Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 35: Chương 35






Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 35: Dị năng giả (3)..

Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm


Đồng chí Hùng binh đang tiếp tục nói chuyện với người mới sống sót từ trong kiếp nạn trở về, Lục Phong:
- Sao hả, mùi vị ngon không? Mày hỏng quá rồi, thế nào lại thích đi thâu hương thiết ngọc vậy?

Lục Phong xoay xoay cổ tay rồi lấy một chiếc khăn tay tiêu sái quấn lên trên cổ tay, lại trộm nhìn cọp mẹ, lại gần bên tai Vũ Ngôn nói:
- Chất lượng các em gái ở đây rất rất cao. Với lại, làm một thằng đàn ông bình thường nên tao có thể nhịn tới giờ đã là quá quý rồi. Mà nhìn mày hình như không có một chút động tâm với các nàng sao. Chẳng lẽ chức năng một số chỗ trên người mày có vấn đề?

Ném một ánh mắt đầy cảm thông cùng với một dáng vẻ rất đồng tình nhìn về Vũ Ngôn.

Vũ Ngôn cười nói:
- Đàn ông, không bắt buộc cứ phải nói ra.

Lục Phong giơ ngón tay cái lên, một vẻ mặt mà bất cứ sắc lang cũng đều hiểu xuất hiện, nói:
- Quả nhiên là cao nhân. Đàn ông là phải như vậy.

Lục Phong nói xong liền cười râm, ánh mắt tiếp tục đảo qua các nữ hài với dáng người thướt tha bên ấy.


Vũ Ngôn vỗ một chưởng vào vai hắn nói:
- Mày quả là thất bại! Làm sắc lang mà chẳng có cảnh giới gì cả.

- Sắc lang còn có cảnh giới sao?
Lục Phong hỏi với vẻ kỳ quái.

- Dục mà không dâm, dâm mà không đãng. Đó mới là cảnh giới mà mọi sắc lang đều muốn theo đuổi.
Vũ Ngôn cười nói.

Lục Phong lâm vào trầm tư rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói:
- Dục mà không dâm, dâm mà không đãng. Đây là mục tiêu cuối cùng mà cả đời tao sẽ theo đuổi. Nhưng, trước khi đạt được mục tiêu này thì có thể toại nguyện cho tao một ước muốn nho nhỏ hay không?

Vũ Ngôn nói:
- Ước muốn gì?

Lục Phong trộm liếc Trương Hoàn, bi ai nói:
- Có thể biến tao thành một sắc lang không hả ―

Hai người đang cười đùa với nhau thì đột nhiên anh chàng đẹp trai bên cạnh Tăng Nhu gọi:
- Bạn kia, bạn kia, à, hùng binh, anh tới đây đi.

Vũ Ngôn nhìn ngón tay hắn chỉ vào mình bèn hỏi Lục Phong:
- Đứa nhỏ kia gọi tao à?

Lục Phong nhịn cười nói:

- Đứa nhỏ kia đúng là đang gọi mày!

Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Đứa nhỏ này thực không biết lễ phép!

- Lễ phép?

Lục Phong cười lạnh nói:
- Loại người như bọn chúng tự cho mình thuộc dẳng cấp tinh anh nên sao có thể có chuyện lễ phép với đám người cỏ cây chúng ta chứ?

Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Tinh anh chân chính phải là người không bao giờ kỳ thị người khác.

Thấy Vũ Ngôn đang định đi qua thì Lục Phong bèn giữ hắn lại, nói:
- Thắng đó tên Trần Gia Lạc, chơi bóng rổ, bóng đá cũng khá giỏi, dạo này đang cố theo đuổi Tăng Nhu.

Vũ Ngôn nhịn cười nói:
- Trần Gia Lạc? Hồng Hoa hội?

Lục Phong cũng cười nói:
- Có lẽ tên tổng đà chủ gì gì đó là kiếp trước của thằng này không biết chừng. Với lại, thái độ thằng này kiêu ngạo, chắc nhà nó cũng có chút địa vị. Cho nên mày đừng chấp nó, có thể nhẫn được thì cứ nhẫn. Coi những lời nó nói là rắm chứ đừng so đo với loại người đó.

