Đồ Thần Chi Lộ

Chương 464: Cát Tường (4)




Cảm giác này khiến Trương Dương khó hiểu, phải biết rằng đối phương là một tên đại Hán gian, tiếng xấu muôn đời, vậy mà có thể sinh ra loại cảm giác siêu nhiên thoát tục, kỳ quái vô cùng.

Tại sao một tên Hán gian lại có được tâm cảnh này?

Trương Dương biết rất rõ, để có thể bồi dưỡng được loại tâm cảnh này tâm phải tĩnh lặng rơi siêu xuất phàm tục, chuyên tâm tu luyện, hơn nữa lại không ham luyến quyền thế…

"Bồng!"

"Bồng!"

"Bồng!"

tựa như một tòa cự sơn. Năng lượng của Trương Dương cũng đã sớm đạt tới đỉnh để ngừa vạn nhất. Thấy Chương Cát Tường đánh tới thì thuận thế tung ra một chưởng, chân khí của hai người va chạm trên không chung tạo ra tiếng nổ liên tiếp, tựa như vô số bom đạn đang nổ, thân thể hai người đồng thời lui lại…

Một bước!

Hai bước!

Dừng! Sau khi thân thể dừng lại thì ánh mắt vẫn gắt gao nhìn về phía đối phương. Trong đầu đang điên cuồng tính toán vị trí cũng như khoảng cách mà đối phương lui về sau.

Rốt cục, thân thể hai người đã nhanh chóng dừng được lại. Trong bóng đêm, hai người tựa như hai tòa cự sơn đứng sừng sững trong hoa viên.

Ba mét!

"Quả là anh hùng xuất thiếu niên!" Chương Cát Tường thở một hơi thật dài, rõ ràng hắn có thể nhận thấy mình lui về phía sau nhiều hơn đối phương ba mét. Ba mét này không phải là một khoảng cách lớn nhưng dưới tình huống hắn chủ động công kích mà lại lui về đằng sau hơn đối phương tận 3 mét thì có thể thấy rõ võ công hai người chênh lệch to lớn nhường nào.

Đương nhiên, Chương Cát Tường không ngờ tới là Trương Dương còn chưa sử dụng toàn lực. Hiện tại, Trương Dương căn bản không phải người mà Chương Cát Tường có thể đối kháng. Sau khi năng lượng tinh thể của bản thân đạt tới 80% đến khi bộc phát lực lượng thì cường giả bình thường không thể tưởng tượng nổi. Thử nghĩ, chỉ một lần vận công đã khiến cho cây cối trong phạm vi cả kilomet trở thành gỗ mục hết, thì năng lượng đã hấp thu này nhiều hay ít?

Trương Dương không hề lên tiếng, ánh mắt thâm thúy của hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Chương Cát Tường, tinh thần lực cường hãn tập chung vào cả phạm vi mấy trăm mét xung quanh Chương Cát Tường. Thắng lợi chỉ là chuyện sớm hay muộn với Trương Dương, hiện tại, Trương Dương càng muốn biết rõ bí mật của Chương Cát Tường.

Trong rừng cây im lặng đáng sợ.

"Ngươi định hỏi gì sao?" Chương Cát Tường cười ảm đạm.

"Ta hy vọng ngươi có thể cho ta biết, chúng ta có thể cam đoan sẽ không nói cho người ngoài biết"

"Ha ha, ta nói cho bọn ngươi biết thì đã sao, ngươi tin sao?"

"…" Trương Dương há miệng, đây là một vấn đề hắn không thể trả lời.

"Tề tướng quân hi sinh cho tổ quốc đã gần một thế kỷ, trừ bỏ ta thì hết thảy đã tan thành mây khói. Trung Quốc đã trở lên lớn mạnh, ít nhất cũng sẽ không có quốc gia nào dám khinh thường. Rất nhiều chuyện vĩnh viễn không cần đáp án, trong lịch sử loài người, có bao nhiêu chuyện bị bao phủ dưới màn sương mù? Cá nhân ta thì có là gì… Ta tin rằng, Tề tướng quân ở dưới cửu tuyền đang chuẩn bị rượu ngon để đón chào Chương mỗ…"

Chương Cát Tường nhìn thoáng qua ánh trăng vàng vọt, kín đáo thở dài một tiếng, đúng lúc đó thân thể của hắn chậm rãi to lên, to lên… Dường như cả người hắn được bao trong một ngọn lửa màu xanh…

"Trương Dương, ta biết ngươi. Ta chú ý ngươi đã lâu, ngươi hãy lo cho bản thân, nhớ rõ truyền thuyết xa xưa mà người Thái Lan kia nói tới".

