“Lúc bị chú bắt nạt, đôi mắt ầng ậc nước đáng thương nhìn chú, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi…”
***
Bộ Tiêu nghe thấy câu hỏi của cô, hai mắt nheo lại, sau đó buồn cười bật
thành tiếng, cánh tay phải gác lên cửa sổ xe, ánh mắt chăm chú nhìn Ngư
Vi hỏi: “Ở đâu có hoa, ở đâu có cỏ? Trong mắt chú không thấy gì hết…
Cháu nói mấy người phụ nữ tối nay sao? Đó là hoa hử?”
Ngư Vi vẫn còn hờn ghen, nhàn nhạt bật ra một câu kết luận: “Các cô ấy đều rất thích chú.”
Bộ Tiêu dở khóc dở cười, liếm môi, không biết phải nói gì. Lúc này, tài xế đột nhiên bẻ tay lái, Ngư Vi không kịp phản ứng ngã nhào sang bên phải, vốn hai người ngồi rất gần nhau, đầu cô ụp xuống vai anh, nhưng không
đợi xe chuyển hướng đã nhanh chóng ngồi dậy, chợt nghe tiếng thì thầm
của Bộ Tiêu vang ở bên tai: “Cũng có người không thích chú, không phải
cháu không thích chú sao?”
Tim Ngư Vi lỡ một nhịp, đợi xe rẽ ngoặt xong rồi, cô ngồi thẳng dậy, nghĩ
thầm cô đâu chỉ thích anh, trong đám ‘tỷ tỷ muội muội, oanh oanh yến
yến’ đêm nay, cô tuyệt đối là kẻ si ngốc nhất, mê muội đến dại khờ…
Vừa rồi chạm vào nhau gần như vậy, cô lại ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên
người anh. Dưới ánh đèn đường như đám mây ngũ sắc của ráng chiều rọi
vào, Ngư Vi trộm nhìn sườn mặt nghiêng góc cạnh đầy nam tính đó đến ý
loạn tình mê, chợt nghe Bộ Tiêu lên tiếng.
“Chú là người làm ăn, khó tránh khỏi phải gặp gỡ giao tiếp, nhưng sau khi
kết hôn rồi, nếu có người phụ nữ nào dám đùa giỡn khiến vợ chú không
vui, chú lập tức thổi bay ra ngoài…” Bộ Tiêu nói xong ngoảnh lại nhìn
cô, khóe môi cong lên đường vòng cung quyến rũ, trầm giọng hỏi: “Thế
nào? Bây giờ thích chú không?”
Tim Ngư Vi đập rất nhanh, tựa hồ muốn chọc thủng lồng ngực vọt ra ngoài, cô căng thẳng đến mức cứ liên tục nuốt nước miếng, cái câu ‘Em vẫn luôn
thích anh’ cô không dám nói ra, mà dè dặt đổi phương thức, trước hết thử thăm dò: “Chú Bộ, chú muốn tìm một người bạn gái như thế nào ạ?”
Bộ Tiêu nhìn cô thật sâu, ánh mắt nghiền ngẫm, sau đó mỉm cười dời tầm mắt đi, thản nhiên nói: “Ừm…Thế nào nhỉ? Trong trẻo và thuần khiết! Tối
nay, đám phụ nữ đó quá phong trần, chú không thích…”
Ngư Vi thấy trên mặt anh hiện ra nụ cười rất xấu rất xấu, đến cả đáy mắt cũng cong veo, má lúm đồng tiền sâu hoắm.
Trong trẻo và thuần khiết? Ngư Vi đang rối rắm suy nghĩ xem rốt cuộc mình có
được tính là thuần khiết không, lại nghe anh nói tiếp: “Phải đặc biệt
ngoan ngoãn, lúc bị chú bắt nạt, đôi mắt ầng ậc nước đáng thương nhìn
chú, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi…”
Ngư Vi càng nghe càng kỳ quái, không biết có phải não anh hỏng rồi không mà vẻ mặt lại hân hoan đến thế, nhưng anh toàn nói những thứ gì đâu, cô
không cách nào hiểu được.
