Đồ Tể Nghiện Liếm Vương Gia Thanh Lãnh

Chương 24: Trước mặt mọi người ăn đại nhục bổng




Làm cho Đồ Lang tức giận/Bị Đồ Lang trước mặt mọi người cưỡng ép liếm láp mật huyệt mật cúc

"Đại nhân." Trong miệng Đồ Lang phun ra thở dốc nặng nề, hơi thở nóng rực phun ra lên trên gương mặt đẹp như họa của Sở Thần, cậu liên tục hôn lên trên mặt Sở Thần, nằng nặng ngậm lấy hai cánh môi mỏng mút vào.

Yêu thương trong lòng trực tiếp nói ra miệng cảm thấy quá lỗ mãng, Đồ Lang lại không biết biểu đạt như thế nào, cũng chỉ có thể tuân theo bản tính của mình, bản năng từng lần một chiếm hữu thân thể Sở Thần, đem thân thể này hoàn toàn chiếm thành của mình, mới cảm thấy an tâm.

côn th*t tráng kiện to bằng cánh tay của Đồ Lang ra ra vào vào bên trong nhục huyệt kiều nộn, hai nhục huyệt phấn nộn đều bị thao đến chuyển màu, không còn phấn nộn như trước, biến thành một loại màu sắc thành thục, một loại màu sắc chín đến sắp mục nát, ngay cả khí tức tỏa ra từ cơ thể Sở Thần cũng đồng dạng, cảm giác đã đạt đến đỉnh phong, ngoài xe ngựa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm dâm đãng.

Thân thể Đồ Lãng run lên, đây là không biết lần thứ bao nhiêu cậu xuất tinh vào trong cơ thể Sở Thần, trong bụng Sở Thần lúc này đã tràn ngập tinh dịch của cậu, cậu mới thoả mãn dừng lại, ôm Sở Thần nghỉ ngơi một chút.

Sở Thần vô lực tựa vào lồng ngực rắn chắc của Đồ Lang, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi: "Ân... Rút ra..."

Đồ Lang vẫn không nỡ rút ra, cậu muốn luôn luôn chiếm hữu như vây, trước kia cậu nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại cậu cảm tưởng cũng dám làm, mà giờ khắc này Sở Thần hoàn toàn không có quyền nói chuyện, dù sao hắn chỉ là tù nhân mà thôi.

Tuy rằng Đồ Lang vẫn là Đồ Lang như trước, tình yêu của cậu đối với Sở Thần không hề thay đổi, thậm chí là yêu sâu đậm hơn, nhưng hiện tại cậu đã là đại vương tử của phiên bang, thay đổi một cách vô tri vô giác bên trong Đồ Lang dần dần vứt hết thân phận đồ tể của mình, trước mặt Sở Thần cũng không còn vẻ tự ti, trở nên càng mạnh mẽ hơn, sẽ không giống như trước đó chỉ biết nghe theo mệnh lệnh.

Sở Thần thấy Đồ Lang vẫn không rút ra, cũng không nói gì nữa, hai mắt nhắm lại trực tiếp ngất đi.

Chờ Sở Thần lần nữa lúc tỉnh, trên người trở nên khô thoáng thoải mái, quần áo cũng được đổi mới, Đồ Lang không thấy bóng dáng, chỉ có một mình hắn bên trong xe, xe ngựa không chạy, chứng tỏ là đang nghỉ ngơi.

Sở Thần chậm rãi đứng lên, có thể là đã sớm quen thuộc bị Đồ Lang thao, bởi vậy hắn không có quá nhiều không thích ứng, chỉ là hơi đau lưng.

Sở Thần vịn eo của mình, muốn đi xuống xe ngựa, vừa vừa mới thò đầu ra khỏi xe, đã bị một tiểu tướng phiên bang ngăn lại, tên tiểu tướng phiên bang này nói với hắn: "Đại vương tử không cho phép ngài chạy loạn, mời vào trong xe."

Sở Thần cũng dùng tiếng phiên bang nói: "Đại vương tử đi nơi nào?"