"Ồ?" Trương Dương nhìn thân thể đang phình to của Chương Cát Tường, cảm giác có điều không ổn, nhưng hắn vẫn không nhận thấy không ổn ở đâu.

"Truyền thuyết kia có căn cứ, trong lịch sử loài người mỗi khi tới lúc sảy ra đại nạn thì đều sinh ra nhiều cường giả, mà trong lớp cường giả lại sinh ra siêu cấp cường giả. Ngươi, có lẽ chính là một siêu cấp cường giả…"

"Có căn cứ gì không?"

"Không có, hoàn toàn là trực giác, tốt rồi, cứ như vậy đi, trận chiến giữa ta và ngươi đã tới lúc kết thúc…"

"Chậm đã…"

"Bồng!"

Trương Dương cảm thấy có gì đó không đúng, mới nói ra một tiếng "chậm" thì ngọn lửa xanh bao quanh thân thể Chương Cát Tường bỗng nhiên mất đi kiểm soát, cả thân thể hắn bốc cháy bừng bừng trong ngọn lửa màu xanh đó, vẻ mặt hắn vô cùng bình yên.

"Nói cho ta biết nguyên nhân!" Trương Dương bị ngọn lửa cực nóng kia bức lui mấy mét, phạm vi xung quanh Chương Cát Tường hơn 10 mét đều đã trở thành hỏa ngục, cỏ cây hóa tro bụi hết.

"Không có nguyên nhân, ta chỉ là một tên Hán gian mà thôi, Hán gian, Hán gian… ha ha…"

Bên trong ngọn lửa, Chương Cát Tường cười to, chòm râu cùng hàng lông mi dài trong nháy mắt bị ngọn lửa thiêu rụi, sau đó từ từ da thịt cũng biến thành đen, dần dần cả thân thể cao lớn đều hóa đen, rồi nhỏ dần đi…

Một mảnh trời đêm bị ngọn lửa màu xanh chiếu rọi khiến nó như biến thành một mảnh đồng ruộng xanh tươi, lửa tắt thì thân thể cũng biến mất.

Trong không khí không hề có mùi thịt khét, ngược lại có mùi hương thơm ngát.

Thời gian như tạm dừng..

Bốn người Trương Dương ngơ ngác nhìn Chương Cát Tường hóa thành tro tàn, ngay cả xương cốt đều không còn. Điều này không hề giống như trong suy nghĩ ban đầu của bọn họ.

Không hề có sự khoái cảm của chém giết.

Không có sự vui sướng khi bức tử Hán gian.

Điều gì cũng không có, thứ lưu lại duy nhất chỉ là một màn sương mù trong lịch sử.

"Đây là một tên Hán gian sao? Trương Dương ngươi thấy thế nào?" Tiểu Lý Tử đột nhiên hỏi.

"Không biết" Trương Dương lắc đầu nói "Không ai biết được đoạn chuyện xa xưa kia, nói vậy, Chương Cát Tường chính là người cuối cùng nắm giữ bí mật đó"

Trương Dương thở dài một tiếng. Trên thực tế, hắn có rất nhiều giả thuyết, theo như thái độ và hành vi của Chương Cát Tường thì dường như Chương Cát Tường đang kiềm chế một số cường giả của những quốc gia xung quanh Trung Quốc, hơn nữa phát hiện ra không ít người có tiềm lực của đất nước.

Trương Dương có thể tin rằng, Chương Cát Tường dùng thuốc độc để đầu độc một vài đệ tử của hắn cùng các cường giả khác đều là do hắn biết tin Gan Bali đã chết. Đương nhiên, có lẽ cũng giống như Chương Cát Tường đã nói, hắn biết được đại nạn của mình phủ xuống…

Tề tướng quân cùng Chương Cát Tường rốt cục có bí mật gì, điều này vĩnh viễn trở thành một bí ẩn.

Hiển nhiên, cảnh giới của Chương Cát Tường đã thoát khỏi hồng trần, không hề màng tới danh lợi. Bản thân hắn đã không muốn giải thích, biện bạch, cũng căn bản không muốn nhắc tới chuyện cũ. Hắn đã đem tất cả bí mật cùng hắn vùi sâu dưới đất.

