Độ Phật

Chương 43: 43: Băng Đông Tam Xích Phi Nhất Nhật Chi Hàn





*Băng đông tam xích, phi nhất nhật chi hàn: nước đã đông thành đá đến ba thước rồi, thì trời đâu phải chỉ lạnh có một ngày.
Hành Ngọc tới Hoài Thành này nhiều ngày rồi, cũng nghe được không ít tin tức từ trong miệng Liễu Hạc và một số tiểu tăng trong Hàn Sơn Tự.
Trong Hoài Thành có chín giếng nước thì đều do Hàn Sơn Tự bỏ tiền ra, xuất lực hỗ trợ tu bổ, sáu con đường lầy lội, xóc nảy cũng được Hàn Sơn Tự bỏ tiền ra sửa chữa, cứ cách nửa tháng các tiểu tăng trong chùa sẽ xuống núi phát cháo và y phục...!
Một người đi ngang qua nơi này như nàng còn biết những việc mà Hàn Sơn Tự đã làm cho dân chúng Hoài Thành.

Vậy chẳng lẽ dân chúng Hoài Thành thật sự không rõ ràng sao?
Chẳng qua là tự che kín con mắt mình lại, làm bộ như nhìn không thấy mà thôi.

Thói đời này có đôi khi chính là buồn cười như vậy đó.

Bọn họ chỉ tính toán chi li với những gì mình đã mất đi, lại quên mất nếu những Phật tu không xuất lực thì tất cả những thứ mà bây giờ bọn họ có còn khó mà nắm giữ được.

Hành Ngọc liếc mắt nhìn Liễu Ngộ ở bên cạnh, yên lặng thu trường kiếm vào vỏ, lại bấm một pháp quyết cầm máu cho nam tử trẻ tuổi: "Ngươi xem, hiện tại ta không giết ngươi, còn chữa thương cho ngươi, cũng là bởi vì thân ngươi đang ở trong Phật điện không nên thấy máu, chính Phật môn đã cứu một mạng này của ngươi!"
Dứt lời, Hành Ngọc trực tiếp đá một cước trúng hốc đầu gối của hắn, đạp hắn về phía sau vài bước, búa tạ trong tay cũng không cầm được, tuột khỏi tay hắn.
Hành Ngọc khom lưng, nhặt búa của hắn lên, nhìn về phía mấy tiểu tăng bị thương phía sau.

"Tức giận sao?"
Nhóm tiểu tăng nhìn nhau, mấp máy môi nhưng vẫn không dám trực tiếp thừa nhận.

Họ là tức giận và phẫn nộ, nhưng nếu nói ra khỏi miệng những tâm tình này thì sẽ trái với những gì mà Vô Nhạc phương trượng và Trụ trì đã dạy trước đây.

Hành Ngọc khẽ cười: "Các ngươi còn nhỏ như vậy, đừng học theo một số hòa thượng cứ suốt ngày im lìm, chỉ biết lúc nào cũng bình thản."
Nàng không chỉ đích danh, nhưng từ Liễu Niệm cho đến mấy tiểu tăng đều lặng lẽ nhìn về phía Liễu Ngộ.

Liễu Ngộ chú ý tới đánh giá của bọn họ, yên lặng bật cười.

Hành Ngọc tiếp tục nói: "Chẳng lẽ Phật tổ sẽ không thất vọng với tín đồ của người sao? Huống chi, những người này cũng không được tính là tín đồ, bất quá chỉ là điêu dân, ngu dân!"
Trầm mặc một hồi lâu, tiểu tăng bị thương nặng nhất trên mặt, cắn răng nói: "Ta rất khó chịu."
Ánh mắt Hành Ngọc dừng lại trên người hắn.

Tiểu tăng này nhìn rất trẻ tuổi, vẻ mặt non nớt, hẳn là vừa mới cạo đầu xuất gia không lâu.

"Rất tốt, bọn họ đập phá tượng Phật, vậy ngươi hãy cầm cái búa lớn này theo ta xuống núi, phá hủy nhà của bọn họ đi."
"Hả..." Tiểu tăng ngốc lăng, ngây ngẩn cả người.


"Ngươi!" Trên mặt những người trẻ tuổi tham gia vào việc đập phá tượng Phật tràn đầy vẻ khiếp sợ, không nghĩ tới sự việc sẽ tới mức này.

