Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 7: Chương 7






Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 7: Trở về (1)..

Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm

Vũ Ngôn đương nhiên cũng không biết để mà lo lắng về vấn đề này. Giờ trong lòng hắn chỉ có một mong muốn, đó là được lao thẳng về nhà. Trong thế giới võ hiệp do tổ sư và Ma tôn xây dựng nên, ở đó hắn gần như đã quên mình là một người sống trong một xã hội hiện đại, trong một thời đại của công nghệ cao. Và chắc chắn rằng dù là ai đi chăng nữa nếu rơi vào tình cảnh như hắn cũng đều có cảm giác như vậy. Nhưng hắn dù sao cũng là một chiến sĩ đã được trải qua huấn luyện nghiêm khắc nên đã rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu. Thân võ công thần kỳ này hắn cũng chỉ xem hơn là một kỹ năng hạng nhất, giống với kỹ năng bác đấu tay không trong đặc chiến, và không có gì đáng để khoe cả.

Tẩm liệm di hài của sư tổ và Ma tôn, dùng nội lực tạo hai cái huyệt lớn hai thước bên hồ rồi an táng cho hai vị tiền bối. Hai tấm mộc bài kia được hắn mang tới làm mộ bia cho hai người, sau đó cung kính dập đầu trước mộ phần của cả hai. Hai vị tiền bối được an táng ở trong khu đào nguyên này, một nơi vĩnh viễn không người ngoài quấy rầy, có lẽ đây là kết cục tốt nhất của hai người họ.

Thu thập di vật của Vân môn với Ma môn xong, tất cả cất vào trong chiếc túi bằng tơ tằm đựng dạ minh châu của Ma tôn, Vũ Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi cả đời hắn cũng khó thể quên rồi lại quay gót bước về trước. Đi chưa được mấy bước thì hắn bỗng nhớ tới sau khi xuất động thì giải thích như thế nào đây. Suy nghĩ một lúc, Vũ Ngôn hắn lại trở về lấy dạ minh châu trên đỉnh động xuống cho vào túi.

Vũ Ngôn đi về trước, chỉ phút chốc hắn đã thấy được lối ra của huyệt động. Sơn động này nằm giữa lòng núi, lối thoát nhô ra vách đá chừng hai mươi cm, dưới là một vách núi đen dựng đứng sâu không thấy đáy. Động khẩu này cách đỉnh núi có ba bốn mươi mét.

Sắc trời đã tối. Vũ Ngôn vươn đầu ra nhìn, chỉ thấy ở chính giữa đỉnh núi với động khẩu có một gốc cây già lâu năm tán lá sum xuê. Cũng không biết năm đó sư tổ với sư phụ Ma tôn làm cách nào tìm được cái thạch động này. Cao nhân làm việc quả nhiên bí hiểm không giống người thường.

Vũ Ngôn vốn định từ động khẩu bám vào các mỏm đá leo lên nhưng mà thạch bích này rất dốc nên thực sự cũng không mấy chắc chắn. Phía dưới là vách núi đen sâu không thấy đáy, ngã xuống chỉ có nước chết tới mức xương cốt cũng chẳng còn mà thôi. Vũ Ngôn tự hỏi rồi nghĩ lấy thạch động này để thể nghiệm thân pháp khinh công của bản thân, mượn lực của cái cây cổ thụ kia hẳn là có thể. Đối với việc công lực bản thân đã tới trình độ nào thì ngay cả Vũ Ngôn hắn cũng không thế xác định một cách chuẩn xác. Song, lấy biểu hiện trong thạch động mà xem thì hai mươi mét hắn không phải là vấn đề.

Vũ Ngôn hạ quyết tâm, nội lực toàn thân lưu chuyển, chân nhẹ nhàng điểm xuống, thân hình bay lên như đám mây lành đang bồng bềnh trôi, nhẹ nhàng đáp xuống cây cổ thụ kia nhưng cũng không dừng lại lâu mà chân lại tiếp tục điểm xuống, rồi như một sợi bông bay đáp xuống đỉnh núi. Vũ Ngôn nhìn xuống vách núi đen mà lau mồ hôi lạnh trên trán. Trong lòng nói:
"Ai ya, khinh công kiểu này thật đúng là kích thích."

Rồi sau đó hắn nằm trên mặt đất mà thở. Kỳ thật với nội lực bây giờ của Vũ Ngôn, chút khoảng cách ấy đối với hắn không phải là vấn đề, nhưng do lần đầu sử dụng nên tinh thần hắn vô cùng khẩn trương, dẫn tới cảm giác kích thích như vậy.

