Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 87: Chương 87






- Ngươi cũng biết nấu ăn ?
Hạo Thiên không chút nào tin tưởng liếc Mộ Như Yên hỏi.


Nói đùa đâu ....!Ngươi đại tiểu thư một cái , cũng sẽ biết nấu ăn ?
Sẽ không phải là ...!
Địa ngục cùng bóng đêm loại kia món ăn ?
- Ý gì ? Ngươi xem thường ta ?
Mộ Như Yên có chút tức giận liếc nhìn Hạo Thiên , nói :
- Ngươi cho ta chờ.


Nói xong cũng đeo lên tạp dề , từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu bắt đầu chế biến.


Hạo Thiên nhìn nàng thao tác , hắn lắc lắc đầu.

Xem ra địa ngục món ăn là không tránh khỏi.


Hắn bình thường vẫn hay quan sát Lý Minh Nguyệt nấu ăn , cho lên cũng có chút xíu hiểu biết.

Mộ Như Yên lúc này thao tác nếu như cùng Lý Minh Nguyệt so sánh , quả thực chính là tiểu hài tử so sánh với người lớn.

Lý Minh Nguyệt chính là cái kia người lớn , hai bên khác biệt quá nhiều.


Ở qua hơn một giờ sau , Mộ Như Yên từ trong bếp bưng ra một cái món ăn đầu tiên.


Nàng xào chính là đơn giản nhất một món , cà chua chiên trứng.


Hạo Thiên nhìn thấy món ăn sau khi , hắn thở ra một hơi.

Bởi vì cái này món ăn lại như thế nào làm đều sẽ không quá khó ăn.


Một phút sau Mộ Như Yên tiếp tục bưng ra thứ hai món ăn.

Này nhưng là thịt kho tàu.


Thoạt nhìn bề ngoài thấy cũng không tệ lắm , không biết hương vị như thế nào.


Lại qua vài phút , Mộ Như Yên dần dần mang lên thêm vài đĩa đồ ăn.


Ân , gần sáu đĩa khác biệt món ăn.

Mỗi một cái đều là không tệ , ít nhất từ màu sắc tới xem ra.


Không lẽ Mộ Như Yên thật sự biết nấu ăn ?
Hạo Thiên liếc nhìn trên bàn đồ ăn , thở ra một tiếng :
- Xem ra chính mình là lo lắng quá nhiều.


- Ngươi uống rượu hay không a ?
Mộ Như Yên không biết từ đâu lấy tới một bình rượu , đặt trên bàn hỏi.



- Không sợ ta chuốc say ngươi , sau đó cướp tài cướp sắc ?
- Ta chính là muốn như vậy.

Ngươi có uống hay không nha ?
Mộ Như Yên thoả mái cười nói.

Nàng bình thường cũng không uống rượu , nhưng mà hôm nay nàng cùng Hạo Thiên ở chung , đợi lát nữa có thể sẽ phát sinh gì đó.

Nàng cần rượu để tăng thêm phần dũng cảm.


- Không uống.


Hạo Thiên lắc lắc đầu.

Hắn không uống được rượu , hơn nữa một hồi còn phải lái xe.

Cho lên mở miệng từ chối.


- Được.

Vậy ta một mình uống.


Mộ Như Yên nói.

Sau đó nàng tự rót cho mình một chén rượu.


- Tới , nếm thử ta làm món ăn.


- Tốt.


Hạo Thiên gật đầu.

Sau đó bắt đầu động đũa.


Ân ...!Mặc dù màu sắc đồ ăn cùng hương thơm không tệ , nhưng khi ăn thử mới biết được.

Nguyên lai nội hàm cùng bề ngoài lại khác biệt to lớn như vậy.


Nói vậy cũng không phải là Mộ Như Yên làm đồ ăn quá khó ăn.

Chỉ là nàng giống như bỏ thiếu một chút gia vị.

Có lẽ bản thân nàng khi nấu cũng không có nêm nếm qua.


- Thế nào ?
- Giống như không tệ.


Hạo Thiên cười nói.

Ít nhất có thể ăn được , là đã xếp vào không tệ món ăn.

Đây là hắn đối với mỹ thực tiêu chuẩn đánh giá.


.........................!
Bởi vì đói bụng duyên cớ , Hạo Thiên tâm tính hơn một nửa đều đặt ở trên mặt bàn điểm đồ ăn , không có quá chú ý Mộ Như Yên biểu tình.

Chỉ thỉnh thoảng ậm ừ vài câu.


Mặc dù thiếu chút ít gia vị , nhưng người đang đói cùng phàm ăn đương nhiên là sẽ không quá quan tâm tới điểm ấy.


- Hạo Thiên ...!
- Ừm ?
- Hạo Thiên .....!
- ....!
Hạo Thiên bất đắc dĩ liếc nhìn ngồi đối diện Mộ Như Yên.

Cô nàng này lúc này bởi vì men rượu mà đỏ bừng gương mặt xinh đẹp.


Ngươi nói ta không ngăn cản để nàng uống say ?
Xin nhờ , ta cũng đã cố hết sức được không ?
Khi Mộ Như Yên uống được hai , ba cốc khoảng chừng.

