Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 39




“Năm hộp bao cao su, vẫn là cái loại năm mươi tám tệ đó….”

***

Giữa cái mùa hè oi ả tháng tám, mỗi ngày đều như nhúng mình trong nước sôi, trong tiếng ve sầu inh ỏi, cây cối tươi tốt cũng không phủ xanh được cái nắng chói chang như đổ lửa, nhiệt độ cứ liên tục giữ ở mức cao, không hạ thấp được chút nào. Mỗi ngày, Ngư Vi đều đến cửa hàng tiện lợi làm việc, lúc thay đồng phục, mồ hôi trong cổ áo tứa ra như nước, phải ngồi trước máy điều hòa một lúc lâu mới khô ráo, cả ngày trên người đều có cảm giác nhơm nhớp rất khó chịu.

Nói chung, công việc ở cửa hàng tiện lợi này không có gì phức tạp, nhưng vì tất cả mọi việc đều là lao động chân tay cần dùng sức, nên mệt hơn rất nhiều so với làm ở quán bar. Ban ngày, cô phải đứng trong quầy thu ngân cho đến khi hết giờ. Lúc mới bắt đầu, đứng được mấy hôm, chân Ngư Vi bị giãn tĩnh mạch. Sau khi về đến nhà, cô xoa thuốc, ngâm chân, ban đêm giảm đau được một chút, ngày hôm sau lại cắn răng đứng tiếp, nên đến giờ chân có chút sưng lên.

Nhưng mệt nhất không phải là đứng làm thu ngân, mỗi sáng khi xe tải đến giao hàng, phải kiểm kê hàng tồn kho, giúp đỡ tài xế và sư phụ giao hàng chuyển hàng vào trong tiệm, việc này làm cho cô có chút không chịu nổi.

Một thùng carton lớn chứa đầy thức uống đóng chai, đừng nói là một lần khiêng một thùng, cô chỉ có thể để nó dưới đất rồi đẩy đi, căn bản không cách nào khiêng lên nổi.

Thùng nhỏ cô còn có thể khiêng, nhưng khi chuyển hàng vào xong, hai cánh tay cô cũng run rẩy, đến lúc thu tiền nhiều khi không nâng tay nổi, phải nghỉ ngơi một lúc mới trở lại bình thường.

Làm cùng với cô có một chị họ Lưu, lớn hơn cô hai giáp, thường xuyên có những việc linh tinh cứ phải tranh thủ chạy ra ngoài. Lúc kết sổ, sắp xếp lại đồ trong tủ lạnh và hàng hóa trong tiệm, cô ta đều để Ngư Vi làm một mình, nhưng vì cô ta lớn hơn cô nhiều tuổi, lại là quản lý, nên Ngư Vi cũng không cảm thấy có gì thua thiệt.

Hôm nay, lúc chuyển nước khoáng trên xe xuống, Ngư Vi không cẩn thận bị trượt tay, cái thùng rớt trúng chân lập tức truyền đến một cơn đau ngây người, cô hít vào một ngụm khí lạnh, ngồi xổm xuống ôm chân.

“Cô không sao chứ?” Chị Lưu rất tinh mắt, ngay sau đó đã đi ra phía ngoài cửa tự động hỏi cô, nghe thấy Ngư Vi nói không có việc gì, cô ta còn ai oán mấy câu: “Hừ, tôi đã nói, có ai mười bảy mười tám tuổi mà đến làm ở cửa hàng tiện lợi đâu chứ, cô yếu ớt quá! Chờ cô đi rồi, chúng tôi sẽ thay điều kiện tuyển dụng, phải tuyển mấy người nhiều tuổi...”

Ngư Vi bị cô ta nói như vậy, nhưng cũng không cảm thấy tức giận. Từ lúc bắt đầu đi làm, cô mới phát hiện ra Từ Ấu Oánh đã mang lại cho cô một điều rất tốt, đó là sau khi trải qua cuộc sống giày vò với một người khiến người ta chán ghét như bà ta, những lời nói gây tổn thương thế này dường như không đủ sức tổn hại cô nữa. Thậm chí có đôi khi chị Lưu kia còn cảm khái, nói cho tới giờ chưa từng gặp qua người trẻ tuổi nào điềm tĩnh như cô.

