[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 43: Trò Chơi Nhân Tính






Tạ Viễn cười nhạt, nhìn Tôn Hàn một lượt, dường như chẳng hề lo lắng chuyện Tôn Hàn sẽ từ chối.

Hắn ta gặp nhiều mấy dạng công tử bột này rồi, tên nào tên nấy nhìn vào thì cũng ra gì đấy, chỉ là đến khi gặp chút chuyện thì sợ rúm người.

Tạ Viễn giải thích cặn kẽ: “Anh Tôn, tôi thấy anh cũng là công tử nhà giàu, tôi có để ý anh chạy Mercedes-Benz S-Class tới đây, giá lăn bánh chắc cỡ khoảng hai triệu tệ, chắc anh không thiếu chút tiền này đâu nhỉ”.

“Còn về Liễu Y Y, anh không cần gạt tôi, anh chỉ chơi bời với cô ta mà thôi, đã lâu thế, chắc cô ta có mùi vị như nào anh cũng đã chơi ngán rồi nhỉ”.

“Chi bằng anh cứ thuận gió đẩy thuyền, tặng cô ta cho tôi đi!”
Chỉ cần Tôn Hàn vứt bỏ Liễu Y Y, còn Tạ Viễn hắn ta có số tiền hai triệu tệ trong tay sẽ dễ dàng có được cô ta.

Bộ dạng này của hắn ta cũng chẳng để ý gì là hàng qua tay lần hai hay lần ba.

Tạ Viễn đang đắc ý hả hê hoàn toàn không để ý tới luồng khí nóng quanh người Tôn Hàn đang bốc lên ngùn ngụt.

“Anh Tôn, tôi biết hai triệu tệ không phải con số nhỏ, anh cũng chẳng dễ dàng gì khi chìa tay xin tiền người nhà, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ có cách, đúng không…”
Binh!
Tạ Viễn vừa hưng phấn nói chuyện, trong đầu cũng tưởng tượng đến tương lai tươi đẹp.

Có hai triệu tệ trong tay, hắn ta sẽ trở thành cá chép hoá rồng.

Đáng tiếc thay, trong lúc không để ý, nắm đấm của Tôn Hàn giáng thẳng vào mặt hắn ta khiến hắn ta sưng to một cục.


“Con mẹ nó chứ…”
Tạ Viễn lập tức nổi giận, mắng chửi, nhưng còn chưa nói được nửa câu, một nắm đấm khác lại giáng xuống.

Tô Hàn liên tục đấm vào mặt Tạ Viễn, sau đó mới thỏa mãn mà thu tay lại, chậm rãi xoáy cổ tay.

Còn mặt Tạ Viễn đã sưng lên mấy cục xanh tím.

“Họ Tôn kia, tao, tao báo cảnh sát bắt mày!”
Cả người Tạ Viễn tê dại đi, hắn ta không ngờ rằng Tôn Hàn dám động tay động chân.

Tôn Hàn châm một điếu thuốc, vẻ mặt vẫn luôn bình thản.

“Còn nhớ tôi từng nói với anh, đừng có để ý đến Liễu Y Y thế mà anh lại không tin”.

“Anh cho rằng, vài cái mánh khoé cỏn con kia có thể uy hiếp tôi sao? Tạ Viễn, loại người như anh không bao giờ tin rằng trên thế giới này có những kẻ anh không thể động tới được đâu”.

“Có điều…”
Tôi Hàn hơi ngừng lại: “Không biết người bán thuốc lậu có nói cho anh biết, di chứng sau khi dùng thuốc nghiêm trọng đến mức nào không.

Một người bình thường dùng nó cũng có thể phát sinh rất nhiều di chứng.

Nếu mẹ anh dùng, không chừng bà ấy sẽ mất cả mạng”.

“Thế này đi.

Tôi đưa anh một triệu được chứ?”
Tạ Viễn cứ nghĩ rằng Tôn Hàn không có ý định trả tiền, nhưng không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại xoay chuyển.

Một triệu à!
Cũng không ít!
“Được, vậy thì một triệu! Chỉ cần mày đưa tao một triệu, tao sẽ không truy cứu chuyện mày hại bọn tao nữa!”
Đối với Tạ Viễn, vài ngàn tệ cũng là món tiền lớn chứ đừng nói một triệu tệ.

Còn Liễu Y Y, Tạ Viễn đã bị đánh ra nông nỗi này rồi, hắn ta thực không dám có ý đồ gì nữa.

Tôn Hàn rút từ trong túi ra một tấm séc, viết lên đó con số một triệu tệ rồi ném cho Tạ Viễn.

“Tự đi lấy.

Đúng rồi, nếu mẹ anh đang nguy kịch vậy có thể tìm tôi cứu mạng, đương nhiên là phải trả phí”.

Sau khi nói xong, Tôn Hàn lập tức rời khỏi hành lang nhà vệ sinh.

Đợi Liễu Y Y thăm bà Vương xong đi ra, chỉ thấy mỗi Tôn Hàn, không thấy Tạ Viễn đâu.


Cô cảm thấy có chút kỳ lạ: “Tạ Viễn đi đâu rồi?”
“Chắc tới ngân hàng rồi, chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi thôi”, Tôn Hàn cười nhạt.