Nằm một lúc trên mặt đất, cảm thụ gió đêm man mát, ngẫm lại tao ngộ gặp được trong động hắn thấy, dù vừa mới trải qua nhưng đó dường như những cái đó lại rất xa xôi. Vũ Ngôn rốt cục cũng đã có cảm giác được tái thế làm người.

" A....A....", rống lớn mấy tiếng, lại vỗ vài vỗ lên mặt đất, cảm nhận mặt đất rắn chắc khiến cho hắn có cảm giác như được sống lại.

Xác định phương hướng, xác định tọa độ, Vũ Ngôn biết mình đã sớm lệch khỏi con đường rút lui dự tính. Bây giờ cách tuyến biên giới khoảng năm km. Song, dù có đi vào trong đường biên giới quốc gia nhưng đó cũng là rừng rậm nguyên thủy mênh mông bát ngát, và phải đi hơn mười km nữa mới có trạm kiểm tra biên cảnh thứ nhất.


Vận khí của Vũ Ngôn hắn cũng không tồi, vừa bước vào đường biên giới thì chợt nghe bên tai truyền đến âm thanh: "Soạt! Soạt". Lúc này, công lực của hắn đại tiến, sáu giác quan càng trở nên minh mẫn, âm thanh này đại khái cách mình khoảng mấy trăm mét, và là âm thanh tạo thành do dẫm lên lá rụng. Số người không ít, bét nhất cũng khoảng hai mươi người. Vũ Ngôn biết đó chính là đội tuần tra biên giới. Trong lòng vô cùng kích động, và cái cảm giác khi thấy người thân khiến hắn không hề ẩn núp nữa mà bước nhanh đến chỗ đội tuần tra.

- Người nào?
Phía đối diện lập tức truyền đến một câu hỏi, đồng thời cùng với đó là âm thanh ma sát của những bộ phận trong súng.

Nghe thấy tiếng súng ma sát quen thuộc ấy, Vũ Ngôn rốt cục cũng không thể kiếm chế được kích động, kêu lớn:
- Đội trưởng, đừng nổ súng. Là tôi!

Vừa hô xong, Vũ Ngôn liền ý thức được, chết bỏ mẹ, không đúng rồi, nhầm từ!

Đầu lĩnh của đối phương cũng rất hài hước, tiếp lời:
- Là tiểu tử ngươi à!

Vũ Ngôn đã trông thấy rõ, đầu lĩnh kia chính là một thiếu úy liền cười ha ha muốn đến gần. Thiếu úy đó nghiêm mặt:
- Mời xác nhận thân phận!

Vũ Ngôn bắn ra một hàng số và chữ cái hỗn loạn. Thiếu úy đó thông qua vô tuyến điện liên hệ với trạm kiểm soát bên kia rồi tiếp tục báo những con số, sau khi nhận được mệnh lệnh, hắn lại hỏi:
- Khẩu lệnh!

Hốc mắt Vũ Ngôn hơi chút hồng hồng, nhớ tới Hầu Tử và Tiểu Lý Tử, chậm rãi nói:
- Liệp Ưng về tổ!

Thiếu úy sải bước lên trước, nhanh nắm chặt tay Vũ Ngôn:
- Thủ trưởng, chúng tôi đã tìm được anh. Bốn phân đội chúng tôi đã tuần tra ở biên giới này đã bảy ngày rồi.

Thiếu úy nhìn dáng vẻ thư sinh yếu ớt của Vũ Ngôn, cũng không biết thân phận thực sự của hắn nên đành phải xưng một tiếng thủ trưởng, cũng không biết có nên cúi chào hay không, nên mới bước lên cầm tay Vũ Ngôn hắn.

Mũi Vũ Ngôn có chút chua chua:
- Cám ơn, cám ơn những người anh em.


Thiếu úy đang định nói thì thấy Vũ Ngôn xoay người nhìn về phía rừng cây rậm rạp mênh mông đằng xa, trong hốc mắt hình như có nước mắt, miệng khẽ nói:
- Nơi đây, những chiến hữu thân thiết của chúng ta đã an nghỉ.

- Nghiêm —— Chào!
Thiếu úy cùng các chiến sĩ đứng một cách trang nghiêm như Vũ Ngôn rồi chào theo đúng quân lễ.

