Đồ Tể Nghiện Liếm Vương Gia Thanh Lãnh

Chương 10: Dùng đầu lưỡi phá thân xử nam của vương gia




Liếm láp máu xử nam/Mút vào nhục động/Liếm cúc huyệt/Liếm liếm

Đồ Lang cả người nằm rạp trên mặt đất, tay bị trói tay sau lưng không thể động đậy, mà Sở Thần ngồi xổm ở trước mặt cậu, nhục huyệt chảy xuống dâm dịch, mềm mại, cách cậu còn gần như vậy, nhưng câun lại chỉ có thể nhìn, không thể ăn, thật sự là quá tra tấn.

Đồ Lang lè lưỡi, cách không khí liếm một chút: "Đại nhân, để tiểu nhân giúp ngài hút sạch sẽ."

Sở Thần ấn vào trán Đồ Lang: "Muốn liếm như vậy."

Nhìn mật dịch đều rơi xuống đất, Đồ Lang cảm thấy rất lãng phí, nhưng Sở Thần chính là không cho cậu liếm, dùng vải sạch lau sạch sẽ mật dịch trên người, sau đó đem vải vuông dính đầy dâm dịch vứt trên mặt đất.

Đồ Lang ngọ nguậy thân thể bò qua, đem mặt vùi vào trong vải, hít một hơi thật sâu.

Nhìn dáng vẻ đói khát của Đồ Lang, Sở Thần thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười: "Ngươi đã thích như thế, vì sao còn muốn rời đi, trước đó không phải ngươi còn nói muốn luôn đi theo ta sao?"

"Đại nhân là vương gia, tiểu nhân chỉ là một đồ tể." Đồ Lang cũng muốn hầu hạ bên người Sở Thần, thế nhưng về mặt thân phận chênh lệch quá xa, kẻ hèn mọn như cậu chỉ làm ô uế đại nhân.

Sở Thần đứng dậy, giơ chân giẫm lên đầu vai Đồ Lang: "Ta từ khi nào quan tâm đến thân phận của ngươi, đều để ngươi nhìn hết liếm hết, ngươi còn muốn đi, biết ta là người song tính, hoặc là lưu tại bên cạnh ta xem như thân tín, hoặc là cũng chỉ có một con đường chết, ngươi muốn chết sao?"

Đồ Lang quay đầu, thè đầu lưỡi ra liếm liếm bàn chân mịn màng của Sở Thần: "Chỉ cần đại nhân không đuổi tiểu nhân đi, tiểu nhân nguyện một lòng đi theo."

Sở Thần lúc này mới hài lòng, tâm tình thay đổi tốt hơn một chút, trên lông mày đẹp như tranh vẽ hiện ra nụ cười, nụ cười phong quang tễ nguyệt, Đồ Lang nhìn thấy thất thần thật lâu, trên đời này tại sao có người xinh đẹp như vậy.

Đồ Lang nằm rạp trên mặt đất, ngửa đầu si mê nhìn Sở Thần: "Đại nhân."

Sở Thần giơ chân lên, dùng chân ma sát trên môi Đồ Lang mấy lần: "Ta hận nhất chính là người bên cạnh phản bội, ngươi tốt nhất là vẫn luôn như vậy, nếu không ta sẽ đích thân giết ngươi, biết không?"

Đồ Lang không chút nào sợ chết, đương nhiên, cậu cũng sẽ không phản bội Sở Thần: "Đại nhân, tiểu nhân sẽ không."

Sở Thần lấy chân ra, xoay người, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Đồ Lang cũng bò qua thao, dùng đầu cọ xát bên chân Sở Thần.

Vừa rồi Sở Thần vẫn luôn chịu đựng, hiện tại đã nhịn không nổi nữa, để mặc Đồ Lang từng chút đứng lên, đem đầu vùi sâu vào dưới háng của hắn, đầu lưỡi ấm áp linh hoạt trượt đến trên múi thịt, đảo quanh âm hạch nhỏ của hắn, không bao lâu âm đế đã bị liếm dị thường cứng chắc.

Sở Thần nâng một chân gác lên trên bờ vai Đồ Lang, chủ động đưa nhục huyệt của mình lên, cũng vặn eo, cọ xát trên mặt Đồ Lang, dâm dịch làm ướt cả mặt Đồ Lang.

Đồ Lang một mặt hưởng thụ nhắm mắt lại: "Đại nhân, thơm quá."

Sở Thần nắm chặt tóc Đồ Lang, đưa nhỏ mật đậu cứng rắn của mình lên, dán lên trên chóp mũi Đồ Lang, sau đó nhẹ nhàng mài: "Ân... Thích, vậy ngươi ngửi nhiều thêm một chút, về sau ngày ngày cho ngươi ngửi."

