lời ỡm ờ, vừa dừng ngón tay lại trên lưng hắn, day ngón tay thành từng vòng tròn nhẹ nhàng.

“Thế khi nào thì mới được?” Hắn cố gắng thăm dò.

Tiểu Tam không đáp mà nhấc tay lên, thu về đặt tay trên đầu gối, ngắm nghía một lát rồi buông câu nhận xét: “Nhìn anh cũng được quá chứ nhỉ!”
Hắn bị câu này dọa cho chết khiếp, vội vàng lặp lại câu hỏi nhưng vẫn cố giữ giọng nhẹ nhàng:
“Này, Tiểu Tam à, có thể nói cho tôi biết, khi nào thì cô giải huyệt cho tôi được không?”
“Anh hỏi nhiều quá đấy.” Tiểu Tam nói, rồi đứng lên đi về phía bàn uống trà.

Trên bàn, đặt sẵn một chai Hennessy với dáng vẻ vô cùng sang trọng.

Tiểu Tam mở nắp chai rượu, rót một ít ra cái ly cạnh bên, rồi bưng cái ly quay lại giường, ngồi xuống chỗ cũ.

Hắn thấy trong lòng như có lửa đốt, mồ hôi bắt đầu rịn ra khi nhận thấy dường như Tiểu Tam đang rất thưởng thức khung cảnh này.

Hắn hoàn toàn không muốn nghĩ đến những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tiếp tục dùng chất giọng nhẹ nhàng, xen lẫn chút ngọt ngào, như kiểu nam giới vẫn hay dùng để dụ dỗ các cô gái: “Tiểu Tam à, tôi biết là cô…” Hắn cố rặn ra ba chữ, “…Cô rất đẹp! Nhưng có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.”