Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 122: 122: Dùng Tiền Xã Hội






- Mỹ nữ , ngươi có dạng này bạn trai ngươi thật sự là quá hạnh phúc.


Hạo Thiên cùng Diệp Hồng Ngư từ trong một cửa tiệm bán đồ uống đi ra , thu ngân nữ nhân không nhịn được cảm thán nói.


Này nữ thu ngân từ khi hai người vào cửa liền luôn chú ý bọn họ.

Không có cách nào , nữ tịnh lệ , nam soái khí.

Là kim đồng ngọc nữ một đôi.

Hơn nữa nàng nhưng là nhìn thấy ở bên trong Hạo Thiên đối với Diệp Hồng Ngư săn sóc.


- Hắn không phải bạn trai ta a, hai ta chính là bằng hữu bình thường.

Cho lên cố lên , ngươi có cơ hội.


Diệp Hồng Ngư tâm trạng đang rất tốt.

Nàng cùng Hạo Thiên nháy nháy mắt sau đó đối với nữ thu ngân mỉm cười.


- Đúng , chúng ta là bằng hữu bình thường.

Mỹ nữ , có thể hay không cho ta xin wechat ?
Hạo Thiên cũng mỉm cười trả lời một câu.


Bằng hữu bình thường liền tình cảm như vậy , ta nhưng là không ngốc nha.

Vừa rồi người rải cẩu lương còn không thì phải là các ngươi ?
rồluonuongrluongluongr
Nữ thu ngân trong lòng lẩm bẩm lấy.

Bất quá thấy hắn muốn xin wechat khi , nàng vẫn là thực vui vẻ.


Cùng một cái cực soái nam nhân thêm wechat , loại này không phải lúc nào cũng gặp được cơ hội.


Nữ nhân trong lòng là luôn có hoàng tử cùng cô bé lọ lem xấu xí loại này ý nghĩ nha.


Vội vàng cúi xuống tìm kiếm điện thoại.

Ngẩng đầu lên sau phát hiện
Người đâu ????
Người đã không thấy !
...............................!
- Ngươi nha.

Lại còn muốn người ta wechat.


Diệp Hồng Ngư sau khi thừa dịp nữ thu ngân tìm điện thoại truyền kéo Hạo Thiên ra ngoài sau , trừng mắt hỏi.


- Ta là phối hợp với ngươi nha.


Hạo Thiên một bộ ủy khuất nói.


Diệp Hồng Ngư còn muốn nói gì nữa , nhưng mà lúc này điện thoại tiếng chuông vang lên.


Lấy ra điện thoại , vốn định nghe luôn nàng lại liếc liếc Hạo Thiên một cái , sau đó mới nghe điện thoại.


Hai người nói chuyện vài câu , ở bên cạnh Hạo Thiên loáng thoáng nghe được là nàng em gái Diệp Hồng Linh gọi tới.


Hiện tại cũng không còn sớm , có lẽ tiểu nha đầu ở nhà một mình sinh ra lo lắng đi.


Diệp Hồng Ngư ngắt điện thoại sau , dù biết người nào gọi tới , bất quá Hạo Thiên vẫn giả bộ hỏi :
- Ai gọi a.



- Bạn học.


Diệp Hồng Ngư đối với hắn nháy nháy mắt nói.


- Nam hay nữ a ?
- Đương nhiên là ...!Nam a.

Hì hì...!Thế nào nam đồng học lại không thể sao?
Hạo Thiên dù biết là nàng nói đùa , những vẫn nhịn không được , nói :
- Ta cảm thấy là thời buổi hiện tại giữa nam và nữ , cho dù là bạn học cũng sẽ không có cái gọi là đơn thuần tình bạn , tình hữu nghị.

Đặc biệt là những ngườinhư ngươi như thế xinh đẹp nữ hài.

Càng là không có.


- Xùy .....!ta hôm nay mới phát hiện ngươi rất có đại nam tử chủ nghĩa a.


Diệp Hồng Ngư bật cười nói.

Sau đó lại tinh nghịch hỏi lại hắn :
- Vậy ngươi có hay không bạn học nữ.

Dung mạo không tệ bạn học nữ.


Hạo Thiên véo véo má nàng , cười ha hả nói :
- Ngươi hôn ta một cái ta sẽ nói cho ngươi biết.


- Bại hoại.


Nói thì nói vậy , bất quá Diệp Hồng Ngư vẫn là thẹn thùng tại hắn trên gương mặt khẽ hôn một cái.


- Xong.

Ngươi mau nói.


- Ta không có.


- Thật sự không có ?
Kinh ngạc nhìn Hạo Thiên , Diệp Hồng Ngư không nhịn được hỏi lại.


Hạo Thiên thản nhiên nói :
- Thật sự không có.


Hắn quả thật là không có bạn học nữ.

Cùng hắn nói chuyện ở trên lớp nữ nhân đều toàn bộ là hắn người.

Từ Mộ Khuynh Thành đến khác lớp Mộ Như Yên.

