Đồ Thần Chi Lộ

Chương 187: Trách nhiệm sung sướng




"A a, đây không phải vấn đề ta lo lắng, ta chỉ biết ta bây giờ chỉ cần nói ra một câu, cả thành phố ZH sẽ rơi vào đại loạn, lực lượng cảnh sát thành phố ZH căn bản không đủ để lo liệu xử lý, chờ đến khi bọn họ điều động lực lượng cảnh sát đầy đủ, ta nghĩ chuyện của ta đã xử lý xong rồi."

Trương Dương phát hiện trong ngữ khí bình đạm như nước của Đao ca tràn ngập một loại khí phách quyết tiến không lùi.

Đao ca quả nhiên là Đao ca, có lẽ chính vì mị lực nhân cách này mà khiến hắn trở thành thần tượng của đám lưu manh, thử hỏi có mấy tên lưu manh lăn lộn đến vị trí như Đao ca còn có thể bất chấp nguy hiểm tai ương trong tù và đối kháng cảnh sát?

Không thể nghi ngờ, sau việc lần này Đao ca phải ngồi tù, thậm chí là tử hình!

Tìm sống trong chết, điều này cần phải có dũng khí và kiên quyết biết nhường nào! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Trương Dương tin rằng, gặp phải loại chuyện thế này hắn rất khó có loại khí phách tráng sĩ dứt khoát này.

Đao ca có sự quyết đoán của Hạng Vũ, của Bối thủy nhất chiến (1).

"Đưa điện thoại cho ta, ta cần gọi một cú điện thoại."

Trương Dương thở dài một hơi, vốn cho rằng thần không biết quỷ không hay, thế mà lại làm cho thiên hạ người người đều biết, nếu Đao ca chỉ dẫn hơn trăm người, hoặc là hai trăm người tuyệt đối sẽ không có thanh thế và lực ảnh hưởng lớn như thế, đương nhiên Đao ca cũng không có thế lực tuyệt đối để khống chế tình cảnh hiện tại.

"Lưu lão, Trương Dương……" Trương Dương gọi điện thoại cho lão nhân.

"Ân." Đối phương đáp lại sau đó lại trầm mặc.

"Hiện tại……."

"Ta biết, ngươi lần này náo loạn thật sự lớn a." Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khổ của lão nhân.

"Vậy vậy……" Trương Dương cũng không biết giải thích như thế nào, tràng cục mấy ngàn người này đã hoàn toàn phá tan tất cả kế hoạch ban đầu của hắn.

"Nhắc Đao ca làm sạch sẽ chút, ít nhân chứng mục kích thôi. Xong chuyện sau đó tìm vài huynh đệ tin tưởng được lãnh tội thay, ta sẽ bảo vệ tính mạng chúng, chỉ có điều chí ít phải ngồi bảy tám năm trong tù, như vậy đi, hai giờ phải xử lý xong, ngươi bảo hắn đưa người từ từ rút đi, ta sẽ bảo người cho Đao ca thời gian hai giờ, Đao ca này, ta thực sự đã xem thường hắn rồi…." Lão nhân thở dài một tiếng rồi cúp điện thoại.

Trương Dương nhìn điện thoại không khỏi ngẩn ngơ. Hiển nhiên tình cảnh lần này thật sự quá lớn, lớn đến nỗi thần thông quảng đại như lão nhân cũng không thể không tổn thất vài người chịu tiếng oan.

Kỳ thật điều này cũng rất dễ giải thích, ở Đông Quốc chết một hai người cũng chẳng sao cả, dù sao Đông Quốc người nhiều, nhưng Chính Phủ sợ nhất chính là sự kiện nhiều người gây náo loạn, trong lịch sử mỗi lần sự kiện quần chúng náo loạn đều là trấn áp nghiêm khắc, hoặc là cố gắng trấn an, hiển nhiên loại người như Đao ca không phải là đối tượng Chính Phủ trấn an, mà là đối tượng cần trấn áp, nếu sự tình lắng xuống, không có vài người chịu sự trừng trị của pháp luật thì lúc ấy Chính Phủ đối với cấp trên, với nhân dân cũng không cách nào nói rõ, không cách nào giải thích được.

"Thế nào?" Đao ca tựa hồ không thèm để ý, khẽ cười rồi nhận điện thoại.

