Hết thảy phát sinh quá mức đột ngột, đến nỗi tên cướp đi rồi, mọi người vẫn còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, hội trường đắm chìm trong hỗn loạn và mùi máu tươi, lão nhân nhìn thấy Tiểu Tiểu, nói: “Cháu là con trai Bùi Tuyển phải không? Đừng lo lắng, ba cháu sẽ bình an trở về.”
Ông ta muốn cho nhân viên mang Tiểu Tiểu tới phòng nghỉ, ai ngờ Tiểu Tiểu dãy khỏi nhân viên kia rồi chạy ra ngoài, cậu nhóc chạy rất nhanh, người kia sửng sốt một chút, chờ lấy lại tinh thần đuổi theo, tiểu tử kia đã sớm không biết chạy đi đâu.
Tiểu Tiểu cũng không chạy quá xa, khách sạn rất lớn, sự kiện đẫm máu trong hội trường còn chưa ảnh hưởng đến ngoại giới, cậu nhóc chạy đến đại sảnh, nhìn không thấy ba, mắt choáng váng, miệng mếu máo, thiếu chút nữa bật khóc, nghĩ nghĩ, vội vàng lấy di động ra, muốn gọi cho Thư Thanh Liễu, ai ngờ còn chưa ấn số, di động đã vang lên.
Thấy là số của Bùi Tuyển, Tiểu Tiểu vội vàng nghe máy, muốn gọi hắn, yết hầu lại nghẹn ngào, một màn vừa rồi đối với một đứa nhỏ mà nói thật sự rất kinh hãi, nhóc rất sợ, căn bản không thể giống bình thường tự nhiên nói chuyện.
Bùi Tuyển cũng không gọi cho nhóc, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thấp giọng nói chuyện, không phải rất rõ ràng, chỉ biết là tiếng cười của một người đàn ông, Tiểu Tiểu chậm rãi tỉnh táo lại, lau nước mắt, cố gắng kề tai gần sát di động, muốn nghe tiếng nói chuyện ở bên kia.
“Mày không phải bắt cóc tao sao? Vì sao không rời khỏi khách sạn?”
Là giọng Bùi Tuyển, Tiểu Tiểu lập tức nín thở, một bên cẩn thận nghe, một bên phóng nhanh đến trước thang máy, nơi này là lầu hai, nếu ba còn chưa ra khỏi khách sạn, vậy rất có thể là đang đi thang máy, nhóc rất nhanh tìm được hai cái thang máy đang đi lên, có một cái một lát liền ngừng, một khác cái vẫn còn hoạt động.
“Chơi trốn tìm không phải rất vui sao?” Người kia cười nói: “Tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta sẽ chạy ra ngoài, ở bên ngoài vây kín, kỳ thật chúng ta vẫn còn ở bên trong.”
“Nghĩ thực chu đáo chặt chẽ, thế nhưng về sau mày làm sao trốn?”
“Chuyện này không cần mày lo lắng, đại minh tinh, mày chỉ cần cầu nguyện tình nhân của mày sớm đến một chút là được, thời gian lâu quá, tao sợ tao không có tính nhẫn nại lớn như vậy…”
Tiếng cười của người đàn ông từ di động truyền đến, có chút khàn khàn âm trầm, Tiểu Tiểu sợ tới mức run lên, cha nuôi hiện tại có thể đã lên máy bay đi rồi, căn bản không có ở đây…
Tiểu Tiểu nóng nảy, trong mắt lại ngập nước, nhóc sợ nhìn không rõ số tầng, vội vàng lau nước mắt, chợt nghe ‘đinh’ một tiếng, là tiếng báo thang máy dừng lại, cùng lúc đó, đèn thang máy hiển thị số 30.
Tiểu Tiểu vội vàng chạy tới thang máy bên cạnh, ấn mở rồi chạy vào, ai ngờ thang máy vừa mới bắt đầu đi lên trên, nhóc chợt nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng giãy dụa cùng tiếng va đập, lập tức một tiếng ‘rầm’ truyền đến, nhóc sợ tới mức run lên, khi nghe lại di động, phát hiện tất cả thanh âm đều tiêu thất, nhóc không biết đã xảy ra chuyện gì, nghĩ tới người kia phát hiện Bùi Tuyển mở di động, có thể thẹn quá hóa giận nổ súng bắn hắn, càng nghĩ càng sợ hãi, rốt cục nhịn không được khóc òa lên.
Trong một thang máy khác, người đàn ông nổ súng bắn vỡ camera trong góc, cửa thang máy mở, hắn lại không đi ra ngoài, ngắm nghía cái di động mới đoạt được từ Bùi Tuyển, hừ nói: “Thông minh quá nhỉ, biết gọi điện thoại báo tin, chúng ta đây liền chờ mong tình nhân của mày chạy tới kịp lúc.”
Nói xong ném di động ra ngoài, một lần nữa đóng cửa thang máy, ấn vào các phím, Bùi Tuyển thấy hắn ấn một loạt phím, không biết hắn giở trò gì, màn hình không hiển thị số, thang máy dừng ở đâu, hắn không thể đoán trước.
“Khó được cùng thần tượng một chỗ, tao cũng không muốn bị quấy rầy.” Tên kia đem mặt nạ hóa trang trên mặt tháo xuống, lộ ra khuôn mặt của Evan, hắn tùy tay ném mặt nạ sang một bên, cười nói với Bùi Tuyển: “Hiện tại thoải mái hơn, tao vẫn thích mặt mình, tuy rằng nhờ tụi mày ban tặng, mặt mày có chút hốc hác.”
Lần trước ở trên đường cao tốc, bởi vì tình thế nguy cấp, Bùi Tuyển không chú ý mặt Evan, hiện tại mới phát hiện trên mặt hắn có vài vết sẹo rất sâu, tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng thật tiếc cho dung mạo vốn rất anh tuấn của hắn, Evan lại không để ý, ngược lại quay đầu nhìn vách thang máy bóng loáng, nói: “Tao còn rất thích như vậy, lại nói tiếp còn phải cám ơn mày.”
Trong một thoáng Evan nghiêng đầu, ánh mắt Bùi Tuyển xẹt qua khẩu súng trên tay hắn, nghĩ xem đoạt súng phản kích xác xuất thành công có bao nhiêu phần trăm, bất quá ngón tay hắn siết chặt súng làm Bùi Tuyển đánh mất ý niệm trong đầu, nơi này không gian quá nhỏ, nếu hắn vọng động, không chỉ không cứu được mình, ngược lại còn khơi lên sát khí của đối phương.
Bùi Tuyển hít sâu một hơi, tận lực làm mình bảo trì bình tĩnh, cố ý hỏi: “Mày không phải bị điều về về nước sao? Sao lại trở về đây? Chúng ta cũng không đến nông nỗi ngươi chết ta sống không phải sao?”
Evan quay đầu mỉm cười nhìn hắn, như là đang hỏi mày thật sự không biết? Hay là đang đóng kịch? Biểu tình kia làm Bùi Tuyển có cảm giác bị con sói đói nhìn chăm chú, tùy thời sẽ bị cắn nuốt no bụng, chợt nghe hắn hắc hắc cười nói: “Có lẽ cơ mật quân sự này tình nhân của mày không dám tùy tiện lộ ra nhỉ, bất quá hiện tại cũng không tính bí mật gì, tao muốn ống tinh quang còn lại kia.”
“Tinh quang?” Bùi Tuyển tiếp tục bảo trì vẻ mặt giật mình, “Tinh quang không phải đã sớm trả lại rồi sao?”