“Đầu lưỡi phải nhỏ nhắn, xinh như con mèo nhỏ.” Bộ Tiêu vừa nói vừa trộm
liếc nhìn Ngư Vi, thấy vẻ mặt cô ngày càng rối rắm ngốc đần, nhất thời
nén cười nghẹn đến nội thương.
Anh đã nói đến mức này rồi, cô về nhà chỉ cần nhìn vào gương sẽ thấy ngay người anh nói là chính mình.
Lúc xe tới dưới lầu nhà Ngư Vi, Bộ Tiêu im lặng không nói gì nữa. Ngư Vi
thầm ghi hết những lời anh nói vào lòng. Anh cũng bước xuống xe, nói
muốn nhìn cô lên lầu rồi mới đi, Ngư Vi có chút ích kỷ muốn giữ anh ở
lại thêm chút nữa: “Chú Bộ, chú lên nhà ngồi một lát đi, cháu có dưa hấu trong tủ lạnh, cháu cắt cho chú một ít.”
Bộ Tiêu nghe vậy cảm thấy cuộc sống hàng ngày của cô trôi qua cũng thật ý
nghĩa, nhưng nghĩ ngợi một hồi vẫn quyết định không lên. Na Na đi học
không có ở nhà, chỉ có mình anh và cô, anh không dám đảm bảo anh sẽ
không bộc phát thú tính, hồ ly chính là muốn ăn thịt.
“Tháng sau tới nhà ăn bữa cơm, cháu còn chưa thấy cháu nhỏ của chú đúng không?” Trước khi đi Bộ Tiêu nói với Ngư Vi.
Trước đó Ngư Vi có nghe Bộ Huy nói, cuối tháng năm Phàn Thanh đã thuận lợi
sinh một bé trai hơn ba ký, tên sữa gọi là ‘Long Long’. Nhưng thời điểm
đó gần tới kỳ thi tốt nghiệp, Phàn Thanh sợ bé con ảnh hưởng đến việc
học của Bộ Huy, nên không về bên nội mà ở cữ nhà mẹ, đến giờ Bộ Huy cũng chưa từng thấy qua em họ mình.
“Dạ, cháu sẽ đến.” Ngư Vi đồng ý với anh xong, Bộ Tiêu liền bảo cô lên lầu rồi đứng đó dõi mắt nhìn theo.
Hôm đó, vừa về đến nhà, Ngư Vi vội vàng mở quyển sổ ghi chép nhỏ của mình
ra, ghi hết từng câu từng chữ anh đã nói vào. Ngày hôm sau, lúc Kỳ Diệu
đến nhà cô ăn tôm hùm, nhìn thấy, vừa mút ngón tay vừa hỏi: “Phốc, đây
là gì vậy chứ, ‘lúc bị chú bắt nạt, đôi mắt ầng ậc nước nhìn chú, đáng
thương, năn nỉ chú, dáng vẻ như muốn khóc’? Đuôi, chú Út của Bộ Huy đúng là người xấu mà!”
Ngư Vi cúi đầu mỉm cười, khui lon bia ra, xem tiết mục giải trí trong tivi, một lát sau hỏi Kỳ Diệu: “Tớ hỏi cái này, cậu thấy tớ có thuần khiết
không?”
Ánh mắt Kỳ Diệu nhìn cô chẳng khác nào nhìn một kẻ mù quáng trong tình yêu, lại lột thêm con tôm hùm nữa, ngẫm nghĩ mấy giây nói: “Tớ thấy cậu
trong trẻo tinh khiết như sương mai luôn.”
Ngư Vi nghe vậy, có chút an tâm gật gật đầu.
“Cậu tính khi nào thì tỏ tình? Nói không chừng cậu vừa mở lời đã thành công
tóm được luôn đó?” tâm tư Kỳ Diệu đang đặt hết lên con tôm hùm, lơ đãng
nói một câu rồi rột rột mấy phát húp sạch nước sốt tôm.
Ngư Vi nghe thấy suy nghĩ lạc quan của cô nàng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nhìn những trang giấy trên quyển sổ vừa bị ngọn gió quạt thổi lật qua, là
những ghi chép dày đặc của cô. Hôm nay, cô trưởng thành rồi, đã trở nên
xinh đẹp và tràn đầy tự tin đợi đến ngày cô có đủ món tiền kia.
