Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 22: 22: Ta Muốn Ngươi Chết






Ngày hôm sau buổi sáng.

Đúng giờ Hạo Thiên đi tới trường học.


Nhìn cuối lớp Mộ Khuynh Thành thân ảnh tịnh lệ , hắn lặng lẽ đi tới nàng bên người ngồi xuống :
- Mỹ nữ , ta có thể ngồi cạnh ngươi sao ?
Mộ Khuynh Thành vốn là đang cúi đầu nghịch điện thoại di động , đột nhiên nghe được có người hỏi , nàng định từ chối.

Nhưng mà nàng nghe thấy đối phương thanh âm có chút quen thuộc , ngẩng đầu lên thì thấy người hỏi chính là Hạo Thiên.


Nàng nở nụ cười sáng lạn , nghịch ngợm nói :
- Thực xin lỗi , chỗ này đã có người ngồi.


- Vậy ta trước ngồi , lát nữa người kia tới ta sẽ nói với hắn.


- Không thể.

Hắn sẽ không đồng ý.


- Mỹ nữ , ngươi sao biết rõ hắn sẽ không đồng ý.

Ngươi không phải là bạn gái hắn đi.


- Đúng vậy nha.


- Oa ....!Ngươi xinh gái như vậy , bạn trai ngươi chắc cũng là soái khí vô địch , anh tuấn bất phàm , siêu cấp đẹp trai a.


Phụt .....!ha ha ha
Mộ Khuynh Thành nghe được hắn tự luyến lời nói , rốt cuộc nhịn không được , vẫn là trực tiếp cười to
- Thế giới còn có loại người tự luyến như ngươi sao.

Sao không nói người gặp người thích , hoa gặp hoa nở luôn đi.



Hạo Thiên theo thói quen vuốt vuốt mũi.

Cười đùa nói
- Không phải vậy thì làm sao có thể có người tự tiện nhận ta là bạn trai chứ.


- Ngươi đừng có tự mình đa tình.

Ai thèm nhận ngươi làm bạn trai chứ.


Nữ nhân a.

Nói xong một giây sau chối ngay được.


- Mộ Khuynh Thành , ta có chuyện muốn nói với ngươi.


Hạo Thiên giả bộ nghiêm túc , ngồi ngay ngắn lên nhìn nàng.


- Ngươi nói a.


Mộ Khuynh Thành thấy hắn nghiêm túc dáng vẻ , nghĩ hắn có chuyện gì quan trọng , nàng cũng đi theo nghiêm túc lên.


- Chuyện này nói dài thì rất dài , nói ngắn thì rất ngắn.

Ngươi muốn nghe theo kiểu dài hay ngắn ?
- Ngươi nói ngắn gọn đi.

Sắp vào học rồi.


Thấy hắn có chuyện muốn nói còn chia thành hai loại dài ngắn như vậy.

Nàng mặc dù thấy kỳ lạ , nhưng vẫn là mở miệng nói.


Hạo Thiên nghe thấy nàng câu trả lời , hắn nở nụ cười.

Ánh mắt thâm tình nhìn nàng , nói :
- Khuynh Thành , ta thích ngươi.


Mộ Khuynh Thành lúc thấy hắn thâm tình nhìn mình , tim nàng đã bịch bịch nhảy mạnh.

Nghe được hắn lời nói sau đó , khuôn mặt vù một cái đỏ lên.

Trên tay cầm cái điện thoại cũng bộp bộp rơi xuống mặt bàn.


Thiếu nữ phản ứng Hạo Thiên hắn toàn bộ thu vào trong mắt , khoé miệng hơi nhếch lên ý cười nói :
- Đấy là chuyện ngắn , ngươi có hay không muốn nghe một chút chuyện dài.


- Ân ...!
Mộ Khuynh Thành lúc này vô ý thức gật gật đầu.

Bên trong Đại não lúc này tràn ngập " Ta thích ngươi " câu nói kia.


- Chuyện dài là phải dùng cả một đời nói nha.


Lại thêm một phát búa tạ nữa gõ vào thiếu nữ trong lòng.

Phòng tuyến vốn đã mỏng manh vô cùng bị đùng một cái gõ nát.



Mộ Khuynh Thành nằm úp sấp trên mặt bàn , đem vùi đầu xuống.


Có thể nhìn ra được , nàng ngượng ngùng xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ.


Nàng nằm mơ cũng không làm sao nghĩ tới , Hạo Thiên vậy mà nói ra những lời như vậy.


Vậy mà ····· vậy mà ······
Lấy hết can đảm nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút , nhưng vừa nhìn thì nàng cảm giác cả người như từ Thiên đường rơi xuống địa ngục.


Nàng thấy được hắn đang cười xấu xa nhìn nàng.

Còn chưa hết , thấy nàng nhìn hắn xong hắn bắt đầu cười lớn , hai tay còn ôm lấy bụng.


- Aaaaa ....!Hạo Thiên.

Ta muốn ngươi chết.


Thông minh nàng làm sao không đoán được hắn đang trêu đùa mình.

Nàng tức giận rít gào lên một tiếng , sau đó trực tiếp bổ nhào lên người hắn , ý đồ cho hắn một trận.


Hạo Thiên lúc này đang cười như điên dại lên không chú ý nàng lao tới.

Kết quả là rầm một tiếng , đang ngồi trên ghế thì bị nàng đè xuống dưới đất.


Nhưng đây vẫn chưa phải là hết.

Có lẽ bởi vì góc độ nguyên nhân , hai người ngã xuống đất sau đó ở hắn không kịp phản ứng , hai người môi chạm môi.


Thời gian ở khoảnh khắc này giống như dừng lại vậy , cả hai người cứ như vậy khoảng cách gần ngơ ngác nhìn nhau.


Aaaaaa
Một tiếng hét lớn vang lên đánh thức hai con người đang ngơ ngác.


Hạo Thiên bị tiếng hét khiến cho bừng tỉnh , sau đó vội vàng đẩy Lý Minh Nguyệt ra.


- Ngươi ....!Ngươi không sao chứ ?

- Ta ....!Ta không sao.


Mộ Khuynh Thành nghe được hắn hỏi , nàng bối rối vô cùng , vội vàng từ trên người hắn ngồi dậy , sau đó trở về chỗ ngồi của mình.

Trong đầu không ngừng hiện lên vừa rồi cảnh tượng.


Hạo Thiên cũng lục tục từ trên mặt đất bò dậy.

Cảm nhận được xung quanh bạn học ánh mắt , hắn không khỏi xấu hổ xua xua tay , nói :
- Tai nạn ....!Đây chỉ là tai nạn.


Nhưng mà câu nói này hoàn toàn không có được ai tin tưởng giống như.

Trong lớp bạn học cả nam lẫn nữ đều nhìn hắn với ánh mắt thù oán , hâm mộ.


Reng Reng Reng
Rất may mắn cho Hạo Thiên là chuông báo hiệu vào học vang lên.

Giải thoát hắn khỏi những ánh mắt có thể giết người của nam sinh.


Trở lại chính mình chỗ ngồi , thấy Mộ Khuynh Thành lúc này cũng đang gục đầu xuống bàn , không dám ngẩng đầu lên.

Giữa hai người xấu hổ hình ảnh khiến hắn cũng không dám nói gì.

Học theo nàng gục đầu xuống bàn , và rồi ngủ luôn.


Đợi đến lúc hắn tỉnh lại thì trong lớp đã không còn một bóng người.

Bình thường hay ngồi đợi hắn Mộ Khuynh Thành cũng không thấy bóng dáng.

Có lẽ chuyện lúc sáng vẫn khiến nàng ngại ngùng.