“Mày nghĩ tao sẽ tin mày sao?” Evan cười lạnh.
Thang máy dừng lại, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, Evan túm tay Bùi Tuyển lôi hắn ra ngoài, Bùi Tuyển không biết đây là tầng mấy, không đợi hắn nhìn kỹ, đã bị túm đi qua một bên, Evan tựa hồ rất quen thuộc nơi này, kéo hắn chạy nhanh về phía trước, Bùi Tuyển ngay từ đầu còn mong có người thông qua camera trên hành lang chú ý tới bọn họ, nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện tất cả màn ảnh theo dõi mục tiêu ở đây đều bị điều chỉnh, xem ra Evan sớm đã có dự mưu.
“Từ sau khi tinh quang biến mất tao vẫn âm thầm đi theo Thư Thanh Liễu, mấy tháng này tao biết hắn so với mày cũng không ít hơn bao nhiêu, hắn còn chưa hoàn toàn nhớ ra, đúng hay không? Còn có phản ứng của mấy lão trong quân đội, căn bản là muốn đem chuyện này áp xuống, đừng nghĩ lừa gạt tao!”
Evan đẩy Bùi Tuyển đi về phía trước, sau thắt lưng bị họng súng lạnh như băng chế ngự, Bùi Tuyển chỉ có thể ngoan ngoãn nghe hắn bài bố, rất nhanh, hai người đi đến chỗ ngoặt, Evan mở cửa một phòng, đẩy Bùi Tuyển vào.
Bên trong là phòng cung cấp điện, phòng rất lớn, bày đầy các hộp điện cùng các loại máy móc, máy móc vừa nhiều vừa lớn, khiến không gian âm u tạo thành một loại áp bách, Evan thô bạo kéo Bùi Tuyển đến trước một cái két, lấy còng tay khóa hắn lại, đầu kia tính khóa vào máy, lại không tìm được địa phương thích hợp, liền dẫn hắn tiếp tục đi vào trong, Bùi Tuyển bị kéo đến nghiêng ngả lảo đảo, cả giận: “Tao không hiểu mày đang nói cái gì, không phải là chất lỏng hóa học thôi sao, đáng cho mày liều mạng đến đoạt thế à? Mày bị điều về là quân đội nể mặt Bộ quốc phòng bên kia, nếu mày còn dám phạm tội, đến lúc đó hậu phương của mày có lẽ cũng không dám đảm bảo cho mày.”
Bước chân Evan đột nhiên ngừng lại, Bùi Tuyển chỉ cảm thấy yết hầu đau xót, bị hắn bóp chặt đẩy tới mặt sau một cái máy, đôi mắt ưng bắn ra quang mang lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn thẳng hắn, lạnh lùng nói: “Đại minh tinh mày biết không? Từ lúc nhận nhiệm vụ này, tao đã không quay lại được, nếu tao không thể lấy món đồ này trở về, địa vị trong tổ chức sẽ xuống dốc không phanh, mày có biết kia có ý nghĩa thế nào không?”
Bùi Tuyển đương nhiên biết cách sinh tồn trong giới hắc đạo là cá lớn nuốt cá bé, cười lạnh: “Xem ra mày trước kia nhất định đắc tội không ít người, cho nên mới sợ hãi tay không trở về như vậy.”
“Tao bị một vài tên tính kế, bất quá không sao cả, tao sẽ lấy tinh quang trở về, đến tế điện những tên tính kế tao.”
Evan đẩy ngã Bùi Tuyển, dưới cái máy có vài ống sắt, hắn cầm lấy đầu kia của còng tay móc lên ống sắt, trượt mạnh về phía trước, nghe thấy tiếng ma xát chói tai truyền đến, khoảng cách hai người bị kéo lại gần, Bùi Tuyển chán ghét nhíu mi, cười lạnh: “Mày chết tâm đi, Thư Thanh Liễu cái gì cũng không biết, hắn cũng không nhớ rõ.”
“Hắn sẽ nhớ ra, mấy phương pháp kích thích này tụi tao trước kia cũng không phải không chơi đùa.” Evan tìm kiếm một lát, rốt cục tìm thấy một chỗ tốt để khóa Bùi Tuyển, hắn ngừng trượt còng tay, ngồi xổm trước mặt Bùi Tuyển, cái tay làm càn nâng cằm hắn lên, cười khanh khách nói: “Trò chơi bắt đầu rồi, xem hắn rốt cuộc có bao nhiêu coi trọng mày, cho dù hắn mất trí nhớ, nếu thật sự để ý mày, cũng sẽ tới đây, ngược lại, ở trong lòng hắn, mày căn bản không trọng yếu.”
Vấn đề không phải là có ở nhà hay không, mà là Thư Thanh Liễu đã lên máy bay, căn bản không liên lạc được.
Sau khi biết suy nghĩ của Evan, việc đầu tiên Bùi Tuyển muốn làm là mắng hắn điên, nhưng hiện tại không phải lúc mắng chửi người, nhìn ánh mắt điên cuồng của Evan, hắn biết người này điên thật rồi, đối mặt với kẻ điên, giải thích hay tranh luận gì đều là vô dụng, hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm chính là, giết hắn, hoặc là bị giết.
Còng tay của Evan đã móc lên ống sắt, ngay vào lúc hắn ấn khóa, đầu Bùi Tuyển đột nhiên đánh mạnh về phía trước, hắn liều mạng toàn lực, hai người kề rất gần nhau, Evan bị hắn đánh lui về phía sau, Bùi Tuyển lao theo đá ra một cước, thừa dịp Evan té ngã, hắn nhảy vọt qua ra sức chạy về phía trước, ai ngờ mới chạy vài bước, chợt nghe phía sau truyền đến súng, viên đạn bắn vào máy móc bên cạnh, có thêm ống hãm thanh, lại ở giữa một đống máy móc đang vận chuyển, âm thanh cũng không rõ ràng lắm, nhưng ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Bùi Tuyển vội vàng trốn ra sau một cái máy, trái tim khẩn trương đập thình thịch, nhìn xem bốn phía, không có nhiều không gian có thể tránh né, máy móc đều rất lớn, căn bản không thể ẩn núp, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, hắn đang lo lắng, bỗng nhiên nhìn thấy một vòng dây thừng trong góc phòng, vội vàng lấy lại đây, dây thừng rất nặng, hai tay gồng lên, lấy cảm giác roi mềm, hắn nhắm mắt, tập trung nhớ lại tiên pháp Thư Thanh Liễu đã dạy mình, tâm chậm rãi bình tĩnh lại.
“Bảo bối, xuất hiện đi.” Như là đánh hơi được chỗ trốn của hắn, Evan dừng lại trước cái máy, cười nói: “Tính tình tao không tốt lắm, đừng để tao tìm quá lâu.”
Bùi Tuyển y theo lời Evan vọt ra, quất mạnh dây thừng, ngọn roi hung hăng quất vào cổ tay hắn, Evan không nghĩ tới hắn phản kích tàn nhẫn như vậy, trên tay ăn đau, súng rơi xuống đất, Bùi Tuyển nhân cơ hội quất liên tiếp mấy roi, bức Evan lùi lại mới thò người ra lấy súng, ai ngờ vừa mới đụng đến súng, cánh tay đột nhiên truyền đến cơn đau, một đầu dây khác bị Evan dùng chân móc lên quăng trở về, đánh vào cánh tay hắn.