"Đi săn cùng Bành đại soái."

Chỉ chốc lát sau, Đồ Lang cưỡi ngựa, cõng một bộ cung tên trở về, đằng sau ngựa còn mang theo một con mồi, Sở Thần vén rèm lên, vừa hay nhìn thấy dưới trời chiều, nam nhi anh tuấn trên lưng ngựa, Đồ Lang tuấn mỹ đặt ở toàn bộ Trung Nguyên, cũng không có được mấy người, trước kia Đồ Lang chỉ là thợ săn, người khác khả năng đều không nhìn trúng, bây giờ lắc mình biến hoá, trở thành đại vương tử, những người kia khẳng định sẽ tre già măng mọc đưa đến.

Trước kia Đồ Lang không có lựa chọn nào khác, mới có thể lựa chọn làm tư sủng của hắn, bây giờ Đồ Lang có rất nhiều lựa chọn, hắn... Rất không yên tâm, lo lắng Đồ Lang sẽ bị người khác cướp mất.

Đồ Lang từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước nhanh về phía xe ngựa, vô cùng lo lắng vén rèm lên.

Sở Thần an vị trong xe ngựa, lông mày có chút nhíu lên, đang suy nghĩ gì đó.

Đồ Lang bò qua, ôm Sở Thần vào trong ngực: "Đại nhân, ngươi đã tỉnh."

Sở Thần thuận thế tựa vào trên ngực Đồ Lang hỏi: "Đồ Lang, nếu có một khác, ngươi vừa thấy đã yêu người khác, hoặc là trong lòng có người khác, đến lúc đó, ngươi thả ta về Trung Nguyên đi, ta chỉ có yêu cầu này."

Đồ Lang mới vừa rồi còn thật cao hứng, khóe miệng vẫn luôn giơ lên, nghe được Sở Thần nói như vậy, tâm tình tốt lập tức không còn, cậu siết chặt cánh tay, giống như là muốn siết chết Sở Thần trong ngực mình: "Đại nhân, ta sẽ không cùng ngươi tách ra, càng sẽ không coi trọng người khác."

Sở Thần bị ghìm đến không thở nổi, thế nhưng không nói Đồ Lang buông ra.

Đồ Lang còn đang tức giận, một tay ôm lấy Sở Thần xuống xe ngựa, đi đến bên đống lửa canh vừa mới nhóm lên, các tướng sĩ chung quanh đều là đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, mấy vị hoàng đệ của Sở Thần còn ngồi trong xe tù cách đó không xe, cơ hồ mọi ánh mắt đều vây đến đây, không khỏi nhìn hai người bọn họ vài lần.

Đồ Lang ngay trước mặt những người kia hôn lên môi Sở Thần, tay cũng trực tiếp thăm dò xuống vạt áo, quang minh chính đại mò mông thịt sung mãn, bàn tay của cậu bao trùm mông thịt dùng sức xoa nắn, giống như đang nhào bột, mạnh mẽ xoa đến xoa đi.

Sở Thần hoàn toàn là bị động, hắn biết Đồ Lang đang tức giận, cho nên cũng không phản kháng.

Mấy vị hoàng tử tôn quý ngồi trong xe tù đói đến hai mắt biến thành màu đen, đứng lên cũng không nổi, giờ phút này tận mắt nhìn thấy hoàng huynh nhà mình bị đại vương tử phiên bang kia bỉ ổi, con mắt cũng trừng lớn mấy phần, Đồ Lang sẽ rất ít ở bên ngoài làm gì Sở Thần, đều ở trong xe ngựa làm những việc kia, bởi vậy mấy vị hoàng tử cũng chỉ là nghe nói, còn chưa thấy tận mắt, lúc này xem như chính mắt thấy.

Đồ Lang kéo quần lót Sở Thần xuống, còn đưa đến trước mặt hít một hơi thật sâu: "Chỉ hôn một hồi, đã lưu nhiều dâm dịch như vậy, quần cũng đã ướt đẫm."