Mỗi khi buồn trong lòng, Ngư Vi thường nghĩ tới những thứ tốt đẹp nơi này mang lại cho mình. Công việc gần nhà, tiền lương cao, còn thường xuyên được phép đem đồ ăn gần hết hạn về. Nghĩ vậy, Ngư Vi liền cảm thấy có động lực để cố gắng, lúc quay lại định khiêng tiếp thùng hàng thứ hai, bên cạnh có hai cánh tay duỗi ra giúp cô chuyển cái thùng nước khoáng kia đi.

Bộ Huy lại tới, mặc một bộ quần áo mùa hè sạch sẽ gọn gàng, đầu đội mũ lưỡi trai, lúc hắn đột nhiên xuất hiện sau đuôi xe tải giúp cô khiêng đồ, Ngư Vi chỉ hơi ngẩn người chứ không quá ngạc nhiên bất ngờ.

Lần trước, từ lúc hắn nói muốn bắt đầu theo đuổi cô, hôm sau hắn liền bắt tay vào hành động, mỗi ngày đều tới cửa hàng tiện lợi tìm cô, đều đến vào gần giờ nghĩ trưa, trên tay còn cầm theo hộp cơm do Diêu Tố Quyên chuẩn bị, bốn món mặn một món canh, đựng trong hộp thức ăn nhiều tầng rất tinh xảo, bên trong hộp giữ nhiệt là canh nóng sốt, còn đặc biệt dùng một cái hộp giữ tươi thức ăn có ba tầng, đựng các loại trái cây theo mùa, thịt gà vịt, bào ngư vi cá hầm sâm các loại. Trực tiếp khiến cho chị Lưu há hốc mồm chết lặng, còn hỏi rốt cuộc hoàn cảnh gia đình cô thế nào, có phải là con nhà giàu thế hệ thứ hai muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống không.

Lý do hắn bắt đầu đưa cơm cho cô, cũng vì ngày đầu tiên lúc Bộ Huy đến, thấy cô ăn cơm hộp vừa nguội lạnh vừa không có dinh dưỡng, thức ăn đầy dầu mỡ, vài cọng rau xanh xao, cơm tơi khô hết lên. Giữa đôi mày rậm của hắn vắt thành hình chữ ‘川’, hỏi cô: “Cậu ăn cái này hả?”

Không phải ngày nào Ngư Vi cũng ăn như vậy, nhưng mấy hôm nay Na Na đi trại hè, mỗi ngày cô đều về nhà rất muộn, sáng dậy sớm rất mệt căn bản không có thời gian nấu cơm, nên đặt cơm hộp ở tiệm cơm bên cạnh mò mẫm qua đỡ mấy ngày, đúng lúc bị hắn nhìn thấy. Từ hôm đó, hắn kiên trì ngày nào cũng đưa cơm cho cô, cô nói nhiều quá một mình cô ăn không hết. Bộ Huy căn bản không thèm để ý, sau đó cô bắt đầu đem theo cơm nhà, hắn vẫn tiếp tục đưa tới không ngừng.

Bộ Huy giúp cô chuyển xong mấy thùng nước khoáng, sắc mặt đen thui đi vào cửa hàng. Ngư Vi nhìn bộ dạng của hắn có vẻ tâm tình rất kém nên vội vàng đi theo vào, liền nghe thấy hắn đi tới bên cạnh chị Lưu nói: “Về sau đừng để cô ấy chuyển hàng nữa, cô ấy khiêng không nổi chị không thấy sao?”

Ngư Vi giật mình vội kéo vạt áo hắn, chị Lưu đã biến sắc, cau mày nói: “Cậu là ai? Nói vậy là sao? Đó là công việc của cô ta, chẳng lẽ chỉ biết lãnh lương không cần làm việc hả?”