"Trương Dương, đây là cái gì?"

Lưu Bưu ngồi xổm xuống đúng chỗ Chương Cát Tường tự thiêu, dùng một cây gỗ nhõ khẽ bới đống tro tàn. Trương Dương cùng mọi người đi tới. Chỉ thấy bên trong đống tro tàn có vật trông phần giống mã não, phần giống thủy tinh trong suốt, lại tỏa ra ánh sáng, dưới ánh trăng chiếu vào thì không khác gì ngọc hay kim cương…

"Xá lợi…"

"Là xá lợi tử!"

Nhìn mấy trăm, có khi cả ngàn đống xá lợi, Trương Dương và Tiểu Lý Tử chấn động toàn thân.

Tại sao lại như vậy?

Xá tợi tử là do một người đạt thành viên mãn, trí tuệ vô cùng, hơn nữa lại do nguyện lực to lớn của bản thân mà có được, vô cùng hi hữu, quý giá. Giống như Phật đà sau khi niết bàn thì để lại sáu đấu xá lợi. Lúc ấy có tám quốc vương tranh giành xá lợi, mỗi người lấy được một phần, đem Phật xá lợi về quốc gia của họ, để vào trong bảo tháp cho dân chúng chiêm ngưỡng. Mặt khác, các cao tăng tu hành đắc đạo sau khi viên tịch cũng có thể sinh ra xá lợi. Nếu như thời cổ đại có Huệ Năng, cận đại có Hoằng Nhất, Thái Hư, Chương Gia, tất cả bọn họ đều lưu lại xá lợi.

Một tên Hán gian, cũng có xá lợi để lưu lại sao?

Hiên nhiên, không ai có thể trả lời vấn đề này. Bốn người lại hội hợp với 2 người dẫn đường của quân viễn chinh tại núi Mandaley.

Dọc theo đường đi, bốn người không nói chuyện, không khí trở nên nặng nề, trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Trương Dương, bây giờ nên làm thế nào?" Lưu Bưu đang cầm một chiếc túi, bên trong là 1200 viên xá lợi tử mà sau khi Chương Cát Tường tự thiêu để lại.

"Đưa cho tổng bộ quân viễn chinh" Trương Dương suy nghĩ một chút rồi nói.

"A… Bọn họ… bọn họ…" Lưu Bưu nhất thời há to mồm nhìn Trương Dương đang ngồi ở ghế lái phụ. Ngay cả A Trạch và Tiểu Lý Tử cũng cảm thấy khó hiểu nhìn Trương Dương. Phải biết rằng Chương Cát Tường là một tên đại phản đồ, nếu hắn đưa xá lợi tử cho hậu duệ quân viễn chinh thì có thể tưởng tượng được sẽ đem đến hậu quả gì.

"Chúng ta không nói tới việc hiện nay không thể xác định được Chương Cát Tường rốt cuộc có phải là Hán gian hay không, có lẽ là không phải. Ở bên trong hậu duệ của quân viễn chinh, khẳng định có người thờ phụng linh vị Tề tướng quân, đem xá lợi tử của Chương Cát Tường trở về tới bên cạnh linh vị Tề tướng quân, vô luận là Hán gian hay không đều phải cho hắn một công đạo…

"Ừm, ý kiến rất hay. Nếu Chương Cát Tường không phải là Hán gian, như vậy để hắn và Tề tướng quân cùng được mọi người cung phụng, coi như đã làm an lòng hắn. Nếu hắn là một Hán gian thì dùng xá lợi tử của hắn để cung phụng Tề tướng quân, cũng coi như an ủi vong linh của Tề tướng quân trên trời." Tiểu Lý Tử rất thông minh, lập tức hiểu rõ ý tưởng của Trương Dương.

"Đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Chúng ta cũng không nói đây là xá lợi tử mà sau khi Chương Cát Tường tự thiêu để lại, mà nói vì để trấn an linh hồn Tề tướng quân nên muốn dùng xá lợi tử của cao tăng để cúng tế ông ta"

"Hay, biện pháp hay! Nếu như vậy sao không dùng chiếc tủ kia để đựng xá lợi tử, ta vẫn có cảm giác khi còn sống Chương Cát Tường có quan hệ rất lớn đến chiếc tủ" Lưu Bưu nói.

