Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 85: 85: Dùng Tay Đo Đạc






- Hả giận chưa ?
Trên xe , Lý Minh Nguyệt tháo xuống khẩu trang , mỉm cười xinh đẹp nhìn đang lái xe Hạo Thiên , hỏi.


- Ừm ?
Hạo Thiên đại não có chút theo không kịp nàng tư duy.

Liếc mắt nhìn nàng một chút.

Ý hỏi ta hả cái gì giận.


- Ngươi như vậy trang bức đánh mặt người ta , hết giận rồi chứ ?
- Trang bức ? Không có a.

Ta là giúp cho ngươi xả giận có được không.

Hừ hừ ...!Ta bảo bối nào đến phần người khác bắt nạt.


Nói nói , hắn sau đó còn bổ sung thêm một câu :
- Ta bảo bối chỉ có thể một mình ta được bắt nạt.


- Bá đạo.


Lý Minh Nguyệt cười tươi như hoa nói.


Nhớ tới gì đó , Lý Minh Nguyệt liền hỏi :
- Đúng rồi.

Ở nhà mấy đôi giày kia là ngươi mua cho ra ?
- Đúng nha.

Thấy đẹp mắt , lại thích hợp với ngươi phong cách ăn mặc , liền mua.


Hạo Thiên tùy ý đáp.

Mấy ngày trước hắn có đặt mua cho nàng vài đôi giày , hiện tại nàng không nhắc tới , hắn đều nhanh quên.


- Nhận hàng rồi ? Đi thử hay chưa ?
- Còn không có thử nha.

Ta còn chưa biết là của ai , làm sao dám đi thử.


- Ngốc nghếch.


- Ngươi mới ngốc đâu.


Lý Minh Nguyệt không phục cãi lại một câu.


Sau đó nhỏ giọng nói :
- Hạo Thiên , sau này ngươi đừng mua đồ cho ta nữa.


- Sao vậy ? Ghét bỏ đồ ta mua rồi ?
- Không phải.

Mà là ...!
- Là thế nào ?
- A ...!Ngươi có hay không nghĩ tới đồ ngươi mua ta có thể không vừa người nha.

Đúng , chính là như vậy ...!Cho nên sau này thiếu gì ta tự mua được rồi.


Lý Minh Nguyệt kỳ thật muốn nói là đồ ngươi mua đều quá mắc.

Nàng đều không nỡ mặc.


Hạo Thiên mua đồ cho nàng toàn là hàng hiệu chủng loại kia.

Cho lên giá cả không cần nghĩ cũng biết là như thế nào.


Làm một cái giản dị nữ nhân , Lý Minh Nguyệt nàng làm sao có thể như vậy hoang phí.

Cho nàng lựa chọn lời nói , nàng chắc chắn sẽ lựa chọn ít tiền quần áo loại kia.


Đỡ tốn tiền nha , hơn nữa khi nàng mặc cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Không cần phải từng li từng tí giữ gìn cùng không nỡ mặc.


- Không vừa người ? Bảo bối ngươi nhưng là trêu đùa ta đâu.


Hạo Thiên cười cười.

Ánh mắt nhiều thâm ý mà liếc nhìn nàng , nói :
- Trên thân thể ngươi , mỗi một bộ phận đều bị ta dùng tay nhiều lần đo đạc qua.

Ngươi dáng người , thân thể đường cong , bộ phận kích thước ...!Ta đều thuộc lòng đây.


Trên thân thể ngươi , mỗi một bộ phận đều bị ta dùng tay từng cái đo đạc qua?
Nghe thấy Hạo Thiên nói câu này , Lý Minh Nguyệt gương mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ lên.

Nàng khẽ gắt một tiếng.


- Phi ! Lưu manh bại hoại.


- Cái gì lưu manh bại hoại.

Ta nhưng chỉ nói sự thật.

Ngươi cái kia vòng một kích cỡ là ....!
- Không cho nói không cho nói.


- Ha ha ...!
Hạo Thiên cười vui một tiếng.

Chỉ bất quá hai giây sau đó ,phần eo đau nhói để hắn kêu lớn một tiếng :
- Nha ...!Lý Minh Nguyệt ngươi làm gì nhéo ta rồi ?
- Ai cho ngươi nói lung tung.


- ...!
- Đau sao ?
- Ngươi để ta nhéo lại , xem thử có đau hay không ?
- Hì hì ...!Vậy là rất đau rồi.

Cho ngươi chết á ...!
Lý Minh Nguyệt vui vẻ cười nói.

Bất quá nàng vẫn đưa tay giúp hắn xoa xoa.