“Vậy sao bà không làm đi? Việc gì cũng giao hết cho cô ấy, cô ấy là trâu bò nhà bà hả?” Vừa rồi lúc Bộ Huy tới, nhìn thấy một cô gái nhỏ như Ngư Vi khiêng cả cái thùng to, còn bị rớt xuống chân, hắn tức đến mức muốn đập nát cái tiệm.

Không chỉ một lần, hắn thường xuyên nhìn thấy Ngư Vi khiêng hàng mệt mỏi đến mức không nhúc nhích nổi. Lần trước phải xé bỏ các thùng giấy, sắp xếp lại hàng hóa quá lâu, móng tay bị mài phẳng, có lần ngón tay còn bị cắt trúng, chảy rất nhiều máu. Bình thường hắn nói chuyện với cô đều ăn nhẹ nói khẽ, đến mạnh miệng cũng không dám sợ hù dọa cô, nâng niu trên tay còn cảm thấy bất an lo lắng, kết quả cô bị người ta sai bảo một mình phải làm hết tất cả công việc nặng nhọc.

Chị Lưu cười lạnh một tiếng: “Hơ, cậu muốn gây chuyện sao? Anh hùng cứu mỹ nhân cũng không phải cứu như thế đâu nhóc, không muốn cô ta làm thì bảo cô ta xin nghĩ đi! Cậu tìm tôi làm gì?”

Bộ Huy khẽ kéo mũ xuống: “Nghỉ thì nghỉ, cô ấy không làm nữa.”

Ngư Vi nghe đến đó, thật sự không chịu được nữa, đẩy Bộ Huy một cái, nhìn chị Lưu nói: “Không đâu, em không có nghỉ làm, thật xin lỗi chị Lưu, bạn em nói chuyện có hơi nóng nảy.”

Chị Lưu liếc mắt, lạnh lùng nói: “Chúng ta miếu nhỏ, sao có thể chứa được tượng Phật lớn như cô? Gia đình bạn trai cô có tiền như thế, còn ra ngoài làm gì, lo mà ở nhà làm đại tiểu thư khua tay múa chân…”

Bộ Huy đang muốn mắng tiếp đã bị Ngư Vi đẩy qua một bên, chỉ nghe cô khẽ nói với hắn: “Bộ Huy, tớ xin cậu đừng nói nữa.”

Lúc này hắn mới sửng sốt, quay sang thì thấy dường như Ngư Vi đang tức giận, chỉ có thể ấm ức im miệng nhìn Ngư Vi đi đến phía sau quầy, thái độ khiêm tốn xin lỗi người đàn bà béo ục kia.

Thấy cô phải hạ mình như vậy, Bộ Huy càng khó chịu, nghĩ thầm mình rõ ràng vì muốn tốt cho cô, thương cô chịu mệt mỏi bị giày vò như vậy, sao cô lại bướng bỉnh cứng đầu như thế chứ?

Ngư Vi vất vả lắm mới thuyết phục được chị quản lý, chị Lưu hừ lạnh một tiếng đi vô phòng chứa hàng ăn cơm. Tâm tình cô có chút phức tạp đi vào trong quầy, Bộ Huy đi tới, đặt một cái túi lớn lên bàn, là cơm trưa đem cho cô.

Trong bụng hắn vẫn còn rất khó chịu, cuối cùng nhịn không được nói: “Không phải mỗi tháng ông nội đều chuyển tiền cho cậu sao? Tớ đã hỏi qua chú Út, có lẽ là đủ dùng, sao cậu lại phải ra ngoài làm việc vất vả như vậy, nếu không đủ tớ sẽ nói ông nội chuyển cho cậu nhiều hơn…”

“Cậu đừng nói nữa.” Ngư Vi nghe tới những lời này, cuối cùng không nhịn được, ngực cũng có chút phập phồng, cố bình tĩnh lại cúi mặt nói: “Đừng đề cập chuyện tiền bạc với người nghèo khó, người nghèo nhạy cảm lắm.”

Bộ Huy cau chặt mày: “Cậu không phải người nghèo, tớ có bao nhiêu tiền, cậu liền có như vậy.”

