Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 48: 48: Câu Dẫn Khẩu Vị






Hạo Thiên trở về tới nhà cũng đã hơn mười giờ tối.

Lý Minh Nguyệt vốn dĩ đang nằm trên ghế , thấy hắn trở về lập tức ngồi dậy nói :
- Hạo Thiên , ta có việc cùng ngươi bàn bạc một chút.


Hạo Thiên​ ngồi xuống bên cạnh nàng , khẽ gật gật đầu ý bảo nàng cứ việc nói.


- Ta muốn nuôi động vật !
- Ta không đồng ý.


- Tại sao nha , động vật nhiều dễ thương , nhàm chán cùng bọn hắn chơi đùa không phải là rất vui vẻ ?
Lý Minh Nguyệt thấy hắn phản đối , không khỏi xụ mặt xuống.

Giọng điệu có chút năn nỉ nói :
- Hôm nay ta nhặt được một con mèo nhỏ ven đường , không có ai nhận nuôi , rất đáng thương.

Ta muốn nuôi nó nha.


- Hai lựa chọn.

Một là ngươi đem nó thả , hai là ta làm thịt nó.


Hạo Thiên lắc lắc đầu nói.

Từ nhỏ hắn đã đối với động vật nuôi cảm thấy chán ghét , thậm chí lúc trước bởi vì cưỡng ép muốn thử nuôi nguyên nhân , hắn thậm chí còn sinh ra dị ứng.


- Sao ngươi có thể như thế nha , mèo con nhiều đễ thương đâu.


Lý Minh Nguyệt từ phía sau lưng ôm ra một con mèo trắng nhỏ , đưa tay vuốt ve đầu nó.

Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Hạo Thiên như muốn nói , ngươi xem mèo nhỏ rất đáng yêu ....!
Nhìn thấy mèo nhỏ sau khi , Hạo Thiên liền lông tóc dựng đứng lên.

Đứng dậy kéo dãn khoảng cách với nàng , nói :
- Lý Minh Nguyệt , lập tức đem nó vứt bỏ cho ta.

Trong nhà của ta không mong muốn có bất cứ loại vật nuôi nào.


Lý Minh Nguyệt thấy hắn như vậy kiên quyết , cũng biết chuyện này cũng không có khả năng thành.


Nhưng vẫn như cũ ôm một chút hy vọng , hai mắt mông lung nhìn hắn , ngữ khí có chút cầu khẩn , nói :
- Hạo Thiên ....!
- Ta dị ứng với lông mèo.


- Như vậy ta không cho nó đi tới gần ngươi , không phải là được ?
Hạo Thiên lắc lắc đầu , có chút không kiên nhẫn nói :
- Đem nó vứt ra khỏi nhà ta , lập tức.


- Hừ ....!
Lý Minh Nguyệt thấy hắn như vậy kiên quyết , nàng hừ nhẹ một tiếng.

Sau đó ôm mèo con đi ra ngoài cửa.


Hạo Thiên liếc nhìn nàng bóng lưng , sau đó lại ghét bỏ nhìn nàng vừa hồi chỗ ngồi.

Nhanh chân đi vào phòng.


Hắn bình thường mặc dù như vậy dễ nói chuyện , thoải mái ...!Nhưng có một số việc vô cùng cứng nhắc.

Đã không ưa thích gì thì mặc kệ ai nói , làm thế nào cũng không thay đổi được.


................................................!
Hơn nửa giờ sau vẫn không thấy Lý Minh Nguyệt trở về , hắn nhàm chán lấy điện thoại ra phát đi vài cái tin nhắn.


Hạo Thiên : Tâm Anh , các ngươi bộ ngực rốt cuộc là làm sao tính toán ? Cái gì ABC còn 36 38 ....?
Tìm tới Trương Tâm Anh webchat , hắn hỏi một câu phát ra từ linh hồn nghi hoặc.


Này thật sự là hắn hoàn toàn không có chút kiến thức nào.

Thường xuyên nghe người khác nhắc tới ngạo nhân vòng một , E F gì đó hắn hoàn toàn không biết.


Trương Tâm Anh : Tự mình tìm hiểu.


Trương Tâm Anh vừa mới tắm rửa xong , nhận được hắn tin nhắn vốn dĩ còn có chút vui mừng đâu.

Không nghĩ mở ra xem xét lại là cái này một câu hỏi.

Xinh đẹp khuôn mặt tràn đầy hắc tuyến , cái này giải thích như thế nào cho hắn nha.

.


.


Này ngu ngốc câu hỏi ....!
Không có nhận được câu trả lời , Hạo Thiên cũng không quá xoắn xuýt vấn đề này , đơn giản nói chuyện phiếm với Trương Tâm Anh vài câu.


...................................!
- Lý Minh Nguyệt ngươi nổi điên cái gì , có bệnh a.


- Ngươi có thuốc sao !
Lý Minh Nguyệt hừ hừ nói.


Vừa rồi sau khi nàng về nhà liền không cho hắn sắc mặt tốt.

Thấy hắn không chút để ý tới mình , nàng có chút hờn dỗi cầm lấy cái gối ôm đập đập hắn.


Hạo Thiên vốn dĩ tâm trạng rất tốt , cùng Trương Tâm Anh webchat vui vẻ đâu.

Kết quả là tự nhiên bị một cái mặt lạnh người cầm gối nện nện vào người , liếc liếc mắt, nói :
- Ngươi có bệnh thì đi bệnh viện , không có lời nói đi tắm rửa rồi đi ngủ.


Tại sao đã hơn mười một giờ đêm còn nói đi tắm rửa , đơn giản bởi vì vừa rồi Lý Minh Nguyệt ôm con mèo nhỏ kia.

