Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 106: 106: Bắt Gặp Đánh Dã Chiến






Nhàn rỗi không có việc gì làm , Hạo Thiên đành phải đi loanh quanh trong trường học.


Tính ra hắn đã nhập học gần ba tháng , nhưng lại chưa từng có lần nào đi dạo xung quanh trường.


Mỗi ngày đều là đi tới lớp , hết giờ lại theo đường cũ trở về.

Ngoại trừ ký túc xá cùng lớp học có chút quen thuộc ra , hắn chỉ biết là ngôi trường này rất rộng , còn lại là hoàn toàn không biết này ngôi trường học kiến trúc , vị trí ...!như thế nào.


Bởi vì trường học quá rộng nguyên cớ , nhà trường bắt buộc phải ở trong trường đặt rất nhiều những tấm bảng vẽ bản đồ trường học.


Không biết đã đi bao lâu , Hạo Thiên dừng lại đứng cạnh một tấm bản đồ xem xét.


Phía trước chính là thư viện , là nơi cách xa các toà nhà lớp học nhất.


Hiện tại nơi này là không có người.

Bởi vì đây là thời điểm gần giữa trưa , hơn nữa hiện tại đang là giờ học.


Đi được một đoạn , Hạo Thiên không tự chủ được dừng lại bước chân.

Bởi vì hắn có một cái phát hiện ...!
Giữa không gian vô cùng yên tĩnh này thì từ trong bụi cây rậm rạp lại truyền đến những tiếng động lạ.

Nơi này vốn dĩ đã vắng bóng người , bây giờ lại có như vậy sự việc kỳ lạ , khiến cho nơi này tăng thêm vài phần kỳ dị.


Vốn không phải là lá gan rất lớn Hạo Thiên , lúc này đã có ý định rời đi.


Ưmm…a….


Đang chuẩn bị xoay người đi , trong bụi cây đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ như đau khổ mà lại như sung sướng.


Hạo Thiên cũng không phải là ngây thơ cái gì cũng không hiểu tiểu xử nam , vừa nghe âm thanh yêu kiều này , sắc mặt nổi lên vẻ hiểu ra.


Đây là có người đang tại đánh dã chiến.



Quả thật là gan lớn a.


Trường học loại địa phương này cũng dám đánh dã chiến.


Ặc ...!
Có vẻ như bản thân hắn lá gan cũng không nhỏ đi.

Bao nhiêu lần cùng Trương Tâm Anh , Lý Minh Nguyệt cũng có là ở trong xe , trên đường ...!
Hạo Thiên cũng không có ý định phá hoại chuyện tốt của người khác.

Hắn nhanh chóng xoay người đi nhưng sau đó vì sự hiếu kỳ trong lòng , không nhịn được quay lại.


Con người a ...!Luôn luôn có lòng hiếu kỳ cùng sự bát quái.


Phía trước là bụi cây rậm rạp , nối liền với rừng cây phía sau núi.

Hiện tại lại là giữa trưa trời nắng không có người , quả nhiên là nơi tuyệt vời để đánh dã chiến.


Hạo Thiên nhẹ nhàng , cẩn thận nhắc chân đi qua , khoảng chừng gần hai mươi bước sau , hắn mới núp sau một thân cây , hơi nghiêng đầu nhìn vào bên trong.


Trên nền đất phủ đầy lá cây , một bóng người trắng nõn mảnh khảnh bị một thân thể cao gầy đè lên.

Bóng người trắng nõn lúc này hai chân mở rộng , thân thể cao gầy kia đang không ngừng đẩy mông lên phía trước , về phía giữa hai chân người phía dưới.


Hạo Thiên vừa liếc mắt một cái , mặt cũng nhanh đen lại , thật là sáng mù hai mắt chó a.

Hắn vốn nghĩ bọn họ chỉ vuốt ve một chút.

Không nghĩ sẽ bắt gặp cảnh tượng kịch tính này.


Cái này nhưng là hiện trường trực tiếp a.


Huynh đệ ngươi ngưu bức , làm chết nàng.



Ngươi là chúng ta nam nhân phái thần tượng a.


Trong góc khuất nhẹ giọng cổ vũ cho vị huynh đệ kia một câu.

Sau đó hắn thở ra một hơi.


Lúc này hắn vốn định xoay người rời khỏi thì cô gái bị đè phía dưới kia đã không nhẫn nại được , run giọng rên rỉ :
- Không được, ….

Ân ....!
Chừng hai phút sau, người cô gái kia không nhịn được kêu to một tiếng.

Lúc này nam nhân bế cô gái lên , tiếp tục rong ruổi nấy.


Nhưng chỉ trong nháy mắt , thân thể của nam nhân đột nhiên cứng đờ lại, tiếp theo là một giọng nữ thét lên:
- Không được ....!Không được ...!
Aaaaa ...!
Hai người bọn họ xem như là cùng nhau cao trào đi.


Hai người nhanh chóng nằm gục xuống nền đất thở hổn hển.


Mà đang vụng trộm theo dõi đại chiến Hạo Thiên lúc này cũng nhẹ nhàng rời khỏi.


..................................!
- Nóng chết ta.


