Đô Thị Quỷ Ký

Chương 36: 36: Viễn Cổ Thần Long






Sau đó thì cảnh sát, lực lượng cứu hộ và nhân viên y tế xuất hiện trong đường hầm để tiếp nhận và xử lý.

Điều thành công nhất của cuộc truy bắt là giải cứu được đứa bé và giữ được tính mạng của thủ phạm giao cho pháp luật xét xử.

Mãi đến gần sáng mới hoàn thành hết các quy trình và thủ tục, Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn rải bước ra khỏi sân đồn cảnh sát.

Đến bên ngoài cổng, Thủy Mộng Trung bắt tay Lữ Hàn: “Cảm ơn anh!”
Lữ Hàn khách sáo đáp lại, rồi chỉ về một phía: “Có người đang đợi anh.”
Thủy Mộng Trung nhìn theo về hướng tay chỉ, nơi đó một bóng hình mờ ảo rất quen thuộc đang đứng nhìn về phía hai người, hắn vội rảo bước chạy tới, nhưng cứ tới gần thêm một chút là bóng hình kia lại rời xa đi một chút.

Hắn cứ thế chạy theo, chạy theo mãi.

Chạy mãi đến bờ sông, sát chân cầu Ly Thủy thì bóng hình kia dừng lại, quay mặt nhìn ra mặt sông trải dài man mác, Thủy Mộng Trung chạy tới, dừng lại sau lưng cô, gọi nhỏ: “Em?”
Cô gái vẫn đứng yên không nói.

Hắn đứng yên nhìn cô không biết phải nói gì tiếp, sau cùng thở dài, nói ra ba chữ: “Anh… rất tiếc!”
Cô gái bật khóc, khóc rất nhiều, đôi vai run lên bần bật, còn hắn thì lòng đau như cắt, bước tới đặt tay lên vai cô vỗ về nhưng chỉ hụt hẫng vào hư không.

Hai người mới hôm qua vẫn còn đang vui vẻ, tay người này chạm vào chân người kia, qua đến hôm nay, tay người kia đã không còn chạm được vào vai người này.

Âm dương cách biệt, hai ngã đôi đường, từ nay những lời hứa hẹn đều trở nên vô nghĩa, những nụ cười không còn ai đón nhận, những ánh mắt không có ai đáp lại, chỉ mỗi tiếng thở dài là quanh quẩn cùng nhau.

Thủy Mộng Trung cũng bật khóc, nước mắt trào ra trên da mặt, hắn nghẹn ngào, cất giọng nức nở, gọi cô một lần nữa: “Em?”
Cô quay lại, nhìn hắn, khuôn mặt của cả hai đều giàn giụa nước mắt.

Cô đưa tay lau nước mắt cho hắn nhưng giọt nước lăn xuyên qua tay cô rớt xuống, hắn đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng kết quả cũng không khá hơn, nước mắt của cô lăn xuyên qua tay hắn.

Bóng tối xung quanh mờ dần, không gian bắt đầu bừng sáng.

Bình minh đã tới rồi?
Không! Không giống! Ánh nắng mặt trời không có màu như thế này, cũng không đột ngột chiếu sáng như thế.

Hắn ngước lên nhìn trời, đột ngột kinh ngạc há hốc miệng.

Là cực quang?
Hình ảnh giống như hiện tượng cực quang, không rõ từ đâu, bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời, là những dải sáng màu xanh tím hồng nhiều sắc thái hiện ra lung linh kỳ ảo.


Hắn cảm giác như mình bị hoa mắt, bởi thứ ánh sáng huyền diệu đó đang từ từ hạ thấp dần, thấp dần, sau cùng chiếu ra một luồng sáng nhỏ thẳng xuống chỗ bọn họ đang đứng.

Thân thể cô gái bắt đầu tỏa ra màu sắc xanh tím hồng như màu của cực quang, những giọt nước mắt của cô cũng phát sáng, tỏa ra màu vàng ánh kim lấp lánh.

Những giọt nước mắt này từ dưới đất và trên người cô bay chậm rãi ngược lên, gom vào với nhau từ từ, cuối cùng hình thành hai khối cầu tròn, mỗi khối có kích cỡ của một viên bi to, tỏa ánh kim long lanh.