Đến giờ, những dự định tính toán của cô đều đợi tới cái ngày cô cầm số tiền đầu tiên trên tay đến gửi lại cho ông nội Bộ, không để ông phải giúp đỡ nữa, ngày đó cô sẽ gọi tên ‘Bộ Tiêu’ và tỏ tình với anh.
Cũng không còn lâu nữa, lên đại học cô sẽ cố gắng lấy được học bổng cao
nhất, mỗi tối cô đều đến làm ở quán bar, bên cạnh đó còn làm thêm công
việc gia sư, gần đây cô cũng liên tục nghiên cứu đầu tư chứng khoán và
cổ phiếu. Cô sẽ nghĩ tất cả biện pháp để ngày đó có thể nhanh đến.
Cho dù ngày đó, cô có bị Bộ Tiêu từ chối, cô cũng không cảm thấy có gì nuối tiếc. Khi đó cô đã độc lập rồi, cũng xem như có thể sóng vai đứng bên
anh, ngắm nhìn những cảnh vật trong thế giới của anh, cô có thể dùng
thời gian cả đời để đợi anh ngoảnh lại nhìn thấy cô.
Nhưng thực tế, cuộc sống luôn có rất nhiều ẩn số, tất cả chúng ta đều bị một
bàn tay vô hình bất ngờ đẩy vào một quỹ đạo không như mong muốn.
Giữa tháng sáu, điểm thi và điểm tổng kết thành tích lần lượt được công bố,
khiến Ngư Vi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cả ba người cô, Bộ Huy và Kỳ
Diệu đều có điểm số rất tốt vượt xa cả mong đợi, không chỉ vượt qua điểm quy định mà còn cao hơn rất nhiều.
Ngư Vi đương nhiên không cần phải nói, vẫn là người đứng đầu toàn trường và nằm trong top mười của thành phố. Số điểm này của cô mà vào đại học G
thì rất đáng tiếc, thậm chí mấy hôm liền các thầy cô giáo đều gọi điện
khuyên cô nên suy nghĩ lại chọn một trường tốt hơn.
Kỳ Diệu xem như phát huy tài năng vượt mức siêu cấp, điểm số hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, nhưng khiến người ta sửng sốt nhất chính là thành tích
của Bộ Huy.
Lúc nghe hắn báo số điểm trong điện thoại, Ngư Vi còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi xác nhận chắc chắn lại, mới dám tin là sự thật. Kỳ thi lần này
hắn vượt vũ môn một cách ngoạn mục, nghe Trứng Muối nói thành tích của
hắn đứng thứ tư trong lớp…
Bên trong điện thoại, Ngư Vi có thể nghe thấy tiếng Diêu Tố Quyên ở đầu bên kia cao hứng hét chói tai, ầm ĩ không ngừng, Ngư Vi cũng rất mừng cho
Bộ Huy, hết sức chân thành nói: “Chúc mừng cậu.”
Dường như tâm trạng Bộ Huy rất phấn khích, bình thường không bao giờ gọi điện thoại cho cô, vậy mà hôm nay còn cao hứng kiếm chuyện tán gẫu thêm mấy
câu. Ngư Vi hỏi hắn đăng ký vô chuyên ngành nào, hiển nhiên hắn cũng đã
suy nghĩ kỹ trước đó, không hề do dự trả lời: “Kỹ thuật ô tô.”
Ngư Vi biết hắn rất thích xe, Bộ Tiêu đã sớm mua cho hắn một chiếc, gần đây Bộ Huy đang thi bằng lái, nghe nói còn đam mê go-kart, mỗi ngày đều
chạy vài vòng trên đường đua, làn da cũng rám nắng đen sạm đi đôi chút.
(Go Kart là một dạng xe đua thể thức một Mini.)