Nói là có thể trên miệng nói nha , nhưng việc gì cần thì vẫn phải làm.


Nhà mình nam nhân , nàng không thương hắn thì còn có thể thương ai ?
...........................................!
- Hạo Thiên , ngươi rảnh rỗi thì tới chỗ ta một chút.


- Ừm ?
- Lần trước ta cầm nhầm đồ của ngươi ?
- Đồ của ta ?
Hạo Thiên tay cầm điện thoại , nghi hoặc hỏi.

Người gọi tới là Mộ Như Yên , nói tới hắn cũng đã khá lâu không có cùng nàng gặp mặt.

Ân , từ lần trước buổi đi chơi khu vui chơi kia đi.



- Đúng nha.

Lần trước ta không chú ý , cho nên cầm nhầm.

Ngươi rảnh thì tới lấy đi.


Mộ Như Yên thanh âm từ trong điện thoại truyền tới.


Cầm nhầm đồ ?
Hạo Thiên nghĩ nghĩ chốc lát , cảm thấy mình giống như không có thiếu gì cả a.


- Như Yên , ta nhớ mình không có thiếu gì a.


- Ta nói có là có.


Thanh âm Mộ Như Yên giống như có chút cả giận.

Này nhưng khiến Hạo Thiên có chút ít ý nghĩ.


- Ngươi nói , ngươi giữ cái gì của ta.

Quan trọng lời nói ta liền tới lấy.


- Ta.

...!Aa...!Ngươi chỉ cần biết ta giữ của ngươi đồ vật quan trọng là được rồi.

Mau sắp xếp thời gian tới lấy.


Cái này ngữ khí ???
Hạo Thiên khoé miệng hơi nhếch lên , hắn cười nói :
- Như Yên , ngươi có phải hay không nhớ ta rồi ? Muốn gặp ta ?
- Ta.

...!Không có.

Quỷ mới nhớ ngươi.


- Ồ ...!
- Ồ là ý gì ? Ngươi có hay không muốn lấy lại đồ vật ? Ta cảm thấy đồ vật này đối với ngươi mà nói , rất quan trọng nha.


- Ta tạm thời chưa thấy mình thiếu đi cái gì quan trọng đồ vật.

Như vậy thì Như Yên ngươi giúp ta bảo quản món " đồ " kia đi.


Hạo Thiên cười nói.

Lúc này đây hắn có thể xác định , Mộ Như Yên tám chín mươi phần trăm là muốn cùng hắn gặp mặt.

Có lẽ bởi vì thiếu nữ ngượng ngùng tâm lý , mới biên ra cái lý do này.


- Không được.

Đồ vật của ngươi , ngươi tự mình bảo quản.


Quả nhiên trong điện thoại nhanh chóng truyền tới Mộ Như Yên thanh âm.

Thanh âm này giống như có chút gấp gáp , nóng ruột.



- Ta tạm thời vẫn nghĩ không ra vật gì quan trọng.

Ngươi tạm thời bảo quản giúp ta thì bảo quản.

Không lời nói ngươi đem vứt bỏ cũng được.


- Ngươi ...!
- Tốt.

Cứ như vậy đi.

Bái bai.


Hạo Thiên nhanh chóng ngắt điện thoại.

Nghĩ nghĩ đến Mộ Như Yên hiện tại nổi giận tình huống , Hạo Thiên hắc hắc cười vui vẻ một tiếng.

Sau đó vẫn là đi tới tìm Mộ Như Yên.


Nhớ tới lần trước ở trong xe ô tô tình cảnh , Hạo Thiên trong lòng không khỏi lửa nóng.

Lần đó hắn chỉ kém một chút là thành công lên nàng.


Lần này đây ...!Ân ...!Chắc chắn phải bắt lấy nàng một huyết.


............................!
Tút .....!tút ....!tút ...!
Trong một căn nhà chung cư , Mộ Như Yên ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.

Hạo Thiên tên này lại ngắt nàng điện thoại ?
Hỗn đản.


Đem điện thoại vứt sang một bên , nàng ôm lấy một con gấu ôm to lớn , bắt đầu không ngừng đấm đá.

Miệng thì nghiến răng nghiến lợi mắng to hỗn đản.


Cái này người xấu nhưng từ sau lần trước đi chơi khu vui chơi , đến bây giờ cũng không có liên lạc qua với nàng.

Gặp mặt không , gọi điện không , tin nhắn không.


Mặc dù hai người còn chưa thật phát sinh loại kia quan hệ , nhưng là nàng cả người đều bị hắn xem qua , sờ mó qua.

Hiện tại hắn cứ như vậy không thèm liên hệ với nàng , đúng là cái hỗn đản.