Cả hai ngạc nhiên ngước nhìn trời, trong không gian từ đâu vọng ra một thứ tiếng ầm ì như tiếng thở của một sinh vật khổng lồ cực đại.

Âm thanh lúc trầm lúc bỗng, nghe như tiếng thì thào của giọng nói, lại nghe như tiếng cựa mình lúc ngủ say.

Luồng sáng đang vây lấy hai người bắt đầu rút lên cao lại, có điều nó nhấc bổng cô gái lên theo, Thủy Mộng Trung hốt hoảng nhảy lên chụp lấy tay cô nhưng tất nhiên chỉ là chụp vào hư ảo.

Toàn thân cô giờ đây tỏa ra ngũ sắc, hương thơm từ đâu xuất hiện ngát cả một vùng.

Cô như hiểu ra điều gì, nét mặt trở nên vô ưu vô lo, bình thản tươi tắn, phúc khí tràn ngập cả người.

Cô vẫy tay chào hắn, mở miệng thì thầm với hắn hai chữ “Bảo trọng!” trước khi bay cao lên hẳn.

Càng ngày cô càng lên cao, hòa mình vào ánh sáng cực quang rồi biến mất.

Ánh cực quang chuyển động mãnh liệt, quẫy mạnh một cái chấn động đến tận đường chân trời, rồi biến mất.

Khi tất cả ánh sáng đã vụt tắt, không gian âm u trở lại, từ rất xa, tia nắng mặt trời đầu tiên bắt đầu le lói.

Thủy Mộng Trung dụi mắt, lắc lắc đầu, mình vừa rồi là nằm mơ hay gặp ảo giác gì vậy?
Lữ Hàn từ phía sau bước đến bên cạnh, đứng song song với hắn, cũng đang ngơ ngẩn ngước nhìn trời.

Thủy Mộng Trung nhìn qua, cất tiếng hỏi: “Vừa rồi…là…?”
Lữ Hàn gật đầu: “Anh không nhìn lầm đâu, tôi cũng thấy y chang như vậy.

Đó là gì vậy nhỉ?”
“Không lẽ cả hai chúng ta đều cùng gặp một loại ảo giác?” Thủy Mộng Trung lẩm bẩm.

“Thứ này là minh chứng vừa rồi không phải ảo giác.” Vừa nói Lữ Hàn vừa cúi xuống nhặt lên hai khối sáng lóng lánh ánh kim đang nằm trên nền đất, đưa một khối qua cho Thủy Mộng Trung.

Cả hai cầm khối sáng trong lòng bàn tay mình, vân vê qua lại, khối sáng này rất lạ, vừa như hữu hình lại vừa như vô hình, không phải là vật chất của thế gian.

Đến khi trời đã sáng rõ mà hai khối cầu vẫn giữ nguyên tính chất như vậy, cả hai mới cùng đồng ý với nhau chuyện họ vừa trải qua là thật.


Lữ Hàn trao khối cầu mình đang cầm cho Thủy Mộng Trung nhưng Thủy Mộng Trung lắc đầu: “Tôi nghĩ việc hai chúng ta đứng ở đây cùng với sự xuất hiện của hai khối cầu này không phải là ngẫu nhiên, tôi cho rằng… Số phận dường như đã sắp xếp cho chúng ta mỗi người một khối.”
Lữ Hàn ngẫm nghĩ, thấy lời của Thủy Mộng Trung là hợp lý nên y theo lời, mỗi người giữ một quả.

Cách đó rất xa, trên núi Hồng Thanh, một vị Hòa thượng ngước nhìn trời, lẩm bẩm: “Chúc Long, vị thần mặt người mình rắn, thân dài hàng dặm, được ghi chép trong Sơn Hải Kinh, nay tự dưng lại xuất hiện, là ngài muốn đưa vị thần tiên nào trở lại về cõi trời, hay là muốn độ hóa nhân duyên cho người sẽ gánh trọng trách rất lớn đây?”
* * *
Buổi sáng thứ bảy.

Lữ Hàn đứng ngây ngốc trước cổng chào to lớn, hoành tráng của Công viên giải trí kinh dị dành cho người lớn.

