Đồ Thần Chi Lộ

Chương 491: Mỹ nữ quyền thủ hung hãn




Lập tức tên da trắng phát hiện mình đã sai rồi, Na Na tựa như một cỗ máy chẳng biết mệt mỏi, thậm chí lực đạo tập trung trên đôi chân lại càng tăng lên...

Thân ảnh Na Na liên tục di chuyển, động tác nhanh như thiểm điện, mỗi kích đều trúng mục tiêu. Dưới lôi đài khán giả đều hoa mắt mà thưởng thức một màn hết sức kinh diễm này.

"Bồng!"

"Bồng!" Người da trắng trên trán mồ hôi chảy đầm đìa, song chưởng của hắn đã có cảm giác tê rần, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, song chưởng đã sưng lên rồi.

Khiến hắn kinh hãi chính là vẻ mặt của cô gái băng lãnh kia không có một tia xuống sức, thân thể mềm mại phảng phất ẩn chứa lực lượng bất tận vậy.

"Đủ rồi!"

Ngay khi tên da trắng đang vất vả tránh né trong cơn mưa quyền cước, trong đám người đang điên cuồng gào thét vang lên một thanh âm rõ ràng mà nặng nề áp lên đoàn thanh âm hỗn loạn kia, giống như chuông thần vàn lên vậy.

Chính là thanh âm của Trương Dương, hắn không muốn Na Na tiêu hao thời gian trên người tên phế vật kia.

Thanh âm Trương Dương vừa phát ta, thân thể Na Na thình lình nhảy lên, một chân thon dài bổ xuống, giống như sấm sét thiểm điện...

Tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi khán giả còn không kịp phản ứng.

Người vóc dáng thấp bé da trắng cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm lan tràn trong không khí, cơ hồ là một loại bản năng, hắn nín thở giơ song chưởng lên chặn một cước uy mãnh này.

"Răng rắc!"

Một tiếng khớp xương gãy vang lên làm cho tim mọi ngươi đập mạnh, hai cánh tay tên da trắng truyền đến một trận đau nhức đến tận tim.

Chuyện khiến người ta kinh khủng đã xảy ra.

Người da trắng kia song chưởng căn bản không chống lại được một cước long trời lở đất của Na Na, khi cước vừa giáng lên song chưởng dường như không có chút lực nào ngăn lại, thế như chẻ tre trực tiếp bổ xuống...

"Răng rắc!"

Một tiếng rít vang lên, bàn chân đã bổ thẳng lên mặt tê da trắng, mọi người có thể nghe rõ thanh âm xương vỡ.

"A...!"

"Bồng!"

Tên da trắng phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Sau đó ngã xấp xuống mặt lôi đài, tựa giống như một cây cọc gỗ không có tính mạng đổ xuống.

Cả khu xưởng mấy nghìn mét vuông đột nhiên lâm vào một trận áp lực yên tĩnh.

Hơn một nghìn ánh mắt nhìn người da trắng đã ngã xuống, người này được xưng là rắn đuôi chuông vốn am hiểu nhất là cước pháp, bởi vì vóc dáng hắn thấp bé, cho nên chân hắn rất lanh lẹ xuất quỷ nhập thần, giống như thần long thấy đuôi không thấy đầu vậy, cho nên hắn mới được xưng là "Rắn đuôi chuông", nghĩ không ra một nhân vật như vậy cư nhiên không có cơ hội xuất cước.

Khiến người ta càng kinh khủng chính là, mọi người có thể thấy rõ ràng. Đầu người da trắng đã bị đá vỡ.

Điều này cần bao nhiêu khí lực đây?

Mấy ngày qua Na Na vẫn khiến người khác cảm thấy một loại khí chất linh động phiêu hốt, lấy thân pháp để thủ thắng, thật không ngờ võ công của nàng cư nhiên lại bá đạo mãnh liệt như thế, mọi người gán cho nàng biệt hiệu "Mỹ Đỗ Toa" chủ yếu là do nàng lãnh diễm vô cùng, vóc người mềm mại, mà không phải do nàng dũng mãnh bá đạo như vậy.

Lúc này mọi người đã được mở rộng tầm mắt rồi, thì ra nữ tử mỹ lệ mềm yếu cũng có thể có võ công cương mãnh như vậy.

Trong lúc toàn trường đang yên tĩnh. Trương Dương chợt đứng lên đi tới sát lôi đài vươn tay ra.

Khiến người ta khó tin là sát khí trên vẻ mặt sương lạnh của cô gái kia liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đỏ bừng, tóc dài phiêu phiêu cúi đầu đi tới trước mặt Trương Dương. Đem bàn tay nhỏ bé trắng muốt đặt trong lòng bàn tay Trương Dương...

Khi Trương Dương và Na Na biến mất sau cánh cửa, đại sảnh thật lớn hoàn toàn yên tĩnh, dường như sự kiện chấn động vừa xảy ra vẫn vĩnh viễn lưu trong đầu bọn họ vậy.