Vũ Ngôn cười nói:
- Mày cứ yên tâm. Tao rất biết nhẫn nại, người ta là tổng đà chủ mà, tất nhiên phải có chút uy phong chớ.


Trần Gia Lạc thấy Vũ Ngôn mãi không tới, lại cao giọng nói:
- Bạn kia, bạn kia nữa, giặt giẻ lau đi. Hùng binh, lại đây, anh không có tai sao?

Vũ Ngôn cười hì hì đi tới, nói:
- Xin hỏi anh có chuyện gì à? Mặt khác, anh có thể gọi trực tiếp tên của tôi. Tôi tên là Vũ Ngôn.

Trần Gia Lạc cũng không để ý tới lời của Vũ Ngôn hắn, sai:
- Anh treo bức biểu ngữ này lên.

Bức biểu ngữ này dài tới mười met, rộng hai mét, với chín chữ lớn: “Hiến tặng chân tình, tạo phúc cho trẻ thơ.”

Tăng Nhu nói:
- Hùng binh, anh giúp tôi treo cái này lên. Treo xong, tới trưa tôi mời anh đi ăn kem.

Vũ Ngôn cười nói:
- Cô mời Tiểu Vân đi ăn đi. Tôi không thích đồ lạnh.

- Tôi nói đi là đi.

Tăng Nhu hừ nói:
- Tiểu Vân đương nhiên là phải mời rồi. Anh chỉ là ăn theo thôi.

Vũ Ngôn cười cười nhưng cũng không nói gì thêm. Hắn cầm tấm biểu ngữ đi tới cái thang. Tăng Nhu lại nói với Trần Gia Lạc:
- Anh tới giúp anh ta treo đầu kia lên.

Trần Gia Lạc vội cười nói:
- Được, được rồi, trưa anh cũng muốn đi ăn kem.


Tăng Nhu hừ nói:
- Một đại nam nhân thích ăn kem như vậy để làm gì?

Trần Gia Lạc cứng miệng miệng, sao tiểu tử kia ăn được mà tôi lại không ăn được hả?

Trần Gia Lạc tay cầm một đầu tấm biểu ngữ rồi bước lên thang, lại thấy bên cạnh, Vũ Ngôn cũng đang đứng trên một cái thang khác thì trong mắt Trần Gia Lạc hắn bỗng lóe lên một tia lệ mang, trong lòng thầm cười lạnh.

Vũ Ngôn vừa định treo tấm biểu ngữ lên thì bất chợt, trong lòng báo động. Một áp lực cực lớn như bài sơn đảo hải tập kích lồng ngực hắn, một áp lực giống như một bức tượng cực lớn sụp đổ, giống như một đống đất rất lớn đè lên mình. Vũ Ngôn chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, ý thức dường như cũng trở nên mơ hồ.

Không kịp phòng ngự, Vũ Ngôn đã bị chấn động. Thiên Tâm quyết trong cơ thể tự động lưu chuyển, nội tức vận chuyển với tốc độ cao dâng lên một tầng chân khí tạo thành một bức tường khí chặn đứng cỗ áp lực kia. Cỗ khí tức kia của đối phương bị hai thành công lực ngăn chặn. Cảm giác khó chịu trên người Vũ Ngôn ngay lập tức biến mất.

Điều này chỉ xảy ra trong nháy mắt, từ lúc chân khí trong cơ thể báo động tới khi khí tức của đối phương bị áp chế thì Vũ Ngôn không hề có cảm giác nội tức của người tập võ. Phải tới ba thành công lực của Vũ Ngôn mới có thể ngăn chặn khí tức đối phương, chứng tỏ lực lượng đối phương cũng rất mạnh, nhưng hiển nhiên, sức mạnh đòn công kích Vũ Ngôn vừa rồi không phải là nội tức võ học.

