Đau hay không không quan trọng, chỉ là rất nhớ em…”
***
Xuyên qua bóng cây và những cành lá đang lay động trong sân, chỉ nhìn thoáng qua Bộ Tiêu từ phía xa kia, Ngư Vi biết đã xảy ra chuyện gì.
Đêm qua, sau khi bữa tiệc kết thúc cô được lái xe đưa về, anh và cô chỉ nói chuyện với nhau mấy câu ngắn ngủi qua điện thoại rồi bỗng dưng anh biến mất. Sáng sớm nay, cô đã bắt đầu gọi cho anh, nhưng không nhận được bất cứ hồi âm nào, Ngư Vi mơ hồ nghĩ rằng anh đã về nhà nói rõ mọi việc với ông cụ.
Bộ Tiêu cứ tự mình gánh vác hết mọi thứ, nhưng chuyện này, rõ ràng cô phải ở bên anh cùng nhau đối mặt với mọi chuyện.
Vừa rồi, cô đang tự học trong thư viện đại học G thì nhận được điện thoại của Bộ Huy, nhìn hiển thị số điện thoại của người gọi đến, cô lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị sẵn mọi tình huống trong đầu mới nhận cuộc gọi. Quả nhiên, hắn gọi đến để xác nhận xem có phải cô và chú Út của hắn đang ở bên nhau không. Ngư Vi vừa mới mở miệng trả lời ‘ừm’ một tiếng, những lời muốn giải thích chưa kịp nói ra, cuộc gọi đã bị Bộ Huy cắt ngang.
Sau đó, cho dù cô gọi thế nào hắn cũng không nghe máy, Ngư Vi biết chuyện này không ổn rồi, cô bồn chồn lo lắng không thể nào ngồi yên trong thư viện, liền chạy ra ngoài gọi xe tới Bộ gia.
Đi tới khoảng sân nhỏ sau cánh cổng, Ngư Vi nhìn thấy Bộ Huy từ trong nhà đi ra, cô thoáng sửng sốt, cô thật sự không nghĩ mọi chuyện lại ầm ĩ tới mức này.
Hốc mắt Bộ Huy đỏ hoe, đầu tóc rối bời, cổ áo xốc xếch, tâm trạng nhìn qua vô cùng tồi tệ, dường như hắn đã khóc. Quả nhiên khoảnh khắc nhìn thấy Ngư Vi, sau một giây hoảng hốt ngắn ngủi, hắn lộ ra vẻ mặt cô chưa từng thấy bao giờ, trong con ngươi đó đầy đau đớn bi thương, còn có cả oán hận trách hờn, rất nhanh sau đó hắn đã dời tầm mắt đi.
Thấy hắn lướt qua mình, tim Ngư Vi như bị rét lạnh phủ xuống, lúc này đây cô mới ý thức được mọi việc nghiêm trọng đến mức nào, Ngư Vi duỗi tay ra chụp cánh tay hắn lại: “Bộ Huy, cậu có thể khoan đi được không, tớ có lời muốn nói với cậu.”
Bộ Huy bị cô túm lấy cánh tay, nhất thời như bị điện giật, liềm giựt nhanh ra khỏi tay cô, trước khi đi ném lại một câu: “Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
Thấy hắn sải bước rời đi, Ngư Vi vội đuổi theo, nhưng phía đằng xa trên đường núi bỗng xuất hiện một chiếc xe thể thao lao tới, tốc độ rất nhanh, thắng két một cái dừng lại trước mặt Bộ Huy, Bộ Huy không thèm nói gì nhảy lên xe bạn mình, nghênh ngang rời đi.
Kỳ thật, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, sau khi biết rõ chuyện của cô và Bộ Tiêu, chắc chắn hắn sẽ vô cùng chán ghét phải nhìn thấy cô, dù sao hắn đã theo đuổi cô lâu như vậy, tuy sau này đã từ bỏ, nhưng nhanh như thế cô và chú hắn đã ở bên nhau, có lẽ Bộ Huy sẽ cảm thấy cô là đứa con gái thích đùa bỡn tình cảm người khác, một đứa chẳng ra gì.