Thể lực cùng quyền cước của Bùi Tuyển cũng không tồi, nhưng còn xa mới so được với lính đánh thuê, hơn nữa cánh tay phải của hắn mới lành không lâu, lần này cầm dây thừng quất rồi bị phản kích khiến vết thương nặng thêm, chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay tê rần, không thể sử dụng lực nữa.
Hắn muốn đổi tay trái lấy súng, Evan cũng đã vọt lên, dẫm nát tay hắn, lập tức tung một cước đá lên ngực hắn, xem lực đạo cú đá kia, tuyệt đối có thể dễ dàng đá gãy xương sườn mình, Bùi Tuyển vội vàng cố sức rút tay ra, lăn mình ra phía sau, miễn cưỡng tránh được, dây thừng lại bị Evan đoạt lấy, thuận tay cuộn lên, như linh xà quấn vào cổ hắn.
Thấy thuận lợi bắt được con mồi, Evan thực hưng phấn, kéo lấy hai đầu dây thừng cuốn một vòng ra sau, cổ Bùi Tuyển bị siết chặt, không tốn quá nhiều khí lực, hắn liền chịu không nổi, không tự chủ bị kéo về hướng Evan, hai tay Evan cuốn sau lưng hắn, nhìn thấy hắn bởi vì khó thở mà mặt mày đỏ bừng, tâm tình nguyên bản chỉ chú tâm tìm kiếm món đồ đột nhiên biến thành bạo lực thị huyết, cố ý cầm dây trói kéo về phía sau, vừa lòng nghe Bùi Tuyển khó chịu thở dốc, hắn cười nói: “Công phu không tồi, động tác cũng đẹp, đáng tiếc kinh nghiệm quá ít, tao vẫn là câu nói kia, đây không phải đóng phim, mày cũng không phải anh hùng.”
Bùi Tuyển không nói lời nào, lúc này hắn sẽ không đem khí lực dư thừa dùng vào chuyện vô nghĩa, tay cố nhét giữa cổ và dây thừng để mình không quá mức thống khổ, hắn biết Evan để có được tinh quang, tạm thời sẽ không giết mình, nhưng tiếp theo thế nào cũng không biết được, cho nên hắn phải bảo tồn thể lực.
Evan kéo hắn đến phía trước cửa sổ, ngửi thấy mùi hương của hắn, trong mắt hiện lên si mê, biểu hiện kiêu căng của Bùi Tuyển khiến hắn có loại mỹ cảm độc đáo, Evan cải biến ý tưởng, dùng dây thừng đem hắn trói chặt, đưa tay sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của hắn, cười nói: “Mày làm sao biết dây thừng này là chuẩn bị riêng cho mày? Cố ý đưa cho tao, thật là đứa nhỏ thông minh, làm tao cũng không thể không động thủ.”
Bùi Tuyển làm như không nghe thấy, Evan cũng không để ý hắn có trả lời hay không, đè cổ tay hắn, lột đồng hồ hắn ra, nhìn nhìn, khinh miệt hừ nói: “Đồng hồ này là Thư Thanh Liễu đưa cho mày hả? Còn lắp đặt thiết bị định vị, xem ra hắn rất nhanh sẽ tới đây, wow, còn chụp không ít ảnh, thực ngon miệng.”
Phát hiện chức năng định vị của đồng hồ, Evan cũng không khẩn trương, ngược lại còn thực hưng phấn, hắn vốn hy vọng Thư Thanh Liễu có thể đúng lúc đuổi tới, thiết bị định vị này giúp hắn không ít, lại kiểm tra một chút các chức năng khác của đồng hồ, sau đó không ngoài ý muốn phát hiện những hình ảnh Thư Thanh Liễu chụp.
Thư Thanh Liễu có nói cho Bùi Tuyển chức năng quay chụp của đồng hồ, nhưng cũng không nói xem ảnh chụp bên trong thế nào, này vẫn là lần đầu Bùi Tuyển nhìn thấy ảnh chụp của mình, thật đúng là số lượng khổng lồ, thấy Evan dường như đùa giỡn hắn mở ra xem, hắn có chút tò mò, còn có tức giận khi chuyện riêng tư bị vạch trần, mấy ảnh chụp này hắn còn chưa xem, lại bị một ngoại nhân thưởng thức trước.
“Xem ra tình nhân của mày cũng không chính trực thành thật như bề ngoài nhỉ.” Evan xem chán chê, tùy tay ném đồng hồ sang một bên, chế nhạo nói: “Nói cũng phải, nếu hắn thật sự chính trực, sẽ không bất động thanh sắc đem tụi tao diệt trừ toàn bộ, nếu không phải trực giác tao mẫn tuệ, tìm cơ hội đào tẩu trước, nói không chừng cũng đã bị tạc chết, hừ, thật là ngoan.”
Nhận ra sát khí trong lời nói của Evan, Bùi Tuyển trong lòng cả kinh, đột nhiên cảm thấy may mắn là Thư Thanh Liễu đã đi rồi, nếu không lấy điên cuồng của Evan, nhất định sẽ không bỏ qua hắn.
Tiểu Tiểu đi thang máy lên tới tầng ba mươi, lập tức chạy ra, đi đến trước thang máy Bùi Tuyển đã đi, phát hiện thang máy đã khép lại, trên hành lang một người cũng không có, nhìn thấy di động trên mặt đất, nhóc vội vàng nhặt lên, phát hiện là của Bùi Tuyển, còn bị quăng vỡ, không thể dùng, lại nhìn thang máy, đèn hiển thị cũng bị phá hủy, cái gì cũng không nhìn thấy.
Loại tình huống này đối với một đứa nhỏ mà nói thật sự rất đáng sợ, nhóc không biết nên làm gì, lui đến góc tường khóc lớn.
Khóc một lúc, di động vang lên, thấy là Thư Thanh Liễu, Tiểu Tiểu thút tha thút thít nghe máy, không đợi Thư Thanh Liễu đặt câu hỏi, liền khóc ròng nói: “Cha nuôi, cha nuôi cha ở đâu, ba đã xảy ra chuyện ô ô……”
“Cha sắp tới khách sạn rồi, điện thoại hắn gọi không được… Đừng sợ, di động còn pin không?”
“Còn……” Tiểu Tiểu nức nở nói: “Sáng nay mới vừa sạc đầy……”
“Tốt lắm, giờ tỉnh táo lại, chậm rãi nói cho cha nuôi biết xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
Tiểu Tiểu nức nở đem chuyện vừa rồi phát sinh nói một lần, khả năng tự thuật cùng phản ứng của cậu nhóc so với những đứa nhỏ cùng tuổi mạnh hơn rất nhiều, nhưng cho dù như vậy, dưới kinh hoảng vẫn là nói rất lộn xộn, bất quá Thư Thanh Liễu đại khái nghe hiểu, khi Tiểu Tiểu nói xong anh đã tới khách sạn, phía trước khách sạn đậu rất nhiều xe cảnh sát, đại sảnh tiệc rượu trên lầu hai gặp chuyện không may đã bị phong tỏa, từ xa đã ngửi thấy mùi huyết tinh cùng hơi thở tử vong, Thư Thanh Liễu trong lòng càng loạn, để không ảnh hưởng đến Tiểu Tiểu, anh tận lực bình tĩnh cùng đứa nhỏ trò chuyện, đi lên tầng ba mươi.
