Đồ Ngốc

Chương 09




Úc Ninh ôm bát cháo ăn sạch sẽ, tuy chỉ là cháo trắng nhưng được nấu thơm lừng, từ khi chiến loạn chạy nạn đến nay Úc Ninh đã rất lâu rồi chưa được ăn ngon như vậy.

Ăn xong Tạ Trản mang quần áo mới cho y, chất vải mềm mại, y phục trắng tinh mặc vào người càng làm nổi bật vẻ ngoan hiền của đồ ngốc.

Tạ Trản hài lòng xoa mặt Úc Ninh rồi nắm tay y đi vào tháp cổ. Tháp cổ lâu đời toát ra vẻ hoang tàn cũ kỹ, hôm qua một trận mưa to gột rửa núi rừng làm cho không khí trở nên trong lành mát mẻ hẳn.

Mặt trời lên cao, mấy hạt mưa tí tách rơi xuống từ mái hiên cong vút, Úc Ninh nắm lấy ngón tay Tạ Trản tò mò hỏi: "Sao ở đây không có ai?"

"Chết hết rồi," Tạ Trản thấy Úc Ninh mở to mắt thì mỉm cười, "Chùa này đã có ngàn năm rồi, mấy trăm năm nhang khói nghi ngút không lúc nào tắt. Năm trăm năm trước thiên hạ đại loạn, dân chúng quanh đây trốn vào chùa này, sau đó phản tặc kéo tới núi giết chóc, cả hòa thượng trong chùa lẫn dân chúng đều chết hết."

Tạ Trản nói vô cùng bình thản, Úc Ninh lại siết chặt ngón tay hắn lắp bắp: "Đều...... Đều chết hết sao?"

Tạ Trản cười nói: "Đều chết hết, các hòa thượng kia bảo vệ ngôi chùa không cho phản tặc xông vào. Ai ngờ dân chúng lẩn trốn trong chùa lại dấy lên nội chiến tàn sát nhau trước."

Khi đó Tạ Trản đã thành yêu, ngồi dưới chân Phật Tổ lạnh lùng nhìn thế gian tranh chấp. Dân chúng chết hết, hòa thượng cũng mất mạng dưới đao binh, sinh ra oán niệm sâu nặng, Tạ Trản mượn oán niệm này để độ kiếp hóa hình hoàn toàn.

Úc Ninh chậm chạp nhìn quanh, làm thế nào cũng không hình dung ra được cảnh tượng lúc đó, chỉ một câu đều chết hết khiến tháp cổ quạnh quẽ càng thêm âm u. Y ngẩng đầu nhìn bức tranh trên hành lang vẽ rất nhiều pháp tướng của Phật Đà nhưng đã bị những vệt đen sì làm nhòe đi, chẳng biết có phải là vết máu trăm năm trước hay không.

Y sợ hãi nắm chặt tay Tạ Trản, Tạ Trản nhéo nhéo đầu ngón tay y như muốn trấn an. Úc Ninh cúi nhìn bàn tay Tạ Trản, tay yêu quái này trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng, còn mát lạnh như ngọc thạch.

Úc Ninh nhịn không được lí nhí hỏi: "Ngươi là yêu quái thật sao?"

Tạ Trản lại cười, "Không giống à?"

Úc Ninh lắc đầu nguầy nguậy, "Không giống."

Tạ Trản sờ lên mặt y, Úc Ninh không hề né tránh, đôi mắt đen láy chớp chớp, tò mò hỏi, "Ngươi là cái gì? Hồ ly? Lão hổ?"

Tạ Trản bật cười, "Không phải. Muốn biết không?" Hắn kéo dài âm cuối nhìn Úc Ninh, đồ ngốc gật đầu ngay chẳng chút do dự.

Tạ Trản nói: "Đồ ngốc, ngươi hôn ta một cái thì ta sẽ nói cho ngươi biết."

Úc Ninh mở to mắt ấp úng hỏi: "Hôn...... Hôn chỗ nào?"

Tạ Trản ung dung nói: "Nhìn ta đi," giọng hắn trầm thấp mê hoặc như lông vũ phất qua tai, "Ngươi thích hôn chỗ nào thì hôn chỗ nấy."

Úc Ninh ngây ngẩn nhìn hắn, thầm nghĩ mình thích chỗ nào? Tạ Trản dáng dấp rất đẹp, mặt mày tuấn tú, tóc dài như mực xõa ra khiến bộ dạng hắn có vẻ lười biếng. Úc Ninh quên hết rồi, cũng không thích lựa chọn mà chỉ nhìn chằm chằm Tạ Trản, yêu quái này đối tốt với y, dẫn y về còn cho y ăn cháo, từ nhỏ ngoại trừ nhũ mẫu thì chẳng còn ai đối xử tốt với y như vậy cả.

Tạ Trản thấy y ngẩn người nhìn mình thì buồn bã thở dài: "Thì ra Ninh Ninh không thích ta......"

Còn chưa dứt lời thì đồ ngốc đã nhón chân lên chồm tới chặn miệng hắn, đôi mắt mở to, lông mi run rẩy, còn liếm liếm rồi lẩm bẩm như phát hiện ra điều gì lớn lao, "Miệng yêu quái thật mềm!"

Tạ Trản giật mình, kìm lòng không đặng sờ lên môi mình, hồi lâu sau mới nói, "Đồ ngốc."

"Ngươi mới là đồ ngốc!" Úc Ninh trừng hắn, "Ngươi là yêu quái! Lão yêu quái!"

Tạ Trản cười nói: "Ta già lắm sao?"

Úc Ninh liếc hắn một cái rồi lẩm bẩm hắn chính là lão yêu quái, không cho nói ta ngốc, Tạ Trản yên lặng mở lòng bàn tay mình ra, ánh sáng xanh biếc chợt lóe lên rồi tụ lại thành hình một cây đèn, thân đèn cổ xưa khắc hoa văn phức tạp thắp một ngọn lửa đỏ rực.

Tạ Trản nói: "Đây là ta."

"Ta tên Tạ Trản."