Đồ Tể Nghiện Liếm Vương Gia Thanh Lãnh

Chương 7: Ăn đường phủ đầy mật dịch




Đồ tể chui vào háng vương gia cầu xin liếm huyệt/Liếm bướm nộn non cúc

Đồ Lang nhô lên hầu kết nhấp nhô lên xuống, giờ phút này cậu hận bản thân không phải là viên kia đường, cảm xúc thương tâm vừa rồi lập tức cũng không biết bay đi đâu rồi, búa trong tay cũng theo đó rơi ra, trước đó lúc đầu còn rất có cốt khí, hiện tại chẳng có một chút gan dạ, trước mặt Sở Thần, ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu lên: "Đại nhân, ta muốn ăn."

Sở Thần cục đường phủ đầy dâm dịch, cho vào trong miệng Đồ Lãng, khe khẽ thở dài, ngữ khí thả mềm: "Vừa rồi sao ngươi lại tức giận với ta cái gì?"

Đồ Lang vẫn ngồi xổm trên mặt đất không đứng dậy, hắn dùng đầu gối dịch chuyển về phía trước, đầu chui vào dưới hông Sở Thần, buồn buồn nói: "Ta không muốn cùng đại nhân từ đây thanh toán xong, ta muốn...... Vẫn luôn bên người đại nhân."

Đồ Lang không cha không mẹ, càng không bằng hữu, người chung quanh đều nói trên người cậu sát nghiệt quá nặng, đoản mệnh tướng, từ mấy tuổi đã bắt đầu tự lực cánh sinh, những ngày tháng khó khăn cậu đều gượng chống đỡ, cậu vốn đã quen thuộc sinh hoạt hiện tại, cũng không một câu oán hận với cuộc sống bi thảm của mình, nghĩ đến đời này chỉ sợ cũng chỉ có thể trôi qua như thế.

Thẳng đến khi để cậu gặp gỡ Sở Thần, cậu không biết chữ, ngực không vết mực, không cách nào giống những mặc khách văn nhân kia dùng thiên nhân chi tư để hình dung Sở Thần, trong đầu cậu cũng chỉ có hai chữ —— Đẹp mắt, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Sở Thần đã bị hấp dẫn, chỉ cần Sở Thần đứng đó, thiên địa sẽ vì đó mà lu mờ, Đồ Lang nghĩ, thần tiên trong miệng mọi người đại khái chính là như vậy.

Đồ Lang mang Sở Thần về nhà mình, mãi cho đến khi cậu chạm vào thân thể Sở Thần, liếm nhục huyệt Sở Thần, cậu vẫn còn ở trong cảm giác mơ màng, thật sự giống như một giấc mộng, cậu hi vọng giấc mơ này vĩnh viễn cũng đừng tỉnh lại.

Sở Thần cúi đầu, nhìn Đồ Lang chui vào háng mình: "Ngươi đứng dậy trước rồi nói."

Đồ Lang không chịu, dùng hai bàn tay thô ráp nắm chặt đùi Sở Thần, không cho Sở Thần cơ hội hậu lui, tiếp thao lớn gan hôn lên múi thịt hé mở của Sở Thần: "Đại nhân, tiểu nhân có thể giúp ngài rất dễ chịu."

Bị Đồ Lang liếm mút huyệt thịt đúng là rất dễ chịu, chỉ là hồi tưởng một chút tư vị lúc đó, lập tức mất tập trung, Sở Thần chưa bao giờ bỏ qua dục vọng của mình, dù sao mỗi ngày đều chỉ lo sống sót bằng cách nào, nơi nào còn có tâm tư nghĩ đến những chuyện kia, còn có trở ngại chính là thân phận song tính của hắn, ngoại trừ thân tín của hắn, không người nào biết hắn là song tính, bởi vậy hắn cũng không dám tìm người giúp mình giải tỏa, một mực kìm nén, khiến hắn xuất hiện đam mê lộ huyệt dở hơi.

Sở Thần một tay chống đỡ khung cửa, một tay đặt lên đỉnh đầu Đồ Lang: "Ân...... Lên giường."

Đồ Lang hưng phấn đứng lên, ôm ngang Sở Thần, bước nhanh đi vào trong nhà, cửa cũng không thèm đóng.