"Ừm, cứ quyết định vậy đi, chuyện tình của Chương Cát Tường đừng để lộ ra ngoài, cứ nói là đã bị chúng ta giết chết" Trương Dương không muốn làm phức tạp vấn đề, vô luận Chương Cát Tường có phải là Hán gian hay không thì bọn họ đều không biết, tuy rằng đủ mọi biểu hiện cho thấy trên người Chương Cát Tường còn ẩn dấu rất nhiều bí mật, nhưng cũng có thể Chương Cát Tường chính là một tên Hán gian vì để đền bù sai lầm của mình mà làm ra các thủ đoạn kia…

Trương Dương cơ hồ có thể khẳng định, mấy năm nay Chương Cát Tường du lịch ở Myanmar, Thái Lan, Ấn Độ, thành lập một mạng lưới khổng lồ. Mà trước khi hắn chết thì có đến hơn 10 người đã bị hắn đầu độc chết, người có thể để Chương Cát Tường xuống tay đều là long, phượng trong loài người, tiền đồ vô hạn. Phần lớn số người này bị giết bằng thuốc độc, đây tuyệt đối là một tin tức tốt cho Trung Quốc. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Quả đúng như Trương Dương dự đoán, Chương Cát Tường dùng thuốc độc giết những kẻ kia đã gây ra đả kích rất lớn của quốc gia đó, hắn cơ hồ đã dùng thuốc độc giết hết những người có khả năng trở thành cường giả. Lần đầu độc này lại thêm hành động liệp sát của Trương Dương khiến rất nhiều quốc gia trong tương lai 100 năm không thể sinh ra nổi một cường giả, không thể nghi ngờ đây là một đả kích vô cùng nghiêm trọng.

Dựa theo kế hoạch đã định, Trương Dương đem xá lợi tử của Chương Cát Tường giao cho hai hậu duệ quân viễn chinh, sau đó lại chuyển một bức thư cho Khổng lão nhị, để bảo hắn cách xử lý. Sau đó, bốn người Trương Dương trực tiếp đến Indonesia.

Đương nhiên, Trương Dương lại không ngờ đến việc phong thư này lại không thể đến được tay Khổng lão nhị mà lại đến tay mấy lão nhân. Bởi Khổng lão nhị đã muốn ra nước ngoài, hắn bị tên người Mỹ kia lừa dối, đơn thương độc mã đi tới nước Mỹ tham gia hắc quyền, trước khi đi hắn thề nếu không kiếm được 10 triệu đô sẽ không trở về.

Theo tính toán của Khổng lão nhị, khi có 10 triệu đô thì 8 triệu sẽ dùng để mua vũ khí cho quân viễn chinh, 2 triệu dùng để kiếm một cô vợ xinh đẹp, hưởng thụ cuộc sống có tiền…

Đương nhiên, Trương Dương cũng không biết, chờ khi hắn biết được thì Khổng lão nhị đã bị người ở nước Mỹ đánh cho biến mất.

Mọi người đuổi tới Indonesia thì mất đi tin tức của Ngân Mị.

Theo như hành tung Ngân Mị lưu lại thì nơi cuối cùng Ngân Mị xuất hiện là sân bay quốc tế ở Jakarta. Bời vì thời gian Trương Dương lưu lại Myanmar khá lâu nên căn bản không thể tính toán rõ thời gian chính xác Ngân Mị rời đi, hơn nữa, đây lại là một sân bay quốc tế, mỗi ngày chuyến bay đến và đi với mật đồ dày đặc, căn bản không thể đoán được.

Bốn người cũng không vội, Trương Dương căn bản không hề cần lo lắng cho Ngân Mị. Hơn nữa, khả năng sinh tồn của Ngân Mị vô cùng mạnh, căn bản không cần Trương Dương lo lắng. Rất có thể lúc trước giám thị hai cường giả, lúc sau đã đang tắm nắng.