Tuy là công viên chủ đề kinh dị, nhưng bên trong là một khu phức hợp vô cùng rộng lớn, gồm rất nhiều các khu vực và hạng mục vừa riêng lẻ, vừa kết nối với nhau: nhà hàng, khách sạn, sòng bài, trung tâm mua sắm, khu vui chơi, công viên chủ đề khác… Còn chủ đề kinh dị nằm riêng ở một khu vực rộng lớn cuối cùng.

Lý do hắn phải ở đây là vì bị Tử Đằng bắt đền cái váy mà hắn đã làm rách trong cái cửa hàng mang tên Sơn Trang.

Cô bắt hắn phải dẫn cô đi công viên này một ngày để vừa vui chơi vừa mua lại cho cô một cái váy khác.

Khổ thân, mất một ngày cuối tuần dự kiến sẽ rất là tốn kém mà chỉ đổi lại được một cái cành hoa nhỏ xíu.

Hắn lôi cành hoa ra khỏi túi áo, khều khều nó mấy cái.

Cành hoa ngóc đầu lên, co rút mấy bông hoa ở đầu cành, chăm chú hướng về phía Lữ Hàn, nhìn như kiểu nó đang chau mày, chất vấn hắn “Có việc gì không?”
Mãi không thấy hắn nói gì, cành hoa lại chui vào trong túi áo, co mình ngủ tiếp.

Một cô gái đi ngang thấy cảnh đó, tưởng hắn làm trò ảo thuật đường phố hay xem trên mạng nên giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Hắn gật đầu, mỉm cười đáp lại, nghĩ thầm sau này nếu thất nghiệp, đem cái cành hoa này ra đường kiếm đồ ăn chắc cũng không đến nỗi chết đói.

Cho hắn đợi mỏi mòn rồi Tử Đằng cũng xuất hiện, cô mặc một cái váy ngắn màu xanh lung linh, nổi bật hẳn giữa dòng người qua lại, hắn trố mắt nhìn cô tới gần, cả người như hóa đá.

Tử Đằng bước đến, huơ huơ tay trước mặt hắn: “Này, anh sao vậy? Sao đứng đơ ra thế?”
Lữ Hắn lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh: “Không biết sao, mỗi lần gặp cô, tôi cứ như bị mê hoặc kiểu gì ấy.”
Tử Đằng che miệng cười khúc khích: “Tôi cũng không cố ý làm vậy, chắc là do thừa hưởng đặc tính từ mẹ thôi.”
Hắn quay người cùng cô bước qua cổng chào, vừa đi vừa hỏi: “Mẹ cô là người thế nào vậy?”
“Mẹ tôi là hoa tinh, tự nhiên đã có tính mê hoặc, nhưng khách quan mà nói, thực ra một bông hoa bình thường cũng đã có thể khiến người ta say đắm rồi, chứ chưa kể là hoa tinh nữa.”
“Nói vậy, cô đã thừa hưởng đặc tính từ mẹ, thì cha của cô sẽ là…”
Tử Đằng gật đầu: “Phải, là xà tinh, hai chị em tôi mỗi người thừa hưởng một đặc tính riêng từ cha mẹ, tôi là từ mẹ còn Nguyệt tỷ tỷ là từ cha.”

“Xà tinh!” Hắn lẩm bẩm, nhớ lại mấy lần Nguyệt Nhi hiện ra chân thân trông rất uy nghi chấn động, “Cha của hai chị em cô chắc trông nghiêm trang, oai phong lẫm liệt lắm nhỉ?”
Tử Đằng lại che miệng cười: “Hi, ngược lại đấy, ông rất vui tính, còn mẹ tôi mới là người nghiêm túc, bà nhướn mắt một cái thôi là cha tôi sợ chết khiếp rồi.”
Vừa đi vừa trò chuyện, hai người họ tới một trung tâm mua sắm đồ sộ trong công viên, lướt qua vách kính sang trọng của một loạt các cửa hàng thời trang nổi tiếng nằm ở mặt tiền trung tâm, Tử Đằng hỏi Lữ Hàn: “Anh có biết nhiều về thời trang không?”
Hắn lắc đầu: “Nhiều đã là nói quá rồi, một chút tôi còn không biết ấy chứ.”
Lúc này, bọn họ đang đi qua trước một cửa hàng Louis Vuitton, Tử Đằng giới thiệu cho hắn: “Đây là nhãn hiệu tối thượng trong làng thời trang Pháp, người sáng lập ra nhãn hiệu này là một thợ chế tác những cái rương tinh xảo và xa hoa nhất.”
Bước qua bên cạnh là cửa hàng của Chanel được đặc trưng bởi hai chữ C lồng đấu lưng vào nhau, cô lại thuyết minh: “Dòng nước hoa No.5 của Chanel là một biểu tượng của ngành nước hoa thế giới.