Đồ Lang rất vui vẻ, hưng phấn mà động đậy khuôn mặt, chôn dưới hông Sở Thần, cho dù hít thở không thông cũng không muốn tránh ra.

An Nhuận ở ngoài cửa có thể nghe rõ ràng động tĩnh trong phòng và tiếng rên rỉ của vương gia, hắn ta cũng là trong số không nhiều người biết vương gia là người song tính, vương gia trước nay vẫn luôn nghiêm ngặt giữ bí mật, đụng cũng sẽ không để người khác đụng, không nghĩ đến vương gia thế mà lại cho phép dân đen chạm vào, dân đen kia thật sự là có phúc lớn.

Sở Thần cùng Đồ Lang chơi đùa một hồi, hơi mệt, chán nản phân phó An Nhuận bên ngoài: "Đi mua cho Đồ Lang mấy bộ quần áo vừa vặn, đừng quá bắt mắt, bình thường là được."

An Nhuận muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu: "Vâng."

Đồ Lang bị trói tay đã được cởi, cậu bế Sở Thần đang kiệt sức nằm xuống giường.

Sở Thần vừa nằm xuống, Đồ Lang lại vùi đầu dưới hông của hắn, giống như một chú hổ con đang trong thời kỳ bú sữa đang tìm sữa.

Sở Thần cũng không ngăn cản, hai chân lỏng lẻo kẹp lấy đầu Sở Thần: "Ta sắp phải về Yến Kinh, ngươi bên này còn có gì muốn thu dọn, cũng nhanh đi thu dọn."

Đồ Lang không gì muốn thu dọn, đáng giá nhất của cậu chỉ có một thanh cung tiễn tự chế còn có một thanh đồ đao, hai thứ đồ này là gia hỏa bảo mệnh của cậu, cậu đều mang theo trong người, Đồ Lang ngoài miệng không rảnh rỗi, rút sạch trả lời một câu: "Đại nhân, tiểu nhân không có những vật khác muốn thu dọn."

Sở Thần giơ chân lên giẫm trên mặt Đồ Lang: "Đừng liếm, đi thay y phục, cần phải đi."

An Nhuận đem quần áo đặt trước cửa, Đồ Lãng mang quần áo vào, ngay trước Sở Thần cầm quần áo thay, cậu quen mặc áo đuôi ngắn, loại trường sam này cậu không biết mặt, mặt khác cơ ngực của cậu quá lớn, phía trước cài không được, đành phải rộng mở, sau khi rộng mở ngược lại càng lộ ra uy vũ bá khí.

Sau khi thay quần áo xong sau, Đồ Lang đi theo sau lưng Sở Thần, một trước một sau đi ra ngoài.

An Nhuận hướng Sở Thần khom người thở dài: "Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong."

"Ân, đi thôi." Sở Thần đi phía trước, rời khỏi quán trọ, lên xe ngựa dừng ở trước quán trọ.

Đồ Lang cũng muốn đi theo lên xe ngựa, nhưng bị An Nhuận ngăn lại: "Ngươi cùng ta cưỡi ngựa."

Hắn ta vừa nói xong, trong xe ngựa đã truyền ra giọng nói của Sở Thần: "Để hắn lên đi."

Đồ Lang đẩy cánh tay ngăn chặn của An Nhuận ra, chui vào trong xe ngựa.

Sở Thần vừa ngồi lên, đã cởi bỏ quần lót của mình, nhìn thấy Đồ Lang đi lên, hắn lập tức xốc vạt áo lên, ngay sau đó Đồ Lang chui vào phía dưới vạt áo của hắn, bắt đầu mút vào, phát ra tiếng vang chậc chậc chậc: "Đại nhân lưu lại thật nhiều dâm dịch."

Sở Thần đem vạt áo đắp lên trên đầu Đồ Lang: "Ân... Mút chậm một chút..."

Xe ngựa lên đường, chậm rãi đi về phía trước, Đồ Lang mút một hồi, lưỡi của hắn tiến đến gần nhục động rất nhỏ, tiểu nhục động này còn không rộng bằng một ngón tay của cậu, cậu còn chưa thăm dò qua nhục động này, rất muốn luồn đầu lưỡi vào xem một chút: "Đại nhân, tiểu nhân có thể luồn đầu lưỡi vào không?"

Đầu lưỡi Đồ Lang đã bồi hồi bên trên tiểu nhục động rất lâu.

Sở Thần bình thường không cho phép Đồ Lãng dùng lưỡi liếm bên trong nhục động, cậu cũng không biết luồn đầu lưỡi vào sẽ như thế nào, trong lòng có chút vừa mong vừa sợ.

