Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 27: 27: Chị Không Tức Giận






Đã diễn thì phải diễn đến cùng.

Thế là hắn giả ngu , nói :
- Khuynh Thành , ngươi tha thứ cho ta sao ?
Mộ Khuynh Thành cũng đâu có chỗ nào là tức giận hắn.

Nhưng là vừa rồi trong lớp học tại hắn không nói rõ ràng cho nên nàng mới bị mọi người chỉ trích , nàng hừ nhẹ một tiếng , không nói gì.


- Khuynh Thành , ta không nên trêu chọc ngươi.

Ngươi tha thứ cho ta nhé.


Hạo Thiên vừa nói hay tay còn giữ lấy một tay nàng lắc lắc.

Giống trẻ nhỏ hướng người lớn vòi vĩnh vậy.


Phốc.


Mộ Khuynh Thành thấy hắn bộ dáng này không khỏi bật cười.

Với tay xoa xoa đầu hắn , nói :
- Được rồi em trai.

Chị không tức giận.


- Em trai ? Mộ Khuynh Thành ngươi lại yêu thích thể loại kia ?
Bởi vì Mộ Khuynh Thành thấp hơn Hạo Thiên , cho lên lúc xoa đầu hắn hai người đứng đối diện với nhau ở khoảng cách rất gần.


Giờ khắc này nàng nhìn thấy hắn trên miệng nụ cười xấu xa , soái khí khuôn mặt toát ra vẻ tự tin thoải mái lại sạch sẽ mê người , nàng nhịp tim thoáng một cái gia tốc , trong lúc nhất thời có chút chân tay luống cuống.


- Ta ....!Ta về lớp trước.


Nàng bỏ lại một câu sau đó ý định về lớp.

Nhưng mà Hạo Thiên đột nhiên đưa tay ra kéo nàng lại.



- Ngươi làm gì.


Mộ Khuynh Thành bất ngờ bị hắn lôi kéo , đứng không vững ngã nhào vào trong ngực hắn.

Nhanh chóng ổn định thân hình một chút , ý muốn tách ra khỏi ngực hắn.

Rất nhanh sau đó nàng phát hiện thoát ra khỏi ngực hắn không được.

Bởi vì không biết từ lúc nào một tay hắn đã ôm lấy eo nàng.


- Hạo Thiên ......!
Hạo Thiên tay trái ôm lấy Mộ Khuynh Thành nhỏ nhắn vòng eo , tay phải khẽ nâng lên cằm nàng , sau đó ở nàng ngỡ ngàng trong ánh mắt , cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng.


- Ngô.

.

.


Mộ Khuynh Thành thoáng chốc ngây ngốc , mở to hai mắt ra nhìn hắn.

Khuôn mặt dần dần đỏ lên.


Vài giây sau nàng mới có chút tỉnh táo lại , vội vàng đưa tay đẩy đẩy hắn ra.


Nhưng mà Hạo Thiên làm sao có thể để nàng như ý , tay phải của hắn vòng ra phía sau giữ lại đầu nàng.


Gần một phút sau Mộ Khuynh Thành mới thành công đẩy hắn ra , nàng mặt đỏ giống như giống như người say rượu.

Như con cừu non chạy trốn khỏi sói xám đồng dạng , chạy khỏi sân thượng , chỉ sợ chậm một giây liền sợ bị ăn sạch giống như.


Hạo Thiên đứng tại chỗ nhìn nàng , trên mặt hiện lên một vòng nghiền ngẫm tươi cười , sau đó đưa tay chùi chùi bên môi lưu lại một vết son môi.


Vừa rồi cảm giác mềm mại , thơm tho khiến hắn không khỏi có chút dư vị.


Qua Mộ Khuynh Thành biểu hiện , hắn biết được nàng đã bị chính mình ma trảo khống chế lại được.

Chính mình nếu như mở lời bày tỏ , nàng chắc chắn sẽ không từ chối.

Chỉ là Hạo Thiên hắn cũng không phải là đói khát hạng người.

Xinh đẹp như vậy nữ sinh , phải từ từ từ từ công lược , khiến cho nàng chịu không nổi tự mình dâng lên.

Như vậy không phải là càng thêm thoải mái !
Hơn nữa hiện tại không phải rất tốt ? Mỗi ngày cà khịa người này người kia , rất vui sướng ?
Hạo Thiên sửa sang lại quần áo một chút , sau đó cũng đi xuống lớp học .Bởi vì tiết đầu tiên là của giáo viên chủ nhiệm Liễu Tình Tư , cho nên hắn cũng không dám chậm chễ.


----------------+++++++++++++++-------------+++++++
Liễu Tình Tư xuất hiện y nguyên khiến người chói mắt , Hạo Thiên phát hiện nàng giống như đặc biệt ưa thích màu đen.