Nhưng cô chưa từng nghĩ, Bộ Huy sẽ bất mãn đến vậy, tâm trạng không ổn định tới mức không kiểm soát được, hơn nữa còn trút giận lên Bộ Tiêu. Cái thời khắc Ngư Vi nhìn thấy Bộ Tiêu từ trong cửa bước ra, cô thấy tim mình như bị xoắn chặt, chỉ có thể mở to mắt sững sờ tại chỗ, bất giác không thể mở miệng nói được gì.
Bộ Tiêu bị đánh, hiển nhiên là bị Bộ Huy đánh, một vết bầm nơi má trái, mũi và miệng đều là máu, thậm chí ngay cả vạt trước chiếc áo sơ mi trắng cũng nhuộm đỏ một mảng, anh cầm áo khoác chậm rãi bước tới, khoảnh khắc nhìn thấy cô, trên khuôn mặt lại hiện lên nụ cười quen thuộc, nhưng những vết thương trên khuôn mặt khiến cho tia cười đó có vẻ mệt mỏi khôn cùng.
“Trong nhà có chút lộn xộn, anh đưa em về.” Bộ Tiêu nhíu mày đi đến bên cạnh cô, cô đau lòng hít một hơi thật sâu, anh ôm lấy bờ vai cô đi về phía xe của mình.
Sau khi ngồi vào xe rồi, Ngư Vi vội vàng mở túi xách lấy khăn giấy đưa qua cho anh, Bộ Tiêu lau lên vết thương, dùng giấy chặn mũi lại, một hồi lâu sau máu mới ngừng chảy.
Nhìn đống khăn giấy nhuộm đỏ máu đó, Ngư Vi vừa tức giận vừa đau lòng, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: “Anh bị đánh đến thế này, vì sao không ai quan tâm anh hết?”
Tốt xấu gì cũng phải giữ anh ở nhà cầm máu, bôi chút thuốc, Bộ Tiêu đã bị thương đến vậy, tại sao mọi người trong nhà đều không thèm để ý, anh phạm phải tội ác gì tày trời hay sao, mà lại bị đối xử lạnh lùng như thế? Ngư Vi càng nghĩ càng giận, lẽ nào chỉ vì anh và cô yêu nhau mà phải gánh cái tội này, không có người nào đứng về phía anh, ủng hộ anh?
“Không có gì đâu,” Bộ Tiêu cho tới giờ chưa từng thấy vẻ mặt Ngư Vi lạnh lùng như thế, anh vội dỗ dành, giọng điệu làm nũng quấn người: “Không phải em đến quan tâm anh sao? Còn cần người khác làm gì…”
Ngư Vi quay mặt sang, hai người nhìn vào mắt nhau, cô cố hết sức tự nhủ mình hãy bình tĩnh, bình tĩnh lại. Nhưng nhìn thấy vết thương trên gò má anh thật sự khiến cô đau lòng, khó chịu đến bức bối, cô nghiêng người qua, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, nhíu chặt mày hỏi: “Đau lắm không anh?”
Bộ Tiêu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tất cả những mệt mỏi khổ sở của ngày hôm nay dường như hoàn toàn biến mất, anh mỉm cười, cầm bàn tay đang dịu dàng chạm vào vết thương của mình, điềm tĩnh nói: “Có gì mà đau? Trước kia anh bị người ta chém suýt chết còn không sao, em đừng tức giận, vì anh thật sự đáng bị ăn đòn nên trong nhà mới không ai hỏi tới…”
Ngư Vi kề sát lại gần anh, hai người nhìn nhau thật lâu, sau đó anh nâng bàn tay cô lên, nhẹ nhàng hôn xuống. Anh ngước đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói hiếm khi nghiêm túc: “Đau hay không không quan trọng, chỉ là rất nhớ em… Nghĩ tới, nếu có thể ăn với em một bữa cơm, ôm em ngủ một lát, nghỉ ngơi một chút thì thật tốt.”
“Vậy thì về nhà em đi ạ.” Ngư Vi vội nói.
Ngày hôm đó, trên đường về nhà Ngư Vi, không khí trong xe chưa bao giờ trầm mặc và yên tĩnh đến vậy. Ngư Vi biết Bộ Tiêu mệt mỏi, anh lái xe với vẻ mặt rất nghiêm túc, sườn mặt nghiêng chẳng chút nét cười, tâm trạng anh không tốt, khiến toàn thân như bị bao phủ bởi cảm xúc chán chường mệt mỏi.