Quay về trạm kiểm soát biên phòng, Vũ Ngôn đã không còn sự kích động khi được về nhà nữa, dọc đường đi hắn chỉ có trầm mặc. Còn thiếu úy tên là Vương Cương kia khi nhìn vị thủ trưởng trẻ tuổi này cũng không dám nhiều lời. Vũ Ngôn thấy không khí quá trầm lắng, biết do mình tạo ra nên cười cười với Vương Cương:
- Người anh em, anh đến trạm kiểm tra biên giới này bao lâu rồi?

- Hai năm rồi. Vừa tốt nghiệp xong là tới đây!
Vương Cương còn lớn hơn Vũ Ngôn vào tuổi, chừng khoảng hai mươi tư, hai mươi năm gì đó.

- Ồ, là anh tự nguyện tới sao?
Vũ Ngôn biết hoàn cảnh sống tại những trạm gác ở biên cảnh rất gian khổ nên cực ít người cam tâm tình nguyện tới đây.

Vương Cương cười cười nói:
- Lúc mới bắt đầu thì không phải tự nguyện. Khi đó tôi mới vừa tốt nghiệp xong, tâm cao tận mây xanh nên sau khi nhận lệnh điều đến đây cũng từng có cảm xúc muốn chống đối. Sau đến trung đội thấy hoàn cảnh ở đây cũng không tệ lắm, có núi có nước, có hoa có cỏ, còn có rau xanh, thực phẩm tự nhiên nên dần dần thành quen, sau đó lại không muốn rời khỏi nơi đây nữa.

Vũ Ngôn nghe thấy trong lời nói đó có sự cay đắng nên cười vỗ vỗ vai hắn rồi không nói chuyện nữa. Có lẽ cả đời hắn sẽ hiến dâng ở nơi đây, nhưng làm một người lính, bất cứ ai cũng không có quyền lựa chọn.

Trở lại trạm kiểm tra biên giới, thiếu úy cầm điện thoại:
- Trung đoàn phải không? Tôi là lính của một trạm, xin kết nối với phân khu của tỉnh.

- Phân khu tỉnh phải không? Xin kết nối với quân khu thủ đô ——

Xoay ngưới nói với Vũ Ngôn:
- Thủ trưởng, đã kết nối được với quân khu thủ đô.

Vũ Ngôn nhận điện thoại:

- Xin được chuyển tới nội tuyến 82951——

Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hùng hậu của một người:
- Tôi là Tăng Thiên Nguyên!

Vũ Ngôn nuốt nước miếng, kêu một tiếng:
- Tăng Đại ——

Tăng Thiên Nguyên ở đầu dây bên kia lập tức nhảy lên như bị kim châm vào mông:
- Vũ Ngôn, là tiểu tử nhà chú sao? Tiểu tử nhà chú còn ha ha ha-------

Vũ Ngôn kiềm chế nỗi kích động trong lòng:
- Tăng Đại, em ha ha ha——

Tăng Thiên Nguyên cầm điện thoại đi tới đi lui trong phòng, bắt đầu nói không đầu không đuôi:
- Anh biết mà, anh biết mà, tiểu tử chú nhất định có thể trở về mà. Con mẹ nó, thằng nào cũng không lấy được mạng tiểu sư đệ của tao. Chú chờ, anh lập tức phái chú đi đón trực thăng, không phải, không phải, anh lập tức phái trực thăng đi đón chú.

Vũ Ngôn nghe lời nói của Tăng Thiên Nguyên mà tự đáy lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Tăng Thiên Nguyên trong điện thoại còn nói thêm:
- Anh lập tức gọi điện cho phân khu tỉnh Vân Bắc, bảo bọn chúng mang đồ ăn ngon tới cho chú. À, ba giờ sau bảo bọn họ tự mình đưa chú tới khu Số 2. Nghe hiểu không?

- Hiểu——
Vũ Ngôn lớn tiếng đáp nhưng Tăng Thiên Nguyên đã sớm gác máy rồi. Vũ Ngôn bảo Vương Cương kiếm cho mình một cái ba lô hành quân rồi cất Thúy Ngọc Mặc trúc và những bảo bối ở trong động vào đó. Vương Cương tìm cho Vũ Ngôn một bộ quân phục để thay, đúng lúc đó hắn liền nhận được lệnh của trung đoàn, yêu cầu bằng cách nhanh nhất, cũng như an toàn nhất đưa Vũ Ngôn tới hội họp với thủ trưởng phân khu Vân Bắc.