Ân ....!Còn có Hàn Tuyết vị kia mặt trẻ con ngực phụ huynh nữ sinh , có lẽ là ngoại lệ.


Nhìn thấy hắn không giống nói dối , Diệp Hồng Ngư không khỏi bĩu môi nói :
- Thật sự là phục ngươi.

Khác phái bằng hữu cũng có thể không có.


Nói là nói vậy , nhưng kỳ thực chính bản thân nàng ở trường học cũng không có thân thiết loại hình khác phái bạn bè.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản , khác phái người đối với nàng hầu như là đều có loại khác ý nghĩ.


- Vừa rồi là ta em gái gọi điện thoại.

Chính là Hồng Linh nha đầu kia.


Diệp Hồng Ngư để tránh cho hắn hiểu lầm vẫn là mở miệng nói.


Kỳ thật nàng cũng biết vừa rồi lấy hai người khoảng cách , cùng em gái nói chuyện điện thoại nội dung hắn không biết mới là lạ.


- Như vậy ta đưa ngươi về.


Hạo Thiên gật gật đầu.

Hôm nay hai người chơi cũng đủ nhiều , đến lúc cũng lên đưa nàng về.


.................................!
Hạo Thiên lái xe đưa Diệp Hồng Ngư về nhà.


Dọc đường có lẽ bởi vì ngày hôm nay quá mức vui chơi khiến cho có chút mệt mỏi , liền ngủ thiếp đi.


Tới nàng trước nhà sau Hạo Thiên vốn muốn gọi tỉnh nàng , nhưng lại thấy được nàng ngả người ở ghế lái phụ ngủ rất say.

Không đành lòng hắn cũng liền để nàng ngủ tiếp.


Gần một giờ sau , Diệp Hồng Ngư mới đưa tay dụi dụi con mắt tỉnh lại.


Nàng vừa mở mắt ra liền thấy Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào chính mình.

Không khỏi xoa xoa mặt hỏi :
- Nhìn ta làm gì nha , trên mặt ta có cái gì sao?
- Ngươi ngủ chảy nước dãi rồi.


- Ngươi mới ngủ chảy nước dãi , ta đi ngủ xưa nay không chảy nước dãi.


- Ha ha ...!lừa gạt ngươi chơi đâu.

Tới ngươi dưới nhà rồi.


Diệp Hồng Ngư tay cầm điện thoại xem xét , nhất thời liền trừng mắt đẹp nhìn hắn.


- Đến nhà ngươi tại sao không gọi tỉnh ta.

Hiện tại đều nhanh mười hai giờ muộn.


- Ngươi ngủ rất say , không đành lòng đánh thức ngươi.


Hạo Thiên mỉm cười nói.


Diệp Hồng Ngư ở trên mặt hắn hôn một ngụm , sau đó cầm lấy túi xách liền xuống xe.


Đứng bên ngoài cửa xe , nàng với đầu vào hỏi :
- Muốn hay không lên nhà ta ngồi một chút ?
- Để hôm khác đi.

Hôm nay cũng đã muộn.


Hạo Thiên cười cười lắc đầu.


- Như vậy a ....!Vậy ngươi đi về cẩn thận.


Diệp Hồng Ngư cũng biết bây giờ xác thực là cũng không còn sớm.

Nàng không thể không gật gật đầu.



Dặn dò hắn vài câu , lại hôn thêm hắn một ngụm , sau đó mới rảo bước đi lên nhà.


Hạo Thiên ở trong xe tận mắt nhìn thấy nàng vẫy vẫy tay sau đó mở cửa vào phòng mới yên tâm lái xe rời đi.


.......................!
Vài ngày sau đó , buổi sáng tám giờ điểm Hạo Thiên liền ra khỏi nhà.


Hắn hôm nay có hẹn đi trường dạy lái xe làm thủ tục thi lấy bằng lái.

Suối ngày lái xe đi lung tung hắn cũng không thể mãi không có bằng lái a.


Lúc trước bởi vì khá bận rộn cho lên không có thời gian đi làm bằng.

Hiện tại Lý Minh Nguyệt không ở , Trương Tâm Anh cùng Liễu Tình Tư cũng đi hết.

Hắn bây giờ thời gian ngược lại là rảnh rỗi.


....................!
Hạo Thiên thầy dạy lái xe là một cái trung niên nam tử.

Nhìn bề ngoài cũng là có chút giáo viên khí chất.


- Ngươi mang theo CMND ah ? ta dẫn ngươi đi làm thủ tục.


- Được.


- Ngươi có thể yên tâm.

Ta dạy lái xe ba năm nay , chưa năm nào có học viên thi không đậu.


Thầy dạy lái xe đắc ý nói.


Sau đó dẫn hắn đi đến trong phòng đăng ký.

Bởi vì hiện tại học lái xe người cũng không phải rất là nhiều , cho lên Hạo Thiên liền dễ dàng đăng ký , không cần phải xếp hàng.


Đăng ký sau đó liền nộp tiền học ...!Xong.