"Tìm hai người chịu tội thay, bây giờ bất đầu từ từ rút người đi thôi, cứ như vậy đi."

"Chịu tội thay?" Đao ca nhướng mày.

"Tám năm, sẽ không chết người, thời gian có thể lại ngắn hơn, ngươi tự mình cân nhắc, ta cố gắng hết sức rồi." Trương Dương nói.

"Tám năm….." Mày Đao ca khẽ giãn ra, cười nói: "Được, tám năm mà thôi, huynh đệ nguyện ý ngồi tù tám năm cho Đao ca vẫn còn rất nhiều, lão Ngưu, bố trí ba huynh đệ nguyện ý gánh trách nhiệm lưu lại. Tám năm, hai trăm vạn, người nhà toàn bộ phải chiếu cố. Sau khi vụ án ổn thỏa sẽ kết sổ một lần, những người khác từ từ rút lui…."

"A…..Hai trăm vạn? Một trăm vạn là đủ rồi…" Lão Ngưu vẻ mặt ngốc trệ, kinh ngạc nói.

"Lão Ngưu, ngươi mặc dù đã từng ở trong đó, nhưng thời gian rất ngắn, không hiểu được thống khổ, tám năm là rất rất dài, cứ hai trăm vạn đi, Đao ca mặc dù không có tiền nhưng nghĩ chút biện pháp cũng vẫn có thể xử lý được, đi đi!"

"Ờ…."

Nhìn lão Ngưu rời đi, Trương Dương không khỏi hoài nghi, Ngưu ca này có tự mình bổ sung vào số người gánh trách nhiệm hay không?

Trương Dương không biết, đối với đám lưu manh mà nói, hai trăm vạn đã là một con số thiên văn học rồi, rất nhiều người trong thời gian tám năm có thể kiếm hai trăm vạn, nhưng không thể để dành lại hai trăm vạn, đại bộ phận lưu manh kiếm được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, nếu ở trong tù trải qua tám năm, ra ngoài lập tức có thể về hưu, hưởng phúc cả cuộc đời còn lại.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, vì Đao ca gánh trách nhiệm, ở trong ngục gần như sẽ không chịu đau khổ, tiến vào chính là Lão Đại, ở trong ngục có hai loại người là lão Đại. Thứ nhất là xã hội đen có thế lực có bối cảnh. Thứ hai là có tiền.

Không thể nghi ngờ, giúp Đao ca gánh trách nhiệm thì vừa có thế lực mà cũng có cả tiền.

Đương nhiên, đáng nhắc tới chính là, ở trong ngục phải chịu khi dễ nhất cũng có hai loại người, loại thứ nhất chính là kẻ phạm tội cưỡng gian, loại người này vốn không có nhân quyền, không có một chút địa vị nào, cho dù thời gian ngồi tù có dài đi nữa, vĩnh viễn là phạm nhân địa vị thấp kém nhất.

Còn có một loại chính là tham quan có tiền, loại người này so với phạm tội cưỡng gian cũng tốt hơn không đáng bao nhiêu, trong đông đảo quần chúng nhân dân, đương nhiên cũng bao gồm cả phạm nhân đối với tham quan là chán ghét đáng ghê tởm nhất, ở trong tù công việc quét dọn nhà xí nhà vệ sinh bình thường đều là tham quan và tội phạm cưỡng gian đảm đương.

Cho dù tham quan có tiền ở trong đó nhiều nhất cũng chỉ tự bảo vệ mình không bị ngược đãi, cũng không thể lên tiếng nhân quyền gì đó, cơ bản chính là đám phạm nhân lấy được khoản cơ khí nghiệm thu ( trấn lột ) vô tận, rất nhiều lão Đại ở trong tù khi ra tù đều trở thành triệu phú, nguồn kinh tế chủ yếu chính là những tham quan vô lại đó…….

Lăn lộn giỏi, trong tù tương tự cũng có thể phát tài, Đao ca chính là ví dụ điển hình, Đao ca mỗi lần ra tù trên người đều mang theo một đống tiền lớn, đây cũng là một trong những bí mật của Đao ca mỗi lần ra tù mà sau đó có thể quật khởi trong thời gian ngắn.

"Thế nào, căn nhắc kỹ chưa?" Đao ca thấy vài người xì xào bàn tán trên bục gỗ, mi vũ lộ ra sát khí nồng đậm.