Tiểu Tiểu vừa thấy anh liền nhào tới, ôm chặt anh không buông, hiển nhiên là bị dọa sợ, ngược lại không giống như bình thường khóc lớn, Thư Thanh Liễu ôm nhóc xuống lầu, tìm kiếm theo vị trí của máy định vị báo về, rất nhanh liền tra được Bùi Tuyển ở trong phòng điện tầng 10, trong lúc đi thang máy anh gọi cho Tề Thiên, Tề Thiên đã theo Quách Khả Hân tìm hiểu tình huống nơi đó, chiếu theo chỉ thị của anh, bằng tốc độ nhanh nhất đem sơ đồ tầng 10 truyền cho anh.
Thư Thanh Liễu trao đổi công việc với Tề Thiên xong thì cũng tới lầu 10, có anh ở đây, Tiểu Tiểu trấn tĩnh không ít, nhưng anh không thể mang đứa nhỏ đi mạo hiểm, tùy tiện mở một phòng trống để nhóc đi vào, nói nhóc ngoan ngoãn ở đây chờ mình về, sau đó chuẩn bị rời đi, ai ngờ bị Tiểu Tiểu bắt lấy vạt áo không buông, nhìn anh, trong đôi mắt to tràn ngập nước mắt.
“Đến, chúng ta định thời gian.” Vì trấn an Tiểu Tiểu đang khẩn trương, Thư Thanh Liễu vỗ vỗ vai nhóc, nói: “Con xem đồng hồ đi, nửa giờ sau cha nhất định trở về.”
“Nhưng mà nửa giờ, Tiểu Tiểu ở một mình vẫn rất sợ.” Nhìn anh, Tiểu Tiểu sợ hãi nói.
Thư Thanh Liễu nghĩ tìm người tới đón Tiểu Tiểu, nhưng những người quen lại cách đây quá xa, viên chức khách sạn anh không an tâm, suy nghĩ một chút, đem thanh đao nhỏ tùy thân của Đức đưa cho Tiểu Tiểu.
Đối với con nít mà nói, thanh đao nói là vũ khí, chẳng bằng nói là món đồ chơi, ba mươi phút cũng đủ nhóc chơi, quả nhiên, Tiểu Tiểu tò mò cầm lấy thanh đao nhỏ, lật qua lật lại xem, một bộ yêu thích không buông tay.
“Không được chạy loạn, bất luận kẻ nào đến cũng không mở cửa, ngoan ngoãn chờ cha trở lại.” Thư Thanh Liễu nhẹ nhàng ấn vai Tiểu Tiểu, nghiêm túc nói: “Con của cha, không thể nói từ ‘sợ’.”
Như là vì chứng minh mình không phải người nhu nhược, Tiểu Tiểu cầm đao, dùng sức gật đầu.
Thư Thanh Liễu ra khỏi phòng, khóa cửa lại, đã ấn định thời gian với Tiểu Tiểu, anh phải trong vòng ba mươi phút giải quyết vấn đề, mục tiêu của Evan là anh, sẽ không để ý tới một đứa trẻ, cho nên đem Tiểu Tiểu đặt trong phòng hẳn là an toàn.
Thư Thanh Liễu theo tín hiệu định vị đi vào phòng máy, mở cửa phòng, tạp âm của máy móc bên trong dễ dàng che dấu tiếng bước chân của anh, anh trở ra, rút súng, hướng mục tiêu chậm rãi tới gần.
“Trưởng quan, tới rồi sao?”
Những người hàng năm tiếp xúc với tử vong đều luyện ra một trực giác nhạy bén, cho dù ở trong phòng máy tạp âm rất lớn, Evan vẫn cảm nhận được Thư Thanh Liễu tới gần, cười cùng anh chào hỏi: “Thật đáng tiếc phải nói với mày, tao vẫn chưa chết.”
Nếu bị phát hiện, cũng không cần thiết phải trốn, Thư Thanh Liễu theo tiếng nói sải bước qua, liền nhìn thấy Bùi Tuyển ngồi trên một cái ghế, trên người bị dây thừng trói chặt, nhìn như cách anh rất gần, nhưng anh mới vừa đi tới trước vài bước, cái ghế liền bị kéo mạnh về phía sau, Evan trong khoảng thời gian ngắn đã làm một cơ quan lò xo nhỏ, lợi dụng máy móc cùng vị trí cửa sổ, đem Bùi Tuyển kẹp ở giữa, nếu không phải hắn đúng lúc giữ chặt dây thừng bên cạnh, lấy trọng lực đong đưa vừa rồi, ghế dựa nhất định sẽ đụng vào cửa sổ thủy tinh phía sau, văng ra ngoài.
Phát hiện tình huống này, Thư Thanh Liễu biến sắc, Evan thưởng thức vẻ mặt biến hóa của anh, cười nói: “Mày hẳn là may mắn, tao là fan của tình nhân mày, cho nên lần này tao không chơi bom, chỉ cần mày giao ra tinh quang, tao sẽ không sẽ làm tổn thương hắn.”
Hai người ở đây cũng không tin lời nói xàm này, hơn phân nửa là trong khoảng thời gian này Evan mệt mỏi, căn bản không có tinh lực làm bom mới là thật, việc Thư Thanh Liễu xuất hiện nằm ngoài dự kiến của Bùi Tuyển, tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng ở mức độ nào đó làm hắn an tâm không ít, cố ý nói: “Nếu anh đã nghĩ ra, vậy nhanh nói cho hắn món đồ đó ở đâu đi, chẳng lẽ anh muốn nhìn tôi chết sao?”
Lời nói lại chọc trúng kiêng kị của Thư Thanh Liễu, cho dù là đóng kịch, anh vẫn như cũ không thích nghe, quát: “Câm miệng!”
“Ha ha, thái độ này đối với tình nhân cũng không tốt lắm đâu.”
Evan còn tưởng rằng Thư Thanh Liễu vì bị đe nẹt mới mất hứng, cố ý thả lỏng tay, nhìn thấy cái ghế ngã về phía sau, Thư Thanh Liễu vội vàng xông lên, ai ngờ Evan nhân cơ hội nâng súng, may mắn anh tránh mau, viên đạn bắn vào cái máy bên cạnh, phát ra tiếng kim loại bị va đập nặng nề.
Trái tim Thư Thanh Liễu nảy mạnh lên, không phải vì viên đạn đột nhiên phóng tới, mà là lo lắng hiện trạng của Bùi Tuyển, không gian hôn ám tăng thêm phần áp lực, anh cảm thấy đầu thực nặng, rất nhiều hình ảnh trong kích động cấp tốc hiện lên, rất hỗn loạn, loại trạng thái này cũng không phải hiện tượng tốt, anh vội vàng dùng sức lắc lắc đầu, không cho mình loạn nghĩ.
“Nghĩ ra sao? Tính kiên nhẫn của tao không tốt lắm, có thể chỉ có năm, sáu phút thôi.”
Đối diện truyền đến giọng nói của Evan, Thư Thanh Liễu lập tức đáp: “Đừng thương tổn hắn, tao lập tức nói cho mày.”
“Mày ở trong bệnh viện quân đội trị liệu lâu như vậy cũng nhớ không ra, hiện tại cư nhiên nhớ lại, xem ra sức mạnh tình yêu thật là vĩ đại, bất quá đừng cho tao tin tức giả, nếu không tình nhân của mày sẽ chết thật sự thảm, tao nói được làm được.”
Giọng nói thì thầm lộ ra mùi huyết tinh nồng đậm, Thư Thanh Liễu đương nhiên biết Evan không nói dối, nhưng đại não vẫn thực loạn, âm thanh viên đạn va chạm vào kim loại còn đang quanh quẩn bên tai, tựa hồ nhớ tới cái gì, rồi lại vẫn như cũ mơ hồ, chỉ loáng thoáng nhìn thấy có chữ viết chớp động trước mắt mình, như là Quỷ trang, hay là Hòe trang gì đó.
