Biên tập: B3
Tô Địch Nguyên ngồi bên giường Thư gia A Mỗ, nha hoàn đứng cạnh bưng chậu nước, cô đang định lấy lại chiếc khăn chườm trên trán Thư gia A Mỗ thì đột nhiên tay bị bắt lấy.
Thư gia A Mỗ mở choàng mắt ra, “Tô Địch Nguyên, có phải cô vẫn còn nhớ đứa trẻ chưa ra đời kia không?”
Đám nha hoàn trong phòng lập tức rối rít cúi đầu, nhanh chóng lui hết ra ngoài.
Biểu tình của Tô Địch Nguyên không thay đổi, tránh khỏi tay Thư gia A Mỗ.
“Tô Địch Nguyên, cô phải biết, cô vào được Thư gia này đã là đại ân của ông trời rồi.”
“Nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ.” Tô Địch Nguyên gỡ khăn chườm trán Thư gia A Mỗ xuống.
***
Ngày đó cũng là một ngày mưa dầm, Tô Địch Nguyên đã mang thai bốn tháng, bụng cũng dần lộ ra. Thư lão gia ra ngoài, cô không thể ra sân tản bộ nên ngồi ở trong phòng thêu quần áo của trẻ sơ sinh.
Bỗng dưng có mấy bà tử to béo ở đâu vọt vào khiến Tô Địch Nguyên giật nảy mình, “Các người làm gì vậy, còn không mau đi ra.”
Trong tay bà tử đi đầu bưng theo một cái bát không biết đựng thuốc gì, hừ lạnh một tiếng, “Gần đây bụng thái thái hơi mập thì phải, chúng ta đặc biệt đến đây giúp thái thái.”
Tô Địch Nguyên nghe vậy vội ném đồ trong tay qua, định chạy trốn ra cửa, nhưng bị bắt lại ngay.
“Hôm nay thái thái hãy chấp nhận số mệnh đi.”
Tô Địch Nguyên nhìn bát thuốc cách mình ngày một gần, lắc đầu không ngừng, kịch liệt giãy giụa, đứa bé trong bụng này chính là chỗ dựa cuối cùng của cô, là kết tinh của tình yêu ngắn ngủi mà cô không thể nói với ai, vì đứa bé này mà cô đã phải bỏ ra quá nhiều.
“Van xin các người, van xin các người, không muốn.” Cô bi thống khóc, cô định dùng nước mắt để thuyết phục mấy bà tử này.
“Các ngươi vẫn còn chưa rót thuốc sao?” Giọng nói nhẹ nhàng của Thư gia A Mỗ vang lên, “Thư gia chúng ta không cần một ả đàn bà không biết liêm sỉ như thế này sinh hạ con cháu, cho dù đứa trẻ trong bụng ả ta là của A Cẩm đi chăng nữa.”
Cuối cùng, Tô Địch Nguyên co ro nằm dưới đất, nước mắt ướt sũng tóc mai, cô sờ bụng mình, lẩm bẩm gọi, “A Cẩm, A Cẩm…”
Bà tử đi đầu nhìn cô khinh thường, “Thái thái, thuốc này cũng phải mất một khoảng thời gian mới có tác dụng, chờ khi thái thái có phản ứng thì nhớ gọi chúng ta.”
***
“Thái thái, không xong rồi.”
Một nha hoàn chạy tới.
Tô Địch Nguyên liếc Thư gia A Mỗ vẫn đang nhìn mình chòng chọc, “Chuyện gì mà vội vã như vậy?”
“Thiếu gia bị bắt rồi.”
Tô Địch Nguyên đứng bật dậy, “Ngươi nói gì?”
Thư gia A Mỗ cũng chợt ho khan, bà cố gắng ngồi dậy, “Khụ khụ, A Cẩm bị bắt? Khụ khụ, ai dám bắt con cháu Thư gia?”
Cả cuộc đời của Thư gia A Mỗ, từ ngày được gả vào Thư gia, bà vẫn luôn sống vì Thư gia, lấy Thư gia làm niềm kiêu ngạo.
“Quân Nhật… quân Nhật bắt toàn bộ các đương gia của đại thương hộ trong thành, bảo là muốn lấy gia sản đổi người.”
