Liễu Y Y và Lý Diễm Phương nói chuyện rất nhỏ tiếng, người bên cạnh không thể nghe thấy.
Nhưng Hoàng Thiếu Tài kia từ lúc bước vào cửa, mắt đã không rời Liễu Y Y một phút, có thể thấy gã ta thích Y Y đến mức nào.
Nhưng khi nhìn thấy Tôn Hàn, gã lại có vẻ không vui.
Người đàn ông này khiến gã cảm thấy bị đe dọa!
Tôn Hàn ăn vận chỉn chu, các đường nét trên gương mặt vừa tinh xảo lại vừa có chút cương nghị.
Kiểu đàn ông như vậy chính là đối tượng được các người đẹp vây quanh.
Lẽ nào đây chính là đối thủ của gã?
"Cậu ta là ai vậy?", Hoàng Thiếu Tài hỏi với vẻ không vui.
Tiết Kiến Quốc cũng không hiểu rõ đầu đuôi, chỉ bâng quơ đáp: "Chỉ là một người bạn của Y Y, chỉ cần cậu chủ Hoàng thích Y Y là được rồi, không cần quan tâm đến cậu ta!"
"Nhưng cậu chủ Hoàng cũng chớ quên việc cậu đã đồng ý với tôi đấy!"
Hoàng Thiếu Tài lập tức đồng ý: "Lần này ông không lừa tôi, cô cháu gái này của ông đúng là không tệ, xinh đẹp lại còn rất biết cách ăn mặc.
Yên tâm, chỉ cần mối quan hệ này được xác lập thì lô hàng tồn trong xưởng rượu của ông, tôi không chỉ giúp xử lý sạch mà còn đảm bảo ông sẽ kiếm được một món hời!"
"Vậy phải cảm ơn cậu chủ Hoàng rồi, rất cảm ơn cậu!"
Đồ ăn đã được dọn lên, mọi người ngồi xung quanh bàn ăn.
Trên bàn có một bình rượu Mao Đài do Tiết Kiến Quốc mang tới.
"Tiểu Tôn, có biết uống rượu không?"
Tiết Kiến Quốc vừa mở miệng đã gọi Tôn Hàn là "Tiểu Tôn", có điều dù hỏi như vậy nhưng ông ta rất hy vọng Tôn Hàn sẽ đáp rằng mình không biết uống.
Bình rượu Mao Đài này là do ông ta đặc biệt mang tới để thết đãi Hoàng Thiếu Tài, tốn không ít tâm sức.
Thế nên để những người râu ria xung quanh uống thì ông ta đau lòng chết mất.
Tiểu Tôn!
Liễu Y Y bất giác cau mày, lo rằng Tôn Hàn sẽ không vui.
Những người khác có thể không biết nhưng cô thì hiểu rõ Tôn Hàn là người không nên chọc vào.
Nếu thực sự khiến anh không vui thì hôm nay chắc chắn có kẻ đen đủi rồi!
Nhưng may mắn là vẻ mặt Tôn Hàn không có gì thay đổi, anh đáp: "Biết uống một chút, nếu cậu Ba đã cao hứng thì xin mạn phép uống cùng cậu Ba vài chén".
Ách!
Mặt vợ chồng Tiết Kiến Quốc và Hoàng Thiếu Tài đều biến sắc.
Nụ cười đầy vẻ hài lòng của Hoàng Thiếu Tài ban nãy thoáng chốc đông cứng lại, khó chịu nhìn Tiết Kiến Quốc như thể đang chờ một lời giải thích.
Chẳng phải ông nói người đàn ông này không có quan hệ gì với Liễu Y Y hay sao!
Đã gọi hai tiếng "cậu Ba" rồi mà gọi là không có quan hệ gì sao?
"Tiểu Tôn, cậu đừng tùy tiện gọi bừa như vậy, tôi đâu phải cậu Ba của cậu!", Tiết Kiến Quốc vội vã nói.
"Giờ chưa phải nhưng rất nhanh rồi sẽ phải thôi", Tôn Hàn mỉm cười nhìn Liễu Y Y, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, như thể trong mắt anh chỉ có mình Liễu Y Y.
"Cháu và Y Y đã chuẩn bị xem ngày kết hôn rồi.
