Đồ Tể Nghiện Liếm Vương Gia Thanh Lãnh

Chương 1: Vương gia thanh lãnh được đồ tể cứu




Chân đạp côn th*t/Liếm chân ngọc/Lộ huyệt cho thợ săn nhìn

Dưới bầu trời hoàng hôn, Sở vương cao quý ngày xưa chật vật chạy về phía trước, người truy sát sau lưng ngày càng tiếp cận, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Sở vương trông thấy nơi xa có thôn trang nhỏ, nhưng cách hắn rất xa xôi, ngay khi hắn bất lực không thể chạy được nữa, phía trước xuất hiện một thợ săn, mặc áo gai vải thô, lộ ra một nửa cánh tay cường tráng, sau lưng cõng cung tiễn tự chế.

Tên thợ săn kia cũng đã nhìn thấy hắn, gặp hắn vết máu đầy người, bản thân bị trọng thương, phía sau còn có kẻ đuổi giết, thợ săn không chút suy nghĩ cầm cung tiễn của mình, bắn về phía Sở vương.

Sở vương ngây người tại chỗ, mũi tên vốn đang gào thét lao thẳng về phía hắn, bọc lấy một trận lệ gió, vung lên sợi tóc, từ hai bên gương mặt của hắn bay về phía sau, mũi tên vốn nhắm vào hắn, tinh chuẩn không sai bắn trúng kẻ đuổi giết phía sau hắn.

Sở vương tự biết đã an toàn, an tâm ngã xuống.

Tên thợ săn kia hảo tâm mang Sở vương về trong nhà mình, cũng dự định giúp Sở vương xử lý vết thương.

Ngay khi hoa phục được cởi ra, làn da trắng như ngọc hiện ra trước mặt tại thợ săn, cậu chưa bao giờ nhìn thấy người tinh tế trắng nõn như thế, nữ nhân xinh đẹp nhất trong thôn cũng không bằng một phần vạn bằng người trước mắt, gã biết người này thân phận tất nhiên tôn quý, bởi vậy cũng không dám sinh ra khinh nhờn, đàng hoàng xử lý vết thương.

Ngày kế tiếp, Sở Thần tỉnh lại, thấy thân trên của mình trần trụi, hắn sợ hãi vén chăn lên, phát hiện nửa người dưới của mình vẫn còn mặc quần lót, thở dài một hơi, hắn quan sát nơi này một chút, dùng đất vàng dựng căn phòng nhỏ, trên vách tường còn còn treo dụng cụ săn bắt, hắn nghĩ đây chính là nhà của người thợ săn ngày hôm qua.

Sở Thần muốn xuống giường, lúc này cửa phòng đẩy ra, thợ săn trong tay bưng một bát cháo trắng đi đến, nhìn thấy Sở Thần xõa tóc dài ngồi trên giường, sợi tóc màu đen và làn da tuyết trắng kết hợp với nhau, đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng.

Thợ săn cúi đầu xuống, cung kính nói: "Đại... Đại nhân, ngài tỉnh."

Tên thợ săn này nhìn qua rất trẻ trung, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng phá lệ cường tráng, cánh tay lộ ra cơ bắp nổi cục mạnh mẽ, bộ dáng cũng mười phần anh tuấn, làn da màu đồng cổ, sáng bóng dưới ánh mặt trời.

Sở Thần chỉ thô sơ giản lược đánh giá cậu: "Bản... Quần áo của ta đâu?"

Thợ săn vẫn cúi đầu: "Phía trên đều là vết máu, cầm đi giặc rồi."

Sở Thần thấy cậu thật thà đàng hoàng, lại là ân nhân cứu mạng của mình, cũng không có tự cao tự đại, nghiêng người hỏi cậu: "Ngươi tên là gì?"

"Ta không có tên, người trong thôn đều gọi ta Đồ Lang." Đồ Lang không có mẹ cũng không có cha, khi còn bé dựa vào ăn cơm trăm nhà sống đến sáu bảy tuổi, sau đó bắt đầu tự mình lên núi đi săn, đem con mồi đến phiên chợ bán lấy tiền, bởi vì lúc bảy tuổi tay không giết chết một con sói đói, cho nên trong thôn đều gọi cậu là Đồ Lang.

Giọng nói êm trai của Sở Thần đọc lên tên của cậu: "Đồ Lang."