Với công lực của Vũ Ngôn, hắn có thể nhận ra được rằng, trong những người ở đây, ngoại trừ Thiên Tâm quyết của Tăng Nhu có chút tu vi ra thì những người khác đều là người thường không có nội công. Như vậy, đòn công kích đó là từ đâu mà ra? Mà sức mạnh đó rất khác với nội tức của võ học. Đòn công kích của nội lực nghĩa là phóng nội tức ra ngoài, nên sẽ có dao động của không khí, vì thế có thể cảm nhận được.

Mà vừa rồi, Vũ Ngôn chỉ càm thấy một luồng năng lượng công kích thuần túy, khi phóng ra căn bản không hề có dao động gì, chỉ tới khi năng lượng công kích tiếp xúc với cơ thể thì mới có cảm giác. Trong khoảnh khắc bị công kích, ý thức cũng trở nên mơ hồ, làm đối thủ mất cảm giác, thậm chí làm tê liệt đối thủ. Điều này cho thấy người kia nhất định là có năng lực tinh thần rất mạnh.

Năng lực Tinh thần? Trong đầu Vũ Ngôn chợt hiện lên một từ, dị năng giả? Chỉ dị năng giả mới có thể có năng lực công kích như vậy. Vũ Ngôn rùng mình, chẳng lẻ mình đụng phải một dị năng giả sao. Mịe, nếu giờ đi đánh đề thì trăm phần trăm trúng lớn. Chỉ có điều, dị năng giả tại sao lại công kích mình? Với năng lượng đòn công kích vừa rồi thì xem ra tên dị năng giả đó không phải thuộc dạng cực mạnh nhưng cũng có thể làm mình bất ngờ không kịp đề phòng, còn thiếu chút nữa ăn quả đắng. Quả nhiên dị năng thật quỷ dị khó lường.

Vũ Ngôn quan sát bốn phía thấy mọi người đều đang vội vã làm việc như không có chuyện gì khác thường. Duy chỉ có tên Trần Gia Lạc đang ở cái thang bên cạnh là có vẻ không ổn, sắc mặt hắn giờ tái nhợt, khóe miệng hình như có vết máu và đang nhìn Vũ Ngôn với anh mắt hung ác, dù không nói một lời.

Chẳng lẻ hắn là dị năng giả? Vũ Ngôn chấn động. Tên này hình như bị thương. Chẳng lẻ dị năng giả cũng bị năng lượng của bản thân cắn trả sao? Lực lượng công kích vừa rồi đối với Võ giả bình thường đã là rất mạnh, nhưng bị ngăn bởi hai thành công lực của Vũ Ngôn, hơn nữa còn khiến mình bị thương do năng lượng cắn trả. Bởi vậy có thể thấy siêu năng lực của hắn cũng không được tính là quá mạnh. Song cho dù là người có nội lực thâm hậu như Vũ Ngôn cũng không thể cảm giác được sự tồn tại của dị năng giả, điều này chứng tỏ sự uy hiếp của bọn họ là rất lớn.

Trong lòng Vũ Ngôn hiện lên hết nghi vấn này lại tới nghi vấn khác, nhưng cũng không biết nên tìm ai có thể giải đáp nó cho mình. Trong những người mình quen thì cũng chỉ có Vương lão, Vương Khai Phục, người mà mình ngẫu nhiên quen trên hồ Mạc Sầu ngày ấy là biết về dị năng giả, và cũng sẵn lòng giảng giải cho mình về dị năng giả.

Nói thì nhiều như vậy nhưng mọi cái chỉ diễn ra trong nháy mắt. Vũ Ngôn cũng không nghĩ nhiều nữa. Rồi hắn lại nhớ lời mà Lục Phong đã từng nói với mình, song dù không biết vì sao Trần Gia Lạc công kích mình, nhưng oan gia nên kết không nên giải. Về bản chất, hai người không có xung đột gì, huống chi hắn lại là một trong những ứng cử viên cho chức cháu rể tương lai của mình, và tương lai còn chờ hắn hiếu kính mình nữa. Nghĩ vậy hắn đi tới chỗ Trần Gia Lạc, cười nói.

- Vị đồng học này, có cần tôi giúp một tay hay không?