Lúc sắp cúp điện thoại, Ngư Vi rất vui, nghĩ tới hắn bằng sự nổ lực của
chính mình, cuối cùng đã có thể đậu vào chuyên ngành mong muốn, sau này
được làm công việc hắn yêu thích, cô cảm thấy rất vui và yên lòng. Lúc
tạm biệt chuẩn bị cúp máy, Ngư Vi nghe thấy Bộ Huy gọi mình, cô vội vàng đặt lại điện thoại lên tai.
“Ừm, Cá Ấu Vi.” Ngữ điệu hắn trầm thấp, vẫn gọi biệt danh của cô, nhưng trong lời nói hết mực chân thành: “Cảm ơn cậu.”
Ngư Vi nghe thấy vô cùng kinh ngạc, cô biết, tính cách của Bộ Huy rất khó
để hắn mở miệng nói lời cảm ơn, quả nhiên, không đợi cô trả lời, hắn đã
xấu hổ ngượng ngùng cúp máy.
Sau đó là điền nguyện vọng, đợi kết quả, mọi thứ chờ thuận theo tự nhiên.
Thời gian cứ vậy trôi qua, đến đầu tháng bảy, con đường tương lai của
mọi người đều đã được phán quyết. Nhưng thế sự mãi mãi không bao giờ như người ta mong muốn.
Ngày hôm đó, vừa có kết quả tuyển sinh, Kỳ Diệu đã chạy đến nhà Ngư Vi, ôm
cô khóc rất lâu. Ngư Vi và Bộ Huy đều trúng tuyển, Kỳ Diệu bị thiếu hai
điểm, cuối cùng rớt nguyện vọng thứ nhất, cánh cửa đại học G vuột khỏi
tầm tay, phải đến học ở thành phố S. Mặc dù nguyện vọng thứ hai này cũng là một ngôi trường rất tốt, nhưng nghĩ tới bốn năm đại học sau này,
không thể ở bên cạnh người bạn thân nhất, cô nàng đau lòng đến chết, cho tới giờ Ngư Vi chưa từng thấy cô ấy khóc thảm thương như thế.
Hôm đó, Ngư Vi phải mất rất nhiều thời gian mới dỗ được Kỳ Diệu vui lên một chút, sau đó lại nhận được điện thoại của Phó Tiểu Thiều, hẹn trưa hôm
sau cùng nhau đi ăn xiên nướng. Vì Phó Tiểu Thiều nói cô ấy sẽ đến thành phố W, ba người sắp cách ngăn trời nam biển bắc, bữa cơm này xem như
buổi gặp mặt cuối cùng trước khi chia tay.
Ngày hôm sau, trên bàn ăn, bầu không khí quả nhiên có chút lắng đọng, Kỳ
Diệu nửa chết nửa sống, Phó Tiểu Thiều cũng bởi vì thất tình đã thay đổi rất nhiều.
Bữa tiệc chia tay lớp hôm đó, cô ấy lại lần nữa bị Bộ Huy từ chối nên đã
uống rất nhiều. Đêm đó, lúc Bộ Huy đưa về, cô ấy mượn rượu ngà ngà say
muốn ôm hắn một cái trước khi chia tay, nhưng đã bị hắn thẳng thừng từ
chối.
“Hắn nói hắn đã có người mình thích.” Phó Tiểu Thiều vừa cắt đi mái tóc dài, càng xinh đẹp đáng yêu, còn trang điểm nhẹ nhàng nhìn rạng ngời đầy sức sống, lúc nói những lời này cũng không quá thương tâm, dường như đã
hiểu ra: “Tớ cũng nghĩ thông suốt rồi, cóc ba chân khó kiếm, đàn ông hai chân tốt trên đời còn rất nhiều, tớ nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn hắn.”
Ngư Vi nghe cô ấy nói đã từ bỏ, biết rằng khi đến thành phố mới cô ấy sẽ
phấn chấn trở lại, bắt đầu cuộc sống mới. Phó Tiểu Thiều là một cô gái
vui tươi và tràn đầy nhiệt huyết, nhất định sẽ một lần nữa oanh oanh
liệt liệt yêu đương.
