Edit: yyds
Beta: Amin
–
4
Thật đúng là bịa đặt một câu thôi mà phải chạy gãy chân đi bác bỏ tin đồn.
Vừa về đến nhà, tôi lập tức đánh thằng nhóc kia một trận, nó ôm lấy đầu gào lên.
“Đúng vậy mà, chị vẫn luôn không yêu ai thì không phải vẫn đang chờ thầy Khương à?”
Tôi bỗng chốc nghẹn họng.
Nếu tôi phủ nhận, chẳng phải sẽ bại lộ sự thật thê thảm là suốt bao năm qua không ai theo đuổi à?
“Chị ơi, chị yêu thầy Khương đi, thầy Khương biết chị không yêu ai thầy ấy vui lắm.”
“Sao em biết anh ấy vui lắm, em là con giun trong bụng anh ấy à?”
Nó hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt sang một bên.
“Em biết chứ, chiều hôm nay thầy ấy chiếu phim cho bọn em xem, bình thường đâu có chiếu đâu.”
“Có phải phim về bảo vệ răng miệng không?”
“Sao chị lại biết?”
Tôi tức giận đến mức phải hít thở sâu mấy lần mới miễn cưỡng giữ được hình tượng.
“Vì hôm nay là Ngày Sức khỏe Răng Miệng Thế giới!”
Thật bó tay với cái đầu của nó.
Nhưng thằng nhóc này vẫn giữ vững quan điểm của mình, cứ lải nhải mãi.
Buổi tối, tôi nằm trên giường, giao diện điện thoại vẫn dừng lại ở tin nhắn Khương Tư Yến gửi đến.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi trả lời:
Cũng không hẳn, tuy có vài người theo đuổi nhưng chưa chọn được người phù hợp.
Sau khi gửi thành công, tôi ném điện thoại sang một bên, ba giây sau đã nhận được tin nhắn mới.
Là không gặp được người phù hợp hơn tôi à?
Xong rồi, quả nhiên môi trường ở Mỹ đã làm thay đổi con người.
Đóa hoa lạnh lùng của năm xưa giờ cũng biết tán tỉnh thẳng thắn rồi.
Tôi còn tưởng rằng em đang đợi tôi, dù sao năm đó em đã nói là sẽ yêu tôi một đời một kiếp.
Nhìn tin nhắn của Khương Tư Yến, lòng tôi bỗng chộn rộn.
Chuyện đã lâu rồi, anh cứ coi như tôi nói bừa đi.
Tôi tưởng là thật.
…
Rất tuyệt, bốn chữ ngắn ngủi lại khiến tôi mất ngủ suốt một đêm.
Hôm sau, tôi đến chỗ làm với quầng thâm mắt, các đồng nghiệp đi qua chỗ làm việc của tôi đều giật mình.
“Gần đây không có dự án gì cả, sao cậu lại thức khuya đến thế này? Chắc không phải vì đàn ông đấy chứ?”
Tôi cười gượng gạo.
Đồng nghiệp vỗ vai tôi, vẻ mặt như hiểu rõ mọi chuyện.
“Chuyện tình cảm phải cẩn thận lựa chọn, nghe chị khuyên một câu, chọn người yêu mình hơn là mình yêu thì hợp hơn, ví dụ như Tiểu Điền theo đuổi em bấy lâu nay.”
Tôi nghi ngờ có thể đồng nghiệp đã nhận hối lộ mai mối nên cô ấy mới ra sức vun vén cho tôi và một đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật.
Tôi vừa mới từ chối khéo, anh đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật đã lại gần.
“Tinh Nguyệt, hôm nay em bận không, sau khi làm có thể cùng nhau đi ăn tối không?”
Nghe nói anh đồng nghiệp này từng là du học sinh, tuy là người bộ phận kỹ thuật nhưng lại không có chút dáng vẻ nào của một lập trình viên.
Anh ấy thường xuyên mặc vest, đeo kính gọng vàng, toát lên vẻ nho nhã.
“Lần trước anh lướt thấy bài đăng của em, em bảo thèm thịt nướng, vừa hay gần đây mở một quán mới.”