Đợi chọn được ngày tốt chắc chắn sẽ báo với cậu Ba, mợ Ba ngay lập tức!"
"Cho nên, cháu gọi hai tiếng cậu Ba cũng hợp lý mà!"
Liễu Y Y nghe Tôn Hàn nói vậy thì mặt đỏ lên, nhưng người ngoài nhìn vào thì lại cho rằng đây là biểu hiện của sự ngại ngùng xấu hổ.
Lúc này, mặt Hoàng Thiếu Tài đã sa sầm lại.
Khó khăn lắm mới để mắt tới một người phụ nữ, vậy mà cô ấy lại sắp kết hôn với người khác!
Vậy Tiết Kiến Quốc kia gọi gã đến làm cái thá gì? Để thành trò cười hay sao?
"Chị, chị có ý gì vậy? Không nể mặt cậu chủ Hoàng đúng không? Em đã hỏi chị rõ ràng, chị nói Y Y chưa có bạn trai! Giờ lại đưa một gã đàn ông đã có con đến đây làm loạn là có ý gì?"
Đột nhiên, Lý Diễm Phương đập bàn, giận dữ chất vấn Tiết Lan.
Trong đôi mắt Tôn Hàn thoáng chút lạnh lẽo, có điều Tiết Lan chưa nói gì thì anh cũng không tiện lên tiếng.
Tiết Lan cười vẻ khó xử đáp: "Em dâu, em đừng hiểu lầm.
Nếu không phải hôm nay Tôn Hàn đến tận đây thì người làm mẹ như chị cũng không biết con gái mình đã có bạn trai!"
"Cậu chủ Hoàng, thực ngại quá, việc này là hiểu lầm!"
Hiểu lầm?
Tiết Kiến Quốc sao có thể chấp nhận đây là hiểu lầm?
Tiết Kiến Quốc đang kinh doanh một xưởng rượu nhỏ, chủ yếu chỉ buôn bán những loại rượu trắng rẻ tiền, kiếm không được bao nhiêu.
Ông ta vô cùng thèm khát những loại rượu cao cấp lãi được hàng trăm tệ một bình.
Năm nay cảm thấy thời cơ đã chín muồi nên ông ta mới mạnh dạn cho công nhân của mình đóng gói một loại rượu cao cấp giá hơn trăm tệ.
Sau khi được vài nhà phân phối đồng ý bán thì mới chưng cất số lượng lớn.
Nhưng trong lúc ông ta còn đang đắc ý thì loại rượu đó lại không thuyết phục được thị trường.
Mấy triệu chai không bán được!
Xưởng rượu nhỏ của ông ta trong chớp mắt đã đứng bên bờ vực phá sản.
Vì lẽ đó nên Tiết Kiến Quốc mới tìm Hoàng Thiếu Tài xin giúp đỡ, nhưng Hoàng Thiếu Tài lại ra điều kiện, đòi lấy con gái Tiết Ngọc của ông ta.
Hoàng Thiếu Tài là loại người gì thì Tiết Kiến Quốc quá hiểu.
Gã lấy mấy đời vợ, nhưng không người vợ nào chịu được sự ngược đãi của hắn nên đều ly hôn.
Cho con gái mình lấy loại người như vậy thì chẳng khác nào đẩy nó vào hố lửa!
Thế nên, Tiết Kiến Quốc mới nghĩ đến Liễu Y Y, muốn cô làm con tốt thế mạng cho Tiết Ngọc.
Ai ngờ, dù Hoàng Thiếu Tài đã ưng nhưng việc lại không thành!
Đến lúc đó, đừng nói là giúp đỡ, Hoàng Thiếu Tài không tìm cách xử lý ông ta đã là nhân từ lắm rồi!
Xưởng rượu đóng cửa đã đành, nhưng Tiết Kiến Quốc còn phải còng lưng gánh nợ!
Như vậy Tiết Kiến Quốc có thể chấp nhận được sự hiểu lầm này chắc?
"Chị à, em không đồng ý!", Tiết Kiến Quốc đột nhiên quát lên: "Tôn Hàn có con gái, chắc chắn cũng đã từng ly hôn.
Sao Y Y có thể kết hôn với một người đã ly hôn, lại còn có một đứa con ghẻ được cơ chứ?"