Hạo Thiên đã ngăn cản nàng lại , không cho uống tiếp.


Nhưng Mộ Như Yên là điển hình của một cái uống rượu mất đi tự chủ người.

Ba chén rượu vào sau đó bắt đầu nói lung tung , bảy phần say ba phần tỉnh.


Ở hắn đem bình rượu giấu đi sau , nàng lại lảo đảo đi vào trong bếp lấy khác một bình rượu.

Sau đó ngồi im trong đó uống.


Đợi Hạo Thiên phát hiện ra điểm kỳ lạ vào tìm nàng sau , mới phát hiện cái này cô nàng đã uống thêm một bình nữa.

Hắn ôm nàng trở lại bàn ăn , thì nàng lại bắt đầu lải nhải tên hắn.


- Còn muốn uống rượu ?

- Um.

....!
- Vậy uống.


........................................!
Hạo Thiên trở về nhà thời gian cũng đã là khá muộn.


Sau hôm nay hắn cảm thấy để nữ nhân uống rượu là một việc làm vô cùng sai trái , cùng hung cực ác một hành động.


Đơn giản như Mộ Như Yên.

Nàng say rượu sau đó bắt đầu nói linh tinh , nôn mửa ....!
Quá kinh khủng.


...!
- Ừm ?
Hạo Thiên sau khi vào nhà , không khỏi nghi hoặc khẽ kêu một tiếng.

Bởi vì hắn không thấy Lý Minh Nguyệt bóng dáng.


Bình thường vào khoảng giờ này là nàng thường ngồi xem cái bộ phim ngôn tình gì đó , hắn cũng không nhớ tên.

Hôm nay làm sao lại không thấy ?
Trong nhà đèn chính cũng là không bật , chỉ có lờ mờ ánh đèn ngủ loại kia.


- Minh Nguyệt ...!Minh Nguyệt ...!
Thử gọi vài tiếng.

Hạo Thiên sau đó nhanh chân đi mở đèn.


Tách ....!
Ánh đèn sáng lên , hắn vừa quay lưng lại , định hô thêm vài câu thì lúc này Lý Minh Nguyệt cửa phòng ngủ bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu trắng.


Giống như trong mấy bộ phim kinh dị nữ quỷ loại kia.

Này thân ảnh toàn thân màu trắng , tóc dài buông xoã ra , che kín mặt mũi.


- Aaaaaa quỷ aaa ....!
Một tiếng hét siêu cao decibel từ Hạo Thiên trong miệng truyền ra.


Trong nhà mình có ma rồi ?
Mả mẹ nó ...!
Hạo Thiên không nói hai lời xoay người liền chạy.


Đúng , Lý Minh Nguyệt có phải hay không bị kia con ma ăn rồi ?
Này ý nghĩ khiến hắn không khỏi run lên.


- Hạo Thiên ?
Phía sau lưng truyền tới quen thuộc thanh âm để hắn bước chân không khỏi khựng lại một chút.


Đây là Lý Minh Nguyệt thanh âm ?
- Ngươi chạy cái gì mà chạy nha.


- Minh Nguyệt ?
- Ân !
- Ngươi hù chết ta !
Xác định được là Lý Minh Nguyệt sau , Hạo Thiên mới thở phào một hơi.

Quay người lại.


Đập vào mặt vẫn là thân ảnh màu trắng kia , bất quá mái tóc đã được vén lên gọn gàng.


Hắn nhìn cái kia khuôn mặt xinh đẹp , tức giận nói :
- Ngươi ở nhà nha , còn trang cái gì ma quỷ hù doạ ta ?
- Ta nào có a.


- Còn không có , ngươi xem ngươi.

Tóc tai bù xù ....!Khác gì con quỷ không.

Ngươi tính hù chết ta không phải ?
Hạo Thiên quệt quệt miệng , sau đó đi trở lại ghế ngồi.


Vừa rồi một màn kia kinh khủng hình ảnh để hắn hiện tại tim vẫn còn đập nhanh.


- Đúng , ngươi làm sao , hai mắt như vậy đỏ.

Khóc rồi ?
- Ta không có.


Hạo Thiên vẫy vẫy tay , cho Lý Minh Nguyệt ngồi vào trong lòng mình.

Sau đó ôm lấy nàng , hỏi :
- Còn nói không phải.

Mắt đều nhanh sưng húp lên.


- .....!
- Ai chọc bảo bối ngươi rồi ?
- ..m
- Còn không nói ?
- Ta hôm nay gặp ăn cướp.


- Ăn cướp ? Bảo bối ngươi có làm sao không ?
Hạo Thiên đẩy nàng ra một chút , sau đó không ngừng xem xét nàng từ đầu đến chân.


- Không có sao.


Lý Minh Nguyệt sụt xịt khóc.

Ngay sau đó nàng thanh âm lại có chút nghẹn ngào nói :
- Hắn giật túi xách của ta , sau đó chạy.

Ta đuổi theo nhưng không kịp.


- Bốp
Hạo Thiên nghe đến đây lập tức đứng dậy , cánh tay giơ lên cao cao.

Không chút lưu tình nào mà cho nàng một cái tát.