Đồ Sơn Ca

Chương 10: Mười năm (1)




Biên tập: B3

Một.

Cô nhìn anh, vẻ mặt không đổi, sảng khoái đưa tay ra.

“Giang Nguyên, đã lâu không gặp.”

Anh nghe mình thở phào một hơi, sau đó cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay lành lạnh vẫn như xưa của cô, “Ừ.”

Hai.

Anh gỡ gọng kính, mệt mỏi xoa xoa đầu lông mày, khoé mắt đã vương dấu vết năm tháng rũ xuống, lái xe taxi ngồi ghế trước quay đầu lại hỏi: “Đi đâu đây?”

Anh khẽ mím môi, nhanh chóng nói ra một địa chỉ, xe hơi liền vững vàng lăn bánh.

Anh nhìn sang bên, đường phố bên ngoài cửa sổ sáng choang, từng chiếc xe lướt qua tầm mắt, nhìn cửa kính xe phản chiếu lại gương mặt mình, anh nhất thời hoảng hốt, cảm thấy dường như mình không có thay đổi gì nhiều.

***

Năm mới 2001 vừa mới sang, đám học sinh lớp 12 bọn họ đã phải vắt chân lên cổ chạy đến trường học thêm. Trường học ở gần nhà cậu, đi bộ hơn 7 phút là đến nơi, nghe bạn học xung quanh than phiền sáng nào cũng phải dậy từ tờ mờ sáng để bắt xe buýt, hơn nữa mười ngày nay đều có sương mù, cậu bèn huých khẽ vào Hạ Kỷ —— cô bạn ngồi cùng bàn, “Ê, nhà cậu không gần trường lắm nhỉ.”

Hạ Kỷ ngẩng đầu lên từ đống đồ ăn, buồn bực nhìn cậu không lên tiếng.

“Hay là để tớ đưa cậu nhé.” Vẻ mặt cậu bình tĩnh, giọng điệu vui vẻ, tựa như đang nói mấy lời rất bình thường. Chẳng qua bàn tay không tự chủ được mà xiết chặt cây bút.

Cô cắn một miếng hết nửa cái bánh bao nhỏ, nhồm nhoàm đáp, “Được.”

Cậu đứng bật dậy, động tác cường điệu như đang cố gắng che đậy điều gì, “Hở, tớ chỉ hỏi đại thôi mà.”

Nữ sinh thong thả ăn xong bánh bao nhỏ, rút từ ngăn bàn ra một tờ khăn giấy, cẩn thận lau sạch mười đầu ngón tay rồi chậm rãi nói: “Buổi sáng mình dậy lúc 6 giờ 10 phút, khoảng 6 giờ 30 phút xuống lầu. Nhớ đến sớm một chút, à, thù lao là mình sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cậu.” Cô thuần thục ném giấy vào túi đựng rác nho nhỏ treo trên bàn học của nam sinh.

***

Cùng ngày hôm đó, sau khi về nhà, Giang Nguyên lục lọi trong phòng chứa đồ rất lâu mới tìm được chiếc xe đạp mà ba cậu dùng để đi làm trước đây, cậu phát hiện xe đạp có đôi chỗ hỏng hóc, liền vác xe đạp lên, bỏ ngoài tai lời mẹ gọi phía sau.

—— “Giang Nguyên, con mang cái xe đạp hỏng đó đi đâu đấy?”

Ngã rẽ bên đường có hàng sửa xe, không hiểu sao lúc đưa xe cho thợ sửa xe, tim cậu lại đập thình thịch.

Thợ sửa xe là một ông lão lớn tuổi, ông đội một cái mũ nhung màu nâu, mái tóc xám trắng hơi lộ ra trong gió lạnh, cái mũi bị rét đến đỏ hồng, dưới cằm có vài cọng râu lưa thưa.

Ông lão này nói tương đối nhiều, lúc này đang nói chuyện trên trời dưới bể với những người bên cạnh. Cậu lắng nghe một hồi.

—— “… Con trai Tưởng Kinh Quốc là người tốt, tiếc là chết sớm quá.”

—— “Ông Cát, năm đó lúc ông đi chống quỷ (*) có đi qua Trùng Khánh không? Ở đó có rất nhiều nhân vật lớn.”

(*) Bê: Quỷ là cách người dân Trung Quốc gọi phát xít Nhật.

—— “Đi không á? Năm đó tôi là tên lính quèn đến súng cũng không được cầm, nói gì mà đi Trùng Khánh chứ, chỉ ở ngốc tại Lâm An thôi.”

—— “Ấy, vậy có gặp XX không?”

—— “Thấy chứ, ông Cát tôi là ai?”

—— “Có bắt tay không?”

—— “Không lừa ông làm gì, tôi nhìn từ xa được một lần, năm đó mắt còn tinh lắm, sau này bị khói xông nhiều nên mắt mới không dùng được nữa…”

Người được gọi là ông Cát dùng mười đầu ngón tay vừa đỏ vừa sưng cẩn thận kiểm tra xe đạp, sau khi thay xích, bơm căng lốp thì đưa lại cho Giang Nguyên, quan sát cậu một lượt, “Trông cậu nhóc này thật giống tôi lúc còn trẻ.”

Giang Nguyên vừa định lên tiếng thì bị một giọng nói xen vào.

“Lão già, về ăn cơm.” Một bà lão vẫn đeo tạp dề vội vàng chạy tới.

Ông Cát híp mắt cười phất tay, “Tôi dọn hàng đây.”