"Còn cậu chủ Hoàng có gia sản hàng chục triệu tệ, là một mối hôn sự tốt cho Y Y! Việc này chị nhất định phải nghe em!"
Nghe xong, Tôn Hàn nén cơn giận, hỏi: "Ông nói ai là đứa con ghẻ?"
"Nói con gái cậu đấy, sao nào? Tự đi mà nuôi con mình, đừng có lừa gạt Y Y! Y Y còn trẻ nên không biết tốt xấu, nhưng người lớn như chúng tôi rất sáng suốt!"
"Họ Tôn kia tôi nói cho cậu biết, cút ngay cho tôi! Nhà này không chào đón cậu!"
Việc ngày hôm nay nếu làm không tốt thì Tiết Kiến Quốc sẽ tán gia bại sản nên đương nhiên ông ta không thể cho phép bất cứ ai làm hỏng việc.
Thấy Tôn Hàn sắp sửa nổi cơn thịnh nộ, Liễu Y Y vội vã nhìn anh lắc đầu.
Nếu đi đến kết cục cá chết lưới rách thì mẹ cô nhất định sẽ rất đau lòng.
Cậu Hai của cô chết yểu, mẹ cô Tiết Lan cũng chỉ còn lại duy nhất một đứa em trai Tiết Kiến Quốc này, tình cảm chị em đương nhiên không phải dạng thường.
Cho nên, cho dù Tiết Kiến Quốc trước nay đối xử với bà không ra gì nhưng Tiết Lan đều không hề oán trách một câu.
"Cậu Ba, con thích ai, muốn kết hôn với ai là việc của con, không liên quan đến cậu! Nếu cậu còn can dự vào một cách vô lý như vậy thì mời cậu về cho!", Liễu Y Y thẳng thắn từ chối.
"Ôi, con nói gì vậy hả? Liễu Y Y con đúng là cõng rắn cắn gà nhà, không biết phân biệt tốt xấu! Cũng không chịu nghĩ lại xem, cậu ta đã từng ly hôn, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì".
"Người lớn như chúng ta hiểu sự đời hơn con nhiều, có loại người nào mà chúng ta chưa từng gặp cơ chứ? Tôn Hàn này chỉ được cái mã, nhưng bản chất là kẻ xấu xa, không phải đối tượng phù hợp với con!"
"Chị à, chị nói nó đi, giờ lời người lớn nó cũng không chịu nghe!"
Lý Diễm Phương nói giọng the thé, lại còn định đem Tiết Lan ra đe dọa Y Y.
Bà ta biết rõ Tiết Lan có bệnh nên Liễu Y Y chắc chắn không dám làm trái ý vì sợ mẹ mình giận quá lại ảnh hưởng đến sức khỏe.
Chỉ cần Tiết Lan đứng về phía vợ chồng bà ta thì Liễu Y Y sẽ không thể nào phản kháng được.
Tiết Lan kẹt ở giữa, cảm thấy vô cùng khó xử.
Nhưng việc bà khách sáo với vợ chồng em trai không có nghĩa bà là người không có chính kiến, cũng không phải không nhận ra đâu mới là đối tượng phù hợp với con gái mình.
Cậu chủ Hoàng này vừa nhìn đã biết không phải người tử tế gì.
Những chuyện khác chưa bàn nhưng có tiền có của mà ngoài ba mươi tuổi vẫn độc thân thì chắc chắn là có vấn đề chứ không hề hào nhoáng như vẻ bề ngoài.
Ngược lại, Tôn Hàn kia kể từ khi bước vào đã khiến bà cảm thấy đây là một người rất thật thà.
Hơn nữa, lại còn đem tới rất nhiều quà tặng, chứng tỏ gia cảnh cũng không phải bần hàn.
"Con cái lớn rồi, người làm mẹ như chị cũng không tiện can thiệp.
Chỉ cần là Y Y quyết định thì chị sẽ ủng hộ".
Tiết Lan nói vậy là đã thể hiện rõ ràng thái độ.
"Chị à, sao chị có thể như vậy?", Tiết Kiến Quốc ruột gan nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, đột nhiên Hoàng Thiếu Tài lên tiếng:
"Tôn Hàn, cậu ra giá đi.
Bao nhiêu tiền thì cậu chịu rời xa Y Y?".