Sao Ngư Vi lại không hiểu cảm nhận của anh, vì vậy cô im lặng không nói gì, một câu cũng không hỏi, để anh có một không gian riêng nghỉ ngơi hít thở, được yên lặng đắm chìm vào những suy nghĩ của mình. Đến nhà cô, Bộ Tiêu ngồi trên sofa hút thuốc, cô vào phòng lấy hộp thuốc ra lau sạch vết máu trên mặt anh, dùng một cái tăm bông nhỏ bôi thuốc lên vết thương, thu dọn quần áo bẩn anh đã cởi ra, lấy cho anh một bộ quần áo mới trước đó anh đã để lại, rồi đi lấy chăn bảo anh nằm xuống sofa ngủ một lúc.
‘Tít’ Ngư Vi mở điều hòa lên, chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi đi vào bếp nấu cơm, sau khi đóng cửa lại, cả phòng khách chỉ còn một mình Bộ Tiêu.
Trong căn phòng mờ tối, trên người anh phủ tấm chăn của cô, mùi hương dịu dàng cơ thể cô và mùi thuốc mỡ hòa quyện vào nhau phảng phất nơi đầu chóp mũi là liều thuốc an thần tốt nhất trên đời, Bộ Tiêu nằm trên sofa, cảm thấy cuộc đời anh chưa bao giờ bình yên đến vậy.
Anh thật sự ngu ngốc lại còn chủ nghĩa đàn ông, ngông cuồng nghĩ rằng đàn ông phải gánh vác tất cả cho người phụ nữ mình yêu, kết quả biến thành cục diện bế tắc như hiện giờ, mọi chuyện đều bị anh phá hỏng, sự kiêu ngạo và tự phụ của anh không chỉ làm tổn thương tiểu Huy mà còn tổn thương chính mình, cuối cùng còn phải đến nơi này tìm sự an ủi nơi cô.
Rốt cuộc cô có phải là một thiếu nữ chỉ vừa mười tám, đôi mươi không? Có cô gái nào ở lứa tuổi của cô mà giống như lão cán bộ thế này?
Anh bắt đầu khao khát và ham muốn cái cảm giác được ỷ lại vào cô, cô không bao giờ nóng nảy xốc nổi, cũng không dằn vặt giày vò, cứ lặng lẽ ở đó thanh thản và điềm tĩnh còn chăm sóc lo lắng cho anh. Ngay cả căn phòng của cô cũng mang lại cho người ta cảm giác mềm mại và tĩnh lặng hệt như cô vậy, tựa như lúc này anh nằm trong phòng khách yên tĩnh và ấm cúng, bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh nấu ăn trong bếp, cả người cuộn trong chiếc chăn ấm áp…
Bộ Tiêu nằm trên sofa, trong ánh sáng mờ ảo thầm cười giễu mình, bởi vì đúng lúc này bụng anh rất theo kịp hoàn cảnh mà ùng ục sôi lên, cả ngày chẳng ăn gì cũng không thấy đói, bây giờ vừa làm tổ trong nhà cô một lúc, mà bụng đã dán vào lưng réo ầm.
Anh chỉ ao ước cả đời mình được trôi qua trong những khoảnh khắc thế này, bị tổn thương có người bôi thuốc, lúc bụng đói có ai đó nấu cho mình ăn, những khi anh hồ đồ phạm phải sai lầm, có người vì anh đau lòng, vì anh tức giận, cùng anh vượt qua những khó khăn ….
Bộ Tiêu ngồi dậy vén chăn ra, đứng lên đi tới phòng bếp, bóng hình uyển chuyển dịu dàng mơ hồ sau tầng kính mờ kia dần hiện rõ trong mắt khi anh kéo cánh cửa ra. Hình ảnh vô cùng chân thật in sâu vào đáy mắt anh, là bóng lưng Ngư Vi đang nấu cơm cho anh ăn.
Bất luận phải trải qua khó khăn trắc trở gì, bất luận có bao nhiêu người phản đối, Bộ Tiêu cảm thấy có thể ở bên cô, dù chỉ một giây ngắn ngủi, anh cũng muốn tạm quên hết tất cả, chỉ muốn quý trọng và tận hưởng những giây phút này.