Tôi định từ chối, nhưng khi nghe đến thịt nướng thì lại do dự.
“Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, anh cũng muốn đi thử, coi như là ăn cơm bình thường thôi, cùng đi được không?”
Đã nói đến mức này rồi mà vẫn không đi thì không hay lắm.
Vì vậy, sau khi tan làm, tôi và anh ấy cùng đến quán đó.
Quán thịt nướng nghi ngút khói, tôi không màng hình tượng mà ăn như gió cuốn.
“Tinh Nguyệt, anh vẫn luôn muốn hỏi em thích kiểu người thế nào?”
Khuôn mặt của Khương Tư Yến lập tức hiện lên trong tâm trí tôi.
Giống như ánh trăng xa xăm trên bầu trời, cao không thể với tới, dịu dàng mà lạnh lùng.
Lần đầu nhìn thấy đã rung động.
“Thật ra tôi có người mình thích rồi.”
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Khương Tư Yến thật sự là ánh trăng sáng trong lòng tôi.
Đồng nghiệp im lặng hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười cay đắng, bảo tôi ăn thịt.
Ăn xong trời đã gần tối, đồng nghiệp ngỏ ý đưa tôi về nhà.
Tôi vừa định từ chối thì sau lưng có người gọi tên tôi.
Tôi quay lại nhìn.
Em trai tôi đang nắm tay Khương Tư Yến, cả hai đều mang vẻ mặt u ám.
“Chị bảo hôm nay tới đón em cơ mà?”
Mịa!
Quên mất rồi!
5
Sau khi về nhà, em trai tôi ném cặp xuống đất, lại tủi thân đi vào phòng.
“Hai đứa dạo này bị sao mà hay chiến tranh lạnh thế?”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu.
Chuyện này đúng là do tôi sai, sáng đã nói là hôm nay tôi sẽ đến trường đón nó, nhưng tôi lại bận quá nên quên mất.
Em trai tôi và Khương Tư Yến đau khổ đợi hai tiếng đồng hồ ở trường, cuối cùng, anh quyết định đưa thằng nhóc về nhà, vừa qua một ngã tư thì nhìn thấy tôi đi ra từ quán thịt nướng.
Mãi mới dỗ được em trai, tôi chợt nhớ ra phải nhắn tin cho Khương Tư Yến.
Hôm nay cảm ơn anh nhé, tôi bận quá quên mất.
Bận đi ăn tối với người đàn ông khác.
Tin nhắn trả lời của Khương Tư Yến làm tôi không khỏi liên tưởng đến biểu cảm của anh lúc nãy.
Khuôn mặt u ám, ánh mắt như muốn đục một cái lỗ trên người đồng nghiệp vậy.
Cho đến khi em trai tôi kêu lên vì bị Khương Tư Yến cầm tay quá chặt, anh mới chợt tỉnh ra.
Là một đồng nghiệp, tôi có chút việc muốn nhờ anh ấy giúp đỡ.
Tôi cũng không biết tại sao lại phải giải thích với Khương Tư Yến nữa.
Cứ có cảm giác như vẽ thêm chân cho rắn vậy.
Sau khi tắm rửa rồi nằm trên giường, tôi mới nhận được tin nhắn của Khương Tư Yến.
Tùy em, đó là chuyện của em, không liên quan gì đến tôi.
Cũng phải, bây giờ chúng tôi đã chia tay rồi, tôi đi ăn với ai thì anh cũng sẽ không để ý.
Nhưng mà những lời này lại thành công làm tôi mất ngủ suốt một đêm.
Những ngày sau đó, Khương Tư Yến không liên lạc với tôi nữa, đồng nghiệp cũng quay đầu theo đuổi những cô gái khác, cuộc sống của tôi lại quay về như xưa.
Cho đến một tháng sau, em trai tôi cầm bài thi cuối tháng mới nhất về nhà.
Điểm số trên bài thi làm mẹ tôi vui vẻ ra mặt, buổi tối khen thưởng cho em tôi hai cái đùi gà to nhưng trên mặt nó lại không có chút vui vẻ nào, thở dài một tiếng rồi gắp đùi gà để vào bát của tôi.