Thư gia A Mỗ nghe xong cứ thế ngất xỉu.
Tô Địch Nguyên cũng lảo đảo, nha hoàn vội tới đỡ cô.
Tô Địch Nguyên giãy ra, “Đừng quan tâm đến ta, đi tìm Lý thúc để ông ấy kiểm kê tài sản, phải mang thiếu gia bình an trở về.”
Chỉ trong vòng mấy ngày, quân Nhật đã chiếm đóng cả thành, tất cả các cổng thành đều bị phong toả, người dân trăm họ khủng hoảng, các cửa hàng đóng cửa, trên đường không có mấy ai qua lại, nếu có thì cũng sợ hãi đi thật nhanh.
Thư gia sụp đổ, đàn bà cùng đám hạ nhân ở căn nhà cũ này liền bắt đầu muốn tìm đường ra cho mình.
Dường như rốt cuộc bị thế cục này làm cho bừng tỉnh, Thư gia A Mỗ lại khôi phục dáng vẻ gió rung chớp giật trước kia, bà kêu Lý thúc kiểm kê tài sản, lấy hết khế ước mua bán nhà đất và khế ước cửa hàng ra, rồi gọi Tô Địch Nguyên tới.
Người phụ nữ vẫn mạnh mẽ cả đời lúc này nằm trên giường, nhưng mắt sáng như đuốc, “Tô Địch Nguyên, đến hôm nay, người cuối cùng ta có thể dựa vào chỉ còn mỗi cô, nếu cô cứu được A Cẩm thì ở quê ta vẫn còn có tài sản.” Bà tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, “Cầm lấy cái này, bọn họ không dám không nhận, cô… chỉ cần cứu A Cẩm ra, Thư gia sẽ lại có ngày khởi sắc, bà lão như ta không theo các cô được.”
Tô Địch Nguyên gật đầu, nhận lấy vòng ngọc trong tay Thư gia A Mỗ, đứng dậy ra ngoài tìm Lý thúc, cô cần sớm cứu Thư Cửu Diệp khỏi tay lũ quân Nhật giết người không chớp mắt kia, đây cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Ngày hôm sau, Tô Địch Nguyên mặc một thân đồ đen, trên người không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, cô cùng Lý thúc đi đến nơi đóng quân của đại biểu quân Nhật.
Không giống với Thư trạch, chỗ này là một căn biệt thự phương Tây kiểu mới, ngoài cửa có quân lính canh giữ.
Tô Địch Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía trước, chưa đi được mấy bước đã bị họng súng đen ngòm ngăn lại. Cô gắng trấn định, nặn ra một nụ cười, “Thái thái Thư gia xin cầu kiến, mong các hạ có thể vào thông báo.”
Xem ra một trong số quân lính có học qua tiếng Trung, nghe Tô Địch Nguyên nói thì trả lời bằng chất giọng bập bẹ, “Vị thái thái này xin chờ một chút, ta đi báo cáo với đại biểu.”
Không lâu sau đó, quân lính kia quay lại bảo Tô Địch Nguyên và Lý thúc đi vào, tuy nhìn bề ngoài, căn biệt thự phương Tây này rất hoa lệ nhưng vừa vào liền cảm nhận được một cỗ âm khí, bị quân lính dẫn tới phòng khách, Tô Địch Nguyên trông thấy vị đại biểu kia, gã mặc một thân âu phục, gương mặt phì nộn nở nụ cười, “Là Thư gia hả? Chuẩn bị đến đón đương gia nhà cô về sao?”
Tô Địch Nguyên tiến tới, ngồi vào ghế salon đối diện với gã đại diện, cô tới đây thương lượng, chứ không phải là đi cầu người.
Cô khẽ mỉm cười, “Mấy ngày hôm nay A Mỗ không gặp cháu trai nên rất nhớ mong, không biết bây giờ có thể cho chúng tôi nhìn thấy đương gia nhà mình hay không?” Tô Địch Nguyên ra hiệu bằng mắt với Lý thúc, Lý thúc liền đặt chiếc rương trong tay lên bàn trà, sau đó mở ra.
