Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 111: 111: Đi Khách Sạn






Đợi mãi mà không nhận được câu trả lời , Trần Ngọc Ánh không khỏi có cảm giác buồn bực.


Khẽ hừ hừ một tiếng , trong lòng thầm nghĩ " Trần Ngọc Ánh ta cũng không phải là không có soái ca yêu thích nha.

Ta cũng có chính mình ngạo khí ...!Ta không cần "
Nàng từ luống cuống xấu hổ tâm trạng trở lại bình thường.

Chỉ là nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt thời khắc , trái tim nhỏ bé bắt đầu bịch bịch nhảy loạn.


Thiên a !
Người này cũng quá đẹp đi ...!soái khí vô cùng , rất có nam nhân mị lực.


Khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc.


Mái tóc được chải gọn gàng che đi cái trán, lộ ra vẻ thành thục , kính râm mặc dù che đi hai mắt nhưng lại tăng thêm vẻ tao nhã.

Đôi môi hơi nhếch lên , khí chất mười phần là hào hoa phong nhã mỹ nam tử.


Mặc dù Trần Ngọc Ánh là siêu cấp minh tinh , làng giải trí soái khí tiểu thịt tươi minh tinh nàng gặp qua không ít.

Nhưng là cùng trước mắt người này so sánh với , tựa hồ bọn họ đều thua kém rất nhiều.


Giờ phút này nàng cảm thấy vừa rồi mình nghĩ cái gì ngạo khí , cái gì kiêu ngạo ...!Ở vào giờ phút này toàn bộ đều biến mất.


Trần Ngọc Ánh giống như phạm hoa si , nàng vô ý thức tiến lên một chút , duỗi ra hai cánh tay , theo bản năng ôm lấy cổ người trước mặt.


Hạo Thiên bị nàng bất ngờ hành động khiến cho giật mình.

Hắn không khỏi lui lại một bước , đồng thời ánh mắt cũng co rụt lại.


Hắn ý định là lùi về phía sau , kéo dã khoảng cách giữa hai người.


Nhưng hắn tựa hồ đánh giá thấp nàng.


Chỉ thấy Trần Ngọc Ánh cả người hướng về phía trước nghiêng đi , sau đó nàng tựa như một con mãng xà giống như quấn tới.


Bởi vì Hạo Thiên lùi lại , cho lên nàng thuận thế tách ra hai chân , quắp chặt lấy eo hắn.


- Ngươi.

.

.



Hạo Thiên vốn muốn nói chuyện , nhưng phát hiện treo ở trên người mình nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ , nàng hai mắt đã nhắm lại.

Một bộ muốn cùng hắn hôn môi.


Cái này có bệnh nữ nhân.


Hạo Thiên một tay chống lấy trán nàng , tay còn lại không có chút khách khí nào ở trên mông nàng vỗ vỗ , miệng gầm nhẹ nói :
- Ngươi bị bệnh.

Mau cút xuống cho ta.


Bị Hạo Thiên gọi tỉnh ...!Nói đúng hơn là trên mông đau rát khiến Trần Ngọc Ánh tỉnh lại.


Nàng trợn tròn mắt nhìn hai người vị trí hiện tại , ngay sau đó khuôn mặt xinh đẹp vù vù đỏ bừng lên.


- Cái kia ...!Ta ...!Ta .....!
- Ngươi cho ta đi xuống.


Hạo Thiên gần như gầm lên nói.

Này nhưng kích phát Trần Ngọc Ánh tiểu tính tình.


Chỉ thấy nàng từ trên người Hạo Thiên nhảy xuống , bĩu môi nói :
- Ngươi hung dữ cái gì mà hung dữ.

Không phải là chỉ ôm một chút thôi sao.


- Im miệng.

Ta cùng ngươi không quen không biết , ngươi cứ như vậy ôm ta , định cưỡng hôn ta ? Ngươi nói ngươi có phải hay không đầu óc có vấn đề ?
Trần Ngọc Ánh im lặng ...!Nàng không có cách nào để giải thích.


Không lẽ nói bản thân mình hoa si , nhìn hắn đẹp trai khuôn mặt nhịn không được thân hôn ?
Nàng trong lòng lúc này cũng phức tạp vô cùng.

Nàng tuyệt đối không là một cái người tùy tiện.

Chỉ là vừa rồi không hiểu tại sao ...!
Ta nhất định là điên rồi.


Điên rồi.


Trần Ngọc Ánh nghĩ thầm.



Hơn nữa trước mặt người nam nhân này chắc chắn có độc.

Tuyệt đối là có độc.


Hai lần gặp hắn thì cả hai lần nàng đều làm ra những hành động thiếu suy nghĩ , không chút nào giống nàng bình thường.


- Không nói được gì ? Hừ ...!Ngươi chính là cái nữ biến thái.


Ưa thích sạch sẽ Hạo Thiên mở miệng lạnh nhạt nói.


Có thể ở hắn trong ý thức , lúc này đã xem nàng là một tên không sạch sẽ nữ nhân.


- Mỹ nữ vào ngực , ngươi lại cứ như vậy nói ? Ngươi tên thẳng nam , sắt thép thẳng nam.


- Ta cho dù là thẳng nam , cũng so với " tiểu thư " ngươi tốt.


- Tiểu thư ? Ngươi mới là tiểu thư , cả nhà ngươi là tiểu thư.