Trước khi đi ngủ, em trai tôi lặng lẽ mở cửa đi vào phòng tôi.
“Chị ơi, chị có thể yêu thầy Khương được không ạ? Em thật sự không chịu nổi nữa rồi.”
Em trai tôi nằm vật trên giường tôi, nước mắt trực trào ra ngoài.
“Ngày nào thầy Khương cũng kiểm tra bài tập của em, tiết nào em cũng bị gọi lên trả lời câu hỏi, em mệt lắm rồi.”
“Được giáo viên quan tâm mà em lại không vui thế à?”
Tôi đang định an ủi em trai, nhưng lại phát hiện ra nó đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Chẳng lẽ vất vả đến vậy à?
Nửa tháng sau, nhìn em trai ngày càng mệt mỏi, thậm chí còn suýt ngủ gật khi ăn cơm, lúc này, tôi mới thật sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, quyết định nhắn tin cho Khương Tư Yến.
Thầy Khương này, bài kiểm tra lần này của Tống Hưng Dương khá tốt, tôi xin cảm ơn sự dạy dỗ của thầy. Tuy nhiên, dạo này nó hay kêu ca là quá mệt mỏi, có thể cho nó nghỉ ngơi một chút được không?
Tin nhắn vừa chính thức vừa lịch sự, không thể chê vào đâu được.
Tôi thầm đắc ý trong lòng.
Chiều hôm đó, tôi nhận được tin nhắn hồi âm của Khương Tư Yến.
Em ấy có tiềm năng rất lớn, nên tập trung vào việc học.
Nhìn thấy tin nhắn, tôi hơi bực bội.
Gần đây Tống Hưng Dương thậm chí còn không xem tivi, về nhà là lao vào phòng làm bài tập, vậy còn chưa đủ chuyên tâm học hành à?
Tôi cố gắng nhớ lại, liệu có phải là vì lần trước anh nhìn thấy tôi đi ăn tối với đồng nghiệp hay không.
Anh cũng đặc biệt quan tâm đ ến các bạn học khác như vậy hay sao, hay là vì chuyện trước đây mà anh không vui?
Em đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi à?
Không có, tôi chỉ tùy việc mà xét thôi!
Tôi chửi thầm trong lòng, Khương Tư Yến bây giờ càng lúc càng hẹp hòi.
Sau đó, Khương Tư Yến không trả lời nữa, chỉ là đến tối khi tan học về nhà, em trai tôi vẫn mang vẻ mặt buồn rầu.
“Hôm nay thầy Khương phê bình em.”
6
“Tại sao?”
Có phải Khương Tư Yến muốn chèn ép em trai tôi không?
Anh còn nhớ đạo đức nghề giáo mà mình đã học năm xưa không?
Hay là anh đã vứt bỏ tất cả ở Mỹ rồi?
Tôi lấy điện thoại ra, đang định chất vấn anh thì bỗng thấy điện thoại hiện thông báo.
Gần đây em ấy học tập đúng là chăm chỉ hơn trước, nhưng chỉ giới hạn trong giờ học, còn lại đều dành để chơi bài. Tôi đã hỏi, cứ đến tối là em ấy lại lén mọi người để chơi, đến mức không màng ăn uống, ngủ nghỉ.
Tôi hốt hoảng lao vào phòng em trai, quả nhiên tìm thấy một bộ bài Ultraman hoàn chỉnh dưới nệm.
Chắc hẳn là nó đã dồn hết tiền mình để dành để mua bài.
Em trai tôi rúc vào một bên giả vờ như không biết gì.
Khương Tư Yến lại nhắn tin.
Tôi đã nói chuyện với em ấy rồi, việc chơi bài hiện tại đã ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi, gia đình nên có biện pháp hạn chế. Ngoài ra, việc gọi tên trong lớp là ngẫu nhiên, không hề có chuyện tôi đặc biệt quan tâm.
Nhìn tin nhắn, tôi xấu hổ đến không nói nên lời.
Không ngờ, trong lòng em bây giờ tôi lại là loại người như vậy.