Bốn người cưỡi ngựa xem hoa du lãm Jakarta, xem sự hấp dẫn tuyệt vời của Jakarta là những kiến trúc cổ của vương quốc Java xưa xen lẫn những ngôi nhà cao tầng hiện đại. Jakarta có tới 32 bảo tàng, nổi tiếng nhất là bảo tàng quốc gia - nơi lưu giữ mọi dấu tích của vùng đất từ khảo cổ cho đến di sản văn hóa tộc người Indonesia. Tháp Monas cao 137m được coi là biểu tượng của Jakarta. Nhà thờ Hồi giáo ở quảng trường Merdeka, bảo tàng dệt, phủ tổng thống, lăng tẩm Taman Mini rộng 300 ha là nơi lưu giữ của 250 di sản văn hóa, kiến trúc, nghệ thuật và ẩm thực của người lndonesia. Cho đến buổi tối thì bốn người quyết định sẽ rời đi vào ngày mai, nên tùy ý chọn một khách sạn ở qua đêm.

Đương nhiên, cũng không phải là nghỉ ngơi không, hiện tại, cách vài ngày Trương Dương lại lên mạng xem tin tức.

Hắn phải chú ý giá sắt thép. Trọng yếu nhất chính là muốn liên hệ với tiểu hòa thượng, nhưng tiểu hòa thượng dường như đã mất tích, không hề xuất hiện…

Mở máy tính.

Giá sắt thép dường như đã dừng xu thế tăng vọt, mà chậm lại rồi hạ xuống. Đây không phải là một hiện tượng tốt, điều này nói lên kim giáp hán tử kia đã chuẩn bị không sai biệt lắm.

Trương Dương cảm giác được nguy cơ ngày càng mãnh liệt.

Trên thực tế, mấy người A Trạch Tiểu Lý Tử và Lưu Bưu cũng không hiểu tại sao Trương Dương lại tiêu tốn thời gian vào việc truy sát cường giả. Bọn họ không biết rằng, Trương Dương không hề nắm chắc chiến thắng kim giáp hán tử, hắn cần thông qua chiến đấu không ngừng để nâng cao thực lực của mình và đồng bạn.

Hiện tại, năng lượng tinh thể hóa của Trương Dương một lần nữa lại dừng lại, hắn phải tiếp tục đột phá, không ngừng đột phá. Trương Dương tin tưởng, 80% năng lượng tinh thể hóa căn bản không thể chiến thắng kim giáp hán tử. Trương Dương nhớ lại cảm giác hắn quan sát trận chiến giữa kim giáp hán tử và trung nhiên tóc dài chiến đấu tại dị không gian. Phương thức chiến đấu trên cả trăm kilomet đó khiến hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, đây không phải là lực lượng nhân loại có thể chống lại…

Tiểu hòa thượng vẫn không xuất hiện, cho dù Trương Dương có gọi thế nào cũng cũng không hề có chút động tĩnh…

Ngược lại, lão nhân ở Somali có gửi tới đây một phong thư, nói việc làm ăn ở Somali rất phát đạt, bởi vì quân Mỹ tập kích hải tặc nhiều lần khiến cho chúng nổi giận mà đánh lại, lão nhân lợi dụng cơ hội này để đục nước béo cò, thế lực lớn mạnh rất nhanh, hiện giờ lão nhân đã khống chế tới 60% quyền lợi đàm phán tại Somali, nói cách khác cho dù lão nhân không bắt cóc tàu chở dầu thì chỉ cần thu lấy phí dụng trung gian cũng đã là một khoản khổng lồ. Phải biết rằng, bên trung gian còn ăn lợi nhiều hơn cả hải tặc. Cùng lúc ấy, hắn cũng gọi điện về trong nước, xí nghiệp Mao thị phát triển cực nhanh, thông qua sự chống đỡ của Trương Dương nên xí nghiệp Mao thị không chỉ phát triển trong lĩnh vực truyền thống mà đến các lĩnh vực khác cũng phát triển mạnh mẽ do được chính phủ chiếu cố.

Thế lực Đao ca cũng đã không ngừng mở rộng, điều khiến Trương Dương cảm thất bất ngờ là thế lực của Đao ca bành trướng không có dấu hiệu dừng lại, điều này khiến Trương Dương cảm thấy có điểm không ổn…

Bởi vì Mạch Phi đã chết, Đỗ Tuyết nắm toàn quyền sản nghiệp của gia tộc, mà Yakuza lại vô cùng trầm mặc, hết thảy đều có vẻ vô cùng im lặng.

Yakuza sao lại im lặng như vậy?