"Chờ chút…." Ma Bì Hổ vuốt mồ hôi trên mặt, hiển nhiên, số đầu người xếp đen kịt trong kho hàng tạo thành cho hắn một áp lực tâm lý cực lớn, sự chênh lệch cách xa nhau về thực lực đã không còn tương đương nữa, căn bản không có khả năng chống lại.

"Ta không có thời gian cho ngươi cân nhắc, năm giây, là quần ẩu hay đơn đấu, tự mình ngươi chọn đi, qua năm giây, các huynh đệ cứ việc nổ súng lên bục kia là được……"

"Bốn!"

"Đơn đấu!"

Ma Bì Hổ nhìn thấy mấy trăm họng súng đen ngòm, căn bản không có thời gian suy nghĩ, kỳ thật cũng không cần suy nghĩ nữa, quần ẩu vốn không có khả năng, cả bục gỗ này bao gồm cả mình cũng mới hơn mười người, không kẻ nào lại ngu xuẩn dùng hơn mười người cùng hơn ngàn người quần ẩu cả.

Ma Bì Hổ vẫn trì hoãn thời gian chính là muốn cảnh sát đến, nhưng Đao ca không cho hắn cơ hội kéo dài thời gian, Ma Bì Hổ cũng có một loại dự cảm, Đao ca chắc chắn cũng cân nhắc tới thời gian phản ứng của cảnh sát địa phương rồi.

Nghe được hai chữ "đơn đấu", Lưu Bưu vẻ mặt thất vọng, hắn rất muốn Ma Bì Hổ nói là "quần ẩu", bởi vì Lưu Bưu rất muốn chứng kiến hơn ngàn người "đánh hội đồng" hơn mười người tới cùng là cục diện như thế nào, đáng tiếc a! Cục diện hơn ngàn người này rất khó gặp được a, Lưu Bưu thầm thở dài.

Ngàn người đánh hội đồng mười người, không biết có phải là lũ lượt giẫm đạp tan tành thành từng mảnh vụn hay không?

"Ân, rất tốt, ta đếm ba tiếng, tất cả những người mang súng đều đặt súng xuống đất, động tác chậm chút, nếu lát nữa phát hiện ai trên người còn có vũ khí, các huynh đệ không cần nghe ta gọi, trực tiếp nổ súng là được!"

"Nhưng…."

Ma Bì hổ vốn chuẩn bị biện bạch, nhưng Đao ca căn bản không cho hắn cơ hội, vội vàng tự mình dẫn đầu mang khẩu súng lục xinh xắn từ trên người đặt lên bục, có Đao ca dẫn đầu, những tên lưu manh khác đều lấy súng trên người đặt lên bục gỗ.

Lập tức, có thủ hạ của Đao ca dùng một cái túi ni-lon to mang tất cả súng đi, nhân tiện còn hết sức chuyên nghiệp kiểm tra một lần bọn họ trên người còn có súng hay không.

Lúc này Trương Dương đột nhiên tràn ngập bội phục với Đao ca, không thể không nói, thủ đoạn của Đao ca tràn ngập khí phách đồng thời cũng đầy trí tuệ, Đao ca mỗi lần đếm đều tạo thành một loại áp lực tâm lý cho đối thủ, căn bản không cho đối thủ thời gian suy nghĩ, không thể nghi ngờ, đây là một loại mưu lược, xem ra Đao ca có thể ngồi đến vị trí hiện tại, cũng không đơn thuần chỉ là dựa vào cây thái đao trong tay của hắn.

"Được, nếu đã là đơn đấu thì mọi người hãy tản ra đi, ngươi…ngươi, còn có ngươi nữa, hãy lưu lại!" Thái đao trong tay Đao ca vung lên, chỉ vào Ma Bì Hổ, người Nhật Bản và người Châu Âu kia nói.

Ma Bì Hổ há hốc mồm không lên tiếng, hiện tại hắn đã không còn tư cách nói điều kiện nữa rồi.

Ngược lại tên người Nhật Bản và Châu Âu kia sau khi thấy đám người dần dần tản ta, trên mặt lộ ra vẻ ngoan độc, tinh thần lực ban đầu bị ngàn người áp chế từ từ bành trướng, cư nhiên cũng lộ ra chiến ý hừng hực.