Sở Thần không từ chối, Đồ Lang thử thăm dò đưa đầu lưỡi vào sâu hơn một chút, mặc dù nhục động nhìn qua rất nhỏ, nhưng trên thực tế rất co dãn, cậu dùng đầu lưỡi cũng có thể thoải mái mà mở ra nhục động, bên trong so bên ngoài còn mềm mại hơn rất nhiều, khiến Đồ Lang không thể không phải cẩn thận hơn, cũng không thể làm đại nhân bị thương.

"Ân... Không ân a... Không muốn......" Sở Thần cảm nhận được đầu lưỡi Đồ Lang đã tiến vào, thịt huyệt của hắn so với hắn càng hưng phấn hơn, nhục bích bắt đầu co vào nhúc nhích, kẹp lấy đầu lưỡi Đồ Lang.

Nghe được Sở Thần nói không muốn, Đồ Lang liền lấy đầu lưỡi ra, trấn an liếm một vòng bên ngoài nhục động, nhục động còn đang mẫn cảm co rút, dáng vẻ vừa thu vừa phóng nhìn qua đặc biệt đáng yêu, trắng trẻo mũm mĩm hiện ra thủy quang, không ngừng phun ra mật dịch trong suốt thơm ngọt.

Đồ Lang rất thích nhục huyệt này của Sở Thần, lại dán lên hít hít.

Nhục động bị Đồ Lang mút vào đến càng thêm mẫn cảm, tự mình mở ra một chút, giống như đang mời gọi đầu lưỡi Đồ Lang cắm vào.

Đồ Lang chần chờ một hồi, vẫn không nhịn xuống được dụ hoặc, lần nữa đem đầu lưỡi tiến vào trong nhục động non mềm, trong nhục động thật mềm thật mềm, Đồ Lang cũng không dám quá dùng sức, sợ làm hỏng mất nhục động, cậu đành phải cẩn thận từng li từng tí đem đầu lưỡi của mình chui vào bên trong.

Sở Thần kích động ấn đầu Đồ Lang xuống, trong lúc nhất thời cũng không biết là nghĩ khước từ, vẫn muốn để đầu lưỡi của Đồ Lang chui vào càng sâu hơn.

Đồ sói câu lên đầu lưỡi, cẩn thận liếm láp trên vách trong nhục huyệt: "Bên trong đại nhân thật mềm thật mềm."

Bên trong lại bị đụng phải, thân thể Sở Thần co rút: "Ân a...... Không muốn... Bên trong không muốn liếm......"

Đồ Lang tiếp tục đem đầu lưỡi duỗi vào bên trong, đưa vào được một nửa, bị thứ gì đó cách trở, một kết giới mỏng manh bằng thịt chặn cậu lại, cậu cũng không hiểu đó là thứ gì, chỉ biết là vật này rất yếu đuối, nhẹ nhàng liếm một chút giống như gắp liếm phá hết, cậu không dám phá hư, cho nên không tiếp tục thâm nhập sâu, mà liếm ngay bên ngoài “hàng rào thịt”.

Sở Thần có thể cảm giác được Đồ Lang đang chạm vào thứ gì đó trong cơ thể mình, hắn sợ hãi ấn đầu Đồ Lang: "Đừng đụng nơi đó... Ân... Nhanh rút ra...... Ân a......"

Đồ Lang cũng muốn rút ra, nhưng là nhục huyệt đang mút vào đầu lưỡi của hắn, vách trong mềm mại đói khát bao vây đè ép đầu lưỡi của cậu, cậu không dám dùng quá sức, sợ tổn thương đến Sở Thần.

Lúc này bánh xe ngựa đột nhiên va vào thứ gì, rung chuyển, sau đó thân thể Sở Thần đi theo run lên, đưa về phía trước, đầu lưỡi của Đồ Lang càng tiến sâu hơn, khiến "hàng rào thịt" hơi mỏng bị xuyên phá, thiếp theo một mùi máu tươi đánh lên khoang miệng Đồ Lang.

Đồ Lang nếm đến mùi máu tươi, lập tức hốt hoảng, hình như cậu đã làm hỏng đại nhân rồi, vậy phải làm sao bây giờ.

Đồ Lang gấp đến độ muốn khóc: "Đại nhân, ngươi chảy máu."

Sở Thần đã có thể cảm giác được một chút đau, nhíu mày nói: "Ngươi trước tiên lấy đầu lưỡi ra."

Đồ Lang vội vội vàng vàng xuất ra đầu lưỡi của mình, lúc lấy ra, trên đầu lưỡi của cậu còn mang theo máu.

Một lát sau, trong nhục động của Sở Thần cũng có máu chảy ra, Đồ Lang hốt hoảng đem chảy ra máu liếm sạch sẽ, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Đại nhân, tiểu nhân làm hư ngươi rồi."