Tan học , Lý Minh Nguyệt mở ra cửa xe , chui vào bên trong.

Nàng cảm nhận một chút mát lạnh bầu không khí trong xe , cảm thán nói :
- ƯỚc gì bên ngoài không khí cũng như thế này thì tốt rồi.


Hạo Thiên cười cười đưa cho nàng một chai nước lạnh , đùa cợt nói :
- Đợi một thời gian nữa , chúng ta trong nước mấy cái nhà nghiên cứu kỹ thuật gì đó sáng tạo ra điều hoà không khí khổng lồ.

Như vậy ngươi ước nguyện liền hoàn thành.



- Thân ái , ta đặc biệt cảm thấy ngươi nói vô cùng " chính xác ".


Lý Minh Nguyệt đặc biệt nhấn mạnh chính xác hai từ này.

Có điều Hạo Thiên cũng không để ý , cười cười hai tiếng.


Hạo Thiên nghiêng đầu quan sát Lý Minh Nguyệt một chút.

Khuôn mặt trứng ngỗng , lông mày lá liễu , da thịt trắng noãn như tuyết giống như là em bé mới vừa được sinh ra vậy.

Đôi mắt trong suốt có thần, chiếc mũi tinh xảo thẳng tắp , đôi môi đỏ mọng.

Có thể nói nàng chính là một sản phẩm hoàn mỹ của tạo hóa , của chúa sáng thế.


Đưa mắt xuống bên dưới , chỉ thấy một đôi chân thật dài , trắng muốt như ngọc lộ ra ngoài lớp váy.

Trên một chút là vòng eo nhỏ nhắn cùng bộ ngực cao ngất được che dấu dưới lớp áo sơ mi.

To lớn bộ vị ấy lúc này giống như muốn làm những chiếc nút áo đứt ra.


Bởi vì ngoài trời nóng lực , vừa rồi nàng đi từ trong lớp ra tới khiến cho hiện tại trên thân nàng có một chút ít mồ hôi.

Màu trắng áo sơ mi lúc này dán sát vào da thịt , Hạo Thiên còn có thể mơ hồ nhìn thấy nội y bên trong màu sắc.


Quá mê người ...!Quá hấp dẫn rồi.

Thật là khiến người khác huyết mạch phún trương a.


Loại hấp dẫn này đủ khiến cho dục vọng của một người đàn ông bình thường bành trướng.

Tin tưởng rằng, mỗi người đàn ông khi nhìn vào nàng lúc này thì điều đầu tiên nghĩ trong đầu chính là ý nghĩ muốn chinh phục nàng , chiếm lấy nàng làm của riêng.


Thậm chí còn có một số ít nam nhân lúc này định lực kém , không thể khống chế được bản thân mình thì còn có thể nhào lên ôm lấy nàng nữa.


Quá mê người a ...!
- Uy , ngươi nhìn cái gì ?
Lý Minh Nguyệt tiếp xúc với hắn nóng bỏng ánh mắt , nàng theo bản năng tranh thủ dùng hai tay che chắn trước ngực.

Bất quá ngay sau đó nàng lại buông tay ra , có chút xấu hổ hỏi hắn.


Hạo Thiên cười cười nói :
- Không có gì.



Ngay sau đó hắn nhỏ giọng cảm thán :
- Quả nhiên là mỹ nữ liền là mỹ nữ.

trên mặt nhiều như vậy mồ hôi cũng không có thể nhìn ra gì khác biệt!
Hạo Thiên nói tới khác biệt ở đây chính là nữ nhân trước cùng sau khi trang điểm.


Lý Minh Nguyệt có hay không trang điểm ?
Có a.


Nhưng chỉ là một chút một chút.


Hiện đại nữ nhân , người nào không trang điểm ?
Ngươi ra tới ngoài đường bắt gặp một cái hơn năm mươi tuổi cụ bà đứng xoa phấn , tô son ...!Này cũng là bình thường.


Ngươi nói nam nhân có người trang điểm hay không ?
Có a.

Nam nhân trang điểm , xoa phấn ...!Cũng không ít.

Ví dụ đơn giản như những cái kia soái ca ở trên mạng , nữ trang đại lão ...!
Ặc ...!Nói về trọng điểm.


Nữ sinh không có tẩy trang trước đó xác thực coi như không tệ , thế nhưng là tẩy trang ra , cái kia mặt mũi tràn đầy tàn nhang cùng thanh xuân mụn ....!đoán chừng sẽ để cho ngươi hoài nghi có phải hay không nhầm người.


Lý Minh Nguyệt mỉm cười ngọt ngào nhìn Hạo Thiên , trong lòng rất là vui vẻ.

Không có nữ nhân nào không thích người khác ca ngợi , nhất là một người mà nàng dành hết tình cảm nam nhân !
- Còn không đi a.


- Không đi.

Ta muốn ngồi xem bảo bối một chút nữa.


Nhìn dáng vẻ cười hì hì của Hạo Thiên , Lý Minh Nguyệt không khỏi gắt giọng :
- Cũng không phải là không có để cho ngươi nhìn a.

Mau về nhà , ta đói bụng.


- Ân.