Xong xuôi thủ tục , Hạo Thiên dẫn thầy dạy đến một quán cafe.

Sau khi nói chuyện một lúc mới thấp giọng hỏi :
- Chúng ta trường học lái xe có hay không học cấp tốc lớp ?
- Học cấp tốc lớp là không có.


- Thật sự không có ?
- Ngươi có phải hay không muốn nhanh chóng lấy bằng lái ?
Thầy dạy có lẽ không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống như bây giờ.

Chỉ thấy hắn uống một ngụm cafe , ý vị thâm trường nói :
- Lớp học nhanh là không có , nhưng ta là có khác một con đường.


Hạo Thiên đối với thầy dạy dựng thẳng ngón tay cái, nói :
- Chúng ta đều là người hiểu chuyện , ta chính là muốn nhanh chóng có bằng ý tứ.

Tất nhiên là càng nhanh càng tốt.

Ngươi xem có thể hay không ? Tất nhiên cái kia là không thể thiếu.


Hạo Thiên nói cái kia chính là tiền.

Xã hội này , nhờ người khác giúp đỡ chuyện gì , muốn nhanh chóng thì chỉ có dùng tiền.


- Biện pháp là có.

Bất quá chuyện không hay ta muốn trước.

Ngươi kỹ thuật điều khiển như thế nào ? Được hay không ?
Thầy dạy ánh mắt loé lên , nhưng mà vẫn một bộ bình thản nói.


- Kỹ thuật lái chắc chắn sẽ vượt qua.

Chỉ có điều lý thuyết ...!
- Chỉ cần kỹ thuật lái được , còn lại bao ở ta trên người.


Thầy dạy vẻ mặt vô cùng tự tin nói.



Hạo Thiên thấy vậy cũng không nhiều lời vô nghĩa.

Từ trong túi quần lấy ra một bọc đen nhỏ , đưa cho thầy dạy.


Này bọc đen bên trong có hai ngàn đồng.

Đây là hắn đã chuẩn bị sẵn.


Hạo Thiên cho vào bọc đen là bởi vì lo lắng có chuyện không tốt xảy ra.

Nhưng thầy dạy lại vô cùng thoải mái mở ra bọc đen , đem tiền đếm một chút.

Sau đó lão mặt cười rạng rỡ nói :
- Như vậy hiện tại ta liền đi sắp xếp.

Vừa lúc hôm nay có một khoá tốt nghiệp , ngươi thi luôn như thế nào ?
- Như vậy thì đa tạ thầy rồi.


Hạo Thiên mỉm cười nói.

Trong lòng thì thầm than thở.


Quả nhiên là cái dùng tiền xã hội.

Có tiền là có thể ma xui quỷ khiến.


Thanh toán xong xuôi tiền nước , Hạo Thiên liền trở lại trường.


Đợi khoảng hơn một giờ sau đó , trung niên thầy dạy gọi điện cho hắn.

Nói hắn nhanh chóng tới sân thi.


Cúp điện thoại , Hạo Thiên không khỏi thầm nói này giáo viên nhưng hiệu xuất cực cao a.


...........................!
Trường Thi trong sân , thầy dạy đem cái chìa khóa giao cho Hạo Thiên.


Còn chính hắn thì là ngồi lên chỗ ngồi kế bên tài xế , ở Hạo Thiên quan sát vị trí của hắn còn có một bộ phanh chân.

Có lẽ là là xe đặc biệt chuyên dùng để thi.


Cái kia ở ghế phụ phanh chân tác dụng là để phòng khi xuất hiện tình huống , hắn có thể kịp thời phanh lại.


Lên xe vào chỗ , điều chỉnh tốt ghế dựa vị trí, cột lên dây an toàn , quan sát kính chiếu hậu, khởi động máy , chờ đợi tiếng còi báo hiệu sau đó liền vào số đạp ga.


Một bộ liền mạch thuần thục thao tác nhưng khiến ở ghế phụ không khỏi tán thưởng gật đầu.

Hắn là sợ nhất Hạo Thiên kỹ thuật điều khiển không được.

Nhưng hiện tại xem ra ...!
Toàn bộ bài thi Hạo Thiên liền vô cùng bình tĩnh mà hoàn thành.

Hoàn toàn không có mắc một lỗi nào.


Thành công.


Xuống xe sau đó , thầy dạy liền đối với Hạo Thiên nói :
- Ngươi hiện tại liền trở về.

Khi nào có bằng sẽ lập tức chuyển phát nhanh tới nhà ngươi.


Hạo Thiên cảm tạ vài câu , sau đó lại bí mật đưa cho hắn thêm vài trăm đồng.


Này nhưng khiến thầy dạy miệng đều ngoác tới mang tai rồi.


Một cái học viên liền có hai ngàn hơn.

Trừ bỏ tiền lo lót ra , hắn còn giữ lại được cũng hơn một ngàn đến gần hai ngàn.


Đây là một tháng tiền lương a.

Một buổi sáng liền kiếm được ....!
Có thể không vui vẻ sao ?