Tương truyền, chuyên gia chế tác nước hoa khi trình bày vài mẫu thử nghiệm nước hoa được đánh số để phân biệt thì bà Coco Chanel đã chọn mẫu số 5, rồi dùng con số 5 này đặt tên luôn cho sản phẩm.

Ở thời điểm hiện tại, nước hoa Chanel No.5 không phải chỉ có một loại mà có tới năm loại khác nhau cho người dùng lựa chọn theo thị hiếu của mình.”
Tiếp đến là một cửa hàng của Gucci, Tử Đằng kể: “Gucci là thương hiệu thời trang đến từ Ý, có logo là hai chữ G đấu bụng vào nhau, ngược với kiểu đấu lưng của Chanel vừa rồi.

Ở thời kỳ hậu thế chiến thứ hai, Gucci đã cho ra đời sản phẩm túi xách với tay cầm bằng tre (Bamboo Bag) mà cho đến tận thời điểm hiện nay của xã hội hiện đại, triết lý sản phẩm thân thiện với môi trường này vẫn luôn đang dẫn đầu.”
Lữ Hàn há miệng nghe Tử Đằng giới thiệu hết nhãn hàng thời trang này đến nhãn hàng thời trang khác, cảm thấy vô cùng thú vị, không ngờ lịch sử của những hãng thời trang mà hắn chẳng bao giờ chú tâm đến lại có những thứ hay ho đến thế.

Hai người đi dạo một vòng qua mấy tầng lầu mà Tử Đằng vẫn chưa lựa được cái váy nào ưng ý, vừa hay đi ngang qua một cửa hàng Myla, thương hiệu đồ nội y vô cùng đắt đỏ, cô dừng lại, suy nghĩ: “Có lẽ tôi đổi ý rồi, thay vì chọn váy thì tôi sẽ chọn một bộ ở đây vậy.”
Hắn liếc xem thử giá một bộ nội y thêu ren sát khung kính phía ngoài của cửa hàng đã muốn lắc đầu, một bộ này thôi đã bằng một phần ba tháng lương của hắn rồi.

“Đưa thẻ tín dụng của anh đây.” Tử Đằng nói như ra lệnh.

Lữ Hàn đành lôi ví ra, đưa thẻ tín dụng cho cô mà trong lòng như muốn khóc thành tiếng.

“Anh đi đâu một lúc đi, tôi chọn đồ hơi lâu.” Nói rồi, Tử Đằng bước vào trong.

Cô vào trong rồi, hắn đành lững thững bước ra xung quanh, tới trước một bảng chỉ dẫn các loại cửa hàng ở từng tầng, hắn thấy ở tầng trệt có một quán cafe Highland nên vào thang máy bấm xuống tầng trệt.

Trong quán khá đông người, nhưng may mắn vẫn còn sót lại một bàn cuối cùng bằng kính tì vào một cột trụ, cột này có hình dáng kỳ lạ, được thiết kế tạo thành hình thang chứ không phải là tròn hay vuông như thông thường.

Hắn ngắm nghía thực đơn rồi quyết định mua một ly thanh đào, loại trà đang thịnh hành này dường như chỉ ngon khi cắn vào miếng đào mũm mĩm, ngoài miếng đào ra thì ly trà không còn gì đặc biệt khác.

Lát sau, hắn bưng ly trà tới bàn, ngồi xuống, múc ra miếng đào đưa vào miệng cắn một miếng.

Vừa cắn ngập xuống miếng đào mũm mĩm ứa nước ra, từ đâu xuất hiện một cô gái hiện ra trước mặt.