Ngư Vi nghe mấy lời có chút ngớ ngẩn của hắn, cũng không trả lời rằng tiền của hắn không phải do hắn tự kiếm được, là của gia đình cho. Hắn có gia đình, cô không có. Mà nhà hắn mãi mãi không bao giờ có thể là nhà cô.

Cho dù có nói những lời đó, hắn cũng sẽ không hiểu, Bộ Huy từ nhỏ đã được sống trong an nhàn sung sướng, được nuông chiều ngậm thìa vàng mà lớn lên. Ba mẹ hắn, cô hai, chú ba, chú út hắn đều là những người có tiền, rất có tiền. Càng khỏi nói tới ông nội Bộ, chỉ cần số lẻ tiền hưu trí của ông thôi đối với những gia đình bình thường mà nói đã là một con số đáng mơ ước. Bộ Huy chưa đầy mười tám tuổi, Bộ Tiêu đã mua cho hắn chiếc xe sang như vậy, ngày ngày để bám bụi trong gara, hắn căn bản chưa bao giờ phải đắn đo về chuyện tiền bạc…

Ngư Vi nhớ tới cái vòng tròn cô đã khoanh trên lịch, tháng sau cô đã có thể gửi lại khoản tiền đầu tiên cho ông nội Bộ, cô nhất định không thể bỏ công việc này, vì vậy liền cất lời nói với Bộ Huy: “Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, nhưng tớ thật sự không cần người đưa cơm, Na Na biết làm cơm, sau này tớ sẽ đem theo, tớ tới đây là để làm việc chứ không phải đi nghỉ ngơi…”

Ngư Na rất hiểu chuyện, biết cô ngày ngày ra ngoài làm việc rất vất vả, nên nghỉ đông năm ngoái đã bắt đầu học nấu cơm, quần áo trong nhà cũng do con bé giặt ủi, cô cũng không ngăn được.

Bộ Huy thấy cô lại nói như thế chỉ biết thở dài, hắn nhìn ra hôm nay cô thật sự có phần tức giận, hắn đứng ngây ngốc trước quầy thu ngân hồi lâu, mãi đến khi hai người khách quen đến kết sổ, hắn vẫn đứng thẳng tắp ở đó. Đợi Ngư Vi ngẩng đầu nhìn về phía mình, hắn lúng ta lúng túng nói: “Tớ xin lỗi, nhưng tớ sẽ tiếp tục đưa cơm.”

***

Bộ Huy đi rồi, nhưng cơn tức của bà chị Lưu kia quả thật vẫn chưa nuốt trôi. Cứ lẩm ba lẩm bẩm trước giờ chị ta làm việc ở tiệm lâu như vậy, còn chưa từng gặp qua những chuyện thế này, càng nói càng gắt gỏng. Ngư Vi im lặng lắng nghe, đợi cô ta nói xong rồi thái độ rất thành khẩn xin lỗi, dù sao Bộ Huy gây chuyện như vậy cũng có phần quá đáng.

Bà chị Lưu thấy thái độ của Ngư Vi, cơn giận không muốn rút cũng tự lui, không khỏi có cảm giác mình vung tay đấm bông, kỳ thật cô ta luôn miệng quở trách cô gái nhỏ này, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất thích.

Ngư Vi tay chân chịu khó, đầu óc lại thông minh, cho tới giờ chưa từng để mất tiền, đôi mắt rất tinh anh, tiền mặt trước khi đưa vào máy kiểm tra, quét một vòng là có thể nhìn ra thật giả, có người ở trong tiệm trộm vặt này nọ, lá gan cô cũng rất lớn, liền hét to lên ‘ăn trộm’, có lần trong tiệm bị một tên bợm nhậu vào quậy phá, Ngư Vi cũng gặp nguy không loạn bình tĩnh gọi điện thoại báo cảnh sát, xử lý mọi việc rất thỏa đáng, ngoại trừ sức hơi yếu thì căn bản không có vấn đề gì khác.

Cô ta thở dài, nói với Ngư Vi: “Không phải tôi nói cô, nhưng trong thời gian làm việc, cô gặp gỡ bạn trai quả thật có chút không đúng quy định…”

Ngư Vi cúi đầu xếp lại xấp tiền một trăm tệ cho ngay ngắn rồi dùng sợi dây thun cột lại, hơi ngạc nhiên giải thích: “Cậu ấy không phải bạn trai em, Chị Lưu, sau này em sẽ chú ý.”

