Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 20: 20: Gọi Ta Baba






Hạo Thiên cùng Mộ Như Yên hai người ngồi nói chuyện với nhau rất lâu.

Ít nhất vài giờ đồng hồ.


Trong thời gian này Hạo Thiên thỉnh thoảng lại trêu chọc nàng một chút , đa số tình huống hắn đều là tới điểm là ngừng.

Nhưng vẫn có một số ngoại lệ , kết quả là hắn lại bị nàng tàn bạo cắn xé.


Nhưng chính bởi vì như vậy cho lên hai người nói chuyện , hành động ....!cũng dần dần trở lên thoải mái , ít câu thúc hơn.

Hạo Thiên đùa cợt một chút bình thường lời nói , Mộ Như Yên cũng là không ngại cùng hắn giỡn lên.


Gần tới tối thì hai người tách ra , mỗi người một hướng.


Hạo Thiên về nhà thời điểm thì phát hiện Lý Minh Nguyệt cũng đã trở về , nàng lúc này đang ở trong bếp nấu cơm.


- Tiểu Nguyệt Nguyệt về sớm như vậy ? Không phải nói ngày mai mới về sao ?
Hạo Thiên cầm một quả táo , gặm một miếng , sau đó đối với đang bận rộn Lý Minh Nguyệt nói.


- Ta là của ngươi người giúp việc.

Không lẽ không nên trở về làm cơm cho ngươi.


Lý Minh Nguyệt quay người lại nhìn Hạo Thiên , xụ mặt nói.


Lạ , đây là từ ngữ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn khi nghe nàng nói.


Hạo Thiên đi lên vài bước , đặt tay lên trán nàng.

Kỳ quái hỏi
- Không sốt.

Tiểu Nguyệt Nguyệt , hôm nay ngươi bị làm sao vậy ?
- Ta bình thường a.

Đâu có làm sao đâu.


- Ngươi chắc chắn ?
- Đúng vậy nha.



- Vậy tới ôm một cái.


Hắn nói xong sau đó bắt đầu chăm chú nhìn nàng.

Để cho hắn bất ngờ là nàng cứ như vậy đi tới ôm hắn , không có chút xấu hổ , đỏ mặt , hay gì cả.


Hạo Thiên cũng không ôm lại nàng , mà là hơi nhăn mày , nói :
- Ngươi rốt cuộc bị làm sao ? Ở bệnh viện gặp chuyện gì sao ?
Vừa rồi quan sát hắn hoàn toàn có thể khẳng định nàng có điểm lạ.

Nếu như đổi thành trước kia , chắc chắn sẽ không như vậy tiến tới ôm hắn.


Lý Minh Nguyệt buông ra hắn , quay trở về tiếp tục nấu ăn.


- Hôm nay mẹ ta ép hỏi ta chuyện tiền chữa bệnh cho baba.

Ta không có cách nào , buộc phải nói ra.


- Ukm.


- Mẹ ta muốn gặp mặt ngươi , nhưng ta không đồng ý.

Ta cho nàng xem ngươi ảnh chụp.


- Ngươi có ta ảnh chụp ?
- Lần trước đi phố đi bộ chụp.


Hạo Thiên gật đầu.

Lần trước hai người đi phố đi bộ hắn có cùng nàng chụp hình.


- Sau khi thấy hình ngươi , mẹ ta rất thích ngươi.

Hỏi ta phải hay không thích ngươi , nói cho ta rằng phải dũng cảm , mạnh mẽ theo đuổi thứ mình thích , đừng để sau này hối tiếc.


- Ặc ....!Cái này ....!
- Ta nghe lời mẹ ta.

Hạo Thiên , ta thích ngươi.


Hạo Thiên nghẹn lời.

Hắn trăm triệu không nghĩ tới nàng lại nói thích hắn.


- Minh Nguyệt , ngươi thật sự không có việc gì ?
- Ta thích ngươi.


- ....!
- Ta thích ngươi , ta thích ngươi , ta thích ngươi , ta ....!
- Dừng.

Ta đã biết.


- Ân.


- Nhưng mà tiểu Nguyệt Nguyệt , chúng ta không thể a.


- Tại sao vậy ?
Lý Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn.

Hạo Thiên có thể thấy được nàng hai mắt đỏ lên , như kiểu sắp khóc.

Nàng sẽ không phải thật sự thích mình đi.