Sau khi đưa Vũ Ngôn đến nơi cần đến, thiếu úy chuẩn bị lái xe trở về, trước khi lên xe hắn quay đầu lại nhìn Vũ Ngôn như muốn nói đó nhưng lại không dám. Vũ Ngôn mỉm cười nói:
- Có vấn đề gì sao?

Vương Cương đỏ mặt nhẹ giọng hỏi:
- Thủ trưởng, anh có phải là cái này này không?

Hai bàn tay chấp lại, khua khua vài động tác giống như một hùng ưng đang bay liệng.

Vũ Ngôn gật gật đầu. Vương Cương hưng phấn tới mức đỏ bừng mặt rồi khom mình chào nói:
- Cám ơn thủ trưởng! Thủ trưởng, các anh là kiêu ngạo của những người lính chúng ta!

Vũ Ngôn đáp lại một lễ, nhìn thấy Vương Cương đang vô cùng hưng phấn lái chiếc jeep phóng đi với tốc độ còn nhanh hơn của trực thăng trên đầu.


Vũ Ngôn vừa tới khu Số 2 thì cũng là lúc, trên bầu trời tiếng trực thăng gần rú đáp xuống. Máy bay mới vừa chấm đất, một thân ảnh khôi ngô vội vã nhảy xuống. Vũ Ngôn cũng chạy tới, hai chân khép lại định giơ tay chào thì bả vai đã bị bắt lấy rồi một quả đấm rất mạnh của Tăng Thiên Nguyên nện trúng ngực hắn:
- Con mẹ nó, tiểu tử nhà chú không cam lòng xa lão tử nên đã trở lại rồi.

Vũ Ngôn bỉu môi nói:
- Tăng Đại, cái chỗ quỷ quái đó không có mỹ nữ, lại không có rượu Mao Đài, mỗi ngày chỉ có muỗi làm bạn nên en nghĩ không bằng trở về nhận quả đấm của anh cũng được.

- Số 1 ——
Số 9 ở phía sau Tăng Đại đi lên bắt lấy cánh tay Vũ Ngôn, rồi lại nhảy lên, trong mắt đầy lệ. Mập Đầu Đà bên này cũng cho bả vai Vũ Ngôn một quyền rồi trộm lau khóe mắt.

Tư lệnh phân khu tỉnh Vân Bắc ở phía sau Vũ Ngôn nói:
- Lão Tăng à, anh hùng của chúng ta đã đưa đến an toàn cho lão rồi. Theo chỉ thị của lão đã hầu hạ anh hùng chu đáo, ăn ngon uống ngon, chỉ thiếu mỗi việc cho tắm sữa thôi.

Tăng Đại trừng mắt:
- Có mỗi chuyện tắm sữa mà lão Lý ông cũng tiếc rẻ. Khi nào tới thủ đô, rượu Mao Đài của lão Tăng tôi sẽ có phần của ông.

Số 9 đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi:
- Số 1, anh ngâm sữa thật à. Da của anh

Mập Đầu Đà cũng cả kinh kêu lên:
- Số 1, mày thật xinh đẹp đó —

Vũ Ngôn cười khổ, nhưng dù thế nào cũng không thể kể cho bọn họ việc mình ăn chí bảo của thiên địa có tác dụng phạt cân tẩy tủy trong truyền thuyết được nên chỉ đành phải nói giỡn:
- Mấy ngày này tôi gặp một mỹ nữ xà, hàng ngày vào buối tối nó lại căng da với cả đắp dưa leo cho tôi. Đúng là một cuộc sống như thần tiên!

Số 9 không chịu buông tha đang định chen tiếp vào thì thấy sắc mặt Vũ Ngôn đột nhiên trở nên âm u, rồi hắn lại đi đến trước mặt Tăng Đại nói:
- Tăng Đại, Hầu Tử nó —

Tăng Đại phất phất tay:
- Trở về nói sau!

Vũ Ngôn biết hắn không muồn người khác biết chuyện của Liệp Ưng. Số 9 và Mập Đầu Đà thấy chỉ có một mình Vũ Ngôn trở về nên cũng hiểu rằng Hầu Tử đã hy sinh. Vẻ mặt bọn họ cũng trở nên ngưng trọng.

- Tăng Đại, em không thể đưa Hầu Tử trở về —
Trực thăng vừa rời khỏi mặt đất, đôi mắt Vũ Ngôn đã hồng lên nói.