Hắn cảm giác ghét bỏ.


Lý Minh Nguyệt đứng tại chỗ dậm chân phát tiết một chút , sau đó hừ lạnh một tiếng lấy quần áo đi vào nhà tắm.


Vừa rồi ở Hạo Thiên không cho nuôi mèo nhỏ sau đó , nàng đi ra đường vừa đi vừa suy nghĩ rất lâu , cuối cùng kiếm một cái hộp cho mèo nhỏ vào , đặt trước cửa một cửa hàng vật nuôi.


..................................................!
- Ngươi thật sự bị dị ứng với lông động vật ?
- So với vàng còn thật !
Trên giường , Lý Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Hạo Thiên hỏi.

Nàng vẫn là đối với con mèo nhỏ kia để ý.



Hạo Thiên bất đắc dĩ ôm lấy nàng , nói :
- Tiểu Nguyệt Nguyệt , nãy giờ ngươi hỏi câu này không dưới năm lần rồi nha.

Ta đã nói dị ứng là dị ứng , lừa ngươi không phải ?
- Nhưng mà ta ......!
- Ngươi yêu thích thì mang về mà nuôi.


- Ngươi đồng ý ?
- Đồng ý.

Có điều không được để nó xuất hiện trước mặt ta , không cho nó chạy lung tung trong nhà.

Nó chạm vào đồ vật gì ngươi phải lập tức lau chùi.

Còn nữa , mỗi khi ta tới gần ngươi phải đi tắm rửa.

Làm được như vậy lời nói thì ta cho phép nuôi.


Lý Minh Nguyệt vốn dĩ bởi vì hắn đồng ý mà có chút vui sướng đâu , kết quả hắn lại đưa ra một đống điều kiện như vậy.

Nàng không khỏi liếc hắn một cái , nói :
- Hừ , nhiều như vậy điều kiện , ta còn là không nuôi.


- Vậy tốt nhất !
Hạo Thiên mỉm cười nói.

Rất để ý tới nàng cho lên hắn mới làm ra một chút nhượng bộ , nhưng là vẫn phải có điểm mấu chốt.


- A ....!Tay ngươi để chỗ nào ?
Lý Minh Nguyệt bỗng nhiên phát hiện trên ngực mình không biết từ khi nào đã xuất hiện một cái bàn tay to lớn.

Xuyên qua nàng màu tím áo ngủ , ở trên ngực nàng không ngừng nhào nặn.


- Vừa rồi ngươi không phải hỏi ta có thuốc hay không sao.

Ta có a , hiện tại có thể " Chích " một cái.

Đảm bảo thuốc đến bệnh trừ.


Hạo Thiên tà tà cười nói.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ hắn đều không nhịn được đối với nàng giở trò xấu một chút.

Khiến cho Lý Minh Nguyệt khuôn mặt đỏ bừng , mắt mũi hàm xuân sau đó hắn mới vui sướng đi ngủ.


- Không ....!Ta không có bệnh.


Lý Minh Nguyệt vội vã lắc lắc đầu.


Nàng làm sao không hiểu " Chích " trong lời hắn nói ý tứ là gì.


- Thật sự không chích ?
- Không ...!Không cần.


Hạo Thiên nhận được câu trả lời , cũng không có thất vọng.

Ngược lại trên mặt nụ cười càng đậm.

Hắn muốn thử xem một chút Lý Minh Nguyệt cô nàng này có thể kiên trì tới bao giờ.

Mặc dù hắn biết mình hiện tại muốn lời nói , Lý Minh Nguyệt cũng không quá sức phản đối đấy.


Lý Minh Nguyệt mím môi , bàn tay nhỏ đè lên trên tay hắn , giống như là muốn ngăn cản bàn tay đang hoạt động trên ngực mình.

Nhưng có phải là thật hay không ngăn cản , chỉ có nàng biết rõ.


Hạo Thiên một bàn tay ở trên ngực nàng không ngừng nắn bóp.

Lý Minh Nguyệt bộ ngực cũng rất tốt sờ , không lớn không nhỏ , hết sức vừa vặn , khiến hắn yêu thích không thôi.


Bởi vì bàn tay hắn xuyên qua khe hở giữa hai cúc áo ngủ của nàng , cho lên có chút không thoải mái.

Hơi rụt tay về , nhẹ nhàng cởi bỏ hai khoả cúc áo của nàng , sau đó kéo xuống bra áo ngực , cứ như vậy vuốt ve ngực nàng.


Lý Minh Nguyệt cắn chặt hàm răng , hai chân kẹp chặt lại.

Nàng hiện tại đối với Hạo Thiên thân mật cử động sức kháng cự càng lúc càng thấp.

Mỗi lần bị hắn chạm nhẹ vào thân thể , nàng có một loại không biết tên cảm giác hưng phấn , cả người nóng lên.

Giữa hai chân bí ẩn u cốc còn róc rách chảy nước.

Cái này khiến nàng ngượng ngùng không thôi.


Hạo Thiên cũng không có làm ra quá phận hành động , hắn chỉ như vậy vuốt ve , nắn bóp ngực nàng một lúc , sau đó ngủ.


Hắn là đang câu dẫn khẩu vị , khiến cho Lý Minh Nguyệt dần dần chịu không nổi , một lúc nào đó yêu cầu hắn thực hiện tiếp theo một bước.


Lý Minh Nguyệt ánh mắt u oán nhìn đã ngủ Hạo Thiên , nhìn bàn tay hắn còn đặt trên ngực mình lại cảm giác phía dưới quần lót ẩm ướt.

Bất đắc dĩ kéo lên chăn mỏng che khuất trên người cảnh xuân.