Có cả khuôn mặt xấu hổ kia.

Có cả mái tóc dài đen nhánh phiêu phiêu kia.

Còn có thân thủ ưu nhã mà nhẹ nhàng kia.

Tất cả đều giống như một giấc mộng...

"Mỹ Đỗ Toa!"

"Mỹ Đỗ Toa!"

"Số Mười hai!"

"Số mười hai!" Đầu tiên là có tiếng hô lên lằm moi người giật mình, sau đó một ít người tỉnh ngộ lại điên cuồng hướng phía Trương Dương và Na Na biến mất hô to.

Trong đám người cũng có ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Dương biến mất sau cánh cửa.

Firman, Kara, còn có Tô Đại Phong và Muhammad.

Firman và Kara mang một bộ mặt suy tư. Mà Tô Đại Phong và Muhammad lại có vẻ mặt ước ao.

Đồng thời, Firman và Kara đứng lên, khi hai người đứng lên, vẻ mặt đều sửng sốt một chút, lập tức cùng hiểu ý gật đầu...

"Đại Phong ca, bọn họ có thể gây bất lợi cho Dương ca hay không?" Nhìn Kara và Firman đứng dậy đi vệ sinh, Muhammad lập tức nghĩ tới một vấn đề.

"Điều này, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, bây giờ người bọn họ muốn đối chính là chúng ta."

Tô Đại Phong cảm giác mình nói có điểm chưa đủ, nếu như không có Trương Dương, hắn căn bản không dám cùng Firman đàm phán.

"Ta có cảm giác bọn họ đối với Dương ca sẽ gây bất lợi."

"Đi, chúng ta rời khỏi nơi đây, chỉ cần chúng ta không chết, bọn họ cũng không dám trắng trợn trả thù đâu."

Tô Đại Phong và Muhammad lập tức cũng làm bộ đi vệ sinh rồi biến mất trong đám người đông nghẹt.

Khi Tô Đại Phong và Muhammad vừa ly khai, Kara và Firman cơ hồ đồng thời xuất hiện ở chỗ ngồi cũ.

"Bọn họ đi rồi." Firman nhìn mấy cái ghế trống nơi Tô Đại Phong nói.

"Bọn họ không quan trọng" Kara lắc đầu.

Mọi người đều khó hiểu vì sao mà hai nhân vật kiêu hùng lại kề vai sát cánh, lý do rất đơn giản bởi vì sự xuất hiện của Trương Dương.

Địch nhân của địch nhân chính là bạn của mình, đây là quy luật mãi mãi không thay đổi trong lịch sử.

"Nếu như ngày mai thi đấu người đàn bà kia không có xuất hiện. Như vậy ngươi có thể đối phó hai tên lông ngắn kia rồi" Khóe miệng Kara nổi lên một tia nụ cười lạnh như băng.

"Nếu như thành công vậy ta tuyệt đối sẽ không quên ơn Kara tiên sinh" Firman sang sảng cười, hắn đã đáp ứng lời hứa, trên thực tế hắn vẫn trăn trở vì không có cơ hội hợp tác với bang phái của Mỹ. Nếu như lần này có thể cùng Kara đạt thành hiệp nghị. Nói không chừng lần này chính là nhân họa đắc phúc.

"Ta chỉ hy vọng hắn không cầm súng" Kara thở dài một tiếng.

"Hẳn là hắn sẽ không cầm súng đâu, khi có mỹ nữ làm bạn, nam nhân là rất dễ quên chuyện quan trọng". Trận đấu đợt thứ hai, hai người đưa ánh mắt chú ý đến lôi đài, thế nhưng trong đầu bọn họ vẫn lo lắng đến bàn tay sạch sẽ mà nhanh như thiểm điện kia, hai người đều tin rằng, chỉ cần trong tay người này có súng, không ai có thể thắng hắn...

"Tích tích!"

"Tích tích!"

Gần như đồng thời. Hai người cúi đầu nhìn tin tức từ điện thoại di động.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau liếc mắt, bọn họ đều có một cảm giác như trút được gánh nặng.

Bởi vì tin tức phản hồi chứng tỏ Trương Dương và nữ tuyển thủ kia đi ra ngoài không mang theo súng.

Đây tuyệt đối là một tin tức tốt.

Hổ lạc bình nguyên bị chó khi, long nhập chỗ nước cạn bị tôm đùa!

Trương Dương chính là hổ sao?

Trương Dương chính là rồng sao?

Hiển nhiên Trương Dương không phải những thứ đó, Trương Dương so với hổ, so với rồng càng đáng sợ hơn! Phố người Hoa tại San Francisco chính là phố người Hoa lớn nhất tại Mỹ, lịch sử tồn tại đã hơn 120 năm rồi. Cổng vào có một đôi sư tử bằng đá xanh biếc kiểu Trung Quốc. Còn có bốn chữ lớn thiên hạ vì công của Thượng thư Tôn Trung Sơn đề trên nữa, đó chính là biểu tượng của phố người Hoa, cũng là biểu tượng cho nền văn minh Trung Hoa. Đường tên là Grant street, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng bán đồ kỷ niệm phẩm đủ màu sắc và một số cửa hàng ăn của Trung Hoa, người tới đây ngắm cảnh và mua sắm chật như nêm cối. Phía tây song song với Grant street là Stockton street, cũng là nơi Hoa kiều thường hay chọn mua vật phẩm...