Nàng hôm nay cũng là mặc một cái màu nâu đen bộ đồng phục bó sát , dáng người trước sau lồi lõm rõ ràng , đôi chân thon dài đeo vớ đen , phía dưới là một đôi gần mười centimet giày cao gót.

Bộ dạng vô cùng mê người , nàng cho người ta một loại vô cùng thành thục , ổn trọng cảm giác.

Có lẽ đây chính là cái gọi là trạch nam sát thủ.


Liễu Tình Tư vừa xuất hiện lập tức đã thu được sự chú ý của nam sinh trong lớp.

Cả đám ánh mắt mê li nhìn nàng , không ít người còn thầm nuốt nước miếng.


Mặc dù không phải là lần đầu tiên nàng xuất hiện , nhưng Hạo Thiên vẫn là bị đối phương ngoại hình khiến cho rung động.

.


.

Bất quá hắn cũng không có biểu hiện rất khoa trương hay nhìn chằm chằm gì cả.

Dù sao đối phương thế nhưng là giáo viên chủ nhiệm , người ta không phải hay nói một ngày làm thầy cả đời cũng là thầy ...!
- Này.

Ngươi lại ngủ ? Ngươi làm sao ngày nào cũng ngủ vậy ?
Lúc hắn định gục đầu xuống bàn ngủ thì Mộ Khuynh Thành quay sang hỏi.


- Không ngủ thì ngươi nói ta làm gì bây giờ ?
Hạo Thiên liếc liếc mắt nhìn nàng.

Nhưng mà hắn phát hiện nàng không dám cùng hắn đối mặt.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau thì ngay lập tức nàng lại nhìn qua bên khác.


- Thì ....!Như bọn họ vậy , ngắm mỹ nữ nha.


Mộ Khuynh Thành cánh tay chỉ chỉ mấy tên bạn học nam đang chăm chú quan sát trên bục giảng bài Liễu Tình Tư , nói.


Hạo Thiên cười cười nhìn nàng.


- Mỹ nữ ? Ngươi nói nàng ? Nàng nhưng là giáo viên a , ngắm cái gì mà ngắm , hơn nữa bên cạnh ta cũng có cái tiểu mỹ nữ đây , có ngắm cũng là ngắm ngươi.


Mộ Khuynh Thành là một cái trăm phần trăm hợp lệ mỹ nữ.

Khuôn mặt xinh đẹp , dáng người dù không bằng Liễu Tình Tư như vậy lồi lõm rõ ràng , nhưng ở tuổi nàng hiện tại cũng đã là cực phẩm.


Chỉ cần vài năm nữa , Mộ Khuynh Thành chắc chắn sẽ hơn Liễu Tình Tư cả về ngoại hình lẫn vẻ mặt.


- Được rồi , không nói với ngươi.

Ta ngủ.


Hạo Thiên cười nhạt một tiếng , sau đó gục đầu xuống bàn.


Lúc gục xuống ánh mắt của hắn liếc qua Mộ Khuynh Thành trắng muốt hai chân , trong đầu hiện lên một cái ý nghĩ xấu xa.


- Này , Khuynh Thành.


- Ân ?

- Ta có thể nhờ ngươi việc này không ?
Hạo Thiên vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Chỉ là khoé miệng hắn hơi nhếch lên , điều này nếu như lúc trước bạn học lúc cấp ba nhìn thấy , họ chắc chắn sẽ khẳng định hắn trong lòng ý nghĩ không có chút nào là giống như biểu hiện ngoài mặt.


Mộ Khuynh Thành thấy hắn nghiêm túc như vậy , còn nghĩ là hắn có chuyện gì muốn mình giúp đâu.

Thế là nàng cười cười , nói :
- Rất quan trọng sao ?
- Đúng vậy.

Hơn nữa chỉ có ngươi giúp được.


Hạo Thiên trịnh trọng gật đầu , chỉ là trong mắt hắn ý cười ngày càng đậm.


- Ngươi nói , ta giúp được sẽ giúp.


- Chuyện này là ....!
- Ngươi nói nha.


Hạo Thiên ra vẻ khó mở miệng , thanh âm có chút lấp lửng.

Điều này khiến Mộ Khuynh Thành càng thêm tin tưởng hắn có việc quan trọng muốn nhờ.

Nàng cũng không phải là có thói quen tùy hứng giúp đỡ người khác , nhưng hắn lại là ngoại lệ , ai nói nàng có cảm tình với hắn đâu.


- Ngươi mau nói nha.


Ngay tại lúc nàng đang không ngừng thúc giục , Hạo Thiên nghiêm túc vẻ mặt biến mất , hắn mỉm cười xấu xa , nói :
- Ta muốn mượn chân ngươi một chút.


Nói xong ở Mộ Khuynh Thành kinh ngạc trong ánh mắt , hắn cứ thế nằm xuống trên ghế , sau đó gối đầu lên đùi nàng.