May mắn thay, sau khi hai khay xiên nướng được bê ra, ánh mắt Kỳ Diệu sáng
bừng lên, thoắt cái cười tươi như đóa xuân ngời. Ba người hẹn với nhau
chỉ cần có thời gian, sẽ đi đến hai thành phố kia chơi. Vì vậy bữa cơm
này kết thúc trong bầu không khí khá sôi nổi. Thậm chí Ngư Vi và Phó
Tiểu Thiều còn uống hai cốc bia tươi.
Trên đường về, Kỳ Diệu vừa mút kem vừa nhàn nhã đi sau hai người, Phó Tiểu
Thiều có hơi say nên sắc mặt khẽ phiếm hồng. Đột nhiên cô ấy kéo Ngư Vi
lại gần hỏi: “Ngư Vi, thật ra, tớ nghĩ rất lâu rồi, tớ cảm thấy có lẽ
người Bộ Huy thích là cậu.”
Ngư Vi bị lời nói của cô ấy làm cho khiếp sợ, không dám tin quay đầu lại nhìn.
“Cậu đừng nghi ngờ, trực giác của tớ rất tốt. Có lẽ vì cậu nên hắn mới thi
vào đại học G, người gần gũi với hắn nhất ngoài cậu ra thì chính là Kỳ
Diệu, vì Kỳ Diệu là bạn thân của cậu nên hắn mới chịu nói chuyện đi
cùng. Trong sổ lưu bút tớ cũng nhìn ra, nét gạch thêm trên đầu, rõ ràng
là tên cậu, kể cả bữa tiệc chia tay hôm đó, trước lúc đưa tớ về, hắn
cũng tìm cậu khắp nơi…”
Ngư Vi hoảng hốt nhất thời không biết phải nói gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại những điều cô ấy liệt kê ra, quả thật khá có lý.
“Chắc không phải đâu… Có lẽ vì tớ là người quen của nhà cậu ấy, nên cậu ấy
mới thân thiết với tớ như vậy.” Ngư Vi suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể trả lời được như thế.
Phó Tiểu Thiều bày ra nét mặt ‘cậu không tin thì thôi’, cũng không nói thêm gì, ngày hôm đó sau khi từ biệt, mỗi người tự chia nhau về.
Buổi trưa, Phó Tiểu Thiều vừa nói với cô mấy lời kia, thì tối hôm đó sau khi làm xong việc ở quán bar, về đến nhà tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, Ngư
Vi bỗng nhận được tin nhắn của Bộ Huy, lúc đó đã hơn hai giờ sáng.
Trái tim cô bỗng trầm xuống, kể từ sau khi kỳ thi tốt nghiệp kết thúc, rất
lâu rồi hắn không có liên lạc với cô, mở điện thoại ra xem, nội dung
cũng không có gì, chỉ có hai chữ ‘ngủ chưa?’, Ngư Vi trả lời chuẩn bị
ngủ, chưa tới một giây sau hắn nhắn lại ‘ngủ ngon’, ngoài ra không còn
gì khác.
Ngư Vi lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, giữa nam và nữ hai giờ sáng
gửi tin nhắn hỏi ngủ chưa, tình huống này rất ám muội, hoàn toàn không
giống cách cư xử thường ngày của hắn. Sáng hôm sau, cô lại nhận được tin nhắn của Bộ Huy.
Cả ngày, gần như Bộ Huy liên tục gửi tin nhắn cho cô, nội dung cũng chỉ
mấy chuyện linh tinh không đầu không cuối, nhưng những câu chữ càng lúc
càng mờ ám.
Ngư Vi không phải người ngốc, dù sao trước đó Phó Tiểu Thiều vừa phân tích
cho cô nghe, cô phát hiện có những chuyện cô hoàn toàn không để ý. Nhưng tình huống trước mắt này, thật tình cô chưa bao giờ nghĩ tới, hơn nữa
cũng không biết phải giải quyết thế nào!