Nhẹ nhàng đặt Sở Thần lên trên giường, Đồ Lang không kịp chờ đợi tiến đến huyệt dâm phấn nộn, đem môi lưỡi của mình dán lên, trước tiên mạnh mẽ liếm láp viên mật đậu nhỏ, liếm mật đậu nhỏ trở nên sung huyết cứng ngắc, chậm rãi lộ ra từ bên trong, cậu nhớ kỹ lúc mới bắt đầu, mật đậu nhỏ này còn rất nhỏ rất mềm, bị cậu liếm chơi qua mấy lần, dường như biến lớn hơn nhiều, giống như trái cây đã trưởng thành.

Đồ Lang ngậm viên mật đậu nhỏ hỏi: "Đại nhân, thích tiểu nhân mút nơi này người không?"

Sở Thần sảng đến ngón chân cũng cong lên, mũi chân cũng thẳng tấp, nào chỉ là thích, quả thực khiến cho người ta nghiện: "Ân...... Liếm liếm múi thịt... Đằng sau cũng muốn......"

Sở Thần để tay trên ót Đồ Lang, nhấn đầu hướng đến nhục huyệt của của mình.

"Đại nhân nói nơi này sao, còn có nơi này..." Đồ Lang đầu lưỡi du động đến hai mảnh mép thịt căng mọng phía dưới mật đậu, mép thịt của Sở Thần vẫn luôn trong trạng thái sung huyết, cũng sẽ lộ ra đầy đặn hơn rất nhiều so với lúc bình thường, Đồ Lang thích nhất là trạng thái sung huyết này, mềm nhu lại rất có đàn hồi, tựa như bờ môi xinh đẹp lại gợi cảm mọng nước, ngay sau đó đầu lưỡi Đồ Lang lên đếm hậu phương trên cúc huyệt, đây là địa phương đi ngoài.

Đồ Lang chỉ cần nghĩ đến Sở Thần cũng giống như người bình thường muốn đi ngoài, không nhịn được kích động, cậu rất muốn thấy tận mắt một lần nhìn thấy người thân phận tôn quý là đi ngoài thế nào, thế nhưng loại thân phận này của cậu cũng không có cách nào ép buộc Sở Thần ngồi cầu cho cậu nhìn, không nhìn thấy cũng không sao, chí ít bây giờ cậu có thể liếm lấy.

"Đại nhân, nơi này đang co vào, thật xinh đẹp, ân... Đại nhân, thơm quá." Là thật sự có mùi thơm, đồng thời rất đặc biệt, đại nhân nhà cậu không giống người khác, đến địa phương đi ngoài cũng rất thơm ngọt, hiếm thế nào cũng không đủ, cậu muốn hút ra dịch ruột non ở bên trong.

Tiền triều, có một vị Hoàng đế nuôi một nam sủng bên người, bên trên hậu môn của Hoàng đế sinh đau nhức, nam sủng vì làm hắn vui lòng, dùng miệng giúp hắn hút nước mủ đau nhức bên trong ra, Hoàng đế rất cảm động, cho thật nhiều ban thưởng, thế nhưng nam sủng kia chỉ là vì vinh hoa phú quý, cho nên chịu đựng buồn nôn, mới có thể dùng miệng mút vào loại chi địa ô uế kia, nghe nói nam sủng ba ngày cũng ăn không ngon.

Sở Thần nhớ đến điển cố này, đột nhiên đẩy Đồ Lang ra, hắn cảm thấy thực sự không cần thiết chịu đựng buồn nôn làm những việc này.

Đồ Lang mờ mịt nhìn Sở Thần: "Đại nhân, ngài thế nào?"

"Liếm phía trước là được, đằng sau đừng có đụng đến." Sở Thần cảm thấy nam sủng kia cũng rất không dễ dàng, đi hút hậu môn của một lão nam nhân, sau đó nhất định là buồn nôn muốn ói đi.

Đồ Lang không hiểu, tại sao đột nhiên không cho cậu đụng vào: "Đại nhân, ngài không vui sao."

Sở Thần sao có thể không thích chứ: "Chỗ kia rất ô uế."

"Sẽ không, tiểu nhân không thấy vậy." Đồ Lang biểu hiện rất thích, còn cọ mặt vào giữa đùi Sở Thần, một mặt mê muội.

Sở Thần có thể xem thấu những người lòng dạ sâu nặng kia, lại không có biện pháp xem thấu tâm tư thuần túy của Đồ Lang, kỳ thật tâm tư của Đồ Lang đều viết lên mặt, không khó hiểu, nhưng Sở Thần thích lặp đi lặp lại suy nghĩ phức tạp: "Ngươi đến cùng có mưu đồ gì?"

Tên nam sủng kia là vì vinh hoa phú quý, nhưng Đồ Lang có mưu đồ gì.