Đồ Lang vừa nghe hắn kêu tên của mình, thân thể run lên, cây côn th*t giấu phía dưới quần áo trực tiếp dựng đứng lên, chỉ là bị kêu tên mà thôi, cứ như vậy không tự chủ đứng lên.

Sở Thần nhìn hạ thể của Đồ Lang dần dần duỗi ra, cũng không có ghét bỏ, còn hừ hừ cười nói: "Rất lớn."

Cách quần cũng có thể nhìn ra kích thước đúng là rất kinh người.

Đồ Lang dùng tay che hạ bộ của mình: "Đại nhân, tha thứ ta vô lễ."

"Ngươi đã cứu ta một mạng, ta tự nhiên muốn báo đáp ngươi, ngươi qua đây chút." Sở Thần ngồi trên giường, gọi cậu đến gần.

Đồ Lang không tự chủ bước đến.

Sở Thần giơ chân lên, cách quần nhẹ nhàng ma sát bên trên côn th*t nóng hổi, so với hắn tưởng tượng còn lớn hơn, thậm chí còn lớn hơn chân của hắn, đây là lần đầu tiên hắn thấy được đại nhục bổng tráng kiện như thế, dáng dấp cũng nhất định rất đáng sợ.

Sở Thần dùng chân câu quần của Đồ Lang xuống, đại nhục bổng lập tức bắn ra ngoài, đúng là rất đáng sợ, nổi gân xanh bám vào trên da, nhan sắc màu tím đen đậm, còn tản ra vị tanh nồng rất nặng.

Đồ Lang chỉ cảm thấy lòng bàn chân của Sở Thần thật mềm, khiến cậu nhịn không được cầm lên mắt cá chân của Sở Thần, sau đó dùng côn th*t của mình cọ xát lòng bàn chân mềm mại, chỉ là dùng chân cọ cọ mà thôi, cậu đã cảm thấy rất dễ chịu.

Sở Thần không có thu hồi chân của mình, thẳng đến khi Đồ Lang xuất tinh trên chân hắn.

Đồ Lang hậu tri hậu giác nhận ra mình đã báng bổ Sở Thần, vội vàng quỳ xuống.

Sở Thần nhìn bạch trọc dính trên chân mình sửng sốt một hồi, sau đó đạp chân lên mặt Đồ Lang: "Giúp ta liếm sạch sẽ."

Đồ Lang nắm dưới mắt cá chân tinh tế của Sở Thần, duỗi ra đầu lưỡi liếm láp trên chân ngọc mềm mại, đầu lưỡi tinh hồng du tẩu từng khe hở ngón chân, dụ hoặc chết tiệt, thấy thế Sở Thần lòng ngứa ngáy khó nhịn, hạ thể tuôn ra một dòng nước nóng, trực tiếp làm ướt quần lót của hắn.

Đồ Lang giống như ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt, chính là từ dưới hông Sở Thần phát ra, cậu nuốt một ngụm nước bọt, rất muốn nhìn xem côn th*t của người tôn quý có phải cũng giống những người thô bỉ bọn họ không, khẳng định không giống, mùi hương phát ra cũng không giống, hương vị của Sở Thần dễ ngửi vô cùng.

Đồ Lang một bên liếm láp chân ngọc của Sở Thần, một bên nhìn chằm chằm hạ thể của Sở Thần, thật sự là tham lam cực kỳ.

Sở Thần bị nhìn không chịu nổi, bản thân hắn có đam mê lộ huyệt cực mạnh, mỗi ngày hắn đều muốn cho người khác nhìn xem huyệt thịt của mình, nhưng hắn vẫn luôn kìm nén bản thân, hôm nay tựa hồ có chút áp chế không nổi loại đam mê này nữa, hắn ngay trước mặt Đồ Lang, cởi xuống quần lót của mình, bên dưới côn th*t bạch ngọc, hiện ra nhục huyệt chứa đầy dâm dịch, nhan sắc phấn nộn ướt át.

Đồ Lang chưa từng thấy qua thân thể nữ nhân, cũng không có trải qua làm yêu, nhưng cậu biết trên người nam nhân không có nhục huyệt, dù sao chính cậu cũng là nam nhân, bất quá nhục huyệt này sinh trưởng trên người Sở Thần cũng không có chút nào không hài hòa.

Đồ Lang si mê nhìn xem.

Sở Thần rất hài lòng với ánh mắt si mê của Đồ Lang, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng xoa thịt môi của mình: "Đẹp không?"

Đồ Lang đã không nghe được âm thanh nào nữa, cứ như vậy khát vọng nhìn xem.