Nhìn thấy dòng người cực kỳ có thứ tự đi ra, Trương Dương không thể không bội phục năng lực tổ chức của Đao ca, hơn ngàn tên lưu manh lúc bước vào thì cực kỳ có kỷ luật, hiện tại khi đi ra vẫn không hề có chút dấu hiệu hỗn loạn nào.

Rất nhanh, dòng người đã biến mất ở cửa chính.

"Két!" Một tiếng, cánh cửa gỗ nặng nề đã bị đóng lại, trong kho hàng mặc dù có đèn, nhưng bất thình lình bị đóng lại vẫn tạo cho người ta cảm giác tối tăm trong nháy mắt, hiện tại người của Ma Bì Hổ trong kho hàng chỉ còn dư lại ba người.

Mà bên Đao ca, ngoại trừ Đao ca và ba người Trương Dương Lưu Bưu A Trạch, còn có Ngưu ca mang theo hai người, quả nhiên như Trương Dương dự đoán trước, Ngưu ca quả nhiên tự mình chiếm một vị trí lãnh trách nhiệm, mà vẻ mặt hai tên lưu manh lãnh trách nhiệm khác đều hưng phấn, hiển nhiên "công việc" thu nhập thêm hai trăm vạn cho tám năm ngồi tù này đối với bọn họ mà nói là một công việc cực kỳ béo bở…..

(1): Bối Thủy trận: Hán đánh triệu. Tướng Hán là Hàn Tín bảo các tướng sĩ của mình:

- Hôm nay phá Triệu ắt thành công. Vậy ba quân chỉ ăn cơm sơ qua đỡ lòng. Trong chốc lát phá Triệu rồi sẽ ăn no.

Tướng sĩ chưa dám tin nhưng phải gắng gượng vâng theo. Hàn Tín lại đem một muôn binh đóng nơi mé nước, sau lưng là một con sông to. Tướng sĩ của Triệu thấy Hàn Tín dàn mặt trận như thế thì cho là cầm quân vụng về. Họ tin tưởng sự thắng lợi sẽ nắm chắc trong tay; và bao nhiêu quân Hán đóng ởnước sông không chỗ rút lui sẽ bị tiêu diệt hay làm mồi cho thủy chúa.

Hàn Tín nổi trống kéo quân ra khỏi vàm Tỉnh Hình. Binh Triệu khai đồn ra đánh. Hai bên giáp chiến được một lúc, Hàn Tín cùng tướng sĩ quăng cờ ném trống bỏ chạy xuống bờ sông. Binh Triệu thấy thắng thế, bỏ đồn trống, xông ra giành lấy cờ trống của Hán, đồng thời rượt theo Hàn Tín. Bấy giờ, quân đội đóng ở bờ sông đổ xô ra chận đánh binh Triệu. Chỉ có một con đường tiến tới, quân Hán nỗ lực đánh nhầu, một chống với mười, khí thế rất hăng. Binh Triệu phải rút lui trở về, thì thấy đồn đã bị quân Hán chiếm lấy. Trên đồn cờ Hán bay phất phới như ngạo nghễ.

Nguyên hai ngàn binh Hán theo lịnh của Hàn Tín núp tại Kỳ Sơn, chờ binh Triệu bỏ đồn hăng hái ra giành cờ trống và đuổi theo Hàn Tín thì xung phong vào đồn Triệu, chiếm lấy một cách dễ dàng. Binh Triệu bấy giờ như chim mất ổ, rối loạn hàng ngũ, vỡ chạy tứ tán. Tướng Triệu là Trần Dư ra sức cản ngăn, giết hết mấy tên quân nhưng cũng không thể ổn định được tình thế.

Trần Dư lại bị binh Hán bao vây, cuối cùng chết tại trận. Binh Hán thừa thắng đánh thẳng vào thành bắt vua Triệu.

Các tướng hỏi Hàn Tín rằng:

- Phép đóng binh, bên hữu phải có gò núi, bên tả phải có bưng chầm, sao tướng quân khiến bọn tôi lập bối thủy trận mà thắng được giặc.

Hàn Tín nói:

- Ấy cũng ở trong binh pháp cả, tại các ông không nghĩ đến. Trong binh pháp có nói: để vào chỗ tử địa thì sống, để vào chỗ vong địa thì còn. Nếu đem người đến chỗ sinh địa mà đánh, gặp địch mạnh thì bỏ chạy hết, như vậy còn gì binh!

Các tướng đều chịu cho là hay.

Vui lòng chờ...