Cô gái cất tiếng hỏi: “Tôi ngồi chung với nhé? Trong đây hết bàn rồi.”
Lữ Hàn ngẩng lên nhìn.

Cô gái mặc một cái váy trắng lộ vai, tay dài, thân váy ôm sát người, dài tới gần đầu gối.

Mắt đeo một cái kính râm đuôi én màu trà sang trọng.

Tóc dài quá vai, uốn quăn nhẹ phần ngọn tóc.

Một cô gái ngon lành như vậy khiến hắn suýt chút nữa thì rớt miếng đào ra khỏi miệng.


Nhưng may mắn là hắn kịp ngậm miệng, giữ cho cái chất dịch chứa một ít men tiêu hóa kia không nhỏ xuống giọt nào, hắn đưa tay ra hiệu kiểu như “Mời ngồi!” với bộ dạng như bắt chước phong thái của một bậc chính nhân quân tử.

Cô gái ngồi xuống, bắt chéo chân này lên chân kia.

Khoảnh khắc mà hai chân bắt chéo qua nhau đó, mặt bàn bằng kính không che khuất được khoảng trống lập lờ mờ ảo giữa hai chân cô khiến hắn muốn phun miếng đào trong miệng ra lần nữa.

Mồ hôi rịn ra trên trán, hắn vừa mới đưa ống tay áo lên lau qua thì nghe giọng cô gái gọi: “Này?”
Hắn vẫn ngậm miếng đào trong miệng, ngạc nhiên hỏi lại: “Hả, cô gọi tôi à?”
“Phải, tôi gọi anh đấy.” Cô gái gật đầu.

“Có chuyện gì không?”
“Tôi muốn hỏi anh một câu.” Cô gái ra chiều bí ẩn.

“Được, cô hỏi đi.”
Cô gái hạ người tới một chút, thì thầm: “Anh có muốn ngủ với tôi không?”
Sặc! Lần này thì miếng đào chính thức bị phun ra, trở về nơi xuất phát, rớt vào trong ly trà trước mặt.

Hắn ngạc nhiên suy nghĩ, nguyên nhân gì sẽ khiến một cô gái chủ động đưa ra câu hỏi vừa rồi nhỉ?
“Điều kiện của cô là gì vậy?” Hắn thăm dò.

“Đơn giản lắm, chỉ cần chơi với tôi một ván bài, nếu anh thắng, tôi sẽ ngủ với anh.” Cô gái đáp với một nụ cười đầy dụ hoặc.

“Đồng ý.” Nghe tới điều kiện là chơi bài thì hắn đáp ngay lập tức không cần suy nghĩ.

“Anh không hỏi nếu thua thì sẽ như thế nào à?” Cô gái nghiêng nhẹ đầu hỏi lại.

“Với cái phần thưởng lúc thắng đó thì những thứ khác không còn quan trọng nữa, cách chơi như thế nào?”
Khóe mắt cô gái thoáng một nét ngạc nhiên rất nhanh: “Ok, tôi có ba lá bài.” Cô gái vừa nói vừa đặt ba lá bài nằm úp mặt lên bàn, “Cả ba lá là ba quân Át khác nhau, anh chỉ vào một quân bất kỳ mà anh muốn rồi đoán xem đó là quân Át nào.

Nếu anh nói sai quân bài đang úp sấp là gì thì anh thắng, nếu anh nói đúng quân bài đang úp sấp là gì thì tôi thắng.”
“Cô có nhầm lẫn gì không vậy?” Hắn không hiểu.

Lạ thật! Nếu đoán đúng thì mới khó, chứ nếu chỉ tùy tiện đoán một quân bài đang úp sấp là quân nào trong bốn con Át thì đoán sai là rất dễ dàng.

Điều kiện chơi như vậy thật ngon ăn quá, chẳng khác nào cô gái dâng một miếng mỡ ngon tới trước miệng mèo.

“Không, tôi không lầm đâu.

Anh đoán sai thì anh thắng, anh đoán đúng thì tôi thắng, luật chơi chắc chắn như thế, anh có muốn chơi không?” Cô gái vừa nói vừa đổi tư thế chéo chân, chân này đặt ngược lên lại chân kia, như muốn mời mọc một ván bài quá dễ để thắng, lại được một phần thưởng ngon đến thế này.