Tuy rằng Yakuza bởi vì việc chuyển nhà Vương Yến mà chịu đả kích của Yến gia trên toàn cầu, nhưng Trương Dương không tin một tổ chức xã hội đen tồn tại cả mấy trăm năm sau một lần đã kích mà tinh thần sa sút như vậy. Nếu thật vậy thì Yakuza đã không phải là một trong những tổ chức xã hội đen lớn nhất toàn cầu.

Gió thổi mưa giông trước cơn bão!

Rất lâu, trước khi xảy ra cuồng phong thì sẽ là một khoảng lặng.

Chẳng lẽ Yakuza có âm mưu gì?

Khẳng định là có âm mưu, Yakuza tuy không thể chống lại gia tộc hùng mạnh của Vương Yến, nhưng khẳng định sẽ có biện pháp đối phó với Đỗ Tuyết, bọn họ sẽ không để một tài sản lớn tới cả trăm triệu nằm trong tay Đỗ Tuyết.

Căn cứ mà Mạch Phi lưu lại không đủ để ước thúc hành động của Yakuza.

Trương Dương ngây người ngồi trước máy tính, hắn có một dự cảm, rõ ràng nguy cơ đang bủa vây tứ phía, nhưng lại không thể làm gì. Hắn phát hiện, hắn thủy chung bị hãm trong trạng thái bị động, vô luận là đối phó với Yakuza của Nhật Bản hay sở nghiên cứu mật mã sinh mệnh NY ở Mỹ - tất cả đều bị rơi vào trạng thái bị động.

Ngoại trừ việc phá đám Kim giáp đại hán, thì Trương Dương không thể chủ động, mà muốn phá hoại cũng phải được tiểu hòa thượng cung cấp thông tin. Hiện tại tiểu hòa thượng lại căn bản không xuất hiện, nên có muốn nghĩ cách đối phó với kim giáp đại hán cũng không được….

Trương Dương đứng dậy!

Đi nước Mỹ!

Đi tìm người cải tạo gien…

Ở nước Mỹ, có tổ chức hắc bang lớn nhất toàn cầu, nếu để Đao Ca tiến vào thế lực ngầm nước Mỹ thì không biết cảnh tượng lúc đó thế nào?

Nghĩ đến thanh đao sắc bén cùng cánh tay xuất quỷ nhập thần của Đao Ca, không hiểu sao, trên mặt Trương Dương lộ ra một nụ cười tàn nhẫn…

"Na Na sao?" – Mới rồi vẻ mặt Trương Dương đầy quỷ dị, nhưng lúc này lại tràn ngập ôn nhu, hắn gọi cho Na Na, nếu muốn đến nước Mỹ thì phải báo cho Na na, vì chức trách của nàng chính là truy tìm tổng bộ của người cải tạo gien.

"Ngươi là ai?"

Trái tim Trương Dương nhảy dựng lên, bên trong điện thoại vang lên giọng đàn ông xa lạ.

"Ngươi là ai?" Trương Dương nhanh chóng khống chế bản thân. Một người đàn ông nghe điện thoại của Na Na – điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.

"Xin lỗi, tiên sinh, ta đang hỏi ngài, ngài là ai?" Giọng nói đàn ông bên kia rất vững vàng, không có chút tình cảm.

"Na Na đâu?"

"Cô ấy không tiện nghe máy, nếu có chuyện, ta có thể truyền đạt, ngài là ai?"

"Tại sao lại không tiện?" Ánh mắt Trương Dương trở lên sắc bén.

"Ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngài biết" Đối phương vẫn duy trì tiết tấu giọng nói không nhanh không chậm.

"Đang ở đâu?"

"Nước Mỹ!"

"!" một tiếng nổ mạnh vang lên, điện thoại đã bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ, ánh mắt Trương Dương lóe ra kim mang, khiến người khác kinh tâm.

"Rầm!" – một tiếng vang thật lớn, cửa phòng đã bị phá, A Trạch Lưu Bưu cùng Tiểu Lý Tử tiến vào. Hiển nhiên bọn họ nghe thấy tiếng nổ của điện thoại di động.

"Xảy ra chuyện gì?" Lưu Bưu nhìn đống linh kiện nằm ngổn ngang trên mặt đất.

"Đi nước Mỹ!"

"Khi nào đi?"

"Ngay bây giờ!"

Tại bên trong một căn phòng, có một người trung niên cầm điện thoại di động trong tay khẽ mỉm cười.

"Tính nóng quá, ta lại không có ở nước Mỹ, ta nói là Na Na ở nước Mỹ….