“Đến ngân hàng? Chuyện được giải quyết rồi?”
Liễu Y Y không hiểu chuyện gì, bà Vương vẫn còn chưa qua cơn nguy kịch kìa.

“Vừa đi vừa nói!”
Tôn Hàn cùng Liễu Y Y đi xuống tầng dưới, rời khỏi bệnh viện, trên đường đi, Tôn Hàn kể chuyện mình đưa cho Tạ Viễn một triệu.

Nhưng không kể về việc mình đập Tạ Viễn một trận.

Liễu Y Y có phần cứng ngắc: “Một triệu tệ.

anh cứ thế đưa hắn ta sao?”
Cho dù Tôn Hàn có khiến bà Vương mắc bệnh nặng đi chăng nữa cũng đâu nhất thiết phải đưa một triệu.

“Thật ra có thể không cần đưa, hắn ta cũng không ép được anh.

Có điều, anh muốn chơi một trò!”, Tôn Hàn nói một câu đầy ẩn ý.

“Trò gì?”, Liễu Y Y càng mông lung hơn.

“Trò chơi nhân tính”.

Tôn Hàn không nói thêm lời thừa thãi nào.

Dù sao, đến cuối cùng, vài ngày sau Tạ Viễn sẽ tìm đến anh đều cầu xin mà thôi.

Đưa Liễu Y Y đến trước cửa nhà, Tôn Hàn không có ý định tới công ty, anh lên tiếng: “Hôm nay anh có chút chuyện, không tới công ty nữa.

Tầm ba giờ chiều anh qua đón em, sau đó đi đón Đồng Đồng”.

“Bây giờ em không cần làm bất kỳ điều gì cả, ngồi đợi chuẩn bị hợp tác với quốc tế Phong Hoả là được”.

Theo lý mà nói, Tôn Hàn muốn làm gì cũng không liên quan tới Liễu Y Y.

Nhưng Liễu Y Y vẫn tò mò hỏi một câu: “Anh có chuyện gì à?”
“Ly hôn!”
Liễu Y Y: “…”

Đúng là chuyện ly hôn.

Dù sao thì nên có một cái kết cho mối quan hệ giữa Tôn Hàn và Lâm Mỹ Quyên.

Sau khi lái xe đi, Tôn Hàn hẹn Lâm Mỹ Quyên đến một quán trà.


Gặp lại nhau, vẻ mặt của hai người đều không thoải mái.

“Gọi cô tới đây hôm nay là để bàn về chuyện ly hôn.

Tôi đã chuẩn bị xong đơn ly dị rồi, cô xem qua đi”.

Tôn Hàn chẳng thèm hỏi han lấy một câu, đưa thẳng đơn ly dị cho Lâm Mỹ Quyên.

Lâm Mỹ Quyên nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt rối bời, thấy nội dung trên tờ đơn, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

“Tôn Hàn, anh không thấy mình quá đáng sao?”
Tôn Hàn biết Lâm Mỹ Quyên đang muốn nói gì, điều khoản cuối cùng trên tờ đơn ly dị.

Lạnh lùng đáp: “Tôi thấy điều khoản cuối cùng không có gì quá đáng cả”.

“Chúng ta ly hôn, theo đúng lý, tài sản sẽ do thanh tra viên tới kiểm kê, những thứ thuộc về tôi, tôi có quyền lấy lại.

Đương nhiên, những hậu quả mà cô làm đầu tư trong mấy năm qua thất bại, tôi cũng sẽ gánh vác”.

“Vậy nên, tôi cũng sẽ gánh toàn bộ nợ nần!”
Lâm Mỹ Quyên chỉ không đồng ý với điều khoản cuối cùng.

Tôn Hàn muốn mời thanh tra tới kiểm kê toàn bộ tài sản công ty, làm theo pháp luật hiện hành.

Tài sản trước khi kết hôn của hai người đều là của Tôn Hàn, cho dù một khoản nợ, Tôn Hàn cũng phải lấy.

Nếu làm thế, Lâm Mỹ Quyên sẽ chẳng có gì trong tay.

Sao cô ta có thể đồng ý chứ!?
Lâm Mỹ Quyên quả quyết nói: “Tôi không đồng ý!”
Tôn Hàn cười nhạt: “Lâm Mỹ Quyên, có lý do gì mà cô không đồng ý? Tôi muốn nghe xem!”
Lâm Mỹ Quyên bị thái độ thờ ơ của Tôn Hàn làm cho tức giận, đột nhiên hung hăng xé nát tờ đơn ly dị.

Hùng hồn nói: “Tôi nói cho anh biết, Tôn Hàn, mấy năm qua anh ngồi tù, công ty đã sớm không còn nữa, anh chẳng còn một đồng một cắc nào đâu! Hiện giờ, công ty kiến trúc Phong Quyên là của tôi và Đường Minh Phong!”
“Người cần cuốn gói rời đi là anh, không phải tôi!”
Tôn Hàn thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lâm Mỹ Quyên: "Tôi tưởng mình tha cho cô một lần, cô cũng tỉnh ngộ được đôi phần, là tôi nghĩ quá nhiều rồi, chó sao có thể không ăn phân được chứ?”.