Cho dù hắn là ai cũng được, cô có thể thẳng thắn từ chối, nhưng hắn không phải bất kỳ ai khác, hắn là cháu của Bộ Tiêu…
Ngư Vi cảm thấy đầu óc mình như biến thành bột nhão. Gần đây ban ngày cô
nhận làm công việc thu ngân cho một cửa hàng tiện lợi gần nhà, loay hoay từ sáng sớm đến xế chiều, buổi tối còn đi làm ở quán bar, cả người xoay như chong chóng, mỗi ngày chỉ ngủ được bốn tiếng đồng hồ. Khi nhận được hai phần tiền lương trên tay, lần đầu tiên Ngư Vi có nhiều tiền như
vậy, đã có thể tự kiếm được tiền sinh hoạt hàng tháng cho mình và Na Na, cô đã chuẩn bị sắp tới sẽ tỏ tình với Bộ Tiêu.
Nhưng bây giờ phải làm thế nào đây, từ chối Bộ Huy, rồi mấy ngày sau đó tỏ
tình với chú Út của hắn? Hay là tỏ tình với Bộ Tiêu trước, rồi từ chối
nói với Bộ Huy rằng: “Tớ xin lỗi, tớ thích chú Út của cậu?” Bằng không
đi tỏ tình với Bộ Tiêu rồi tìm Bộ Huy từ chối luôn?
Đáng sợ nhất là, bất cứ tình huống nào nói trên, cũng khiến cho mối quan hệ của ba người trở nên rất khó xử.
Đang lúc Ngư Vi rối rắm không nghĩ được cách nào hợp lý, tinh thần có chút
không tập trung thì tối đó, Bộ Huy đã gửi tới một tin nhắn kết thúc tình trạng này, hắn hỏi cô có thể làm bạn gái của hắn không…
Lúc nhận được tin nhắn này, quán bar vẫn chưa mở cửa, Ngư Vi đứng trong
quầy bar lau ly cốc, Kỳ Diệu ngồi trên chiếc ghế quầy bar chân cao, nhìn dáng vẻ thở dài của cô nhịn không được hỏi: “Cậu sao vậy? Cả ngày cứ
nhìn điện thoại.”
Ngư Vi thật sự không biết phải trả lời Bộ Huy thế nào, lấy di động bỏ vào
túi tạp dề phía trước, vừa lau ly, vừa bình thản nói: “Đầu tớ phát lửa
rồi.”
Kỳ Diệu chẹp chẹp miệng, nhìn bộ dạng Ngư Vi, nghĩ thầm cô bạn mình phát
lửa cũng tỉnh táo ghê, vẻ mặt rõ ràng là bộ dạng sắp đóng băng mà.
Chuẩn bị xong giấy bút và menu rượu, Ngư Vi nhìn thoáng qua kế hoạch công
việc, phát hiện ngày mai là tới ngày trước đó cô đã xin nghỉ phép, lúc
này mới bất giác nhớ ra tuần trước Diêu Tố Quyên bảo cô tối mai đến Bộ
gia ăn cơm, là tiệc mừng cô và Bộ Huy thi đậu vào đại học G.
Nhớ tới việc này, cô lập tức lấy lại tinh thần.
Hết thảy đều phải dựa theo tính khí của Bộ Huy, cô gấp cũng không được,
cũng không thể thẳng thắn từ chối trước mặt hắn, từ cách thức hắn tỏ
tình có thể thấy, hắn không muốn trực tiếp đối mặt mà muốn dùng tin nhắn nói rõ mọi chuyện, hắn là người có tính cách hướng nội, là tuýp người
ngoài lạnh trong nóng cũng rất sĩ diện, nói không chừng cô chỉ vừa mấp
mé từ chối, hắn đã lập tức từ bỏ thì sao?
Ngư Vi trầm tư cân nhắc, trước khi bắt đầu làm việc, liền gửi tin nhắn trả lời: “Tớ xin lỗi, tớ đã có người trong lòng rồi.”
Trả lời xong, tâm trạng Ngư Vi có chút ưu tư, nhưng nếu không nói ra, quan
hệ sau này của cô và Bộ Huy sẽ trở nên rất khó xử. Mà người cô thích, có lẽ lại phải bí mật giấu kín tên anh trong lòng thêm một thời gian nữa.
Nhưng cô có thể đợi, Ngư Vi đã nghĩ, thậm chí cô còn thầm giao hẹn với chính mình, cô có thể đợi Bộ Tiêu cả đời.