"Làm sao? Trước khi các ngươi đập phá tượng Phật, chẳng lẽ không suy tính xem sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào sao?" Khóe môi Hành Ngọc khẽ mím lại, bên trong mang theo vài phần ý cười lạnh lẽo, "Chúng ta chỉ dựa vào phí tổn tạo ra tượng Phật mà nói, một pho tượng Phật đắt đỏ, chỉ là phá hủy phòng ở của các ngươi mà không bắt các ngươi bồi thường tiền, đã xem như rất tiện nghi cho các ngươi rồi."
Bị nàng nói như vậy, những nam tử trẻ tuổi nhìn nhau.

Trên mặt vài người hiện lên vẻ chột dạ.

Người thanh niên cầm đầu tên là Đoàn Tần.

Ban đầu nét mặt hắn có lộ ra vài phần chột dạ, nhưng rất nhanh đã bị sự không cam lòng thay thế —— Trước khi bọn họ đập, trong đầu chỉ quanh quẩn sự tức giận, nào ai nghĩ tới hậu quả gì a.
Lúc trước hắn ra tay đả thương những tiểu tăng kia, không phải Hàn Sơn Tự cũng không yêu cầu bọn họ bồi thường tiền thuốc men sao.

Chùa có tiền xây Phật điện thì một pho tượng của một vị Phật tu đối với Hàn Sơn Tự mà nói thì căn bản chẳng đáng vào đâu.

Nhà của hắn thì không như thế, sau khi nhà bị phá đi, hắn và phụ mẫu tuổi già sức yếu của mình sẽ không có nơi để ở nữa.

Nhưng Đoàn Tần chỉ dám sinh khí trong lòng, hắn cũng biết tâm tư nhỏ bé này của mình không thể nói ra ngoài được.

Chỉ từ vẻ mặt của hắn, Hành Ngọc liền nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì rồi.

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Ngộ, phát hiện Liễu Ngộ cũng đang chăm chú nhìn Đoàn Tần.
—— Trong vẻ mặt Liễu Ngộ, mang theo sự sáng tỏ, hiểu rõ hết thảy.

"Không định ngăn ta lại sao?" Hành Ngọc cười cười, truyền âm cho hắn.
Từ lúc bước vào đại điện, thần sắc Liễu Ngộ vẫn luôn rất lãnh đạm, cho đến bây giờ nghe được truyền âm của Hành Ngọc, vẻ mặt của hắn mới dần dần nhu hòa xuống.

Hắn truyền âm trả lời: "Lạc chủ cảm thấy bần tăng là một người ngu thiện sao? Bần tăng không tức giận, nhưng bần tăng thực sự thất vọng về bọn họ."
"Vô Định Tông có Giới Luật Viện, toàn bộ đệ tử phạm sai lầm đều phải chịu hình phạt ở trong đó, bần tăng cũng không nhẫn nhịn mù quáng.

Đúng là đúng, sai là sai, mỗi người cần phải trả giá cho sai lầm của chính mình." Dừng một chút, Liễu Ngộ bổ sung, "Lạc chủ sợ bần tăng khó xử, nên đã đứng ra xử lý việc này, nhưng kế tiếp vẫn nên để cho bần tăng tự mình giải quyết đi."
Hành Ngọc suy nghĩ một chút, yên lặng lui về phía sau hai bước, bình thản nhìn Liễu Ngộ sẽ xử lý như thế nào.

Liễu Ngộ nhìn về phía dân chúng vây quanh trong và ngoài thiên điện, ngữ khí cực nhạt: "Phật môn là nơi thanh tịnh, bần tăng sẽ để tiểu tăng thanh toán tiền công mấy ngày nay cho chư vị, sau đó mời chư vị trở về đi, kế tiếp cũng không cần chư vị lên núi làm việc nữa."
Lời này vừa nói ra, trong đám dân chúng vây quanh xem náo nhiệt vang lên tiếng ồn ào, huyên náo.

Trong số đó có một ông lão chần chừ hỏi: "Ý của đại sư là ngày mai chúng ta không cần lên núi tu sửa Phật điện nữa?"

"Đúng vậy." Liễu Ngộ nói thẳng.

"Nhưng bức tượng Phật này không phải do chúng ta đập vỡ, tại sao chúng ta lại bị mất việc?" Có người bất mãn nói.

Hiện tại đang là mùa nông nhàn, làm sao có thể tùy tiện tìm được công việc tốt hơn so với việc tu sửa Phật điện chứ?
Họ không nỡ để mất đi công việc này.

Nghe những lời này, Liễu Niệm cắn môi, đè nén nội tâm tức giận.
Thanh âm Liễu Ngộ ôn hòa, không vòng vo nói thẳng: "Bởi vì các ngươi biết rõ bọn họ đập tượng Phật mà không ngăn cản.