Đối diện truyền đến nặng nề hừ nhẹ, là thanh âm Bùi Tuyển, Evan cố ý không bịt miệng Bùi Tuyển, để hắn đứt đoạn phát ra âm thanh, lấy đó kích thích tâm trạng Thư Thanh Liễu, Bùi Tuyển đương nhiên biết mục đích của hắn, cho nên một mực nhẫn nại, nhưng yết hầu bị dây thừng siết chặt, khiến hắn phải thở dốc.
Tâm thần Thư Thanh Liễu quả nhiên bị nhiễu loạn, vội vàng dừng lại, nói: “Tinh quang còn ở Hòe trang, mau thả hắn!”
“Chúng ta ở Hòe trang hơn một tháng, chỗ cần tìm tao đã tìm hết,” Evan nhướn mày, lại giơ súng lên, cười lạnh: “Hồ lộng người khác cũng không phải chuyện thú vị gì đâu…”
Sợ hắn lại làm ra chuyện gì thương tổn Bùi Tuyển, Thư Thanh Liễu dồn dập nói: “Sau tấm hoành phi!”
Trước mắt sáng ngời, giống như tia chớp xẹt qua, sau khi nói xong ngay cả Thư Thanh Liễu cũng ngây người, như là theo bản năng, anh thì thào nói: “Đúng vậy, đằng sau tấm hoành phi ở Hòe trang, chính tay tao bỏ vào!”
Ban đêm mưa to, vì phóng xạ của thuốc mà thần trí anh dần mơ hồ, trong mông lung lái xe tới Kỳ Lân trấn, lúc ấy trạng thái anh đã rất tệ, anh không biết mình sẽ ra sao, không dám đem thứ này mang theo bên người, vì thế xuống xe, muốn tìm một nơi ổn thỏa để cất giấu, vừa lúc đi qua Hòe trang, anh liền đem thứ này đặt phía sau tấm hoành phi, hoành phi rất cao, không có ai chú ý, khi anh để vào, một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng lên tấm biển bị nhánh cây che mất một nửa chữ.
Hẳn là như vậy, cũng chỉ có thể là như thế, đây là đáp án duy nhất anh ở trong suy nghĩ hỗn loạn tìm được.
Vì để cho lời nói của mình đáng tin cậy, Thư Thanh Liễu lại nhắc lại: “Lấy trạng thái của tao vào lúc đó, không còn sức để leo tường, cho nên liền dấu sau tấm biển gần đó, chỗ kia rất khó nhìn thấy, cũng dễ dàng bị xem nhẹ nhất, mày không nghĩ tới phải không?”
Evan quả nhiên tin hơn phân nửa, thấp giọng mắng một câu, sau đó con mắt xoay chuyển, mỉm cười nói: “Tạm thời tin mày.”
“Vậy thả Bùi Tuyển.”
“Chuyện này thực xin lỗi, trước khi chưa lấy được hóa chất, thả con mồi là hành vi ngu xuẩn.” Evan đem dây thừng quăng lên máy, tùy tiện thắt một cái kết, chứng minh hắn tuy rằng không thả Bùi Tuyển, nhưng tạm thời cũng không làm hại hắn, nói: “Lấy thứ đó đến đổi, tao thả người.”
“Hiện tại bên ngoài là tình huống gì mày biết không? Vào lúc này mày còn muốn dẫn hắn rời đi?” Thư Thanh Liễu cười lạnh.
“Chuyện này không cần may quan tâm, dù sao tao nếu không thể rời đi, hắn cũng sống không được.” Evan lơ đễnh liếc mắt nhìn Bùi Tuyển, cười nói: “Việc này cũng cần suy nghĩ một chút sao?”
Thư Thanh Liễu không nói chuyện, tuy rằng Evan buông lỏng dây thừng, nhưng họng súng vẫn nhắm vào đầu Bùi Tuyển, không có kẽ hở, không thể không đáp ứng uy hiếp của hắn, đang do dự, chợt thấy ánh sáng lóe lên từ cửa sổ đối diện, trực giác anh nhận thấy không tốt, vội vàng kêu lên: “Nằm xuống!”
Vừa nói vừa phóng qua lật ghế lại, thân thể phủ trên người Bùi Tuyển, Evan phản ứng mau lẹ, so với Thư Thanh Liễu đã sớm một bước lăn sang một bên, cùng lúc đó, viên đạn từ phía đối diện bắn vào, phá nát cửa sổ, mảnh nhỏ thủy tinh văng ra, hoàn hảo đa số bị lưng Thư Thanh Liễu ngăn trở, không thương tổn đến Bùi Tuyển, bất quá Bùi Tuyển không thể hoạt động, bị đẩy một cú như vậy, vẫn là bị chấn đến choáng váng đầu óc, nhìn thấy Evan giơ súng về phía bọn họ liền kêu to: “Cẩn thận!”
Thư Thanh Liễu sớm có phòng bị, cúi xuống mượn xung lượng của sàn nhà trượt sang bên cạnh, đồng thời rút đao quân dụng chặt đứt dây thừng gắn với lò xo, sau đó thuận tay đem đao phóng về phía sau.
Evan vì né đao nên bắn trật, bất quá hắn liên tiếp nổ súng, Bùi Tuyển chỉ cảm thấy thân thể Thư Thanh Liễu chấn động, tim hắn lập tức nhói lên, vội vàng hỏi: “Anh sao rồi?”
Thư Thanh Liễu không trả lời, cũng không cho Evan cơ hội tiếp tục nổ súng, thân thể vọt lên, xông tới phía trước đoạt súng hắn, từ ống nghe mini dắt trong tai truyền đến tiếng kêu, là tiếng rống to của Tề Thiên, hiển nhiên tay súng bắn tỉa tính toán sai lầm, cư nhiên nổ súng lúc đang thương lượng, bất quá anh hiện tại không có thời gian đi để ý tới sai lầm của đội viên, thầm nghĩ làm sao áp đảo Evan, không để cho hắn có cơ hội phản kích.
Bởi vì có Thư Thanh Liễu bảo vệ, Bùi Tuyển không bị thương, nhưng nhìn thấy vết máu trên người, đại não hắn một mảnh hỗn loạn, vội vàng ra sức giãy dụa, bất quá Evan buộc rất chặt, hắn cố gắng thật lâu cũng không thể giãy khỏi dây trói, mắt thấy đối diện Thư Thanh Liễu cùng Evan đã chuyển sang xáp lá cà, chủy thủ dưới ánh đèn lóe lên hàn quang, so với nổ súng càng thêm nguy hiểm, hắn muốn hỗ trợ lại không thể động đậy, đang lúc sốt ruột sốt gian, bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng đen nhỏ đang chầm chậm bò lại đây, không khỏi trừng lớn mắt.
“Ba ơi!”
Tiểu Tiểu không biết từ đâu chui ra, bộ tây trang sạch sẽ trên người dính đầy tro bụi, nhìn thấy hắn, ánh mắt lập tức sáng ngời, nhỏ giọng kêu rồi vọt tới gần, từ trong túi lấy ra đao quân dụng, rất nhanh cắt đứt dây thừng trên người Bùi Tuyển, Bùi Tuyển giãy khỏi dây thừng, liền đem Tiểu Tiểu nhét vào khe hở giữa mấy cái máy, lấy đao quân dụng của nhóc, nói: “Núp kĩ, không cho phép chạy ra!”
Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, Bùi Tuyển lo lắng Thư Thanh Liễu, sau khi đem con dấu kĩ liền vội vàng vọt qua, ai ngờ còn chưa tới gần, chợt nghe một tiếng bịch, là Thư Thanh Liễu bị thương, trong trận xáp lá cà bị Evan đánh ngã, Evan nhìn thấy bình chữa lửa ở trong góc, vì thế đá bình chữa lửa về phía anh, đồng thời giơ súng lên.
Bùi Tuyển vội vàng xông lên đâm Evan, một đao đâm thẳng tới, Evan bị đâm trúng sườn trái, đau đến hét lên, phản thủ một chưởng đem Bùi Tuyển đánh ngã xuống đất, đầu Bùi Tuyển lại đập vào đất, lại là một trận vựng huyễn, hoảng hốt thấy Evan chĩa súng về phía mình, nhưng bị Thư Thanh Liễu ngăn lại, một quyền đánh tới, giúp hắn thoát khỏi hiểm cảnh.
Tình trạng của Thư Thanh Liễu kỳ thật so với Bùi Tuyển không tốt hơn bao nhiêu, hoàn hảo anh ở trên xe đã mặc áo chống đạn, vừa rồi mới may mắn tránh được Evan điên cuồng bắn, bất quá đầu vai bị bắn trúng, khí lực kém hơn Evan, để tránh Bùi Tuyển bị liên lụy, anh cố gắng dẫn dắt Evan rời đi, trong lúc đánh nhau súng Evan bị rơi xuống đất, hắn nhận thấy càng đánh nữa, sẽ không còn cơ hội chạy trốn, vì thế công kích càng mãnh liệt, ngoan cố chống cự, không để cho Thư Thanh Liễu có cơ hội phản kích.
Hai người rất nhanh đánh tới trước cửa sổ, tòa nhà đối diện có tay súng bắn tỉa, nhưng nâng súng lên lại không dám bắn nữa, Evan biết tình thế bên đó, cố ý đẩy Thư Thanh Liễu tới trước mặt mình, để anh làm tấm chắn cho hắn, nhìn thấy vai Thư Thanh Liễu ồ ồ chảy máu tươi, hắn nhe răng cười nói: “Lần trước mày đẩy tao xuống núi, lần này nên đến phiên tao đẩy mày xuống lầu.”
Thư Thanh Liễu không đáp, huy quyền đánh ngã Evan, chính anh cũng bị đạp vào cẳng chân té ngã trên đất, hiện tại giằng co sinh tử, hai người đều liều mạng toàn lực, mấy hiệp sau, Thư Thanh Liễu nhìn thấy khẩu súng nằm gần đó, anh tránh đi quyền cước của Evan, lăn qua, vừa lúc chạm được khẩu súng, lập tức nhặt lên nhắm ngay Evan.
Không nghĩ tới cùng lúc đó, Evan cũng nhặt lên một khẩu súng khác, hắn không chỉ hướng Thư Thanh Liễu, mà là nhắm ngay Bùi Tuyển mới vừa miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn thấy biểu tình cứng đờ của Thư Thanh Liễu, Evan cảm thấy thực đã giận, cười lạnh: “Nổ súng đi, muốn cùng thử xem kỹ thuật bắn của ai tốt hơn không!”
Thư Thanh Liễu đã từng làm tay súng bắn tỉa, khoảng cách gần như vậy với anh mà nói độ chuẩn xác là tuyệt đối, nhưng anh cũng không dám lấy tính mạng Bùi Tuyển ra cược, bởi vì Bùi Tuyển là người nhà của anh, khi một người trong quá trình cứu viện có rót vào tình cảm, hắn sẽ không có tư cách làm tay súng bắn tỉa nữa, bởi vì một chút dao động cũng sẽ ảnh hưởng đến sức phán đoán cùng độ bắn chuẩn xác của hắn.
“Mày bất quá chỉ muốn món đồ này, làm gì lưỡng bại câu thương?”
Thư Thanh Tiễu giơ súng lên, nòng súng thẳng tắp hướng vào Evan, không chút dao động ngắm vào mục tiêu, ít nhất dao động không biểu hiện ra ngoài.
“Lưỡng bại câu thương cũng là mày bức.” Evan cười lạnh: “Thiết kế tai nạn xe cộ đuổi tận giết tuyệt không nói, còn an bài tay súng bắn tỉa ở bên kia, mày căn bản không nghĩ tới phải cứu hắn đi?”
Trong cơn tức giận, nòng súng Evan hung hăng dí vào đầu Bùi Tuyển, Thư Thanh Liễu nhìn thấy đau lòng, nhưng lại cố nuốt vào, vụ tai nạn xe cộ đúng là anh thiết kế, nhưng chuyện an bài tay súng bắn tỉa anh không biết, hơn phân nửa là sau khi Tề Thiên báo với Quách Khả Hân, Quách Khả Hân liền an bài, thật là bà cô nhiều chuyện!
Bất quá mấy chuyện này cũng không tất yếu phải giải thích, Thư Thanh Liễu lạnh lùng nói: “Thả hắn, tao đáp ứng hợp tác với mày, đem tinh quang tìm về giao cho mày.”
“Mày nghĩ tao còn có thể tin mày sao?”
Thư Thanh Liễu bị thương, tình huống Evan cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên mặt, trên sườn đều bị thương, vết máu loang lổ, hắn lại không chút nào để ý, cười khẽ: “Dù sao tao đã biết chỗ, không cần mày nữa.”
“Nơi này đều bị bao vây, mày muốn thuận lợi ra ngoài, chỉ có tao mới có thể giúp.”
“Không nhọc mày phiền lòng, chuyện này tao đã sớm có sắp đặt chu toàn.”
Nhìn thấy trong mắt Evan hiện lên nụ cười quái dị, Thư Thanh Liễu trong lòng rùng mình, có lẽ tên hỗn đản này đã lên kế hoạch không tha cho bọn họ, đến lúc đó chỉ cần hoá trang thành một trong hai người, giả dạng làm người bị hại, liền rất dễ dàng bị cảnh sát xem nhẹ, trực giác đáng sợ này làm tim Thư Thanh Liễu đập thình thịch, đang sốt ruột bỗng nhìn thấy ánh mắt Bùi Tuyển hướng sang một bên, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng lập tức nhẹ nhàng nâng tay, là bốn ngón tay giơ lên.
Động tác tay rất nhỏ không chút nào thu hút, cũng là mình dạy cho hắn, ký hiệu đại biểu an toàn, tâm Thư Thanh Liễu khẽ động, chợt nghe tiếng còi báo động chói tai đột nhiên vang lên, Evan ngẩn ra, Thư Thanh Liễu bắt lấy cơ hội, thừa dịp hắn ngây người hết sức bóp cò súng.
Tiếng súng rất nhỏ, nhưng nghe vào tai Bùi Tuyển, lại không khác nào tiếng sấm, sau đó liền cảm thấy sát khí bám vào người mình chợt biến mất, Evan trúng đạn giữa trán, bùm một tiếng, ngẩng mặt thật mạnh rồi ngã xuống.
“Học trưởng thật lợi hại, không hổ là tay súng thiện xạ, anh Tuyển không có việc gì chứ, tôi lập tức qua, chờ tôi…”
Bên tai Thư Thanh Liễu truyền đến tiếng reo vui của Tề Thiên, hiển nhiên hắn ở đối diện thấy được một màn này, hưng phấn kêu to lên, Thư Thanh Liễu ngại ồn, trực tiếp ném ống nghe xuống, vội vàng chạy tới trước mặt Bùi Tuyển, ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: “Có bị thương không? Tên hỗn đản kia có đả thương anh không?”