Đèn phòng bếp đang được bật sáng, tỏa ra ánh vàng ấm áp, nồi cơm điện vừa vặn bật nút nhảy lên, nồi đất nhỏ hầm súp phát ra âm thanh sôi ùng ục, hương cơm chín lan tỏa khắp phòng, Ngư Vi đang thả rau vào nước sôi, bất ngờ bị Bộ Tiêu dịu dàng ôm chầm từ phía sau.
“Ah?” Ngư Vi ngạc nhiên, động tác dừng lại: “Không ngủ sao anh?”
Hai cánh tay Bộ Tiêu từ phía sau vòng qua ôm chặt thắt lưng cô, cằm anh tựa lên bờ vai nhỏ nhắn, hít thật sâu mùi nước hoa nơi gáy cô, ôm cô thật lâu thật lâu, mãi đến khi hơi ấm của hai người hòa quyện vào nhau, bệnh điên của anh lại tái phát, trầm giọng thì thầm bên tai cô: “Bảo bối, sinh con cho anh đi…”
Ngư Vi thấy anh nghẹn cả buổi trời, giờ nói ra lại là câu điên khùng này, thở dài, sau đó nghe thấy anh tiếp tục diễn giải cho cái lời điên khùng đó: “Bụng lớn như quả bóng rồi đưa em về nhà, mọi người hết nói.”
“Anh chỉ có ý tưởng này thôi ạ?” Ngư Vi quả thật không còn gì để nói, rốt cuộc đã hiểu được vì sao anh nói mình đáng bị ăn đòn, mọi chuyện đã ầm ĩ tới mức này mà anh còn có tâm tư nói đùa: “Anh cứ khăng khăng một mình gánh vác hết mọi chuyện, giờ thành ra thế này, anh vẫn chưa nghĩ nguyên nhân tại sao ạ.”
Bộ Tiêu bị cô lên lớp rồi, dở khóc dở cười đứng thẳng người dậy, buông lỏng tay ra, đi qua tựa vào bồn rửa, thật ra anh vốn chẳng nghĩ gì tới câu nói đó, nhưng khi ôm cô trong lòng bất giác muốn chiếm hữu cô hoàn toàn, dùng biện pháp ngang ngược nhất, nhanh nhất và khả thi nhất tha cô về động hồ ly, không cần quan tâm đến cảm nhận của bất cứ người nào.
Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, Bộ Tiêu bị những câu tiếp theo của Ngư Vi kéo trở về với tình trạng rối rắm hiện tại.
“Em sẽ giải thích rõ ràng với Bộ Huy, cậu ấy không nên trách anh, anh chưa bao giờ tranh giành với cậu ấy thứ gì, là em tỏ tình với anh trước, đợi khi cậu ấy biết rõ rồi sẽ hiểu cho anh, thế nên anh đừng một mình ôm đồm hết mọi chuyện nữa, có những điều anh nói với cậu ấy không có tác dụng như chính em nói ra.” Ngư Vi vừa nấu cơm, vừa nói rất rành mạch và gãy gọn: “Đợi mấy hôm nữa cậu ấy bình tĩnh lại rồi, em sẽ đi tìm cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ chấp nhận được thôi, dù sao cậu ấy vốn đã từ bỏ không theo đuổi em nữa…”
“Thật ra nó không có bỏ cuộc…” Bộ Tiêu thở dài, lúc này mới nhớ ra cô còn chưa biết chân tướng sự việc, đành phải đem chuyện ‘lạt mềm buộc chặt’ nói cho cô nghe.
Ngư Vi tròn xoe hai mắt, rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao hôm nay Bộ Huy lại phản ứng mạnh như vậy, còn ra tay với Bộ Tiêu, một số chuyện xảy ra như trời xui đất khiến, cứ chất chồng lên nhau rồi dẫn tới hiệu ứng domino như hiện giờ.