Nếu trong lòng các ngươi có oán giận thì hãy oán giận những người đã làm các ngươi mất đi công việc này đi."
Sau đó, Liễu Ngộ nhìn về phía mấy người trẻ tuổi kia: "Dùng búa phá hủy đi nhà cửa, sẽ làm cho các ngươi sinh lòng oán hận, vậy hết thảy liền dựa theo luật pháp Viêm Quốc mà xử trí đi.

Bần tăng sẽ sai người đi thông báo cho quan phủ, để quan phủ can thiệp vào chuyện hôm nay."
Nói xong, hắn không để ý tới cảm xúc khiếp sợ, hối hận của dân chúng, bấm pháp quyết, một bức bình phong vô hình xuất hiện trước người những dân chúng kia, buộc bọn họ chỉ có thể không ngừng lui ra ngoài, cuối cùng toàn bộ đều rời khỏi Phật điện này.

-
Sau khi Liễu Ngộ phân phó sự tình xuống, toàn bộ nhóm tiểu tăng bị thương thì trở về chữa thương, trong nhóm tiểu tăng còn mạnh khỏe chọn ra hai người đến quan phủ thông báo cho quan sai, còn lại thì phụ trách thanh toán tiền công đem dân chúng không tham dự vào chuyện đập tượng Phật tiễn đi.

Ngay cả Tiểu hòa thượng Liễu Niệm cũng được an bài công việc.

Rất nhanh, Thiên điện thanh tịnh xuống, chỉ còn lại hai người Hành Ngọc cùng Liễu Ngộ.

Liễu Ngộ tiến lên, chậm rãi nhặt lên từng mảnh vỡ tượng Phật bị nghiền nát, ngay cả những mảnh vụn đã vỡ thành bột phấn cũng được hắn thu lại.

Động tác vô cùng ôn nhu.

Hành Ngọc nhặt táo và nhang đèn rơi xuống đất lên, sắp xếp lại rồi bày trên đĩa, đặt lại giá cắm nến bị lộn ngược, cẩn thận lau đi bụi bặm trên đó.

"Để bần tăng làm đi." Liễu Ngộ tiếp nhận chân nến trong tay nàng.

Hành Ngọc buông tay, tùy ý hắn đón lấy.

Liễu Ngộ dựng thẳng giá nến, đặt trên điện thờ, rồi lấy một ngọn nến sạch sẽ còn nguyên ven mà thắp lên.


Liễu Ngộ chờ đầu nến nhỏ ra sáp nến rồi cố định trên giá cắm.

"Vốn tưởng rằng chuyện của Hoài Thành có thể thuận lợi giải quyết, bây giờ ngẫm lại, sợ là còn phải ở lại thêm một thời gian nữa." Liễu Ngộ nói.

Hành Ngọc: "Không sao, chỉ cần không làm trễ hành trình đến Kiếm Tông là được rồi."
Quan sai đến đây rất nhanh, những thanh niên gây sự kia đều bị bắt giữ đưa về ngục giam.

Khi bọn họ bị mang đi, Liễu Ngộ liền đứng ở bên cạnh nhìn, không hề để ý đến vẻ mặt oán giận của bọn họ.

Chờ sau khi chung quanh hoàn toàn an tĩnh lại, Liễu Ngộ xoay người ra khỏi đại điện.

Hắn vừa mới bước ra ngoài liền nhìn thấy Hành Ngọc đứng ở ngoài cửa.

Liễu Ngộ hỏi: "Sao Lạc chủ không đi vào?"
"Ta đứng đây chờ ngươi."
Liễu Ngộ mỉm cười: "Vậy chúng ta trở về thôi, bần tăng còn phải suy nghĩ sẽ phải làm gì tiếp theo mới có thể thay đổi tình hình của Hoài Thành."
Ai làm sai, người đó sẽ phải chịu trừng phạt tương ứng.

Hắn sẽ không vì một vài thanh niên mang tâm tình chán ghét Phật môn mà từ bỏ toàn bộ người dân trong cả tòa thành này.

Chân trước Liễu Ngộ và Hành Ngọc vừa mới trở lại viện tử thì chân sau Vô Nhạc Phương Trượng liền tìm tới.

Thương thế của Vô Nhạc Phương Trượng đã ổn định lại, hiện tại đã không có gì đáng ngại.
Sau khi thăm hỏi lẫn nhau, Vô Nhạc Phương Trượng nói: "Tiếp theo các ngươi có ý kiến gì không?"
Liễu Ngộ nói: "Bần tăng cho rằng, phương pháp trước đây chúng ta nghĩ cũng không có vấn đề gì, chỉ là không nên trực tiếp chọn người từ phía bắc thành."
Vô Nhạc Phương Trượng thở dài, tự trách: "Việc này là do bần tăng suy nghĩ không chu đáo."
Bắc Thành là nơi chán ghét Phật môn nhất, Vô Nhạc phương trượng là muốn mượn cơ hội cung cấp công việc để bày tỏ thiện ý, từ đó hóa giải chán ghét của dân chúng đối với Phật môn.