Thối nam nhân , ta cho ngươi biết , ta chính là ...!
- Im miệng , ta đối với ngươi lai lịch không có hứng thú.


Trần Ngọc Ánh lúc này có thể nói là tức nổ phổi.

Nàng đường đường là cái minh tinh , hơn nữa còn là xử nữ một cái.

Người này lại dám nói nàng là tiểu thư ? Hơn nữa vừa rồi người này còn đánh chính mình cái mông ? Aaaa
Không thể nhịn.


Tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được.


Từ bỏ bản thân hơn hai mươi năm tu dưỡng cùng hình tượng.

Trần Ngọc Ánh bất chấp tất cả nhào lên , thề cùng trước mặt người nam nhân này quyết đấu sống chết.

Chỉ là ...!
- Ngươi buông tay.

Có bản lĩnh ngươi buông tay.


Chỉ thấy người nam nhân lợi dụng chiều cao ưu thế , vươn tay chống lấy Trần Ngọc Ánh cái trán.

Sau đó mặc kệ nàng như thế nào vùng vẫy , cũng không chạm được vào người hắn.



- Đồ biến thái , còn vùng vẫy tin hay không ta báo cảnh.


Nhắc tới báo cảnh , Trần Ngọc Ánh lập tức yên tĩnh lại.

Nàng tin tưởng trước mắt người này tuyệt đối nói được làm được.

Giống như lần trước vậy.


Thấy nàng dừng lại , Hạo Thiên buông tay , sau đó lùi lại kéo dãn khoảng cách giữa hai người , nói :
- Đồ biến thái ...!
- Ta không phải biến thái , ta tên Trần Ngọc Ánh.


- Ta cũng mặc kệ ngươi tên gì.

Hiện tại chúng ta đường ai nấy đi.

Ta đi ta cầu độc mộc , ngươi đi ngươi dương quan lộ.

Ok.


- Ta đều nói cho ngươi biết tên ta , ngươi không lẽ không cần nói cho ta tên ngươi a.


- Không cần , chúng ta sau này sẽ không gặp lại.

Bye bye.


Hạo Thiên nói nói sau đó xoay người rời đi.


Trần Ngọc Ánh nhìn hắn bóng lưng , nàng âm thầm cắn răng một cái , sau đó lẽo đẽo đi theo sau.


.......................!
- Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào a ?
- Ta muốn biết tên ngươi.


- Đại tỷ , ngươi buông tha cho ta có được hay không ?
- .....!
- Tốt tốt ....!Ta tên Hạo Thiên.

Như vậy được chưa ?
- Hạo Thiên ...!Hạo Thiên.


- Tên cũng nói cho ngươi biết , hiện tại chúng ta đường ai nấy đi được chưa.


Hạo Thiên nói nói , sau đó mở cửa xe bước vào.


Gọi là Trần Ngọc Ánh cái này nữ nhân giống như đỉa đói vậy , không biết vì lý do vẫn luôn bám theo phía sau mình.


Hắn đã vận dụng rất nhiều thủ đoạn để cắt đuôi nàng nhưng không được.


Báo cảnh , cho tiền ...!Đều không được.



- Uy ...!Ngươi làm gì ?
- Xe này là của ngươi sao ? Không nghĩ tới ngươi như vậy có tiền.

Kể ra ta còn chưa từng được ngồi xe này đâu.


Bởi vì hôm nay Lý Minh Nguyệt trở về quê , có một chút hành lý mang đi.

Cho lên buổi sáng Hạo Thiên đưa nàng đi là dùng trong nhà xe chiếc xe mày màu đen Rolls-Royce.


Lúc này hắn vừa ngồi lên xe , chưa kịp khởi động máy thì Trần Ngọc Ánh đã nhanh chân chui vào ghế lái phụ.

Ánh mắt không ngừng đánh giá bốn phía.


Đối với nữ nhân này mặt dày trình độ Hạo Thiên biểu thị giơ tay nhận thua.


Ngươi nói thế giới này có cái nào nữ nhân bị người ta đuổi như đuổi vịt vẫn không chịu đi , mặt dày lẽo đẽo theo sau sao ?
Từ hôm trước trở lại , Hạo Thiên không nhận biết bất cứ ai như vậy.

Nhưng từ hôm nay , hắn chính thức biết được một người ...!Là cái này nữ ....!
- Ngươi muốn ngồi này xe ?
- Ân ...!ân ...!
- Như vậy cột chắc dây an toàn a.


Hạo Thiên đột nhiên nảy ra cái ý nghĩ.

Hắn cười cười nhìn nàng nói.


Ngươi muốn ngồi ?
Tốt a.

Ta cho ngươi ngồi.


Ta cho ngươi đi đồn công an.


- Nhà của ta ở xxx ...!Ngươi đưa ta về sao ?
Đưa về ? Haha ...!Biến thái nữ nhân , ngươi chờ đó cho ta.


Mười phút sau.


- Uy uy ...!Ngươi đưa ta đi đâu.

Đường này không về được ta nhà.


- .....!
- Ngươi muốn đưa ta đi về nhà ngươi ?
- ....!
- Hay là đi khách sạn ? Ân ...!Chúng ta như vậy không khỏi quá nhanh đi.


Đi nhà ta ? Đi khách sạn ?
Ta đưa ngươi đi xxxx ...!