Sở Thần đỏ mặt cúi đầu xuống, nhìn thấy mấy hoàng đệ cách đó không xa đang nhìn mình, hắn nhỏ giọng nói: "Đồ Lang... Trở về xe ngựa có được hay không."

"Không được." Đồ Lang còn đang tức giận, một ngụm cự tuyệt: "Đại nhân có gì phải thẹn thùng, dù sao nên thấy đã sớm để người khác thấy rồi."

Đồ Lãng bế Sở Thần đang ngồi trên đùi mình, xoay người hắn lại.

Sở Thần hoàn toàn không kịp chuẩn bị, thân thể đã bị thay đổi, sau một trận trời đất quay cuồng, đầu hắn hướng xuống, ghé vào trên đùi Đồ Lang, mông của hắn hướng lên trên, hạ thể hoàn toàn trần truồng trước mặt Đồ Lang.

Đồ Lang chôn mặt vào háng của hắn, ngay trước mặt của nhiều người như vậy, trực tiếp mút vào mật huyệt còn có mật cúc của Sở Thần, hắn một bên mút vào một bên tức giận nói: "Đại nhân, trong tim ta chỉ có ngươi, không có khả năng tìm người khác, nếu ngươi còn nói như vậy, ta sẽ ngay trước mặt mọi người liếm ngươi thao ngươi......"

Nhiều người như vậy vây xem bị liếm huyệt, Sở Thần đã xấu hổ vùi mặt vào trong lòng bàn tay: "Ân... Đồ Lang... Không muốn liếm... Ân a... Không muốn liếm..."

Những tướng sĩ kia đều bị hấp dẫn qua.

Đồ Lang người này lòng ham muốn chiếm hữu rất mạnh, không thể nào để người khác nhìn thấy chỗ tư mật của Sở Thần, cho nên cậu dùng miệng của mình che chắn cho nhục huyệt, những tướng sĩ kia chỉ có thể nhìn thấy Đồ Lang vùi đầu dưới hông Sở Thần, về phần chi tiết khác bọn họ không nhìn thấy rõ.

"Chậc... Chậc......" Đồ Lang phát ra từng đợt âm thanh mút vào, nghe vào giống như thật sự có rất nhiều dâm dịch có thể hút, người chung quanh nghe được đều khát nước.

"Ân... Đồ Lang... Ân a A ha... Đầu lưỡi... Không muốn...... Đủ rồi, ân a đủ rồi..." Sở Thần dùng sức giãy dụa mông của mình muốn né tránh, Đồ Lang cố định bờ mông của hắn, không thể cử động được.

Đồ Lang đại nhục bổng giấu dưới vạt áo cách vải vóc đâm vào mặt Sở Thần, đồng thời tản ra một mùi vị tanh nồng nhàn nhạt, Sở Thần đối với mùi vị này vô cùng quen thuộc, chỉ ngửi thấy huyệt thịt của hắn sẽ bắt đầu tràn lan, những ý nghĩ xấu hổ trong lòng chợt tiêu tan, thậm chí còn chủ động dụi mặt vào côn th*t của Đồ Lang.

Sở Thần cứ như vậy ở trước mắt bao người, trở nên dâm đãng, cách vải vóc liếm láp lên đại nhục bổng còn to hơn cánh tay, hoàn toàn không quan tâm mấy hoàng đệ của mình đang nhìn hắn, trong mắt bọn họ hình tượng thanh lãnh của hoàng huynh đã sớm không còn sót lại chút gì.

Đồ Lang vừa liếm vừa hỏi: "Đại nhân bỏ được côn th*t của ta cho người khác ăn sao?"

Sở Thần điên cuồng lắc đầu, hắn đương nhiên không nỡ, chỉ là ngẫm lại côn th*t của Đồ Lang có thể sẽ thao vào huyệt thịt của người khác, hắn đã cảm thấy muốn điên rồi, côn th*t này là của hắn, chỉ có thể thao hắn: "Ngô ngô...... Không cho người khác ăn... Không cho......"