Bùi Tuyển kỳ thật không bị thương gì, nhưng dưới cực độ khẩn trương tạo thành hư thoát, cảm thấy đầu có chút vựng, hắn ấn ấn đầu, cười nói: “Thật sự là rất kích thích, tôi cảm thấy cần phải đi kiểm tra một chút xem có chấn động não hay không, còn có, đến gặp bác sĩ tâm lý nữa.”
“Về sau sẽ không có chuyện như vậy phát sinh, tôi cam đoan.” Tựa hồ sợ sự kiện đấu súng tạo thành tâm lý bóng ma cho Bùi Tuyển, Thư Thanh Liễu cường điệu: “Tuyệt đối sẽ không!”
Hy vọng là thế, bất quá một hồi tái sinh, lần sau hắn có thể sẽ có kinh nghiệm ứng phó đi.
Bùi Tuyển trong lòng phun tào, hỏi: “Thương thế của anh thế nào?”
“Đều là vết thương nhẹ, không có việc gì.”
Thanh âm chói tai còn đang liên tục kêu lên, rất nhanh Tiểu Tiểu từ trong khe hở của cái máy bên cạnh chui ra, ném đi cái còi báo động hình con khỉ lông vàng vẫn mang theo bên người, nhào lại đây ôm lấy bọn họ.
Thư Thanh Liễu lúc này mới biết tiếng còi báo động là từ đâu ra, nhìn đến bộ dáng chật vật của Tiểu Tiểu, cơn tức của anh lập tức tràn lên, tuy rằng có Tiểu Tiểu giúp sức, nhưng hành vi của nhóc rất nguy hiểm, nếu vừa rồi Evan phát hiện ra nhóc, kia hậu quả thật không dám nghĩ, nhịn không được quát: “Cha không phải bảo con ở trong phòng chờ cha sao?”
Tiểu Tiểu không nói chuyện, như là bị dọa sợ, miệng mếu máo ra bộ muốn khóc, bộ dáng bé con thực đáng thương, làm Thư Thanh Liễu nhất thời mềm lòng, đang muốn an ủi nhóc vài câu, liền thấy cậu nhóc nhoáng một cái đổ về phía sau, chổng vó hôn mê bất tỉnh.
Thư Thanh Liễu kinh hãi, vội vàng tiến lên ôm lấy nhóc, Bùi Tuyển cũng hoảng sợ, bất quá rất nhanh liền phát hiện vấn đề, vèo bật cười.
“Không có việc gì, nó chỉ là quá sợ hãi.”
Mọi chuyện sau đó đều xử lý rất nhanh gọn, hoặc là nói, sau khi trải qua một hồi sinh tử chiến, hết thảy trong mắt Bùi Tuyển xem ra đều trở nên đơn giản. Tựa như hầu hết các cảnh quay đánh nhau, cảnh sát cùng bác sĩ đều là nhân vật cuối cùng mới đến hiện trường, đem diễn viên đưa vào bệnh viện, sau đó một đống phóng viên ở bên cạnh theo dõi truy lùng tin tức, bất đồng chính là tình huống bọn họ gặp phải càng náo nhiệt hơn, trừ bỏ thân phận ngôi sao của hắn, còn có sự kiện hắn liều mình cứu ông trùm giới diễn nghệ, chỉ với tin tức này, cũng đủ kích thích khiến đám phóng viên kia điên cuồng.
Như thường lệ, mấy chuyện phiền toái này đều giao cho Lục Hoài An giải quyết, ba người bọn họ an tâm nằm ở bệnh viện dưỡng thương, Bùi Tuyển chỉ có một chút ngoại thương, chỗ gãy xương ở cánh tay bị ảnh hưởng, nhưng vấn đề không lớn, thương thế của Thư Thanh Liễu nặng hơn, hoàn hảo viên đạn không tổn thương đến gân cốt, sau khi băng bó, rất nhanh liền khôi phục tinh thần.
Chuyện Evan bị quân đội áp xuống, đối ngoại chỉ nói là một vụ giết người, cùng với hành vi xả thân làm việc nghĩa của đại minh tinh, việc đạo tặc hành hung trở nên không chút nào thu hút, rất nhanh liền bị phai nhạt, ngược lại TV báo chí tạp chí cả ngày phát tin Bùi Tuyển cứu người, trùm còn tự mình đến bệnh viện thăm hắn, tuy rằng không nói rõ, nhưng theo thông tin nội bộ, đã đem hắn đối đãi như người nhà, đương nhiên, trong tin tức cũng không ít người công kích hắn làm như vậy là vì lấy lòng vị kia, nhưng loại chỉ trích này rất nhanh bị chiến thuật nước miếng của fans áp chế, ngược lại còn bị cười mắng não tàn, dù sao muốn nổi danh, cũng không ai lấy sinh mệnh đi làm loại chuyện lấy lòng người khác này.
Sau chuyện Bùi Tuyển đánh bậy đánh bạ, nhân khí tiếp tục tăng vọt, ngay cả Lục Hoài An cũng cảm thán nói Bùi Tuyển được ông trùm điện ảnh và truyền hình ưu ái, sự nghiệp điện ảnh sau này cho dù có muốn không thuận lợi cũng khó, thần vận mệnh tựa như phá lệ chiếu cố người đàn ông này, vận khí này thật sự khiến người khác hâm mộ không thôi.
“Tôi không phải anh hùng gì cả, tôi chỉ làm chuyện tôi cho rằng nên làm.”
Trong TV đang phát sóng buổi phỏng vấn Bùi Tuyển ở bệnh viện, Bùi Tuyển đối mặt màn ảnh, mỉm cười hướng vào phần đông phóng viên, chậm rãi nói: “Lão nhân gia là người tôi tối kính trọng trong cuộc đời, tôi không thể nhìn ông bị kẻ bắt cóc thương tổn, cho nên lúc ấy tôi cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ nghĩ phải cứu ông thế nào, sau đó tôi cứ như vậy làm.”
Trải qua tĩnh dưỡng, Tiểu Tiểu rất nhanh bình phục lại, ở phòng khách cùng Thư Thanh Liễu xem TV, khi nhìn thấy Bùi Tuyển đang dùng nụ cười mê chết người không đền mạng hướng mọi người tự thuật chuyện trải qua hôm đó, nhóc nhịn không được hỏi Thư Thanh Liễu.
“Cha nuôi, ba gạt người như vậy có phải không đúng hay không?”
Đích xác không đúng, nhưng phần chân tướng này, lại có ai nghe đâu? Nhưng Thư Thanh Liễu lại không biết giải thích với Tiểu Tiểu thế nào, đành phải hàm hồ ừ một tiếng, Tiểu Tiểu còn không chịu buông tha, lại đuổi theo nói: “Vậy tối nay cha nhất định phải phạt ba gập người với nhảy ếch.”
“Ừ, sẽ phạt hắn làm thật nhiều vận động.”
Mấy ngày nay bởi vì trên người anh có thương tích, hai người cũng không làm, hiện tại trở về nhà, Thư Thanh Liễu có dự cảm, tiết mục vận động đêm nay nhất định thực phấn khích, mà loại trừng phạt này, Bùi Tuyển nhất định cầu còn không được đi.
“Bùi Kiếm Phong, con có biết con lần này sai ở đâu không?”