Nếu như Bộ Tiêu không đề xuất ý tưởng ‘lạt mềm buộc chặt’, Ngư Vi sẽ không hiểu nhầm là Bộ Huy đã bỏ cuộc, chẳng chút nghĩ ngợi liền đi tìm Bộ Tiêu tỏ tình, tỏ tình thành công rồi còn không tiêm cho hắn liều thuốc dự phòng; và nếu như cái ngày hôm đó, Bộ Huy không đến thành phố khác thi đấu, hai người bọn họ cũng không thể nào giấu diếm hắn lâu như thế; rồi cứ cố ý đúng vào hôm nay khi Bộ Tiêu đang ngả bài với ông cụ, hắn lại đột nhiên xuất viện về nhà, lại nghe thấy từ miệng người khác, chắc chắn rất khó chấp nhận…
Bây giờ, nhìn từ góc độ của Bộ Huy, quả thật đúng là hai người bọn họ đã vụng trộm yêu đương sau lưng hắn, nhưng thật ra từ trước đó rất lâu rồi, cô và Bộ Tiêu vẫn luôn nghĩ về nhau.
Chưa nói đến ai đúng ai sai, mỗi người đứng ở vị trí và góc độ của mình đều có lập trường, cảm nhận riêng, rồi căn cứ theo hoàn cảnh đó mà làm ra những chuyện bản thân không thể kiểm soát. Chuyện này chỉ có thể đợi đến khi thời gian đem đến cho mọi người một cơ hội, có thể cùng nhau ngồi xuống giải thích mọi chuyện rõ ràng.
Tối đó, Bộ Tiêu ăn cơm ở nhà Ngư Vi, lại gọi cho Bộ Huy rất nhiều cuộc nhưng vẫn không có người bắt máy. Bộ Tiêu lo lắng cho cháu mình, chỉ có thể vội vã chạy về nhà tìm chị dâu cả nói chuyện tìm biện pháp, nếu vẫn không liên lạc được thì sẽ đến trường học tìm thử xem sao.
Mãi cho đến buổi tối, trước khi đi ngủ Ngư Vi vẫn nghe nói chưa tìm thấy Bộ Huy, ai gọi điện cũng không bắt máy, mọi người trong nhà đều lo lắng hắn gặp phải chuyện gì, cô suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại nhấn số của hắn, gọi đến năm lần nhưng đáp lại đều là tiếng tít tít báo chờ, cuối cùng đành phải tắt máy, xoay người đi ngủ.
Bộ Huy nhìn vào màn hình di động bể nát, giữa các vết nứt màu đen liên tục nhấp nháy cái tên đó, hắn nhìn nó lóe sáng lên trong bóng đêm rồi vụt tắt, một lần lại một lần, rốt cuộc cũng không còn bất kỳ động tĩnh gì nữa. Hắn ngẩng đầu lên, những ngọn đèn trên tầng năm kia đã phụt tắt, phòng của Ngư Vi chìm vào một mảnh đen nhánh, mảnh đen đó hờ hững buông dài từ cửa sổ phòng cô đến trước mặt hắn, rồi chôn vùi hắn vào bóng đêm.
Bộ Huy vẫn ở cái nơi mà lần trước hắn đã ngồi nhìn lên phòng cô suốt một đêm khi bị cô từ chối. Lúc này đây, không có ai bên cạnh hắn, bộ dạng hiện giờ của hắn khó coi đến mức hắn không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy, cả điện thoại gọi đến hắn cũng không muốn nghe.
Những phẫn nộ và giận dữ lúc chiều không còn chiếm giữ, hành hạ hắn đến tột cùng nữa; bởi vì lúc này đây hắn mới phát hiện ra, có một loại cảm giác còn đau đớn khổ sở gấp trăm lần, đó chính là ‘đau lòng’.
Hắn ngồi dưới nhà cô, không thể lên lầu nói chuyện với cô cũng không muốn nói, nhưng hết lần này tới lần khác trong lòng hắn luôn nghĩ, cô giờ đã là bạn gái của chú Út, cả đời này hắn mãi mãi không bao giờ đuổi kịp cô nữa rồi, cô đã có người khác, một lần nghĩ là một lần hắn nhận hết giày vò.
Bộ Huy nghĩ mãi không ra, vì sao những gì hắn cho là tốt đẹp nhất, hắn trao hết cho cô, cô lại xem như vô hình, hắn chỉ đơn thuần muốn đối xử thật tốt với cô. Nhưng đến khi hắn hiểu ra rồi, hắn lại không cách nào tiếp nhận.
Cô không làm sai điều gì cả, chỉ là trái tim cô không có hắn mà thôi.