- Vừa rồi ngươi nói mẹ ngươi rất thích ta ?
- Ân.


- Vậy ngươi còn không mau gọi ta là baba ?
- Gọi ngươi là baba.

Khốn nạn , ngươi đứng lại đó cho ta.

Aaaaaa

Nàng rít gào lên một tiếng , sau đó cầm trên bàn bếp con dao đuổi đánh về phía hắn.


Hạo Thiên hoảng sợ , ba chân bốn cẳng bỏ chạy.


Đây nhưng là hàng thật giá thật Dao a , không chạy thì không lẽ đứng lại cho nàng chém.


- Lý Minh Nguyệt , ngươi trước bỏ dao xuống.

Chúng ta đều là quân tử , động thủ không động khẩu ....!Không đúng , động khẩu không động thủ.


Hạo Thiên bị nàng đuổi theo không bỏ , hắn chạy vòng quanh bàn ăn , miệng không ngừng hét.


Không có cách nào a.

Vũ khí là không có mắt đấy , nhỡ đâu nàng trong cơn tức giận cho hắn một nhát , như vậy không phải là thảm.


Lý Minh Nguyệt đúng là rất tức giận.

Nàng lấy hết can đảm cùng hắn nói như vậy , không nghĩ tới người này cư nhiên trêu đùa nàng.

Còn muốn làm nàng baba , muốn nàng gọi hắn là baba ....!
- Ta không phải quân tử.

Đừng nói cái gì quân tử với ta.

Ngươi cho ta đứng lại.


- Nghĩ hay lắm.

Đứng lại để cho ngươi chém ta.

Không bao giờ có chuyện đó đâu.


- Aaa ....!
- ....!
Hai người không ai chịu ai , cứ như vậy người đuổi kẻ chạy.


Mười phút sau
- Không chạy ....!Không đùa với ngươi nữa .....!
Hạo Thiên ngồi phịch trên ghế , thở hộc hộc nhìn ngồi ở mình phía đối diện Lý Minh Nguyệt nói.


Lý Minh Nguyệt lúc này cũng mệt nhọc thở không ra hơi.

Nàng hai tay chống eo , bộ ngực bởi vì thở dốc mà không ngừng phập phồng.


Hạo Thiên khịt khịt mũi , nhìn nàng hỏi :
- Có mùi khét.

Ngươi có hay không ngửi thấy ?
- Aaa
- Lý Minh Nguyệt , ngươi lại phát điên cái gì ?
- Đồ ăn ....!Ta đang nấu đồ ăn ....!
Lý Minh Nguyệt mới đầu còn nghĩ Hạo Thiên lừa nàng đâu , sau đó cũng ngửi thấy mùi khét , lại nhớ tới vừa rồi mình chính là đang làm đồ ăn.


Thế là vội vàng chạy vào bếp.


Nửa giờ sau.


- Ngươi xác định thứ này còn ăn được ?
Hạo Thiên nhìn trên bàn cháy đen đồ ăn , âm thanh run rẩy hỏi.

Trên bàn hai đĩa đồ ăn toàn bộ chuyển sang màu đen , đĩa rau thì chuyển sang màu vàng nhạt vì nấu quá lâu.


Cầm lấy trên mặt bàn một đôi đũa , sau đó gắp một cọng rau , chỉ thấy nơi hai đầu đũa kẹp cọng rau vừa nhấc lên gãy ra làm hai.


Lý Minh Nguyệt có chút xấu hổ , nhưng nhớ tới nguyên nhân , liếc mắt nhìn hắn.


- Còn Không phải tại ngươi ?
- Tại sao tại ta.

Đồ ăn là do ngươi nấu.


- Hừ.


- Được Được , do ta.

Đi thay đồ đi , chúng ta đi ăn.


Hạo Thiên đứng dậy đẩy đẩy nàng vào phòng thay đồ , còn bản thân thì dọn dẹp trên bàn đồ ăn.

Sau đó lại ngồi chờ đợi.


Lần này không như lần trước , Không có bao lâu thời gian , Lý Minh Nguyệt liền áo đi ra.


Nàng Trên thân là hai màu đen trắng váy liền áo , dưới chân là một đôi giày màu trắng , trên đầu có một cái nơ con bướm nhỏ , nhìn rất là thanh thuần , xinh đẹp.


- Đi , chúng ta ra ngoài ăn cơm.


- Um !
Hạo Thiên nhìn nàng , mỉm cười nói.