Sở Thần vừa mới bắt đầu cũng có chút hoảng như vậy, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, trấn an Đồ Lang nói: "Chỉ là một chút máu xử nam, không sao."

Ma ma bên người mẫu phi đặc biệt nói cho hắn biết lúc phá thân sẽ có lạc hồng, mặc dù đã rất nhiều năm, nhưng hắn vẫn luôn nhớ kỹ, nên không bối rối giống như Đồ Lang.

Sau khi Đồ Lang biết không sao, vẫn rất hoảng sợ, không ngừng giúp Sở Thần liếm sạch máu chảy ra phía dưới, mùi máu tươi trong miệng khiến cậu không cách nào tỉnh táo suy nghĩ, luôn cảm giác mình làm một chuyện xấu.

"Đừng liếm, máu này rất bẩn." Sở Thần chống đỡ đầu Đồ Lang, thế nhưng hai lần đều không đẩy ra được.

Đồ Lang không cảm thấy bẩn, thậm chí còn cảm thấy ngọt hơn máu của các loài động vật khác, mùi máu tươi không có nặng như vậy.

Máu chảy không nhiều, rất nhanh đã liếm sạch sẽ, Đồ Lang vẫn chưa yên tâm, muốn mở ra nhục động nhìn xem bên trong có bị thương hay không.

Sở Thần bất đắc dĩ đẩy Đồ Lang ra, dùng vạt áo che lại hạ thể: "Được rồi, không có gì nghiêm trọng, ngươi đừng quá lo lắng."

Đồ Lang mím môi: "Đại nhân, tiểu nhân chỉ là có chút xúc động."

Nhìn dáng vẻ muốn khóc của Đồ Lang, Sở Thần cười cười: "Ta không sao."

Mặt trời lặn, xa ngựa dừng lại, An Nhuận đi nhặt củi nhóm lửa, Sở Thần ngồi cạnh đống lửa, Đồ Lang thì cầm cung tiễn của mình đi phụ cận săn thú.

Thừa dịp tiểu tử kia không ở đây, An Nhuận hỏi: "Vương gia, ngài vì sao đối với hắn... Đặc biệt như thế..."

Đã nhiều năm như vậy, hắn ta chưa từng thấy vương gia tín nhiệm ai nhiều như vậy.

Sở Thần kéo áo choàng quanh người: "Hắn không có lòng dạ, là người đáng tin cậy."

"Hắn không phải không có lòng dạ, rõ ràng chính là ngốc." An Nhuận không chút khách khí nói xấu.

Sở Thần ném trong tay cành khô về phía An Nhuận: "Về sau hắn là người của bản vương, đừng có nói năng lỗ mãng với hắn như vậy."

An Nhuận thật sự không biết vương gia nhìn trúng Đồ Lang ở điểm nào, chẳng lẽ là trên người Đồ Lang có chỗ nào hơn người sao, chờ Đồ Lang mang theo con mồi trở về, An Nhuận nhìn toàn thân trên dưới Đồ Lang một lần, phát hiện chỗ duy nhất hơn người của Đồ Lang, chính là âm hành phía dưới rất to dài, chưa từng thấy qua ai có phân lượng trĩu nặng như vậy.

Đồ Lang thuần thục lột da con mồi, phóng lên trên lửa nướng, sau đó lại ngu ngơ đi đến bên cạnh Sở Thần: "Đại nhân, trên mặt đất lạnh, có muốn ngồi trên đùi tiểu nhân hay không."

"Ân." Sở Thần gật đầu.

Đồ Lang cười ôm Sở Thần ngồi lên chân của mình: "Đại nhân, ngồi dễ chịu không?"

Sở Thần cũng nhẹ nhàng cười: "Ân."

Đồ Lang không hề có tâm cơ, đồng thời đối xử tốt với Sở Thần vô điều kiện.

Thịt nướng xong, Đồ Lang thổi thịt đến nhiệt độ có thể ăn, đưa cho Sở Thần: "Đại nhân có thể ăn."

An Nhuận yên lặng ở bên cạnh nhìn Đồ  Lang hầu hạ vương gia, phát giác Đồ Lang đúng là không giống những người khác.

Ăn uống no đủ, Đồ Lang ôm Sở Thần lên xe ngựa.

An Nhuận gác đêm ngoài xe ngựa, hắn ta nghe được trong xe ngựa không ngừng truyền ra tiếnh rên rỉ của vương gia.

"Ân a... Liếm chậm một chút......"

"Ân... A ha ha...... Đủ rồi... Đầu lưỡi không được đi vào..."

Sở Thần ghé vào trên nệm êm, nâng mông cao cao, Đồ Lang chôn đầu bên trên mông của hắn, đầu lưỡi liếm láp cúc huyệt, muốn đem đầu lưỡi cũng ngả vào trong cúc huyệt tìm tòi hư thực.