“Ôi ôi ôi.” Gã đại biểu dùng ánh mắt trách cứ nhìn Tô Địch Nguyên, “Gấp như vậy làm gì? Ngài là thái thái Thư gia đúng không? Thật trẻ trung xinh đẹp, mà ta lại rất thích người xinh đẹp.”
Tô Địch Nguyên và Lý thúc đứng đằng sau liền biến sắc.
“Ta biết các vị có thành ý.” Gã đại biểu liếc chiếc rương, gương mặt dầu mỡ của gã lộ ra nụ cười, “Nhưng các vị cũng biết cổng thành này đã bị đóng, thành ý của các vị có thể đổi lại đương gia nhà mình, nhưng chuyện đi lại này thì không được, chẳng qua nếu cứ lưu lại thành này thì, chậc chậc.”
Tô Địch Nguyên xiết chặt khăn lụa trong tay, nở nụ cười vô cùng sáng lạn với kẻ làm cho người ta nôn mửa ngồi phía đối diện, cô nhẹ nhàng vắt đùi phải lên chân trái, làm như lơ đãng để lộ ra bắp chân mịn màng của mình.
Gã đại biểu kia nhìn đến ngẩn ngơ, chờ khi kịp phản ứng, gã lớn tiếng cười, “Được, ta thích người sảng khoái thông minh như Thư gia thái thái đây.”
Chân Lý thúc giật giật, nhưng rốt cuộc vẫn lựa chọn cúi đầu xuống.
Chờ khi Thư Cửu Diệp được thả ra khỏi địa lao thì sắc trời đã tối, Tô Địch Nguyên cùng Lý thúc đứng chờ ở bên ngoài, thấy Thư Cửu Diệp, mắt Tô Địch Nguyên sáng lên.
Sắc mặt Thư Cửu Diệp suy bại, giống như đã phải trải qua đại kiếp trong địa lao. Đời này hắn luôn được sống trong nhung lụa, coi như lúc hốt hoảng bỏ chạy sang nước ngoài thì vẫn còn có thể diện.
Vừa thấy Tô Địch Nguyên cùng Lý thúc, hắn nhíu mày, “Các người làm gì mà đến muộn thế, đương gia Vương gia đã sớm được ra từ hai ngày trước rồi.”
Tô Địch Nguyên há miệng, dùng khăn lụa che miệng ho khan vài tiếng.
Lý thúc một bên cười xoà, “Thiếu gia, chúng ta nên nhanh về nhà tắm nước lá bưởi giải xui thôi.”
***
Tô Địch Nguyên đến phòng của Thư Cửu Diệp, hắn vừa mới tắm xong, thấy Tô Địch Nguyên thì rõ ràng có chút kinh ngạc.
Tô Địch Nguyên cân nhắc rồi mới nói, “A Mỗ bảo chúng ta về quê bà.”
Thư Cửu Diệp ngẩn người, “Những người khác thì sao?”
“Anh cũng thấy tình trạng Thư trạch hiện giờ rồi đấy, vì bị bệnh nên A Mỗ không có cách nào đi cùng với chúng ta, Lý thúc phải ở lại đây chăm sóc A Mỗ.”
Thư Cửu Diệp trầm mặc hồi lâu, “Vậy lúc nào chúng ta lên đường?”
“Tôi đã cho người mua xong vé xe lửa, giấy thông hành cũng đã xin được, tối mai là có thể đi.”
“Gấp thế sao?” Thư Cửu Diệp ngồi xuống ghế bên cạnh, “Tôi…”
Tô Địch Nguyên thoáng hiện lên vẻ thất vọng, cô vốn kỳ vọng người đàn ông này có thể chống đỡ cho Thư trạch, nhưng mà…
“Không đi sớm thì chỉ sợ không đi nổi.” Tô Địch Nguyên nói từng chữ một.
Trước khi đi, Thư Cửu Diệp khóc một trận trước mặt Thư gia A Mỗ, A Mỗ ôm cháu trai mình, cũng khóc không thành tiếng, “Cháu trai ngoan của ta, nhất định phải còn sống để một lần nữa khôi phục Thư gia phồn thịnh.” Bà nhìn Tô Địch Nguyên đứng một bên, ánh mắt trở nên sắc bén, “Tô Địch Nguyên, nhất định cô phải che chở cho A Cẩm.”