Nhưng làm như vậy, quá gấp gáp.

Dù sao thì "băng đống tam xích phi nhất nhật chi hàn", mâu thuẫn giữa hai bên cũng đâu phải là chuyện ngày một ngày hai.
Suy nghĩ một chút, Vô Nhạc Phương Trượng nói: "Kế tiếp bần tăng sẽ cho các đệ tử xuống chân núi chùa để tuyển công nhân.

Nhiều thế hệ dân chúng dưới chân núi đã nhận ân huệ của Hàn Sơn Tự ta, nói chung bọn họ vẫn thân cận với Phật môn hơn, sẽ không xảy ra vấn đề tương tự như này nữa."
Trong giọng nói của hắn có vài phần tự trách.

Liễu Ngộ ôn thanh trấn an nói: "Phương trượng đừng tự trách mình, việc này không ai đoán trước được."
Khi ban phát thiện ý, ai có thể nghĩ rằng thiện ý của họ sẽ bị cô phụ như vậy chứ.

Sau khi tiễn phương trượng đi, Liễu Ngộ trở về trong viện tử.


Hắn đứng trong ánh dương ấm áp, cười hỏi Hành Ngọc: "Trong tay Lạc chủ có chuông nhỏ nào không?"
Hành Ngọc vội vàng lục lọi nhẫn trữ vật của mình, qua hồi lâu, nàng tìm được một cái hộp trang sức, bên trong chứa rất nhiều đồ vật lộn xộn.

Đây đều là đồ mà trước kia nguyên chủ thu thập.

Ngay khi Hành Ngọc mở hộp trang sức ra, đưa tay muốn lấy chuông từ bên trong ra, Liễu Ngộ nói: "Lạc chủ có thể để bần tăng tùy ý lấy dùng đồ vật bên trong không?"
Trong mắt Hành Ngọc xẹt qua vẻ rõ ràng.

Nàng cười nói: "Nếu lấy đồ để làm lắc tay cho ta thì ngươi cứ tự nhiên, còn nếu không phải thì không thể được."
Liễu Ngộ không trả lời, chỉ trực tiếp ngồi đối diện nàng, đưa tay kéo hộp trang sức đến trước mặt mình, nghiêm túc tìm ra chuông nhỏ và phụ kiện mình cần.

Sau khi tìm ra sáu cái chuông nhỏ cùng một ít hạt châu màu sắc rực rỡ, Liễu Ngộ lấy ra mấy sợi dây đỏ từ trong nhẫn trữ vật của mình.

Hắn dùng Bình An Kết để đan vòng tay lại, đợi đến lúc độ dài thích hợp liền xâu chuông vào, không đến một khắc đồng hồ, toàn bộ sáu cái chuông nhỏ đều được xâu vào trong vòng tay.

Cuối cùng, Liễu Ngộ thuận lợi xâu các hạt châu rực rỡ lại rồi thắt một cái nút thòng lọng.

Một cái lắc tay được bện thành công.

Liễu Ngộ đưa lắc tay đến trước mặt Hành Ngọc.

Hành Ngọc vươn tay trái ra.

Nàng kéo tay áo về phía sau một chút, để lộ cổ tay trơn bóng, mảnh khảnh.

Liễu Ngộ rũ mắt xuống, cách một cái bàn đeo lắc tay cho nàng, sau đó dùng nút thắt thòng lọng thắt chặt lắc tay, điều chỉnh nó đến độ dài thích hợp nhất.

"Được rồi." Hành Ngọc giơ tay lên lắc lắc.

Chuông nhỏ lay động theo động tác của nàng, phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Ta còn muốn làm thêm hai cái lắc chân nữa." Hành Ngọc tay chống má nhìn liễu Ngộ, nói xong rũ mắt liếc nhìn hộp trang sức, "Bên trong hẳn là còn có đủ chuông."
Liễu Ngộ bất đắc dĩ: "Nhưng bần tăng không biết kích thước của chân Lạc Chủ."
Thân mình Hành Ngọc khẽ ngửa ra sau, đặt hai chân lên bàn đá.

Nàng khoanh tay, khí định thần nhàn: "Tùy tiện đo đạc."
Liễu Ngộ...!Liễu Ngộ trực tiếp lấy cớ phải làm bài buổi tối, đứng dậy trở về sương phòng.

Hành Ngọc nhìn theo bóng lưng hắn, nhịn không được cười phá lên..