Vốn tưởng ngày hôm nay chỉ xảy ra một chuyện như thế là xong, nhưng đến giờ Ngư Vi chuẩn bị ra về, đang đợi chị gái làm ca sau đến để giao ca, thì lại bị cô ấy năn nỉ ba giờ sáng đến giúp cô ấy trông tiệm khoảng hai tiếng đồng hồ, cô ấy tạm thời có việc khẩn cấp phải ra ngoài giờ đó. Ngư Vi quả thật khó xử, nhưng thường ngày quan hệ hai người khá tốt, cô ấy nói sau này sẽ giúp cô làm cả nửa buổi chiều xem như đền bù tổn thất, cô suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Thế nên cả ngày hôm đó Ngư Vi như chiếc bông vụ bị roi quật xoay tròn điên đảo, từ trong tiệm đến quán bar, kết thúc công việc ở quán bar lại đảo ngược về tiệm, lúc ngồi trên ghế gấp, cả người gần như mềm nhũn xụi lơ.

Bên ngoài cửa kính, màn đêm trầm như nét vẩy mực của trời, dù sao cũng đã hơn ba giờ sáng, trên đường không một bóng người qua lại, trong tiệm càng không có khách ra vào, chỉ có một mình Ngư Vi ngồi đó trông tiệm, lúc nhàm chán, cô lại bắt đầu giở sổ ra xem.

Quyển sổ nhỏ của cô đã ghi gần đến trang cuối, trừ thu chi hàng ngày, cô còn ghi chép thêm những chuyện vụn vặt nho nhỏ, lật đến trang cuối cùng, ánh mắt Ngư Vi dừng lại ở ngày tháng in phía trên, chính là ngày nhận được tiền lương tháng sau.

Hôm đó đúng vào thứ bảy, cô đã xem xét và tính toán mọi việc rất kỹ càng. Ngày hôm đó cô sẽ cất tiền vào phong bì gửi lại cho ông nội Bộ, nói với ông về sau ông không cần phải giúp đỡ hai chị em cô nữa. Sau đó, cô sẽ đi tìm Bộ Tiêu thổ lộ với anh.

Ngư Vi đã cân nhắc và suy nghĩ rất nhiều mới quyết định sẽ đi thổ lộ với Bộ Tiêu trước rồi sau đó nói rõ ràng với Bộ Huy, đó là cách duy nhất để giải quyết chuyện này. Bất quá có hai kết quả; Một là cô bị Bộ Tiêu từ chối, cô sẽ đem chuyện thích anh chôn chặt trong lòng suốt đời, đương nhiên Bộ Tiêu sẽ không bao giờ chủ động đề cập chuyện này với Bộ Huy, cô cũng sẽ không bao giờ nói với ai tình cảm cô dành cho anh. Hai là anh đón nhận, cô và anh lưỡng tình tương duyệt hai bên đều có tình cảm với nhau, vậy thì cho dù sau đó có phải đối mặt với chuyện gì đi nữa, chắc chắn cô cũng sẽ có đủ dũng khí để đương đầu, chỉ cần có thể ở bên anh, cho dù chỉ một ngày…

Trong lúc đầu óc đang suy nghĩ miên mang, đột nhiên trước cửa vang lên âm thanh ‘xin chào quý khách’.

Ngư Vi lập tức đứng dậy, lắc lắc đầu cho tan cơn buồn ngủ, lấy lại tinh thần để đón khách, lúc nhìn ra ngoài cửa, toàn thân bất giác ngây ngốc.

Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy nói không chừng do mình quá buồn ngủ nên lạc vào giấc mơ mà không biết, nếu không sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này, rõ ràng trước mắt cô như thế?