Tô Địch Nguyên nghe xong, chẳng hiểu tại sao lại thấy buồn cười.
Thư Cửu Diệp lau nước mắt, “Sao A Mỗ lại nói vậy, con đâu cần một cô gái yếu đuối bảo vệ chứ, con sẽ sống thật tốt để liệt tổ liệt tông được thấy.”
Tô Địch Nguyên cùng Thư Cửu Diệp mang theo những thứ quan trọng như tiền và vòng ngọc A Mỗ đưa, thêm vài bộ quần áo, hai người liền ngồi xe kéo đến trạm xe lửa.
Trạm xe lửa rất đông đúc, hai người mỗi người xách theo một cái rương, trong rương của Thư Cửu Diệp là tiền cùng vòng ngọc, vé xe lửa nhét trên người, còn Tô Địch Nguyên thì xách rương quần áo.
Hai người bọn họ sợ bị cướp, trong thời loạn thế thì không thể nói trước điều gì.
Quá nhiều người, bọn họ tìm nửa ngày cũng không tìm thấy toa xe, mà thời gian tàu lửa rời ga ngày một tới gần.
Bỗng nhiên khu cửa vào truyền đến tiếng hỗn loạn, Tô Địch Nguyên và Thư Cửu Diệp kinh ngạc nhìn ra đằng sau, chợt nghe có người hô to, “Chạy mau, quân Nhật chiến bại, bọn chúng chuẩn bị tàn sát toàn thành.”
Một câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hoàng, chen lấn xô đẩy, nghe được một tiếng súng vang lên, thời gian lập tức như ngừng trôi, rồi lại vỡ oà trong kích động, ai ai cũng muốn sống.
Khắp nơi đều là âm thanh, tiếng súng, tiếng trẻ con khóc, tiếng người lớn chửi rủa, tiếng thét chói tai.
Rất rất nhiều âm thanh, Tô Địch Nguyên bị những người bên cạnh đẩy đi, cô thấy hơi hốt hoảng, bất chợt, cô với tay ra bắt lấy cánh tay Thư Cửu Diệp.
Cả người Thư Cửu Diệp run lên, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt có sợ hãi, có kinh hoàng, có quá nhiều cảm xúc, Tô Địch Nguyên tự thấy mình không thể hiểu được người thanh niên trước mặt.
Bàn tay còn lại của Thư Cửu Diệp hất tay Tô Địch Nguyên ra, giống như một bộ phim quay chậm, Thư Cửu Diệp vừa hất tay cô ra, cô liền cảm thấy như đã qua một đời.
Người đàn ông ngây thơ hèn nhát này bỏ chạy, hắn chạy bằng hết sức lực, có lẽ hắn không muốn chết.
Tô Địch Nguyên đứng bất động tại chỗ, để mặc người xung quanh va chạm vào mình.
Lúc Tô Địch Nguyên bị đánh trúng, thân thể cô mất thăng bằng, nghiêng về đằng trước rồi mới ngã xuống đất.
Cô mở to đôi mắt mê người, trên mi mắt còn vương giọt lệ, đủ loại âm thanh cũng dần dần cách xa.
***
“Nguyên Nguyên, dậy đi.”
Thiếu nữ choàng mở mắt, nửa ngày mới phản ứng được với thiếu nữa trước mặt, “Luyện Chi, mình lại ngủ à.” Nói xong còn ăn năn gõ đầu mình.
Thiếu nữ tên Luyện Chi buồn bực hỏi cô, “Sao gần đây cứ đọc sách là cậu lại ngủ mất vậy, đang bận gì à?”
Thiếu nữ nghĩ đến người mà mỗi khi nhìn thấy mình sẽ đỏ mặt, cúi đầu mỉm cười.
“Này, cậu cười cái gì, nói cho mình nghe đi, đừng nói là cậu có đối tượng đấy? Địch Nguyên, chị em tốt, mau nói cho mình nghe coi.”
“Không nói đâu, hì hì.”
Hai thiếu nữ chụm đầu vào cười.