Lần này thật sự xong rồi, tôi tức giận, gọi em trai lại đánh một trận, cũng tịch thu toàn bộ bài Ultraman.
Sau đó, tôi mới muộn màng nhận ra rằng có thể Khương Tư Yến đã tức giận rồi.
Bởi vì anh không trả lời tin nhắn xin lỗi của tôi.
Trước đây, khi anh tức giận cũng thường không trả lời tin nhắn.
Có lẽ vì Khương Tư Yến là người có đạo đức cao thượng nên khi bị nghi ngờ về đạo đức nghề nghiệp, anh cảm thấy rất khó chịu.
Thấy mấy tin nhắn tôi gửi đi anh đều không trả lời, tôi quyết định đến gặp trực tiếp để xin lỗi.
Thừa dịp lúc đi đón em trai có thời gian, tôi ghé qua văn phòng.
Khương Tư Yến vẫn mặc áo sơ mi trắng đơn giản ngồi chấm bài, nhưng khí chất của anh lại có thể ngay lập tức hạ gục tất cả mọi người.
Trên đường đi vào trường, tôi còn nghe thấy mấy nữ sinh bàn tán rằng thầy Khương dạy lớp 2-3 rất đẹp trai.
Đúng là thời buổi mà gu thẩm mỹ đều được hình thành từ nhỏ.
Cảm giác này khiến tôi như quay trở lại thời đại học.
Hồi đó, tôi cũng vô tình nghe được trong câu lạc bộ có một bạn học rất đẹp trai, chỉ lướt qua thôi mà tôi đã có ấn tượng rất sâu đậm, rung động ngay lập tức.
“Em có chuyện gì không?”
Bị bắt gặp nhìn trộm, tôi chẳng hề lo lắng chút nào.
“Xin lỗi anh, chuyện lúc trước là do tôi nóng vội, chưa tìm hiểu rõ ràng. Tôi đến đây để xin lỗi anh.”
“Ừm, tôi chấp nhận.”
Dễ dàng vậy à?
Tôi đã nghĩ văn trước nửa tiếng, giờ mới nói được câu mở đầu đã kết thúc rồi.
“Tôi mời anh đi ăn để xin lỗi anh được không?”
“Không cần, lát nữa tôi còn việc.”
Tôi cắn răng, đang định nói gì đó thì bỗng sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa.
“Thầy Khương, đi họp thôi.”
Là một cô giáo rất xinh đẹp, đôi mắt rất long lanh.
Khương Tư Yến theo cô ấy đi ra ngoài.
Mịa!
…
Trên đường về, em trai tôi kéo tay tôi.
“Chị nhìn thấy chưa, đó chính là cô Trương dạy tiếng Anh của bọn em.”
“Ừm, cô ấy khá xinh.”
“Cô Trương không chỉ xinh đẹp mà còn thích thầy Khương nữa. Nếu chị muốn tán thầy Khương thì phải nắm chặt cơ hội đó!”
Tôi suy nghĩ một lát rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt em trai.
“Chị và thầy Khương trước đây đã từng yêu nhau, nhưng chuyện đó đã qua rồi, bọn chị không có khả năng hợp lại. Sau này em đừng nói những lời như vậy nữa, nếu để người khác nghe thấy thì sẽ không hay đâu.”
Em trai tôi gật đầu vẻ như hiểu mà lại không hiểu.
“Nhưng tại sao, thầy Khương rất thích chị, chị không thích thầy Khương ạ?”
“Sao em lại thấy thế!”
Bực bội trong lòng, tôi đứng dậy, nắm tay em trai đi nhanh về nhà.
Em trai tôi rảo bước chạy theo, miệng không ngừng nói:
“Bình thường bọn em đến văn phòng tìm thầy Khương, nếu không nói chuyện học tập, thầy ấy sẽ để bọn em tự chơi. Nhưng hôm đó lúc ở văn phòng em có nhắc đến chị, thầy ấy lắng nghe rất lâu, cuối cùng còn hỏi về chị nữa, mãi đến khi vào học mới cho em về.”
Hết chương 02!