Màn đêm buông xuống phố người Hoa, hàng loạt đèn lồng cùng đèn nháy tỏa sáng đặc biệt hấp dẫn.

Ở ngã tư đường mặc dù không sầm uất như ban ngày nhưng du khách vẫn rất đông, nhiều người ở chỗ này có cảm giác rất thân thiết như ở quê hương mình mà không phải đang ở nước ngoài. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Trương Dương và Na Na tay trong tay an tĩnh đi theo dòng người, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của hai người, cùng nhau cảm thụ nhịp tim của đối phương, cảm thụ làn da mềm mại trắng mịn...

"Anh thật đã đến rồi sao?"

Na Na đột nhiên hỏi một câu không rõ ràng, khi nói xong nàng mới phát hiện lời này rất khờ khạo, nhất thời mắc cỡ đỏ bừng mặt, đâu còn có hình dạng nữ anh hùng như lúc trước, dáng dấp hoàn toàn là một cô gái nhỏ bé.

"Bởi vì có em ở đây". Trương Dương nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại của nàng. Phảng phất giống như chứng minh sự tồn tại của mình vậy.

"Anh làm thế nào biết em ở chỗ này?"

"Anh không biết. Chỉ có điều anh sống ở đây. Dường như trong đêm tối có một cỗ lực lượng nói cho anh biết, em sẽ xuất hiện tại thành phố này, mà bây giờ em đã xuất hiện thật".

"Phải vậy không?"

"Đúng vậy".

"Anh lừa em?"

"Không có".

"A..."

Hai người dường như nói chuyện không có đầu có đuôi, thế nhưng loại nói chuyện phiếm này dường như cũng đủ để bọn họ thỏa mãn, Na Na nhẹ nhàng đem thân thể mềm mại dựa vào vai Trương Dương, mái tóc buống xuống như một thác nước đen tuyền.

Hai người chậm rãi bước đi không mục đích, dọc theo đường đi bắt gặp vô số ánh mắt ước ao cùng ngưỡng mộ.

Không thể nghi ngờ,Trương Dương và Na Na chính là điển hình cho câu nói "Kim Đồng Ngọc Nữ!"

"Đây là nơi nào?"

Hai người lẳng lặng mà đi, cư nhiên đã tới một khoảng sân rộng, bây giờ đã là mười hai giờ đêm, bên trong sân vẫn còn tiếng người huyên náo, rất nhiều người chơi cờ vua, chơi bài, hơn nữa chín mươi chín phần trăm mọi người đều là người Hoa, tùy tùy tiện tiện cũng có thể nghe thấy tiếng người nói truyện bằng Hán Ngữ, hai người phảng phất như rơi vào khu vực chính của phố người Hoa.

"Quảng trường phố người Hoa tại San Francisco."

"Chúng ta đi chỗ khác."

Nhìn một đám người cùng với một núi rác chồng chất, bên trong đôi mắt của Trương Dương hiện lên một tia chán ghét.

"Đi thôi."

Na Na thở dài một tiếng, nàng biết vì sao Trương Dương khó chịu, Quảng trường phố người Hoa vốn là khu trung tâm nghỉ ngơi công cộng của San Francisco, lão nhân gia ở đây giết thì giờ, tiểu hài tử tới đây vui đùa, du khách đến ngắm cảnh, kẻ lang thang cũng đến đây, một ít quán ăn lưu động cũng hoạt động ở chỗ này, vốn là một nơi rất rộng rãi thoáng đãng. Nhưng bởi nhiều người không có ý thức bảo vệ quang cảnh ở đây khiến nó giống như một bãi rác vậy.

Quảng trường phố người Hoa chia ra làm hai tầng, người tới nơi này đa số là lão niên người Hoa đến giết thì giờ. Thông thường đánh tú-lơ-khơ ở tầng trên, cờ vua phía dưới. Tầng trên có vẻ sạch sẽ hơn, bởi vì ở tầng dưới gần ngay chỗ ba con đường đi qua, lại đặt rất nhiều ghế công cộng, rào chắn, hầu như chỗ nào cũng có thể bắt gặp giấy vụn, túi đựng thức ăn, lá rụng, quần áo và đồ dùng hàng ngày đầy bụi đất của đám lang thang.

"Trung Hoa có rất nhiều thói hư tật xấu, nếu như không trừ tận gốc được, lúc nào mới có thể trở nên cường đại đây?!" Trương Dương liên tục né tránh đám rác rưởi cùng những kẻ lang thang.