Trải qua cả đêm vận động trao đổi thân mật, buổi sáng Bùi Tuyển thức dậy có hơi trễ, đi tới hành lang, chợt nghe tiếng hô của Thư Thanh Liễu, ngữ điệu thực nghiêm túc, vừa nghe liền biết Tiểu Tiểu lại bị xách đi thao luyện.
Hắn đi đến trước hành lang, nhìn thấy Thư Thanh Liễu đang cùng Tiểu Tiểu luyện quyền, Tiểu Tiểu đứng ở trên bàn, vừa lúc cao bằng Thư Thanh Liễu, hai người đang đánh Vịnh Xuân, trước kia hắn từng luyện qua, còn có ấn tượng, Tiểu Tiểu đánh không đúng bài bản lắm, bất quá có Thư Thanh Liễu chỉ dẫn cũng ra hình ra dạng.
“Biết, con không nghe lời cha nuôi,” quyền pháp đánh quá nhanh, Tiểu Tiểu nói chuyện có chút hụt hơi, nhưng vẫn giòn dã phản bác: “Nhưng mà, con cứu được ba nha! Có phải có thể lấy công chuộc tội không?”
Tiểu tử thối, còn biết câu lấy công chuộc tội, Bùi Tuyển nghe thấy buồn cười, cũng không đi xuống quấy rầy bọn họ, mà tựa vào lan can thưởng thức bọn họ đánh quyền.
“Không thể.” Thư Thanh Liễu không chút lưu tình đánh vỡ vọng tưởng của Tiểu Tiểu, “Bất luận chuyện gì, không phải có một kết quả tốt, thì có nghĩa cách làm của con là chính xác.”
“Nhưng mà con nghĩ muốn bảo vệ ba mà.”
“Ý tưởng là phải thông qua năng lực thực hiện, con còn nhỏ, còn chưa có năng lực này.” Thư Thanh Liễu nói: “Bảo vệ ba và con là trách nhiệm của cha, hiểu không?”
“Hiểu, cho nên hiện tại con cũng muốn cố gắng luyện để trở nên cường tráng!”
Trong mắt Bùi Tuyển có chút ướt át, lần đầu tiên mỉm cười vì cảm động, ánh mặt trời chiếu vào đại sảnh, chiếu vào hai thân ảnh đang luyện quyền, buổi sáng ấm áp yên tĩnh, thực trọn vẹn, không cầu mong gì hơn.
“A!” Tiểu Tiểu đột nhiên kêu to lên, như là hiểu ra, kêu lên: “Con biết rồi, cha nuôi, cha không phải bởi vì con đoạt mất nổi bật của cha, cho nên mất hứng, mới phạt con đó chứ?”
Tay Thư Thanh Liễu xuyên qua nắm tay của Tiểu Tiểu, nhẹ nhàng vỗ lên mặt nhóc, xem như trừng phạt, nói: “Ít giở thủ đoạn đi, về sau nhớ kỹ, khi cha nói không được phép, con không thể không nghe lời.”
“Vậy nếu cha nói sai thì sao?”
“Ở trong quân đội, cấp trên vĩnh viễn không sai, cho nên, con phải phục tòng vô điều kiện.”
“Vậy cấp trên, con không thể được xuất ngũ sao?”
“Đến mười tám tuổi.”
“A a a…… Còn hơn mười năm nữa lận, nghĩa vụ quân sự cũng không lâu như vậy……”
Một bộ Vịnh Xuân quyền trong tiếng kêu rên của Tiểu Tiểu đã luyện xong, nhóc mệt mỏi, sau khi thu quyền cúi đầu liền bổ nhào về phía trước, Thư Thanh Liễu ôm lấy nhóc, nói: “Đừng quên, giữa trưa còn có hai mươi cái nhảy ếch.”
Tiểu Tiểu lại ở trên người Thư Thanh Liễu không chịu đi xuống, nói: “Cha nuôi cha nuôi, con muốn ăn gà hamburger, muốn ăn pizza,…”
“Thực phẩm nhiều ca-lo-ri, cấm.”
“Con cam đoan sau này đều nghe lời cha nói, siêng năng làm bài tập, không nói dối không nghịch ngợm không chơi trò chơi quá nhiều,” Tiểu Tiểu tiếp tục năn nỉ, “Cho con ăn một lần thôi được không?”
“… Cha sẽ xem xét.”
“Hai mươi cái nhảy ếch mệt lắm, có thể giảm bớt một chút không?”
“Có thể.” Không đợi Tiểu Tiểu hưng phấn, chợt nghe Thư Thanh Liễu nói: “Giữa trưa mười cái, buổi tối mười cái.”
“Ặc……”
Sự thật chứng minh, chiến thuật làm nũng cũng không phải bách chiến bách thắng, Tiểu Tiểu thở dài, buồn bực nằm úp sấp trong ngực Thư Thanh Liễu.
Bùi Tuyển ở trên lầu thấy Tiểu Tiểu thất vọng, hắn đi xuống, nói gì đó để con trai vui vẻ.
“Hôm nay thời tiết không tồi, muốn đi ra ngoài hóng gió không?”
“Ừ.” Thư Thanh Liễu hỏi: “Đi đâu?”
Bùi Tuyển chỉ là thuận miệng đề nghị, không nghĩ tới Thư Thanh Liễu thực để tâm, vì thế hắn cố ý nói: “Muốn xem tinh quang, hiện tại.”
Trải qua một khoảng thời gian nhớ lại cùng truy tìm, Thư Thanh Liễu đã nhớ lại hoàn toàn chỗ đặt ống tinh quang còn lại kia, đúng như những gì hôm đó anh nhớ lại, ở mặt sau tấm hoành phi ở Hòe trang, cho nên hiện tại tinh quang đã được trả lại quân đội, về phần dược phẩm hóa học này sau này đi đâu bọn họ cũng không biết, cũng không muốn biết, Bùi Tuyển hiện tại nói chỉ là đi ngắm sao trời bình thường mà thôi, Thư Thanh Liễu đương nhiên hiểu được, sảng khoái đáp ứng.
“Được, thu thập một chút, mang hai người đi.”
Thư Thanh Liễu thả Tiểu Tiểu xuống, bảo nhóc đi thay quần áo, Tiểu Tiểu vốn nghĩ muốn đề nghị đi công viên trò chơi, nhưng đáp lại của Thư Thanh Liễu khơi lên tính tò mò của nhóc, đuổi theo Thư Thanh Liễu hỏi: “Hiện tại là ban ngày mà, có thể nhìn thấy sao?”
“Trên đời này không có chuyện gì không có khả năng, chỉ có người không có khả năng.” Thư Thanh Liễu cười nhìn Bùi Tuyển, hỏi: “Đúng hay không?”
“Đúng.” Bùi Tuyển mỉm cười đáp lại: “Chỉ cần trên xe chúng ta có GPS.”
Có vệ tinh hướng dẫn, đừng nói tới đài thiên văn, cho dù ra ngoại quốc, đều không vấn đề gì.
Thư Thanh Liễu biết Bùi Tuyển đoán được, bất quá vì làm cho Tiểu Tiểu vui vẻ, anh không vạch trần, nói: “Lái xe của anh đi, trong xe tôi không lắp hệ thống hướng dẫn.”
“Không cần, để tôi tới làm GPS của anh, trí tuệ nhân tạo, bảo đảm chất lượng vĩnh cửu.” Bùi Tuyển mỉm cười nói: “Điều kiện là —— anh phải tuyệt đối phục tòng, trưởng quan.”
CHÍNH VĂN HOÀN