Cửa kính tự động từ từ mở ra hai bên, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Bộ Tiêu chậm rãi đi vào cửa hàng, ánh đèn sáng trắng chiếu vào người anh, chân dài vai rộng, cao lớn và mạnh mẽ, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu đen, áo khoác cởi ra vắt trên tay, áo sơ mi trắng gỡ bỏ hai hạt nút trên cùng, cà vạt cũng đã được nới lỏng, lộ ra xương quai xanh đầy nam tính nhưng không kém phần quyến rũ.

Ngư Vi lập tức tròn xoe hai mắt, sau đó cô ngây người nhìn Bộ Tiêu đi đến trước mặt mình rồi dừng lại, đứng phía ngoài quầy nhìn cô mỉm cười, thong thả hỏi: “Vị tiểu thư này, có Lan Châu đen không?”

Ngư Vi vì quá mệt mỏi và buồn ngủ, cứ ngơ ngẩn mơ màng nhìn anh chằm chặp hồi lâu, mái tóc đen dày mềm mại, mày kiếm rậm dày, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nét cười mê hoặc, trên mặt là tia cười xấu xa như có như không, thật sự là Bộ Tiêu.

Anh thấy cô không có phản ứng gì, nghiêng người sát lại tựa vào quầy hàng, mùi hương trên người anh lập tức len vào chóp mũi cô. Ngư Vi thấy khuỷu tay anh khoác trên mặt quầy, vội hỏi: “Lan Châu đen, tiên sinh muốn mấy hộp ạ?”

Bộ Tiêu nhướng mày bật cười, thấy cô thật sự chơi trò ‘mua bán qua lại’ với anh, liền chậm rãi nhấn mạnh từng chữ rõ ràng: “Tiểu thư có bao nhiêu, tôi muốn bấy nhiêu…”

Ngư Vi cúi đầu xuống, khóe môi xinh xắn không nhịn được cong veo lên, sau đó nghiêm mặt nói: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, tôi chỉ bán hai hộp thôi ạ.”

Bộ Tiêu nhíu nhíu mày, biếng lười tựa hẳn vào quầy hàng, nhẹ giọng thì thầm: “Hửm? Còn có người buôn bán như thế sao, không bị lỗ vốn hử?”

Ngư Vi đi lấy hai hộp Lan Châu đen đặt trên quầy thu ngân. Bộ Tiêu lấy từ trong túi quần âu đen ra một cái ví tiền rất cũ kỹ, lúc anh thờ ơ mở ví lấy tiền ra thanh toán, Ngư Vi nhìn thấy một xấp tiền mặt rất dày, đang nghĩ thầm anh để sẵn tiền mặt cũng quá nhiều rồi, thì thấy Bộ Tiêu cười một tiếng xấu xa, duỗi tay ra kệ bên cạnh bắt đầu lấy thêm này nọ, từng hộp từng hộp xếp chồng lên, đặt bên cạnh hai hộp Lan Châu đen. Ngư Vi định thần nhìn lại, sững sờ, năm hộp bao cao su, vẫn là cái loại năm mươi tám tệ đó…

“Tính tiền nhé.” Bộ Tiêu nâng cằm hướng về phía cô.

Ngư Vi nhìn chằm chằm năm cái hộp đó, sững người trong giây lát, rồi cầm một hộp đi qua quét mã vạch, tiếng tích tích vang lên một hồi, cô nói: “Tổng cộng ba trăm hai mươi hai tệ, tiên sinh có muốn một cái túi to không ạ?”

Bộ Tiêu nhìn cô mặt không biến sắc cầm mấy thứ này, còn hết sức bình tĩnh thản nhiên quét mã tính tiền, anh gật đầu. Quả nhiên một lúc sau, nghe thấy Ngư Vi vẫn là không nhịn được, lúc cầm cái túi đưa qua cho anh, âm thanh rất nhỏ khẽ hỏi: “Chú Bộ, chú mua cái này làm gì vậy?”

Vẻ mặt anh hiện ra một tia cười giảo hoạt đạt được ý đồ xấu, tay đặt trên quầy, ngắm nhìn dáng vẻ cô đưa đồ cho mình, thấy cô ngước mắt lên, đôi mắt kia long lanh nước, anh càng không muốn giải thích mà mỉm cười: “Cháu đoán thử xem?”